.
Mỗi lần tôi về nhà bà ngoại ở quê Tam gia đều rất buồn, vì như thế nghĩa là gã sẽ mất liên lạc với tôi suốt hai ngày trời.
Sóng điện thoại ở nhà bà ngoại tôi rất yếu, lại không có wifi. Quan trọng nhất là chỉ có một lò sưởi lớn nên mọi người thường quây quần ngồi quanh đó cho ấm, đến tối đi ngủ thì cả nhà lại nằm bên cạnh nhau đều tăm tắp như những bắp ngô được phơi nắng vậy. Vì thế mỗi khi gã gọi tới, tôi chỉ đành lãnh đạm nói vài ba câu chứ không dám gọi video call.
Còn tại sao lại nói chuyện với nhau bằng giọng lãnh đạm thì đó là giao ước của chúng tôi, khi nói chuyện riêng thì cứ sến súa hết mức có thể. Trong trường hợp có người khác bên cạnh thì sẽ nói với nhau như báo cáo công việc với cấp trên.
Ấm áp bên cạnh lò sưởi làm giấc ngủ trưa của tôi kéo dài đến tận lúc trời nhá nhem tối, bấy giờ tôi mới phát hiện chị biên tập nhắn tin báo chương mới còn thiếu khoảng hơn một nghìn chữ. Tôi liền cuống quýt nhắn tin cho Tam gia, nhờ gã bịa thêm mấy chữ rồi đăng lên.
Tam gia hỏi có gấp lắm không vì tối về nhà gã phải làm việc công ty, tôi nói sáng mai đăng cũng được, gã đồng ý luôn. Kết quả đến mười một giờ tối gã mới làm xong việc của mình, hỏi tôi có thể đăng bức thư tình hồi trước lên không, tôi bảo được.
Thế nên mới có một chương như các bạn vừa đọc.
Đó là bức thư tình gã viết cho tôi năm mười chín tuổi, hồi ấy Tam gia vẫn là một anh chàng thơ văn, một câu cứ phải thêm mười dấu chấm mới thể hiện được suy nghĩ độc đáo khác lạ của mình. Tên của bức thư đó là “Những câu chuyện bé nhỏ của tôi”.
“Bỗng dưng nhận ra mọi điều đã được đã sắp đặt” là bài hát năm đó gã nghe xong rồi lần đầu tiên đòi chia tay tôi.
“Ôm” là bài hát mở màn của tôi trong quán karaoke vào lần hẹn hò đầu tiên.
“Chợt nhớ em” là bài hát chúng tôi thích nghe nhất hồi yêu xa thời học đại học, chúng tôi đã từng tranh cãi bài của Tiêu Á Hiên hay Lâm Hựu Gia nghe hay hơn.
Còn câu chuyện mỗi người một bên tai nghe lắng nghe ca khúc của Phương Đại Đồng là ký ức lãng mạn nhất thời cấp ba được cả hai công nhận.
Còn về “Chú gấu mùa xuân”, nếu bạn là người từng đọc tiểu thuyết trước đây của tôi thì có lẽ vẫn nhớ, đây chính là câu nói đầu tiên của nam chính và nữ chính sau khi chính thức qua loại. Còn lý do tại sao lại nghĩ đến chú gấu con đó thì là do trong một buổi chiều ôn thi môn Triết để thi nghiên cứu sinh vô cùng buồn tẻ, Tam gia đã đọc cho tôi nghe đoạn văn này.
Còn những lời bình luận kiểu lưu manh của các bạn, nói đọc đến cuối chỉ nhớ mỗi từ “…”, phải thú nhận đây chính là trạng thái mà gã thích nhất… Mùa hè ở nhà gã này thật sự không thích mặc quần áo... Tôi phải phản đối mãnh liệt lắm gã mới miễn cưỡng xỏ được cái quần đùi… Xét đến khả năng gã này sẽ đọc trộm bình luận, tôi không dám tiết lộ thêm nữa .
Từng bước thay đổi một cậu bé văn vẻ nhẹ nhàng trong sáng đến mức đáng sợ như bây giờ, nghĩ lại đúng là thất bại là mẹ thành công! Nhưng khi đọc được thư của gã tôi vẫn thấy cảm động, có những việc tôi cứ tưởng chỉ mình mình còn nhớ nhưng thật ra gã vẫn chưa quên.
.
Một hôm nằm liệt trên giường vì đau bụng kinh, tự nhiên thèm trà sữa kinh khủng, hơn nữa phải là loại trà sữa siêu ngọt được pha trộn rất nhiều chất phụ gia đóng trong bình nhựa xinh xắn. Bạn bè nói thực ra là tôi thèm chất phụ gia mà thôi…
Tóm lại tôi bật dậy khỏi giường, lê cái thân tàn chạy ra ngoài đường mua trà sữa với một tinh thần cực kỳ hào hứng. Không ngờ siêu thị trong khu lại không bán trà sữa matcha hiệu Tiên Trà mà tôi thích nhất. Là một người có nguyên tắc, không bao giờ qua loa với đồ ăn thức uống, tôi bèn kéo lê cơ thể bải hoải đi tới khu nhà bên cạnh mua nhưng khu bên đó trồng nhiều cây quá nên tôi đi được một lúc đã lạc đường.
Tôi và Tam gia đã có lần đọc được một câu chuyện hài, kể Nai gọi điện cho Hươu cao cổ nói “Alo, tớ lạc đường rồi!”, sau đó Hươu cao cổ trả lời là “Alo, tớ là Hươu cao cổ đây!”
Tôi bị lạc đường nhắn tin kiểu đáng yêu cho Tam gia: “Alo! Em là Nai đây!”
Kết quả Tam gia nói với tôi: “Em đừng lừa anh, rõ ràng em là Heo tinh.”
/(ㄒoㄒ)/~~ Heo còn chấp nhận được nhưng Heo tinh là con quái vật gì thế… [Lẽ nào nghe có vẻ đáng yêu hơn Heo? [Không, không một chút nào!
.
Tam gia có một thói quen cực kỳ không tốt – thích ném điện thoại.
Lúc tôi còn khá ngô nghê cãi nhau đòi chia tay gã, trong tình trạng mọi lời khuyên nhủ đều không có tác dụng, lần đầu tiên Tam gia đã ném vỡ nát chiếc điện thoại Nokia nồi đồng cối đá.
Sau đó tôi lại không hiểu chuyện tiếp tục cãi nhau đòi chia tay gã, và chiếc Meizu MX cũng hỏng.bg-ssp-{height:px}
Bây giờ tôi đã học được một chiêu rất thông minh, đó là kể cả có cãi nhau hăng đến đâu vẫn nhớ nhắc gã không được ném điện thoại, phải hết sức bình tĩnh.
Tính ra Tam gia tổng cộng đã ném vỡ mất ba chiếc điện thoại, mà cái sau lại xịn hơn cái trước. Vì vậy lúc Iphone ra mắt chiếc S, tôi đành phải dè dặt từng ly từng tí, không cãi lộn với gã nữa.
Tôi từng dặn dò Tam gia: “Anh học gì không học, sao lại học theo nam chính trong phim Hàn ném điện thoại chứ! Không cool tí nào đâu!”
Tam gia thanh minh chỉ có lần đầu tiên gã cố tình ném vỡ, còn hai lần sau thì toàn là điện thoại không hiểu sao lại rơi xuống đất.
Sau đó chuyện tôi lo lắng nhất đã xảy ra, quả nhiên Tam gia đổi chiếc S.
Tôi yếu đuối hỏi: “Dạo này em không cãi nhau với anh đúng không?”
Tam gia: “Lần này anh thề là không cẩn thận làm rơi xuống giường…”
.
Tôi – một người con gái cần kiệm chăm lo cho gia đình, hiền hậu dịu dàng, gần như không có bất cứ khuyết điểm nào, trong một lần cướp vé xe với anh họ trượt tay làm điện thoại rơi xuống đất vỡ tan màn hình.
Lúc ấy tôi chỉ biết trợn tròn mắt, đong đưa chiếc điện thoại một cách tình cảm như Nhĩ Khang gọi Tử Vy. Tivi nhà tôi bị hỏng chỉ cần rung lắc rồi đập mạnh vào nó vài cái là lại dùng bình thường. Hình như điện thoại cũng nghe thấy tiếng gọi của tôi nên mặc dù màn hình đã vỡ nhưng vẫn có thể khởi động máy dùng được, chỉ là chỗ bị vỡ cảm ứng không nhạy lắm.
Sau đó tôi cầm điện thoại ra cửa hàng sửa chữa. Họ nói màn hình bên ngoài với bên trong đi liền với nhau nên nếu sửa phải mất đồng, tôi nghiến răng nghiến lợi, cũng được!
Đến khi tôi cầm chiếc điện thoại với màn hình bóng loáng về nhà mới phát hiện một vấn đề cực kỳ nghiêm trọng – Bây giờ logo trên màn hình là “HOAWEI”, tôi dụi mắt vài lần mới dám khẳng định đó là “HOAWEI”.
Miệng tôi trông không khác gì chữ cái thứ hai.
Rầu rĩ cả đêm, cuối cùng tôi cũng tự thuyết phục được bản thân, “HOAWEI” thì “HOAWEI”, cứ dùng như bình thường, tôi nhất định phải bảo vệ nó thật tốt.
Thế là tôi mua trên mạng một miếng dán màn hình, sau khi tìm hiểu kỹ mới cẩn thận dán vào, dán được một lúc mới thấy bên trong lúc nào cũng có một bong bóng không khí rất to, nghiêng đi nhìn kỹ mới hiểu vấn đề… Cửa hàng sửa chữa điện thoại nhà quê kia lại để logo đó ra bên ngoài màn hình! Bong bóng cũng được, cứ dùng bình thường, tôi không nên chê bai nó, bằng không nó sẽ buồn lắm!
Cuối cùng chưa đầy một tuần sau khai giảng, tôi nằm trên giường giơ tay ra mò mẫm điện thoại thì “choang” một tiếng, màn hình cũng nát vụn thành từng mảnh li ti, thậm chí còn không bật được máy lên nữa.
Đúng dịp mấy hôm đó Tam gia được lĩnh lương, gã bảo sẽ đổi cho tôi sang Iphone S. Nghĩ đến tần suất làm vỡ di động trong thời gian này, tôi bèn từ chối gã một cách rất lý trí, bảo gã mua cho tôi cái điện thoại rẻ rẻ cũng được. Lúc cầm điện thoại mới trên tay tôi chợt nhớ ngày xưa Tam gia cứ tức tối là lại đập điện thoại để mua cái mới nên suốt ngày bị tôi lên lớp, bây giờ tôi không còn lập trường để làm việc đó nữa rồi…
.
Cả tôi lẫn Tam gia đều tin là đồ ăn có cảm xúc nên mỗi lần trước khi ăn bất cứ thứ gì, một câu khen “Trời ơi! Trông ngon quá” là điều cần thiết. Bởi vì nó mà vui thì sẽ trở nên ngon lành thật!
Có lần cùng Tam gia đi ăn với bạn, không cẩn thận làm rơi một miếng cá hồi xuống bàn. Tôi nhanh nhẹn gắp miếng cá lên rồi đồng thanh cùng Tam gia nói “Nhanh lên! Tranh thủ lúc nó còn chưa nhận ra!”
Ngay sau đó tôi liền ăn khúc cá.
Bạn hỏi chúng tôi đang làm gì vậy, Tam gia liền giải thích: “Sau khi làm rơi đồ ăn, chỉ cần nhặt lên và ăn trong vòng ba giây thì đồ ăn sẽ chưa kịp nhận ra là mình đã bị “vấy bẩn” nên không thấy buồn bã đau khổ, và thế là mùi vị vẫn ngon lành như trước!”
Tôi nhai thịt hùa theo: “Đúng vậy. Chính xác!”
Ừm, sau đó tôi có cảm giác ánh mắt bạn Tam gia nhìn tôi và gã cứ như đang nhìn hai đứa ngớ ngẩn vậy.