Anh Là Trăng Trên Bầu Trời

chương 4

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

()

Đối tượng xem mắt là một lập trình viên hơn tuổi, mặc dù nhìn người bình thường nhưng nghe nói hoàn cảnh gia đình khá tốt, tiền lương ổn định, mẹ tôi đã dặn trước cơ hội này khó lắm mới lấy được.

Chỉ là sau khi nhìn thấy đối phương, ít nhiều tôi thấy tính cách anh ta kỳ quái lạ lạ.

“Xin chào, cho hỏi anh là ….. anh Lưu?”

Tóc của đối tượng xem mắt rụng gần hết, vừa nhìn thấy mặt tôi, sau khi nhìn tôi một lượt từ trên xuống dưới với ánh mắt như đang đánh giá món hàng nào đó, xong mới để lộ nụ cười có vẻ là vừa lòng: “Đúng vậy, cô Thẩm, mời ngồi.”

Tôi chịu đựng ánh nhìn đánh giá mang đến sự khó chịu ấy, lịch sự ngồi xuống.

Tôi không đến đây với ý định xem mắt nghiêm túc, hy vọng có thể nói rõ ràng với anh ta luôn.

Nhưng còn chưa mở lời, đối phương đã giành nói trước: “Chắc là bà mối cũng đã nói với cô về gia đình tôi, nhà tôi có bố mẹ già khá lớn tuổi nên sau khi kết hôn, tôi hy vọng cô sẽ theo tôi ở cùng nhà với ba mẹ!”

“Chăm sóc tôi đồng thời để ý chăm lo cuộc sống hằng ngày, cơm nước quần áo cho họ.”

“À, đúng rồi, tiền lương mỗi tháng của tôi được triệu, dư dả nuôi cô nên cô cũng không cần phải vất vả ra ngoài làm việc, chỉ cần ở nhà chăm sóc cho ba mẹ thật tốt, một tháng tôi cho cô triệu tiền sinh hoạt.”

“Còn một điều nữa, người nhà của tôi muốn cô phải đẻ được con trai mới đi ký giấy kết hôn……”

Anh ta nói xong, lại liếc mắt nhìn tôi, cười: “Đương nhiên nếu cô không muốn chịu thiệt thua kém những người khác sinh con gái cũng không vấn đề gì. Dù sao về sau phải sinh thêm đứa con trai là được, mà tôi có thể đi nhận giấy chứng nhận kết hôn với cô trước cũng được, nghe đâu bảo cô đang rất sốt ruột muốn lấy chồng.”

Người đàn ông đến xem mắt nói oang oang một hồi, ngay cả việc tìm một khe hở để tôi chen vào nói một câu cũng không có, cứ như đang chuẩn bị kế thừa ngai vàng trong nhà, phải giải thích cho ‘Tú nữ’ là tôi đây hiểu.

Mãi đến khi anh ta nói năng miệng lưỡi trơn tru hết khoảng gần phút, bấy giờ mới nhớ đến phải hỏi ý kiến của tôi: “Được rồi, cái gì nên nói tôi đã nói xong. Tóm lại tôi có ấn tượng khá tốt với cô, không biết cô Thẩm thấy tôi thế nào?”

Tôi giữ vững nụ cười tươi không đổi, lên tiếng: “Tôi thấy anh……khá hài hước, phải giống Shakespeare đến nửa.”

Nghe đến đây người đàn ông xem mắt có hứng thú, dáng vẻ như muốn nói tôi rất có mắt nhìn người: “Giống chỗ nào?”

Tôi: “Khôi hài.”

Im lặng.

Người đàn ông xem mắt chưa kịp phản ứng, đột nhiên phía sau phát ra tiếng cười rất nhỏ.

Khàn khàn dễ nghe, vô cùng quen thuộc.

Tôi ngẩn ra, quay đầu lại nhìn theo bản năng, chỉ thấy khung cảnh đằng sau, Kiều Diệc Thần đang dùng tay chống cằm, nhìn về chỗ tôi một cách trắng trợn.

Hai cánh môi cong nhẹ, như trăng trên bầu trời.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio