ĐI HỌC
Hắn và nó bước vào nhà đi thẳng vào thư phòng nơi ba mẹ nó đang đợi.
Cốc…Cốc
– Ba mẹ, chúng con vào được chứ!!!
– Ừ hai con vào đi
– Dạ vâng
Vào trong thư phòng, ba nó đang ngồi đọc báo, mẹ nó đang ngồi uống trà. Không khí có lẽ rất trang nhã và rất đỗi bình thường. Nhưng nó biết tính ba mẹ nó như thế nào, đây là không khí ảm đạm, cứ như đang chuẩn bị giáng xuống một đòn tử vào nó. Nó không biết hắn có hiểu ám hiệu của nó không. Hắn cứ ung dung tự tại bước vào tiện thể nắm lấy tay nó đi vào.
– Hai đứa vừa về đã đi đâu vậy. Băng Nguyệt sao con lại ăn mặc như vậy. Sắp là gái có chồng thì phải mặc quần áo đoan trang lại chứ, sao lại mặc áo hở han vậy hả!!!
– Kìa mẹ, con đó giờ vẫn mặc như vậy mà.
– Kể từ mai, ăn mặc đàng hoàng cho mẹ.
– Bác, bác đừng la em ấy nữa, là con bất cẩn cho em ấy mặc như vậy, chúng con chỉ đi vòng vòng xem coi ở đây đã thay đổi như thế nào thôi, nên không để ý đến trang phục, chỉ tại ở bên đó quen cách ăn mặc ở đó nên về đây vẫn chưa kịp thay đổi được
– Con thấy không, chồng con quan tâm con đến thế còn đứng ra bênh con nữa chứ. Còn không cám ơn đi chứ.
– Cám ơn.
– Thôi được rồi mình à, nó nói đúng chúng nó quen phong cách bên đó nên về đây vẫn chưa quen. Không phải đến đây em định nói gì sao
Nó sửng sốt, “Cái gì đang xảy ra đây, sao hôm nay ba mình lại bênh mình còn mẹ lại la trách chứ, hoán đổi rồi sao. Trời ơi, mình không thể nhất thời quen được” – suy nghĩ của nó
– À, xém nữa là quên, hai con nè, ngày mai tụi con đi học nha.
– ĐI HỌC Á!!!! – đồng thanh
– Đúng rồi. Ta nghĩ đã lâu rồi các con không đi học nên hai nhà chúng ta đã quyết định cho hai con đi học.
– Con…
– Tụi con đồng ý
– Ai cho anh tự quyết đinh chứ. Tôi…A!!!
– Không phải lúc nãy em nói, em muốn đi học lại sao?!
– Tôi á, hồi nào…A!!! Đau anh làm gì vậy hả!
– Ba mẹ chắc em ấy ngại nên không nói đấy thôi, chúng con rất thích. Dù sao cũng đã khuya rồi chúng con đi nghỉ sớm để mai còn đi họccười
– Ừ, hai con đi nghỉ đi, ta đã cho người để đồng phục và tập sách trong phòng hai đứa rồi.
– Dạ tụi con xin phép.
– Anh…Anh!!!
Nó bị lôi đi mà luôn miệng la hét chữi bới.
– Anh…Anh buông tay tôi ra, làm gì mà anh xiết tay tôi đau thế, còn nữa anh có bị đứt dây thần kinh nào không vậy, sao cái gì anh cũng tự quyết hết vậy.
– CÔ IM NGAY CHO TÔI!!
– AI CHO ANH HÉT VÀO MẶT TÔI!!
– Tôi nói cho cô biết, nếu không chiều vào ý họ thì làm sao chúng ta có thể nghỉ cách để huỷ được chứ, chúng ta không thể ngồi ở đây bàn được, làm sao có thể chắc những người ở đây không phải tay chân họ chứ. Không phải đi học rồi dễ bàn hơn sao.
– Ờ…ừm…có lí
– Thông chưa!!
– gật đầu