KÍ ỨC
+Nhà nó
Bởi gì nó rất quậy sợ sẽ trốn đi, không chịu gặp mặt nên ông sai người canh phòng nó / giờ. Nó, nằm trong phòng hết nằm rồi lại ngồi, hết ngồi rồi lại đi vòng vòng trong phòng. Nó mặt dù có võ trong người cũng có gan nhảy xuống lầu nhưng mà…Bởi vì cha nó biết nó có gan nên đã cho người canh gác dưới phòng nó, tránh tình trạng nó leo hàng rào. Nó cứ như thế mà ở trong phòng mà ngủ cho tới sáng, nó nghĩ thế nào sáng cũng có người mở cửa rồi tính tiếp, bây giờ nó đi ngủ, mặt dù bây trời chưa tối, mới h thui
+Nhà hắn
Cũng giống như nhà nó, vì hai nhà là bạn nên tính toán cũng giống nhau cả, hắn nghĩ mọi cách để phá hoại cái hôn ước này, vì anh, trong lòng anh đã có người con gái khác rồi. Nằm trên giường vắt tay lên trán nhớ lại hồi còn bé:
“Trên một cánh đồng đầy hoa hướng dương, nơi đó có hai đứa con nít đang vui đùa với nhau
– Suno à, sau này cậu có cưới tớ không – Suno là biệt danh của hắn khi còn bé, nhưng bây đổi lại là John
– Có chứ sao, cậu là người con gái tớ quý nhất Luno à – biệt danh hồi bé của nó bây giờ có tên là Sara
– Mình sẽ đợi cậu, móc ngoéo đi^^
Hai ngón tay bé xinh đan xen vào nhau, chứng minh cho tình yêu bé thơ của mình, nhưng ai biết ràng, chúng nó không thể ở bên nhau, gia đình bé trai vì có chuyện đột xuất ở Los Angeles, nên cả nhà đều chuyển đi, khiến hai đứa trẻ phải rời xa nhau. Trước nhà cậu bé
– Bác ơi, bác đừng cho Suno đi mà, cho cậu ấy ở lại với cháu đikhóc tèm lem
– Con à, sao có thể được, nhà bác ấy có chuyện Suno còn nhỏ không thể ở đây một mình được, nào ngoan nào con, Suno sẽ về với con.
– Thiệt không hả mẹ?! Bác mẹ con nói đúng không?!
– Bác hứa với con.
– Luno nè, tớ cho cậu cái này, đây là dây chuyền mặt trăng, nó biểu tượng tên cậu, còn mình là mặt trời nó biểu tượng cho tên mình, trên đó có khắc tên hai đứa mình. Trên đời này chỉ có một cái thui, khi cậu nhớ mình hãy lấy này ra mà nhìn, chỉ cần tớ và cậu vẫn còn giữ cái này chắc chắn sẽ gặp lại nhau.
– Ừhm, tớ hứa với cậu tớ sẽ giữ cho chắc.
Hai đứa bé trao nhau sợi dây chuyền, bé trai thì giữ sợi dây mặt trời có khắc chữ Luno, bé gái thì giữ sợi dây mặt trăng là Suno. Chiếc xe lăn bánh đi về phía sân bay, phía sau vẫn vọng lại tiếng bé gái
– Cậu nhớ về nha, cậu đã hứa sẽ cưới mình đó, mình sẽ đợi cậu
– Mình hứa và mình sẽ nhớ điều đó, cậu nhớ đợi mình
Người lớn nhìn theo hai đứa trẻ mà trong lòng nở một nụ cười ”
Kí ức trở về, hắn tiến vào cái bàn mở ra chiếc hộp nhỏ, trong đó cất giữ một sợi dây chuyền, bao lâu nay hắn không đeo vì hắn sợ sẽ làm mất, nếu mất rồi sẽ không tìm được người con gái đó, người con hắn hằng đêm nhớ tới, mặt sau sợi dây khắc dòng chữ nhỏ “Luno” hắn cười
+ Về lại nhà nó
Sau khi đánh một giấc, nó thức dậy lúc đêm khuya, nó biết rằng sau đêm nay nó sắp là của người khác rồi, nó nhớ một người, ngước nhìn lên những ngôi sao
– Cậu bây giờ ra sao, có nhớ lời hứa của mình không, mình vẫn đợi cậu, nhưng mà, ngày mai đây, mình sắp là của người ta rồi, cậu có nhớ mình không, mìmh ước gì ngày mai này mình được gặp lại cậunhắm mắt
Bước tới cái bàn mở hộc tủ ra, lấy một cái hộp nhỏ, sợi dây chuyền mặt trăng phía sau khắc tên “Suno” nó lấy ra ngầm nghĩ lại kí ức hồi bé, mỉm cười, một nụ cười đẹp nhất mà chưa bao giờ ai có thể thấy, trừ cậu bé đó ( biết cậu bé đó là ai rồi đúng không) nó lấy ra đeo lên người, dưới ánh sáng đèn đường bên ngoài phản chiếu sợi dây chuyền khiến cho nó léo sáng như sợi dây như đang cười với nó vậy.