Kể từ hôm cậu nhập mộng gặp thầy Trương đó đến nay cũng đã gần một tuần trôi qua, cậu đột nhiên ít nói ít cười hẳn, suốt ngày cứ ngẩn ngơ không rõ là cậu đang suy nghĩ cái gì trong đầu nhỏ kia, Tô Kim Ảnh bị cậu làm cho vừa lo lắng vừa bực mình, Viên Mạnh Linh hoàn toàn cho hắn ăn cả rổ bơ.
Hôm nay cũng vậy, cả một đêm cậu chỉ có thể chợp mắt được một hai tiếng, tinh thần lẫn sức khỏe của cậu khi này đã rất kiệt quệ, nhưng cậu vẫn chẳng thể làm gì khác ngoài ngồi trên giường, mắt nhìn qua cửa sổ ngắm nhìn đường phố vắng lặng, ánh nắng dịu nhẹ mang theo cảm giác se lạnh chỉ vừa rọi xuống lòng đường, từng hạt bụi bay lơ lửng trên không trung rồi đáp xuống mái tóc xơ xác của cậu.
"Phải, để ngăn chặn việc này, chỉ còn cách làm cho vật hiến quan trọng nhất biến mất... Nói cách khác, cậu phải từ bỏ dương gian này để đến một nơi khác, có thể là thiên giới, có thể là âm giới."
"Cậu suy nghĩ cho kỹ, quyết định là ở cậu."
Lời nói của thầy Trương đã ám ảnh tâm trí cậu suốt quãng thời gian vừa qua, sự việc đó cậu đã tận mắt chứng kiến rồi làm sao có thể không tin cơ chứ? Cậu có thể chọn cách không quan tâm, mặc kệ mọi thứ để tiếp tục cuộc sống của mình, nhưng cậu không thể!
Cậu là một người dễ mềm lòng, cậu cũng là người luôn luôn coi chân thiện mỹ là lẽ sống... Hơn hết... Cậu yêu thương sinh mệnh của những sinh linh vô tội đang hiện hữu trước mắt kia.
Thế nên điều đó mới dằn vặt cậu suốt mấy đêm liền, cậu cũng muốn được sống, cậu muốn được thưởng thức tư vị khi hạnh phúc, khi được người ta quan tâm... Nhưng mà... Nếu cậu chỉ nghĩ cho bản thân thì những người mà cậu yêu quý sẽ thế nào?
Sếp Phan, chị Ái Mỹ, những thành viên trong đội UIT... Còn có... Tô Kim Ảnh...
Cậu muốn bảo vệ họ như cái cách mà họ bảo vệ cậu, yêu thương cậu, một đứa trẻ mất cha mất mẹ từ sớm, sau sự chăm sóc nuôi nấng của ông bà thì tình thương của họ đối với cậu là thứ quan trọng duy nhất giữ cho cậu tồn tại trên thế giới này, nếu họ đều mất đi, vậy thì cậu sống còn ý nghĩa gì nữa?
Vì vậy... Cậu phải... Từ biệt họ rồi...
Thời gian còn lại không còn nhiều, có lẽ cậu nên làm chút gì đó để lại cho họ.. Ít ra thì lúc cậu đi rồi họ vẫn sẽ nhớ cậu.
Viên Mạnh Linh chợt nở nụ cười, ánh nắng vàng nhạt bên ngoài chiếu vào càng khiến nét cười đó nhuốm màu bi thương hơn.
Tiếng chuông điện thoại reo lên, cậu chậm rãi nhấc máy, giọng nói khàn khàn: "Alo?"
Người ở đầu dây bên kia lo lắng hỏi: "Cậu đau họng hả? Hôm nay ngày đầu đến đội UIT, cậu đi cùng tôi nha, tôi qua đón."
"Ừm... Vậy tôi đi chuẩn bị."
"Cậu... Không khỏe sao?"
"Không có... Tôi cúp máy đây."
Viên Mạnh Linh nhanh chóng tắt điện thoại, cậu không muốn để Tô Kim Ảnh quá lo lắng cho mình...
Cậu thở dài, lê chân bước vào trong nhà vệ sinh, cậu tự nhìn gương mặt hốc hác của chính bản thân mình ở trong gương, cậu đưa tay lên chạm vào làn da nhợt nhạt này, xúc cảm ở đầu ngón tay không tốt chút nào, trông cậu bây giờ giống như cái xác chết vậy.
Có lẽ mấy ngày vừa qua cậu đã bỏ bê bản thân quá rồi, hiện tại cậu nên sống cho thật tốt... Làm những điều mà cậu thấy có ý nghĩa thì hơn... Thay vì phải ủ dột tự dằn vặt như này.
