Trời sập tối, kim đồng hổ điểm đến con số tám tròn trĩnh, tiếng tích tắc vang lên liên hồi khiến cho tim của người phụ nữ gầy guộc không thể nào yên bình được, bụng bà tí tách nhỏ xuống những giọt lo lắng như nham thạch nóng hổi, hai tay bà run run siết chặt lại.
Vu Văn Phụng thảnh thơi dùng dũa làm cho móng tay trở nên ngay thẳng hàng, bà liếc xéo đến người phụ nữ nọ rồi mỉa mai: "Bản thân làm ma bệnh đã đành, sinh ra đứa con cũng hại nói trở thành đứa yếu ớt giống mình vậy."
Huệ Ý Lan cắn chặt răng, hai mắt nhìn chằm chằm xuống hai tay của mình, thấy bà không phản pháo lại Vu Văn Phụng càng lấn tới hơn: "Xem đó, cái bộ dạng đáng thương đó nhìn thôi cũng phát chán."
Người giúp việc cùng bác Từ có mặt tại đó nghe không lọt lời nói nồng đậm mùi thuốc nổ kia, hơn nữa giọng của bà ta cũng chua như chanh vậy, họ thầm thấy thương cho Huệ Ý Lan, bà đã phải chịu đựng con người này biết bao nhiêu năm và bây giờ vẫn nhịn được, thật sự rất giỏi.
Tô Thâm bước ra từ phòng ngủ trên lầu hai, tóc vuốt keo đen, mặc vest chỉnh tề cùng với mùi nước hoa nồng đậm, xem ra là ông ta muốn đi đâu đó.
Huệ Ý Lan lập tức đứng bật dậy, giọng nói bà có chút run rẩy: "Ông đi đâu vậy?"
Tô Thâm nhạt nhẽo đáp: "Đi gặp thị trưởng cùng vài người bạn."
Bà siết chặt nắm tay, hai hốc mắt sâu hun hút đã ửng đỏ lên chảy ra hai hàng nước: "Ông... Ông không lo lắng gì đến con gái chúng ta sao?"
"Lo cái gì? Chẳng phải đã có thằng Kim Ảnh đưa đi viện rồi sao? Việc của tôi rất quan trọng không thể bỏ lỡ."
Tô Thâm vừa nói vừa hờ hững bước ra phía cửa, Vu Văn Phụng liền đi đến theo thói quen thắt lại cà vạt của ông, hai người không ai nói câu nào chỉ hiểu ý nhìn nhau rồi thôi.
Huệ Ý Lân ngồi phịch xuống sô pha, nét mặt cứng đờ như tạt tượng, trong lòng bà giờ đây đã gần như chết lặng, bao nhiêu tình cảm cùng ký ức đẹp đẽ về Tô Thâm đều bị một cây búa gõ cho vỡ vụn.
Bao nhiêu năm qua bà đã làm cái quái gì vậy? Cùng chung sống dưới mái nhà với tên đàn ông tệ bạc kia, Kim Xuyên cũng là con gái của ông ta vậy mà chút tình thương ông dành cho nó như muối bỏ biển, những lời hứa hẹn thâm tình mà ông trao cho tôi của trước kia đâu rồi?
Ông từng nói rằng... Sẽ yêu thương mẹ con tôi, sẽ cho Kim Ảnh và Kim Xuyên cuộc sống hoàn hảo... Đều là giả dối sao?
Ông từng nói... Ông yêu tôi rất nhiều, dù cho tôi là gái điếm thì ông vẫn thấy tôi thật tốt... Tất cả chỉ là lời ong mật mà ông dụ dỗ tôi.
Huệ Ý Lan! Mày sai rồi! Mày quá ngu ngốc khi đặt niềm tin vào loại người như Tô Thâm, chẳng phải trước kia ông ta vì tiền tài mà rời bỏ mày cùng đứa con trong bụng một lần rồi hay sao? Bây giờ dù có Kim Xuyên thì đâu thay đổi gì, ông ta vẫn vô tình như vậy.
Bà bật cười, đạo lý đáng lẽ bà phải nhận ra từ trước, bây giờ mới được khai sáng...
Tiểu Hồng đưa tay đến đặt lên vai bà, cô nhỏ giọng: "Phu nhân..."
Huệ Ý Lan thở dài, nuốt ngược nước mắt vào trong: "Tôi không sao."
Tô Thâm cùng Vu Văn Phụng rời khỏi tòa biệt thự hào nhoáng, cả hai chịnh trọng nghiêm túc đi đến buổi tiệc của giới thượng lưu ở khách sạn Phong Hòa lớn nhất thành phố, ở đó Lưu tổng đã đứng chờ họ sẵn.
Chỉ còn một mình Huệ Ý Lan ngồi chờ trong cô độc, không gian yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng muỗi vo ve kêu, lúc này bên ngoài truyền đến âm thanh động cơ ù ù chậm rãi, Tô Kim Ảnh cõng em gái trên lưng bước vào, bà vừa nhìn thấy liền lập tức đứng dậy chạy đến, không ngừng lo lắng hỏi.
"Kim Xuyên, con có sao không?"
Cô khẽ lắc đầu, ánh mắt không rõ là cảm xúc gì nhìn ra hướng xa xa, Tô Kim Ảnh đưa cô lên lầu trở về phòng nghỉ ngơi, hắn ân cần đắp chăn lên người cô rồi nhẹ nhàng xoa đầu: "Lần sau em ra ngoài nhớ mang thuốc, làm anh lo gần chết."
"Em xin lỗi..."
"Sao em lại đếm trung tâm thương mại vậy?"
"Em nghe mẹ nói anh về rồi, ngày mai là tiệc mừng thọ của bố nên em mới đến đó mua quà giùm cho anh..."
Tô Kim Ảnh thở dài, vẻ mặt hoàn toàn không chút vui sướng hay cảm kích gì, hắn gay gắt nói: "Em đừng quản mấy chuyện này, ông ta có cần quà anh tặng sao? Đừng hoang phí như vậy nữa, em cũng phải để tiền cho bản thân chứ, sau này còn phải tự lập..."
Tô Kim Xuyen buồn bã gật đầu: "Em biết rồi... Anh à... Em..."
Dường như cô có điều gì muốn nói nhưng lại thôi, Tô Kim Ảnh cũng không muốn ép buộc cô, hắn biết trong thâm tâm đứa em gái nhỏ này đang nghĩ cái gì.
Hôn nhân này em ấy không đồng ý, em ấy vừa gặp lại Minh Tâm, đoạn tình cảm ngày trước lại ập đến, em ấy không phải dạng người nói quên là quên như vậy, vốn dĩ trong lòng vẫn còn vấn vương hình bóng của Minh Tâm.
Hắn cười nuông chìu: "Em nghỉ ngơi cho tốt, em đừng lo lắng gì nữa, mọi chuyện sẽ tốt lên thôi."
"Anh..."
Tô Kim Xuyên giữ chặt tay hắn, hai mắt ướt át sắp khóc đến nơi, hắn xoa trán cô rồi rời khỏi phòng. Huệ Ý Lan bên ngoài vẫn đứng ngóng trông nhưng không dám vào, có lẽ là vì bà cảm thấy có lỗi với cô.
"Mẹ, trời đã không còn sớm, mẹ nên về phòng đi."
Tô Kim Ảnh vẫn còn giận bà vì chuyện lúc sáng, vốn muốn trốn tránh để không cần phải nói chuyện với bà nhưng lại bị kéo lại. Huệ Ý Lan nắm chặt cánh tay hắn, hơi lạnh truyền từ bàn tay bà sang da thịt khô ráp đó.
"Kim Ảnh... Mẹ xin lỗi."
"..."
"Mẹ... Mẹ không muốn ở trong căn nhà này nữa, sau khi mừng thọ bố con, chúng ta cùng nhau rời khỏi nơi này được chứ? Mang theo em gái con... Thoát khỏi địa ngục này."
Hắn ngỡ ngàng hỏi lại lần nữa: "Mẹ... Mẹ chắc chứ?"
"Mẹ đã nghĩ rất kỹ rồi, là do mẹ ích kỷ, sợ hãi nên mới cứ chần chừ không quyết đoán... Bây giờ đã không còn như vậy nữa."
Hắn thấy rất rõ trong đôi mắt bà chất chừa bi thương, nhưng nhiều hơn bi thương chính là hy vọng. Nhiêu năm khuyên nhủ, nhiều năm dằn vặt, bây giờ bà cũng đã hiểu được thứ mà hắn thật sự khao khát.
