Khi ra đến trước cổng bệnh viện thì có Tề Lam đứng trước cửa xe chờ anh
"Cậu về công ty trước đi, sắp xếp lại cuộc họp khoảng tiếng tôi về tới." Anh nhìn Tề Lam nói
"Vâng" Tề Lam cúi đầu sau đó rời đi
Anh lịch thiệp mở cửa xe cho cô. Cô nhanh chân trèo lên. Còn anh thì đi vòng qua chiếc xe và lên xe
"Bây giờ chúng ta đi đâu." Anh vừa nói vừa nổ máy xe
"Tới cục cảnh sát"
Anh im lặng không nói gì. Chiếc xe từ từ hoà vào dòng xe đông đúc trên đường
—————————
Cục cảnh sát
Cô nhanh chân chạy xuống mà không hề đợi anh. Anh khẽ cười. Anh không hiểu mình lại bị gì nữa. Trước đây anh không hề biết quan tâm người khác, không hề biết nhẫn nại chờ và càng rất ít khi cười. Con người anh đã thay đổi rồi sao.
Anh cũng xuống xe theo bước cô vào trong
Cô chạy một mạch vào. Cô hỏi một người cảnh sát,"Xin hỏi cảnh sát Tiêu đang ở đâu vậy ạ"
"À, anh ấy kia kìa" cảnh sát vui vẻ nói
Cô theo hướng tay của người cảnh sát chỉ thì thấy một người đàn ông. Cô vội vã chạy lại chỗ người đàn ông,"Anh có phải là cảnh sát Tiêu không?" Cô hỏi
"Vâng" cảnh sát Tiêu gật đầu chào cô,"Không biết cô tìm tôi có việc gì?"
"Chào anh" cô cúi đầu chào anh ta, "Tôi tên là An Cẩm Hi, tôi đến đây là muốn hỏi về vụ tai nạn giao thông của bà Tô Diệp Vân. Tôi là con của bà ấy."
"Mời cô theo tôi." Cảnh sát Tiêu dẫn cô vào phòng làm việc của anh ta
"Mời cô ngồi" anh ta chìa tay mời cô ngồi. Anh ta cũng ngồi xuống và nói, "Về vụ án của mẹ cô, chúng tôi vẫn đang tiến hành điều tra. Chúng tôi đã kiểm tra toàn bộ camera an ninh ở khu vực đó nhưng tất cả đều đã bị hư. Chúng tôi đang tìm những người có mặt ở hiện trường hôm đó. Nếu có tin tức gì tôi sẽ báo cho cô."
"Tại sao toàn bộ camera an ninh đều bị hư chứ?" Cô khó hiểu
"Chúng tôi đã tìm kiếm mọi camera có thể quay được cảnh xe đụng nhưng lại hoàn toàn không có. Các camera quay được các góc đều đã bị hư." Cảnh sát Tiêu lắc đầu
"Không thể nào có một sự trùng hợp như vậy được. Có thể làm cho mấy cái camera bị hư tôi nghĩ người này cũng hề bình thường chút nào. Tôi cũng nhớ mẹ tôi đã từng nói chiếc xe này ở thành phố không lấy nhiều chiếc."
"Được rồi chúng tôi sẽ nhớ đặc điểm chiếc xe này. Cảm ơn cô đã hợp tác" Cảnh sát Tiêu nói
"Không có gì. Vậy tôi xin phép về trước." Cô đứng dậy cúi chào sau đó ra ngoài
Khi ra ngoài tay cô vô thức nắm chặt. Móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay nhưng cô lại chẳng cảm thấy đau. Cô thề nếu biết kẻ nào đã gây tai nạn cho mẹ cô, cô tuyệt đối sẽ không tha
Cô cứ tiếp tục đi mãi. Ánh mắt cô tràn đầy lửa giận
Anh nãy giờ ngồi ở chiếc ghế chờ ngồi đợi cô. Thấy cô bước từ đằng xa anh đi lại phía cô, "Cô xong rồi sao?"
Cô nhìn người đàn ông đứng trước mặt. Cô trầm mặc như đang suy nghĩ chuyện gì đó rồi nói, "Cảm ơn anh đã đưa tôi đến đây nhưng tôi đã xong việc rồi. Anh có việc thì nên về trước đi, tôi phải đi đến một nơi khác."
Thấy thái độ của cô như vậy anh có vẻ không yên nói, "Hay là để tôi đưa cô đi."
Cô lắc đầu, "Cảm ơn anh nhưng tôi muốn ở một mình" cô toan bỏ đi
Cô ra ngoài bắt taxi và lên xe
"Làm ơn trở tôi đến khu nghĩa trang Thanh Bình" cô nói
Chiếc xe chạy băng băng trên đường. Một lúc sau đã đến. Chiếc xe dừng lại
"Này cô gái ở khu này ít người với lại không có xe nhiều. Đây là số điện thoại của tôi khi nào xong việc cô gọi tôi, tôi đến đón cô." Bác tài xế tốt bụng nhắc nhở và đưa số điện thoại cho cô
Cô nhận lấy và nói, "Con cảm ơn"
Nói rồi cô bước xuống xe. Khu này rất ít người sinh sống đa phần đều là các mộ, xung quanh thì toàn là các cây lớn lâu năm. Cô bước đi tìm số của ngôi mộ mà Tường Vi đã đưa cho cô. Cô đi tìm một buổi cuối cùng cũng tìm ra. Cô nhìn lên ngôi mộ có để hình của mẹ cô mà trong long cô chua xót. Cô lấy tay sờ lên ảnh của mẹ trên phiến đá. Nước mắt cô bất giác rơi
Cô quỳ xuống và nói, "Mẹ à, mẹ ở đây có tốt không? Có lạnh không mẹ? Con xin lỗi vì bây giờ con mới tới. Mẹ có buồn con không?" Nước mắt cô chảy nhiều hơn.
Dừng một chút cô nói tiếp, "Mẹ à, hôm nay con đã đi gặp người đàn ông được gọi là ba đó. Con đã nói chuyện với ông ấy. Mẹ biết không khi gặp ông ấy con lại chẳng có tí gì vui mừng cả mà chỉ toàn là tức giận và hận thù. Con hận ông ấy vì đã đối xử với mẹ như vậy. Con ghét ông ấy. Tại sao ông ấy lại đối xử cới mẹ như vậy chứ? Mẹ có đáng phải chịu như vậy không?" Cô oà khóc
"Mẹ ơi con nhớ mẹ lắm." Cô khóc to lên, bỗng nhiên cô nín khóc. Ánh mắt tràn đầy căm phẫn nói, "Con thề sẽ không tha cho kẻ đã đụng phải mẹ đâu."
Vào giờ phút này bất chợt trời kéo mây đen, sấm sét đùng đùng. Một trận mưa to ào xuống. Cô vẫn quỳ như vậy. Nhìn chằm chằm vào bức hình mẹ cười mà tim cô đau nhói. Chẳng mấy chốc người cô đã ướt hết
Cô cảm giác nước mưa không rơi trên thân thể mình nữa thì vô thức ngước lên. Người đàn ông cầm trên tay cây dù che mưa cho cô. Hai ánh mắt nhìn nhau. Cảm xúc hỗn độn không nói nên lời