Anh Là Dương Quang Rực Rỡ Nhất!

chương 82: 82: cận tết

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đinh Nhiên được Hà Tịch đưa đến bệnh viện khám một lượt.

Miệng thì kêu phiền phức nhưng không dám không nghe.

Chú Đinh lại gọi điện đến đúng lúc này.

Chuyện không thể giấu được lâu, dù sao họ chuẩn bị về nhà đón Tết, vết thương lúc đó chưa khỏi, vẫn sẽ bị phát hiện.

Hà Tịch chỉ có thể nói dối là do tai nạn nhỏ, nghe lời chú Đinh đưa điện thoại qua cho Đinh Nhiên.

Đinh Nhiên ngoan ngoãn nghe ông hỏi, ngoan ngoãn trả lời, không hề ngỗ nghịch như thường ngày.

Mẹ Hà nghe tin liền có phần sốt ruột, không ngừng nhắc nhở Đinh Nhiên phải cẩn thận, ăn uống đầy đủ.

Còn không quên nói Hà Tịch phải chăm sóc em cho tốt.

Cúp điện thoại xong, hai cô gái cùng nhau thở phào một hơi.

Kiếp nạn này cuối cùng đã qua.

Cầm túi thuốc ra khỏi bệnh viện, Hà Tịch lại tiếp tục làu bàu:

- Em còn quá trẻ con, hành động mà không suy nghĩ.

Nếu hôm nay em...

- Biết rồi, biết rồi! Chị bình thường đâu có nói nhiều như thế, chị đến ngày à?

Đinh Nhiên nghe cằn nhằn cả buổi đã ngán ngẩm lắm rồi.

Giờ mà còn nghe nữa chắc sẽ phát điên mất.

Hà Tịch bị ngắt lời cũng không tức giận, hơi cao giọng đáp:

- Còn chẳng phải vì lo cho em sao?

Đinh Nhiên bất thình lình im lặng, cúi đầu vò vò vạt áo.

Thái độ có chút ăn năn.

Hà Tịch thở dài, thôi bỏ đi.

Cái bụng của ai kia bắt đầu "kêu cứu", cô bất lực hỏi:

- Có đói không?

- Đói...

- Muốn ăn gì?

- ....Chị mua thứ gì tôi ăn thứ đó.

- Hôm nay không kén chọn nữa à?

-.....

- Beefsteak?

Hai mắt Đinh Nhiên sáng hẳn ra, vừa gật đầu vừa tủm tỉm cười.

- Cảm ơn chị gái!

Trong đêm, hai thân hình nhỏ nhắn bước vội.

Gió lạnh tạt qua, Đinh Nhiên ôm chặt tay Hà Tịch.

Hà Tịch hơi khựng lại, nhưng sau đó đôi môi liền cong lên.

Lần đầu tiên nghe Đinh Nhiên bướng bỉnh gọi "chị gái", cảm xúc cũng có chút gì đó thoả mãn.

Một vài ngày nữa là hết năm, mọi người tất bật chuẩn bị về nhà đón năm mới.

Hà Tịch trong lòng phấn khởi.

Dù sao cô xa mẹ đã mấy tháng, có đôi lúc mẹ Hà nói muốn tới đây nhưng Hà Tịch sợ đường xá xa xôi mẹ đi lại vất vả, cứ an ủi bà rằng có thời gian sẽ về thăm.

Nhưng cô vẫn luôn bận rộn, hai mẹ con chỉ có thể nhìn nhau qua cái màn hình điện thoại.

Nghe tin bọn cô sắp về, mẹ Hà và bác Đinh tâm trạng liền tốt lên.

Quanh năm suốt tháng chỉ có hai vợ chồng, lòng không giấu nổi nỗi cô đơn.

Hà Tịch rảnh rỗi liền nghĩ xem nên mùa quà gì cho mẹ và bác Đinh, bác Đinh biết được liền cười vui vẻ nói:

- Quà cáp gì chứ! Hai đứa trở về bình an khoẻ mạnh là chúng ta mừng lắm rồi.

Mẹ con còn đang tính từng ngày từng giờ đây này!

Mẹ Hà đưa điện thoại quay một vòng căn nhà cho các cô xem, miệng không ngừng khoe:

- Hai người chúng ta đều đã trang trí nhà cửa đâu vào đấy.