Tô Kim Ảnh ôm chặt bà vào lòng: "Chúng ta không cần phụ thuộc vào ông ta nữa."
Thời gian trôi không nhanh không chậm, chớp mắt hít sâu một cái thì đã đến nửa đêm, Tô Kim Ảnh ngồi bên bệ cửa sổ nhìn ra ánh đèn leo lắt mờ ảo ở bên ngoài vườn hoa, cậu nằm trên giường nửa mơ nửa tỉnh nắm chặt chăn nệm.
Giọng nói vang vọng từ nơi xa xăm đến bên tai cậu, tiếng gọi mỗi lúc một gần tưởng chừng như người đó đang thủ thỉ bên tai.
"Anh Viên, đến gặp em..."
Cậu giật mình tỉnh, mồ hôi đầm đìa thấm ướt quần áo.
Tô Kim Ảnh hỏi: "Cậu sao vậy?"
Viên Mạnh Linh bình ổn lại nhịp thở rồi bước xuống giường, cậu đi đến cạnh hắn rồi nhìn theo hướng ánh mắt của Tô Kim Ảnh, cậu khàn khàn đáp: "Vừa rồi tôi nghe thấy giọng Trương Toàn."
"Trương Toàn? Thằng nhóc nhược trí trong vụ của Tống Kiều đó?"
Hắn dời tầm mắt lên góc mặt được ánh trăng bên ngoài hắt vào, lúc này hắn mới phát hiện nét quỷ dị của cậu.
Cậu gật đầu, sau đó cùng hắn ngồi nhìn trời nhìn mây, ánh sao trên dải lụa đen đó không tỏ cũng không dày đặt, chỉ được rải rác lác đác theo những hình vẽ trừu tượng.
"Mạnh Linh, cậu thấy nơi này thế nào?"
Đột nhiên hắn hỏi, cậu cũng đột nhiên bị hắn làm cho trầm ngâm, hôm nay là ngày đầu tiên cậu đến biệt thự Tô gia, cũng là lần đầu tiên tận mắt chứng kiến những mặt khuất của Tô Kim Ảnh, hắn hỏi cậu như thế, cậu biết phải trả lời thế nào đây?
"Thành thật là được..."
"Vậy... Tôi cảm thấy nơi này rất đẹp, rất giàu có, thế nhưng cũng rất ngột ngạt bí bách, hơn nữa còn nồng nặc mùi giả dối, nếu được lựa chọn tôi thà chọn căn nhà nhỏ của mình hơn là một căn biệt thự thế này."
"Vậy à, suy nghĩ của cậu cũng giống tôi... Quyết định của tôi vẫn là đúng..."
Hắn nhẹ lòng hơn, từ nãy đến giờ hắn đã bắt đầu bị do dự bởi vẻ hào nhoáng của Tô gia, hắn đã từng nghĩ có phải bản thân quá tiêu cực hay không? Một nơi vừa lộng lẫy, ăn ở không phải lo, tiền bạc không thiếu hơn nữa còn có thể hưởng chút danh tiếng từ Tô Thâm, vậy mà hắn lại muốn đưa mẹ và em gái rời khỏi sự sung sướng hưởng thụ đó...
Hắn đã bị chính bản thân làm cho dao động như thế, cho đến khi nghe những lời nói từ cậu, hắn mới quả quyết rằng bản thân đã đúng.
Sống trong phủ phê sung sướng thì đã sao chứ? Suy cho cùng đó cũng chỉ là lớp vỏ bọc bên ngoài của cái lồng giam độc tài duy quyền mà Tô Thâm đã tạo nên mà thôi, sống như vậy có thật là vui vẻ không?
"Cậu nói đúng, thế nên tôi sẽ dứt khoát giúp mẹ và em gái thoát ly khỏi Tô gia."
Viên Mạnh Linh nhẹ nhàng mỉm cười tựa đầu lên cửa sổ, lúc này cậu mới nhìn rõ được dáng vẻ hiện tại của hắn, bỗng dưng cảm thấy người này cũng... Có chút đẹp trai...
--------------------
Ngày hôm sau, Tô Kim Ảnh thức dậy rất sớm để đến nói chuyện quan trọng với em gái, khi Kim Xuyên biết được tin anh trai muốn đưa mẹ và mình rời khỏi Tô gia, cô đã vui mừng khôn xiết.
