()
Tối hôm đó, tôi bắt tay vào bản vẽ thiết kế váy cưới.
Dương Lỵ và tôi có rất nhiều thứ yêu thích giống nhau, mấy mẫu váy cưới đó, ở trong đầu tôi không có dưới một trăm thành phẩm.
Thật ra bắt đầu thiết kế cũng không khó, nhưng tôi cầm bút trong tay, làm thế nào cũng không thể đặt bút bắt đầu vẽ được.
Chống đỡ đến đêm khuya, nhưng vẫn không thể vẽ.
Tôi cố gắng cảnh cáo bản thân, đây là công việc tôi phải làm.
Sau khi làm công tác tư tưởng, tôi hít sâu một hơi, vừa phác thảo được vài nét bút, di động để trên mặt bàn bỗng vang lên.
Là một dãy số lạ.
Tôi nghi ngờ nhận điện thoại, bất chợt tiếng ồn ào từ đầu điện thoại bên kia dội thẳng vào màng nhĩ, hình như đang ở quán bar.
Có người nói to: “Này, bạn trai cô uống rượu, cô có thể đến đây đưa anh ta đi không?”
Phản ứng đầu tiên tôi nghĩ người ta gọi nhầm số: “Xin chào, anh gọi nhầm số rồi, tôi không có bạn trai.”
Nói xong, tôi định tắt máy.
Người kia nóng nảy: “Đừng tắt vội, cô tên Thẩm Tri Ý đúng không?”
Tôi ngập ngừng: “Phải.”
“Thì đúng là cô đó, xin lỗi nhé, trong danh bạ anh ta chỉ lưu đúng một số này, tôi tưởng là bạn trai cô.”
“Cô gái à, xin cô thương xót đến đây đưa anh ta đi được không? Anh ta vẫn chưa trả tiền đâu, cái này thật sự tôi không tìm thấy số của những người khác.”
Đối phương quấy rầy năn nỉ ỉ ôi, là một nhân viên phục vụ, tỏ vẻ rất bất lực với những khách hàng say rượu không thể tính tiền.
Tôi thấy nó không đúng lắm nhưng lại sợ, nhỡ may thật sự là người bạn nào đấy uống say ở quán bar bị ném ra cửa cũng thấy áy náy, không yên tâm.
Nghĩ một lúc vẫn quyết định đến thử xem sao.
Dựa vào địa chỉ của anh nhân viên phục vụ, cô tìm được chỗ quán bar kia rất nhanh.
Khi tôi nhìn thấy Kiều Diệc Thần đang nằm úp sấp ở trên quầy bar, tôi ngạc nhiên không nói ra lời.