Hôm qua còn sắm thêm chút đồ để sửa sang lại phòng cho hai đứa.

Hai đứa xem có đẹp không?

Hà Tịch và Đinh Nhiên cùng dí mắt vào điện thoại, gật gù đáp:

- Rất đẹp ạ!

- Có điều bọn con chỉ về nhà một tuần thôi.

Mẹ và bác Đinh không cần vất vả như vậy...

Bác Đinh khoát tay:

- Không có vất vả.

Vài ngày nữa ông bà nội và họ hàng cũng sẽ từ quê lên, biết các con về nhất định rất vui.

Nụ cười trên môi Hà Tịch có phần cứng nhắc.

Nhưng ngay sau đó cô lại cười càng tươi hơn:

- Vậy thì tốt quá ạ!

Lúc sắp tắt điện thoại, bác Đinh nửa đùa nửa thật nói một câu khiến Đinh Nhiên xấu hổ đỏ mặt.

Cô hờn dỗi bỏ về phòng, ra tới khỏi cửa liền đụng mặt Lâm Di, chào hỏi qua loa một hai câu rồi bỏ đi ngay.

Lâm Di tò mò hỏi Hà Tịch, Hà Tịch tủm tỉm đáp:

- Bị nói trúng tim đen ấy mà.

Trước đây khi Đinh Nhiên nói chuyện, một này hai này, chưa từng xưng hô cho tử tế.

Giờ đây gọi chị xưng em rất lễ phép, rất là có tiến bộ.

Đinh Nhiên bên này hắt xì một cái, hậm hực lẩm bẩm: dù sao chị ấy cũng lớn tuổi hơn con, gọi chị thì có gì mà lạ chứ! Bố chọc con chứ gì...bố chờ đấy!

Phát hiện người đi qua liên tục nhìn mình, Đinh Nhiên ngay lập tức mím môi, lao như điên về phòng.

Buổi chiều rảnh rỗi, Hà Tịch một mình dạo phố, tiện tìm mua chút đồ.

Qua một quán cà phê, không ngờ lại gặp được Vương Lệ đang ngồi thơ thẩn.

Vương Lệ thấy cô liền vui vẻ vẫy gọi:

- Đi một mình à?

Hà Tịch gật đầu, liền nghe người nọ than:

- Cùng cảnh người cô đơn.

Chị lại sắp già đi một tuổi rồi, sao mẹ chị không sinh chị muộn một chút chứ!

Thấy tâm trạng Vương Lệ hình như không tốt cho lắm, Hà Tịch chủ động đề xuất:

- Chị có muốn đi dạo với em không? Em đúng lúc đang cần tìm mua vài thứ.

- Bỏ đi, chị hiện tại chỉ muốn ngồi im một chỗ...

- Sao thế? Em từng nghe chị nói phái nữ chúng ta không nên ưu sầu quá lâu, sẽ rất nhanh già.

Chị còn nói có chuyện muộn phiền thì đi tiêu tiền, tiêu càng nhiều tiền tâm trạng càng sảng khoái.

Vương Lệ cười rộ lên, thích thú nhìn cô:

- Người như em...thật không biết an ủi người khác.

Được thôi, cả năm vất vả kiếm tiền để làm gì chứ? Hôm nay có lấy hết gia tài ra để giải khuây cũng không thành vấn đề.

Hai người đến một con phố sầm uất, mua bán nhộn nhịp.

Một bên là các nhà hàng sang trọng, một bên là các hàng quán lâu đời mang đậm nét văn hoá cổ xưa.

Hương thơm bánh mì nướng và bánh bao hoà vào nhau thơm phưng phức.

- Chị hình như rất thường tới đây?

Vương Lệ hứng thú hỏi:

- Sao em biết?

Đường xá ở đây nhiều ngõ ngách.

Người mới tới lần đầu như Hà Tịch thật sự bị doạ cho sợ.

Ngược lại Vương Lệ rất tự tin dẫn đường cho cô.

Hà Tịch đi sau chị một hồi liền đoán là vậy.

Vương Lệ chỉ tay về hướng xa xa nói:

- Brand của chúng ta có ký hợp đồng tiêu thụ với một cửa hàng lớn ở phía kia.