Cậu nhanh chóng lấy lại tinh thần, tự mình làm cho đầu óc thanh thản hơn, Viên Mạnh Linh vốc nước tạt lên mặt, sau đó lật đật đánh răng súc miệng thay đồ.
Hơn mười lăm phút sau, cậu đã có thể trở về với trạng thái như bình thường, là một cậu trai trẻ hiền lành sáng lạng.
Tô Kim Ảnh đã đứng đợi cậu sẵn ở trước cửa studio, ngay khi vừa thấy cậu bước ra hắn lập tức đi đến đưa cho cậu một viên thuốc và một chai nước.
"Mau uống đi."
Cậu nhìn viên thuốc con nhộng màu xanh trong bàn tay của hắn, hỏi: "Gì vậy?"
"Giọng của cậu hơi khàn, nên tôi mua cho cậu, còn một vỉ ở trên xe nữa."
Bất giác, cậu bật cười, đột nhiên trong lòng cảm thấy hạnh phúc một cách lạ thường, không ngờ rằng người đàn ông lưu manh này lại tỉ mỉ để ý cậu như vậy, còn tận tình mua thuốc cho cậu uống nữa. Cảm giác này thật tốt...
Cậu đưa tay nhận lấy viên thuốc rồi cho vào miệng, Tô Kim Ảnh cười hì hì mở chai nước cho cậu, hắn lải nhải: "Cậu đó, mấy ngày nay lạ lắm làm tôi lo gần chết."
Cậu chỉ cười trừ đưa lại chai nước cho hắn: "Thật sự là không có gì mà..."
"Suỵt! Tôi không tin, cậu lúc nào cũng tự giữ mọi chuyện trong lòng... Tôi chỉ muốn cậu tin tôi trò chuyện với tôi... Thật đó."
Hắn đặt ngón tay lên bờ môi khô ráp của cậu, ánh mắt sâu như lòng biển dạt dào ôn nhu khiến cậu bị trầm mình vào trong đó, những lời này, cậu tin là lời thật lòng, bởi vì từ trước đến nay Tô Kim Ảnh chưa nói dối cậu lần nào...
Tim cậu hẫng đi một nhịp, lúc này đây cậu rất muốn ngã vào vòng tay người nọ, chắc hẳn cái ôm đó sẽ ấm lắm, chặt lắm... Có thể giữ được sinh mệnh nhỏ bé của cậu...
Thấy cậu rơi vào trầm tư, hắn xoa đầu cậu, nói: "Cậu lại như vậy nữa rồi..."
Viên Mạnh Linh lần nữa tự ép mình thoát ra khỏi suy nghĩ vừa rồi, cậu vỗ lên vai hắn: "Đi thôi, tôi hơi đói."
Tô Kim Ảnh rất rất muốn hiểu được những gì diễn ra bên trong cậu, hắn cảm thấy con người này ngày một khó nhìn thấu rồi, phải chăng do hắn đã trở nên ngu ngốc... Hay là do cậu đã thay đổi?
"Tôi... Có mua đồ ăn sáng, để ở trong xe."
"Cảm ơn anh."
"Vậy cậu phải gọi tôi một tiếng Ảnh ca ca nha."
"Lần này là Ảnh ca ca sao? Anh có quá ấu trĩ không vậy?"
Tô Kim Ảnh mím môi làm nũng, Viên Mạnh Linh hết cách đành gọi : "Ảnh ca ca"
Giọng của cậu vừa trong vừa ngọt, không chỉ thế mà còn mang theo chút tư vị ôn nhu khiến hắn sảng khoái hết cả người.
Bọn họ rời khỏi khu phố nhỏ yên tĩnh, đô thành sa hoa lúc này trở nên vội vã bận rộn vô cùng, thế nhưng khi đêm đến rồi sẽ trở thành nơi nhộn nhịp để tụ tập ăn chơi.
Phòng làm việc của đội UIT nằm ở tầng hầm nhà xác phía sau cục cảnh an Phú Hoa, Tô Kim Ảnh cũng đã đến đây nhiều lần rồi nên cũng chẳng còn thấy lạ lẫm gì nữa.
Đi ngang qua phòng chứa xác số , đột nhiên Viên Mạnh Linh dừng chân lại, cậu hướng mắt nhìn vào cỗ thi thể được đắp vải trắng trên bàn sắt, người phụ nữ mặc áo Blouse đứng đó tay đặt lên thi thể.
Không rõ cô ta làm cái gì, nhưng âm khí bên trong dày đặc bất thường khiến cậu tò mò tiến đến.
Ngay khi tiếng bước chân của cậu vang lên, người phụ nữ vội vã rụt tay xoay người lại, gương mặt xinh đẹp ma mị nở nụ cười: "Là cậu, hôm nay cậu đến có việc gì?"
"Tôi đã chuyển công tác về đội UIT rồi."
Thì ra đó là bác sĩ pháp y Mã Tú Văn, cậu liếc nhìn xuống bàn tay của cô ta, Mã Tú Văn khéo léo đưa tay vào bên trong túi bước ra bên ngoài: "Sếp Tô đồng nghiệp của cậu đau? Hai người không còn đi chung với nhau nữa hả?"
"Còn chứ, tôi cũng được chuyển cùng cậu ấy."
Tô Kim Ảnh hào hứng khoác vai Viên Mạnh Linh, Mã Tú Văn chỉ cười cười rồi dùng ánh mắt săm soi nhìn hai người họ, lúc này cậu lại cảm nhận được âm khí quanh quẩn đâu đây, cậu âm thầm dịch chuyển linh lực để kiểm tra thử.
Đúng như cậu dự đoán, Mã Tú Văn qua loa chào hỏi rồi nhanh chóng rời đi, bàn tay để trong túi của cô ta mờ mờ phát lục quan.
"Sao vậy? Cô ấy đẹp đến mức cậu nhìn đắm đuối vậy sao?"
Tô Kim Ảnh trêu chọc cậu, thế nhưng trong giọng nói đó lại nồng mùi chua, cậu cũng không dễ dàng chịu thua mà đáp lại: "Chẳng phải lúc trước anh thưởng thức nhan sắc cô ta lắm sao?"
"Chà! Cậu trả treo ghê gớm..."
----------------------
Đội UIT vẫn như cũ không có quá nhiều thay đổi, vẫn là phong cách thảnh thơi đó, vẫn là cảm giác hiện đại đó. Chẳng qua từ lúc Viên Mạnh Linh bị Tô Kim Ảnh đào góc tường, bầu không khí hơi thiếu vắng, ngoài ra vẫn như lúc xưa.
"Linh Linh! Mừng cậu quay về."
Phan Lập Văn ôm ôm ấp ấp cậu khiến tên đào tường nào đó tức tối ra mặt, hắn nhanh chóng kéo cậu ra chen vào giữa hai người, Hồ Trọng Nhân bật cười nói mỉa: "Xem ra anh cố tình đạp đổ bình dấm của người ta, đúng không sếp Phan?"
"Không trách tôi được, ai bảo người ta để bình dấm ngay giữ đường thế chứ."
Phan Lập Văn nhún vai ngồi phịch lên ghế sô pha, hai chân gác lên bàn.
Tô Kim Ảnh không muốn phí lời để rước bực vào người, hắn chỉ ném công văn chuyển công tác lên bàn trước mặt hai người họ: "Chỗ của tôi đâu?"
"Không có."
"Cái gì?"
"Chúng tôi không có tiền để thêm chỗ, nhưng cậu có thể dùng chung với Linh Linh."
Không có tiền? Không có tiền là phải có đầy đủ máy tính hạng nặng, TV màn hình phẳng đời mới nhất, tủ lạnh, máy điều hòa, còn có tỉ ti thứ khác? Giỡn mặt với hắn chắc?
Các người cố ý chơi tôi... Nhưng lại vô tình tạo cơ hội để tôi gần gũi với cậu ấy hơn... Coi như tôi rộng lượng cho qua.
Tô Kim Ảnh nghĩ thế nên không tức giận, cũng không tiếp tục gây chuyện.
Một lúc lâu sau Ái Mỹ trở lại với bản báo án cô lấy từ đội hình sự.
Phan Lập Văn kỹ càng đọc, sau đó thốt lên: "Lại một nạn nhân nữa? Đã là người thứ mười bốn rồi..."
Hồ Trọng Nhân trầm ngâm rồi nói: "Xem ra phải điều tra sâu vào Hạ Tuệ."
"Hạ Tuệ?"
Khi bọn họ nhắc đến cái tên Hạ Tuệ kia thì Tô Kim Ảnh phản ứng lại ngay lập tức, chính tên khốn đó đã hại hắn bị đình chỉ công tác, cũng chính là Hạ Tuệ đã... Làm những chuyện thương thiên hại lý!
Phan Lập Văn dường như nhận ra được hắn đang nghĩ gì, anh ồ lên: "Quên mất, trước đây cậu đã theo sát Hạ Tuệ mà vẫn để vuột mất, xem ra oán duyên của hai người vẫn sẽ tiếp nối."
Anh đưa lại toàn bộ hồ sơ của Hạ Tuệ cho hắn: "Không thể để tên này nhởn nhơ được nữa, cùng chúng tôi giải quyết đi."
Tô Kim Ảnh nhìn tấm ảnh trong tập hồ sơ, gương mặt đê tiện đó hắn không tài nào vứt ra khỏi đầu được, hắn quyết định nhận lấy: "Nếu phương pháp bình thường không làm gì được hắn, vậy thì dùng phương pháp lạ một chút."