Nhưng rồi cô lại trở nên bất an hỏi: "Liệu có được không anh? Hôm nay là sinh nhật bố, nếu trong tiệc mừng thọ mà anh lại thẳng thừng nói ra... Sẽ làm bố mất mặt... Ông sẽ giận lắm..."
"Vậy em muốn để ông ấy quyết định hôn nhân của em sao?"
"Em..."
"Kim Xuyên, đừng sợ ông ta mất mặt mà đánh đổi cuộc đời của mình."
Tô Kim Ảnh áp bàn tay lên mặt em gái, hắn dịu dàng đến mức khiến cô muốn bật khóc, cô cắn môi gật đầu, với quyết định đó của anh trai cô càng có thêm dũng khí để đối diện với tình cảm của mình, mong muốn của mình.
Sau khi hắn rời khỏi phòng, điện thoại của cô bỗng vang lên tiếng chuông gọi, cô nhìn vào màn hình và nó hiện lên một số ẩn danh kỳ lạ.
Cô bắt máy: "Alo?"
Đầu dây bên kia chỉ vang lên tiếng thở gấp, gió ồ ồ thổi vào, cô lại lên tiếng thêm vài lần nhưng có vẻ người đó không dám đáp lại, cô bực dọc muốn tắt máy, đột nhiên một giọng nói quen thuộc khiến cô khựng lại.
Vài giây trôi qua, nét mặt cô ban đầu là kinh ngạc dần chuyển sang đỏ ửng, hai mắt ướt át dàn dụa nước, cô nhoẻn miệng cười, nụ cười đó đều ngập tràn hạnh phúc.
Không ai biết cô đã nghe thấy gì, cũng không ai biết đầu dây bên kia gọi đến là người nào, chẳng qua người đó rất rất quan trọng, người đó cho cô hy vọng, người đó đã hoàn toàn kéo cô khỏi đau buồn ủ dột mà cô đã âm thầm chịu đựng một năm qua, cũng đã đến lúc cô tự nắm bắt lấy hạnh phúc của mình rồi.
Có vẻ hôm nay là một ngày trọng đại... Đặc biệt trọng đại...
Nó không phải là ngày sinh thần của chủ nhân Tô gia, cũng chẳng phải là ngày lễ gì quan trọng, chỉ là điểm mốc đánh dấu sự giải thoát của cả ba linh hồn nhỏ bé.
--------------------
Nhiều tiếng đồng hồ trôi qua, sảnh số ba ở khách sạn XX được Tô gia bao trọn đang tấp nập nhân viên chuẩn bị, sự kiện này không chỉ là tiệc mừng thọ của cục trưởng cục cảnh sát mà còn là nơi tụ họp rất nhiều nhân vật tai to mặt lớn, hơn nữa trong buổi tiệc này sẽ có phần trọng điểm mà ai ai cũng quan tâm.
Hôn ước của Tô gia và chủ tịch tập đoàn Phong Hòa...
Sự kiện này thu hút sự chú ý của không ít cánh báo chí, vì vậy mà từ sớm đã có không ít phóng viên đã tụ họp ở trước cửa khách sạn sẵn, chỉ cần hai nhân vật chính xuất hiện liền ồ ạt ùa đến phỏng vấn.
Khu gian bếp của khách sạn đã ồn ào bận rộn đến không kịp trở tay, mối làm ăn này rất quan trọng nên khâu chuẩn bị thực đơn và đồ ăn sẽ quyết định kha khá về thị trường tương lai.
Bếp chính và phụ bếp bận đến nỗi thời gian để ngừng tay cũng không có.
"Bỏ gia vị vào món súp chưa?"
Bếp trưởng hét lên, nam phụ bếp lập tức chạy đi lấy chén gia vị đổ hết vào nồi súp nóng hổi, bên trong có vây cá, nấm bào ngư, táo đỏ và tổ yến trong suốt nổi lềnh bềnh.
Hạt gia vị đỏ đỏ đen đen rơi vào, hòa lẫn hoàn toàn vào nồi súp tỏa ra hương vị thơm khó tả, đó là món chính trong buổi tiệc ngày hôm nay.
Trong lúc phụ bếp đang khuấy đều nồi súp, từ một góc nào đó có ánh mắt nguy hiểm đang nhìn chằm chằm đến, gương mặt mờ nhạt bình thường nhanh lẫn vào trong đám đông.