Khu phố này không chỉ nổi tiếng về ẩm thực, còn nổi tiếng về thời trang.

Nơi này thu hút hàng trăm nghìn lượt khách du lịch mỗi năm, chỉ nói tới các cửa hàng nhỏ và vừa, doanh thu đã vô cùng tốt rồi.

Cuối năm ngoái brand của chúng ta cạnh tranh với hơn mười brand khác, cuối cùng chị giành được hợp đồng.

Sản phẩm của chúng ta được bày bán ở cửa hàng đó là may mắn vô cùng lớn.

Hà Tịch gật gù, lại nghe chị nói:

- Một trong những thiết kế đẹp nhất của em cũng được bày bán tại đó, chị dẫn em đi xem.

Hai mắt cô mở to:

- Thật ạ?

- Đùa em làm gì! Mau đi thôi!

Hà Tịch mang theo phấn khích lê bước theo sau Vương Lệ.

Cửa hàng cách đó không xa, nằm gần trung tâm khu phố, thiết kế theo phong cách Địa Trung Hải mang một cảm giác tươi mới, sang trọng.

Lượng khách ghé thăm quả nhiên rất lớn.

Không cần đến Vương Lệ giúp, Hà Tịch đã tự tìm thấy "đứa con tinh thần" của chính mình.

Ngắm một hồi không chán, Hà Tịch lại hỏi ý nhân viên, sau khi được cho phép mới đem điện thoại ra chụp hình lại.

Vương Lệ thấy cô cao hứng liền đi tới góp vui:

- Brand của chúng ta tuy không thể sánh với các hãng thời trang lớn, nhưng có rất nhiều khách hàng không chỉ nhìn vào thương hiệu, họ còn nhìn vào chất lượng và cảm nhận khi họ khác lên bộ trang phục đó như thế nào.

Hà Tịch gật đầu:

- Em cũng cảm thấy như vậy.

Quản lý là người quen của Vương Lệ, không ngại dẫn hai người đi một vòng khắp cửa hàng, giới thiệu cho họ những sản phẩm mới nhất.

Hà Tịch coi đây là một cơ hội mở mang tầm mắt.

Cô ngày càng cảm thấy thế giới thời trang có một sức hấp dẫn kỳ diệu.

Có phải mẹ cũng từng cảm thấy như vậy không? Có phải khi nhìn vào bản phác thảo mà mình vẽ vội, không ngờ tới một ngày nó thực sự biến thành trang phục đắt giá, được mọi người chú ý, được mọi người khen ngợi mà khoác lên?

Cô tự hỏi chính mình, cũng mong muốn một ngày nào đó có thể hỏi mẹ.

Trên hết, Hà Tịch vẫn rất hưởng thụ thành quả mà mình đã đạt được.

Vương Lệ còn dẫn cô ra khuôn viên phía sau cửa hàng.

Gió biển thổi tới khiến Hà Tịch hơi rùng mình.

Cô thốt lên:

- Đây là biển?

Vương Lệ buồn cười hỏi:

- Em chưa thấy biển bao giờ à?

- Không phải.

Em chỉ là không ngờ nơi này gần biển tới vậy...

Với một phần là vì bị cảnh nơi này làm cho choáng ngợp.

Bên dưới chân, đường xá xe cộ tấp nập.

Ngay cạnh đó, từng đợt sóng nhấp nhô, gió biển gào rít không ngừng.

Cảnh tượng huyên náo vô cùng.

- Ai tới đây lần đầu cũng có biểu cảm giống hệt em.

Hà Tịch cùng Vương Lệ ngồi xuống ghế.

Nhân viên nhẹ nhàng đặt tách trà xuống rồi nhanh chóng rời đi.

Vương Lệ nâng chén trà lên nhưng chưa vội uống, ánh mắt hướng về phía chân trời xa xăm:

- Mây mù che mất hoàng hôn rồi.

Trà ngon, người đẹp, cảnh lại không được như ý.

Hà Tịch gượng cười không nói gì.

- Sao thế? Lòng có tâm sự?

- Không có.

Em chỉ là nhớ lại chút chuyện cũ thôi.

Chuông điện thoại reo lên.

Nhìn dãy số lạ trên màn hình, Hà Tịch lòng mang nghi hoặc nhưng vẫn bắt máy..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio