Tiểu Cẩn ôm chính ủy, tay nắm lấy quân phục của chính ủy, vòng ôm quen thuộc, ấm áp quen thuộc, khiến cho cô có cảm giác giống như luân hồi mười năm.
Cả người chính ủy ngây ngốc ở đó, anh có thể cảm nhận tiểu Cẩn gầy, cũng đang run rẩy, nhìn ra xa, ánh mắt chính ủy hơi mơ hồ, bên tai truyền đến giọng nói nhàn nhạt của tiểu Cẩn: "Cả đời này, anh không được ly hôn với em, em sẽ không ly hôn với anh."
Đây là câu khi tiểu Cẩn gả cho anh đã từng nói, từng chữ chấn động tâm tư, cả người chính ủy khẽ run lên, lần đầu tiên nghe thấy, với nghe được lần này, cảm giác hoàn toàn không giống nhau, lại liên tục đánh sâu vào trái tim anh.
"Anh chưa từng muốn ly hôn với em." Giọng chính ủy đã phát run, anh chỉ nói với tiểu Cẩn, anh cho cô thời gian suy nghĩ, chưa từng bắt tiểu Cẩn ly hôn với anh.
Tiểu Cẩn buông chính ủy ra, nhìn người đàn ông trước mắt, dưới cằm đã hơi nổi râu ria, mắt cũng hơi vô hồn, mím môi: "Sao trở nên lôi thôi vậy? Bẩn thỉu dơ dáy, không tốt."
Hứng thú duy nhất của cô chính là quản lý chính ủy và tiểu Thiên sạch sẽ, thoạt nhìn bình bình thản thản.
Khóe miệng chính ủy khẽ lộ ra nụ cười đã lâu không thấy: "Em không ở đây, không ai chăm sóc anh, tiểu Thiên cũng không gọi ba, gọi anh là lão Trương, em mà không trở lại, thằng bé cũng không chịu để ý đến anh."
Lời nói này có vẻ bình tĩnh, lại có sự oán trách của con nít, khiến tiểu Cẩn không khỏi bật cười, tính khí hai cha con nhà này đều giống nhau cũng không hợp nhau, uất ức cũng chịu đựng, không để cho người khác khó xử.
"Anh đuổi em, chính là muốn bị phạt." Tiểu Cẩn ôm chính ủy lần nữa, ngày đó nếu Trương Nghị không rộng lượng như vậy, để cho cô đi, cô cũng sẽ không đi, những năm này ở chung sớm chiều, cô mới biết gia đình cùng tình yêu hoàn toàn là hai chuyện khác nhau.
Cô đã từng cho rằng, đối với chính ủy và tiểu Thiên, cô chỉ là tìm người bạn, trong lòng cô chỉ có Hiểu Câu.
Nhưng dần dần cô mới hiểu được, chuyện tình cảm, rất nhiều, rất nhiều chuyện đều không tự chủ được, không biết từ lúc nào, tiểu Thiên cùng chính ủy đã từ từ chiếm cứ trái tim cô, không lưu lại một khe hở.
Hiểu Câu nhìn hai người đang ôm chặt nhau, khóe miệng khẽ bật cười, làm như bất đắc dĩ, giống như nhận thua, càng thêm thuyết bất thanh đạo bất minh*.
(*) nói không ra tiếng, nhìn không thấy đường.
Hít sâu một hơi, đi mấy bước tới trước mặt hai người, chính ủy nhìn người đàn ông trước mặt, buông tiểu Cẩn ra, chỉ thấy người đàn ông vươn tay tới trước mặt chính ủy: "Xin chào, tôi chỉ tới xem một chút, xem là người đàn ông như thế nào mà có thể để cho tiểu Cẩn triệt triệt để để quên tôi."
Chính ủy ngẩng đầu nhìn anh ta, vươn tay, nắm lấy, làm quân nhân, trong mắt tràn đầy bình thản, không cảm thấy thắng mà đắc ý, cười nhạt một tiếng: "Anh thua chính là thời gian, tôi thắng chính là không rời không bỏ."
Người đàn ông gật gật đầu, một câu hay, không rời không bỏ, quả thật lúc trước ra đi không từ giã, ngày tiểu Cẩn ở cùng anh, anh nói rồi, chỉ cần mười ngày.
Để tiểu Cẩn cắt đứt liên lạc với chính ủy bên này, chỉ ngây ngốc với anh mười ngày, sau mười ngày, nếu tiểu Cẩn muốn trở về, anh sẽ đưa cô trở lại.
Cũng vì áy náy, tiểu Cẩn đồng ý, cho nên trong mười ngày này, Ôn Uyển gọi điện thoại luôn luôn tắt máy.
Anh đưa tiểu Cẩn đi ăn cơm, hết lòng hết sức đối tốt với tiểu Cẩn, anh đưa táo tới trước mặt tiểu Cẩn, nói cho tiểu Cẩn, ăn táo tốt cho làn da phụ nữ, tiểu Cẩn nhìn anh hồi lâu, mở miệng nói khó nghe thấy: "Trương Nghị không biết như vậy."
Bình thường Trương Nghị lấy hoa quả cho cô, đều lấy vài thứ, cô muốn ăn cái gì thì lấy cái đó.
Anh mang tiểu Cẩn đi khu chợ tốt nhất, thấy tiểu Cẩn cầm quần áo màu trắng, anh cười cười: "Em trắng như vậy, mặc màu xanh dương hay màu đỏ sẽ rất có khí chất." Màu trắng khiến cho người ta có cảm giác không nắm bắt được cô.
"Trương Nghị không biết." Tiểu Cẩn cầm quần áo màu trắng, xoay người, đi thử rồi, đi mua quần áo với cô, cô mặc cái gì Trương Nghị đều cười cười, đơn giản là tốt rồi, tính tình của cô chính là như vậy, không học phù phiếm, cuộc sống không bị kiềm chế.
Thu hồi cảm xúc, người đàn ông cười cười với chính ủy và tiểu Cẩn: "Người, tôi vật quy nguyên chủ, chúc phúc hai người."
Nói xong Hiểu Câu xoay người sải bước rời đi, nói thản nhiên, nói ra đáy lòng cũng thoải mái, chính ủy cùng tiểu Cẩn, Ôn Uyển cùng Giản Dung nhìn người đàn ông này rời đi, không mở miệng nói thêm một câu.
Ôn Uyển nhìn Giản Dung, không ngờ người đàn ông này tới chúc phúc, là người đàn ông rất rộng lượng, nhưng mà bọn họ cũng thật sự thấy vui mừng thay cho chính ủy.
"Em không hối hận sao? Nhìn anh ta rất tốt đó." Chính ủy ôm tiểu Cẩn, nhẹ giọng mở miệng, có tiền, có phong độ, dáng dấp cũng tốt.
Tiểu Cẩn lắc lắc đầu, nắm lấy quần áo chính ủy: "Cuộc sống của anh ta, em không sống được."
Trước kia khi bọn họ ở chung một chỗ, người khác đều nói kim đồng ngọc nữ, Hiểu Câu sẽ cẩn thận tỉ mỉ sắp xếp cuộc sống của cô.
Cho dù chia ra, Hiểu Câu sẽ đặt vé máy bay giúp cô để gặp mặt, đến giờ sẽ gọi điện thoại cho cô, nói cho cô biết quan niệm về thời gian rất quan trọng, tính tình có chừng có mực.
Cuộc sống tĩnh lặng được sắp xếp đó, xét theo ưu điểm, cẩn thận tỉ mỉ hạnh phúc tràn đầy, nhưng cô cảm giác cuộc sống không nên như vậy, với tính khí của cô cũng không tạo nên bất kỳ thay đổi to lớn nào, vẫn do Hiểu Câu sắp xếp.
Tất cả thay đổi là từ sau khi Hiểu Câu rời đi, cô không đau buồn gì lớn, cô không rời không bỏ nhưng người khác lại muốn rời khỏi, chỉ có thể tiếp nhận, chuyện điên khùng duy nhất chính là kết hôn với Trương Nghị, mẹ không đồng ý.
Khi lần đầu tiên nhìn thấy Trương Nghị, anh mặc quân trang, tóc cắt ngắn, không nhìn cô lâu, từ đầu tới cuối chỉ nói ba câu: "Tôi là doanh trưởng, tiền lương không bằng một nửa của cô, còn có một đứa bé sắp một tuổi, vợ trước đã qua đời."
Khuôn mặt kiên nghị cùng thành thật đó khiến cho cô nghĩa vô phản cố * gả cho Trương Nghị, sau khi kết hôn, Trương Nghị khiến cho cô hiểu, cô có thể làm việc bản thân mình thích, có thể theo đuổi ước mơ, có thể không trang điểm, có thể ngủ nướng, có thể làm nũng, có thể nổi giận.
(*) nghĩa vô phản cố: làm việc nghĩa không chùn bước.
Vừa kết hôn không lâu, cô nhớ đã cáu kỉnh với Trương Nghị, cụ thể là chuyện gì thì cô không nhớ rõ, chuyện không lớn, tóm lại là lỗi của cô, nhưng cô không thừa nhận.
Tính khí Trương Nghị bướng bỉnh, giận dỗi đứng ngoài cửa, đứng theo tiêu chuẩn quân tư ở đó, cô nhìn ra cửa sổ: "Anh định tính toán đứng bên ngoài cả đêm sao?"
"Em không tin anh, anh liền không trở về nhà." Trương Nghị tự nhiên mạnh mẽ, liền đứng ở bên ngoài, có tuyết rơi rất lớn, trong chốc lát trên quân trang đã xám trắng.
Cô khoác thêm áo, ra cửa, đi tới trước mặt Trương Nghị, đưa tay kéo Trương Nghị, trên mặt Trương Nghị mang cười, cho rằng cô đồng ý thừa nhận sai lầm, kéo anh về nhà, ai ngờ cô kéo Trương Nghị ra đứng ngay chính giữa sân.
"Anh đứng ở đó tuyết không đủ lớn, gió không đủ mạnh, đứng ở đây, sáng ngày mai, đứa bé trong viện có thể nhìn thấy người tuyết, không thể bỏ qua công lao." Nói xong, tiểu Cẩn cười cười xấu xa, xoay người rời đi, vẻ mặt chính ủy thất vọng.
Từ đó về sau, chính ủy hiểu rõ ràng, phụ nữ không nói đạo lý, cô cho là đúng chính là đúng, cho là sai sẽ phải đi sửa, mà từ nay về sau, chính ủy sẽ không để ý tới tính khí nhỏ này của tiểu Cẩn.