Tô Kim Ảnh nhờ vào nét chữ trên trán nên có thể nhìn thấu được dương lộ, hắn đi thẳng qua lầu mười ba rất thuận lợi mà không gặp bất kỳ trở ngại nào.
Ở phía trên phát ra tiếng gầm rú của dã thú, kéo theo sau là những giọng la hét cao độ chói tai, Tô Kim Ảnh bước chân nhanh hơn chạy đến.
Lúc này, con U Súc đã cách bọn họ không xa, Hữu Thụy cố dùng chút thuật kỳ môn độn giáp để ngăn chặn nó, thế nhưng dường như nó không có chút hề hấn gì, mà ngược lại còn dữ tợn hơn.
Những cái xúc tu liên tục chắn đòn đánh của anh, hai mắt lồi ra của nó chuyển động lạch cạch, cái miệng như hố đen kia mở rộng ra để chất nhầy bên trong bắn thẳng về phía anh.
Chất nhầy đó chính là tà vật có sức mạnh không thu gì linh lực của họ, Hữu Thụy bị chất nhầy quấn lấy cơ thể siết chặt lại, anh đau đớn hét lên.
Hữu Nhiệm cầm kiếm chém đứt chất nhầy trên người em trai, nó rơi xuống rồi rút lại về phía con U Súc, lúc này anh mới phát giác quần áo và da thịt của Hữu Thụy đã bị cháy phỏng.
"Hữu Thụy…"
Hữu Nhiệm vô cùng xót, người em trai này lúc nào cũng quan tâm chăm sóc mình, anh thương Hữu Thụy còn không hết, vậy mà con U Súc kia lại dám làm em trai bị thương.
Hữu Nhiệm hai mắt hiện lên tơ máu, sự tức giận đều bộc phát, anh nắm chặt thanh kiếm muốn lao đến sống chết với con U Súc, thế nhưng Hữu Thụy đã kịp thời kéo chặt tay anh ấy lại.
"Cứu người quan trọng hơn…"
Hữu Thụy hổn hển nói khiến anh ấy tạm kìm nén lại mối thù này, Hữu Nhiệm liền kéo em trai lùi lại cửa thoát hiểm, anh lục lọi trong túi vài lá bùa còn sót ném đến.
Hô: "Phóng!"
Linh phù phát nổ tạo ra làn khói dày đặc che chắn tầm nhìn của U Súc.
Vừa may Tô Kim Ảnh chạy kịp đến, hắn dùng súng bắn một phát vào trong đám khói, viên đạn đồng xuyên qua rồi cắm thẳng lên một bên mắt con U Súc khiến nó đau đớn hét lên.
Sau đó hắn giúp Hữu Nhiệm đỡ lấy người còn lại đang bị thương đi xuống dưới bậc thang, những người khác nơm nớp lo sợ theo đuôi hắn.
Chữ viết bằng mực chu sa lúc này bỗng phát sáng lên, âm khí xung quanh tản bớt không dám quấn lấy họ.
Lầu mười ba của tòa nhà này thật sự khiến người ta rùng mình. Tô Kim Ảnh bình tĩnh phi thường, có lẽ do hắn đã từng trải nghiệm qua sự quỷ dị của nơi này, thế nên bây giờ đã không còn cảm giác sợ hãi nữa.
Không mất quá nhiều thời gian, họ đã rời khỏi lầu mười ba một cách thuận lợi, thế nhưng càng đi sâu về bên dưới Tô Kim Ảnh càng có linh cảm chẳng lành.
Hình như ngay cả Hữu Nhiệm cũng đã đánh hơi được thứ gì đó, anh bỗng dừng chân.
"Đợi đã…"
"..."
"Đáng lẽ con U Súc đó phải đuổi theo chúng ta chứ? Vì sao lại không nghe thấy tiếng của nó?"
Một câu gợi hỏi này khiến những trái tim còn lại đình trệ hoàn toàn, Tô Kim Ảnh hốt hoảng lú đầu ra lang cang cầu thang nhìn xuống.
Quả nhiên, như hắn dự đoán, con U Súc đó xuất hiện lù lù ở phía dưới, chỉ cách họ hai ba lầu, nó ngước mặt nhìn lên để lộ một con mắt đã chảy ra máu đỏ thẫm.
Bụp một phát!
Mọi hình ảnh trước mắt Viên Mạnh Linh tối sầm, liên kết giữa cậu và con hình nộm đã bị cắt đứt.
Viên Mạnh Linh ngồi ở ngoài xe quả thực không còn giữ được điềm tĩnh nữa, cậu ngay lập tức phóng xuống xe, băng qua con đường vắng tanh không một bóng người.
Cậu chợt dừng lại ở trước rào thép, Viên Mạnh Linh do dự liệu rằng có nên bất chấp tất cả xông vào trong đó.
"Mọi người đang gặp nguy hiểm, cậu có thể trơ mắt mà đứng đó sao?"
"Không…"
"Vào đi, cứu lấy họ."
Viên Mạnh Linh bị một giọng nói kỳ lạ trong đầu thôi thúc liên tục, cho đến khi cậu chẳng thèm nghĩ ngợi gì nữa mà băng qua rào chạy vào bên trong.
Cậu không hề nhận ra, giọng nói đó là của một người khác không phải của chính cậu, nhưng trong đầu cậu hiện giờ đã chẳng còn đủ bình tĩnh, cũng chẳng còn chỗ trống để ngẫm lại cẩn thận hơn.
"Phải như vậy chứ, cũng sắp đến hồi kết rồi."
Giọng nói đó lần nữa vang lên, nhưng lần này lại có sự xuất hiện của Mã Tú Văn, cô ả ngồi trên nóc xe nhìn bóng dáng cậu khuất dần sau cánh cửa.
Làn tà khí từ bên trên bay xuống, dừng lại ở bên cạnh Mã Tú Văn, vị thiếu niên nọ tò mò hỏi.
"Chị! Sao chúng ta phải âm thầm phá bỏ kết giới vậy? Mọi chuyện mà chúng ta làm để giúp Lưu Khải, đều hoài phí…"
"Chị đã nói rằng em không cần biết, đúng chứ?"
"Nhưng…"
"Tử Vũ à, nếu em hiểu thì em sẽ bị tổn thương…"
Mã Tú Văn vừa nói vừa vuốt ve mái tóc của thiếu niên, ánh mắt của cô lúc này ngập tràn yêu thương khiến cho Mã Tử Vũ mủi lòng, cậu không hỏi thêm câu gì nữa.
Tất cả đều là… Lỗi của em trai cô!
Nếu như vụ án của Cece hoàn hảo thành công thì có lẽ, cô và em trai đã không cần dính vào chuyện này!
Viên Mạnh Linh đứng giữa sảnh lớn trong công ty giải trí Phong Hòa, điều kỳ lạ chính nơi này chẳng có bất kỳ bóng dáng nhân viên nào.
Hôm nay không phải là chủ nhật, lẽ ra họ vẫn tiếp tục làm việc mới đúng… Mà bây giờ ngay cả bảo vệ cũng chẳng thấy đâu.
Bầu không khí tanh nồng mùi rỉ sét, dùng đôi mắt âm dương Viên Mạnh Linh có thể thấy được tà khí dày đặc ở khắp nơi.
Cậu cảm thấy lồng ngực bị đè nặng, hít thở thôi cũng thấy rất khó khăn, nơi quỷ quái thế này phải tà đến mức nào mới khiến cậu khó chịu như vậy chứ?
Chẳng lẽ… Là do Lưu Khải giết… Giết rất nhiều người?
Càng nghĩ, cậu càng thấy được viễn cảnh kia đã sắp thành sự thật, nó gần như được bày ra trước mắt cậu.
Viên Mạnh Linh siết chặt dây đeo túi, cậu vội vã tìm lối vào cầu thang thoát hiểm cũ kỹ ở gần đó, cậu thủ sẵn thanh đoản kiếm mà Trương Toàn tặng cậu, chắc chắn sẽ cần dùng đến.
Từng bậc thang vào lúc này như cao thêm một thước, mỗi bước chân cậu đều cố gắng dùng tốc độ nhanh nhất có thể, nhưng cậu càng hấp tấp càng cảm thấy dần thấm mệt.
Leo lên tận mười mấy lầu, với thể lực hiện giờ của cậu là chuyện rất nặng nề.
Chẳng mấy chốc, mồ hôi đã ướt đẫm hết áo của cậu. Cậu tiếp tục từng bước, hơi thở bắt đầu đứt quãng. Nhưng cậu bỗng đứng khựng lại, vết máu dính trên tường ở trước mặt đỏ chói khiến tim cậu như rụng rời.
Cậu chậm rãi bước lên…
Mùi đồng rỉ sét xộc thẳng lên mũi cậu, chỉ cần thêm vài bước nữa…
Thi thể của bọn họ trải dọc theo bậc cầu thang, máu chảy thành dòng ẩm ướt lớp bê tông, cậu bịt miệng lại cố kìm nén cơn buồn nôn từ trong bụng.
Bọn họ đều đã chết… Chết một cách rất thê thảm.
Cậu hoảng loạn tìm bóng dáng của Tô Kim Ảnh ở giữa đống thi thể
Sẽ không có… Sẽ không đâu!
Trong đầu cậu cứ thầm mong rằng, Tô Kim Ảnh vẫn an toàn, vẫn chưa bị gì, có như thế cậu mới đủ dũng khí để tiếp tục tìm hắn.
"Thật sự không có…"
Cậu mừng rỡ khôn xiết, tuy rằng trong hoàn cảnh này điều đó có hơi nhẫn tâm, nhưng cậu nghĩ rằng thật là may mắn khi Ảnh ca vẫn còn sống.
Viên Mạnh Linh leo lên thêm vài bậc thì phát hiện con hình nộm nằm giữa vũng máu, sắc đỏ sền sệt kia đã thấm ướt nó. Và đó cũng là nguyên do liên kết bị đứt đoạn.
Chuyện cấp thiết nhất bây giờ chính là tìm ra Tô Kim Ảnh, bởi con U Súc vẫn còn ở ngoài kia, nó là mối nguy cực lớn đối với bọn họ.
---------------------------
Phan Lập Văn đứng ở gần cửa, ánh mắt sợ hãi nhìn bóng người đang từ từ tiến gần ở trước mặt. Lưu Khải vừa thấy anh, hắn lập tức nở nụ cười nham hiểm quái đản.
Hắn nói: "Hóa ra vẫn còn một Thông Linh Sư ở đây."
Phan Lập Văn chợt nhận ra điểm bất thường trong lời nói của hắn, anh đã tính toán kỹ càng nhưng lại bỏ sót một điều rất quan trọng.
Đó chính là bản thân anh!
Là Thông Linh Sư giống như Viên Mạnh Linh.
Và hiện tại, điều anh lo sợ sắp xảy ra, Lưu Khải sẽ chuyển mục tiêu từ Mạnh Linh sang phía anh… Hắn sẽ chẳng cần giết cậu nữa… Hắn sẽ dùng anh… Để mang La Sát đến dương thế.
Anh lùi lại, tiến sâu vào bên trong vòng gạo trên sàn, Lưu Khải đã cách anh rất gần rồi. Nhưng hắn ta không thể tiếp cận được Phan Lập Văn bởi vòng gạo đó.
Nó tương tự như một loại kết giới ngăn cản hắn, anh tức khắc rút ba nén nhang ra ném về phía Lưu Khải.
Lập tức, những thước vải màu vàng chuyển động bay lượn trên không trung, chúng xác định được mục tiêu rồi mới lao đến trói chặt cơ thể của Lưu Khải, ngay cả thanh Ma Kiếm cũng bị chúng nuốt chửng.
Phan Lập Văn nhanh tay rút súng hướng về phía hắn, chỉ cần anh bóp cò, mọi thứ sẽ kết thúc…
Thế nhưng…
Người tính lại không bằng trời tính, ngay tại thời khắc quyết định này từ ngoài cửa nối thẳng ra hành lang ở cách đó không xa, Hữu Nhiệm và Hữu Thụy bị thế lực mạnh bạo nào đó ném vào trong.
Giàn giáo bằng kim loại đang thi công bị anh em họ là cho sập, hai người hoàn toàn ngất lịm đi dưới đống đất sắt.
Con U Súc cao lớn chậm rãi đi vào, ở sau xúc tu kia từ từ xuất hiện cơ thể tàn tạ nhuốm máu của Tô Kim Ảnh.
Lưu Khải cười khanh khách: "Bọn mày thua rồi."
Vừa dứt lời, bên ngoài căn phòng đang sửa chữa vang lên tiếng gầm rú liên hồi, mấy con U Súc điên cuồng chạy đến vây khốn lấy Phan Lập Văn.
Anh tự vệ bằng tạo lập một vòng bảo vệ, với tro gạo trên sàn là không đủ để cản chúng.
Lũ U Súc được lệnh Lưu Khải tấn công không ngừng nghỉ, dù cho mỗi cú đánh đều khiến cho linh khí phóng trả nhưng chúng vẫn không hề nao núng.
Lưu Khải rảo bước đi một vòng quanh anh, sau đó hắn dừng lại nhìn xuống Tô Kim Ảnh đã mất đi ý thức kia. Hắn nắm đầu người nọ ép ngẩng lên, lưỡi kiếm kề sát yết hầu.
"Tên đáng ghét này nhiều lần nhúng tay vào chuyện của tao, bây giờ lại rơi vào tay tao rồi, liệu tao có nên tặng hắn một đường ngay đây không?"
Phan Lập Văn nghiến răng, anh cầm chặt cây súng chĩa về phía hắn: "Bỏ cậu ấy ra!"
"Mày tính bắn tao à?"
Lưu Khải nhìn vào nòng súng, giọng nói đầy khiêu khích: "Chỉ với thứ đó mà muốn giết tao sao?"
Phan Lập Văn không giải thích nhiều, hai mắt anh sáng như thần, ngón tay dứt khoát bóp cò.
Tiếng súng vang vọng, ở nòng súng bay lên một cột khói mờ ảo, viên đạn làm bằng đồng xu ngũ đế có chứa linh lực vụt thẳng đến.
Còn chưa đầy một giây, nó đã xuyên thủng cánh tay đang cầm Ma Kiếm kia, dòng máu ấm nóng của hắn chảy xuống liên tục hòa lẫn với đất cát trên sàn bê tông.
Tuy rất đau, nhưng hắn vẫn làm như chẳng có gì xảy ra, cánh tay bị thương run rẩy đưa kiếm xuống.
Lưu Khải lúc này rất cuồng nộ, ánh mắt hắn nhìn anh không còn như vừa rồi nữa, sát khí cùng với nguy hiểm trên người hắn tỏa ra đến mức ngay cả Phan Lập Văn cũng có thể ngửi được.
Lưu Khải đứng dậy, từng bước từng bước đi đến gần anh.
"Tao đã đổi ý định rồi, tao nệ giết mày sau đó dùng Viên Mạnh Linh làm vật hiến…"
Hắn vừa nói vừa dễ dàng bước xuyên qua lớp bảo vệ, tro gạo trên sàn bốc khói rồi hóa đen.
Phan Lập Văn lùi lại, hắn bước một thì anh lui một, cho đến khi hắn ép anh vào góc tường.
Đoàn! Đoàn!
Anh bắn liên tục hai phát súng, trên ngực và trên đùi gã thủng hai lỗ, máu ứa ra, da thịt bị rách toạc cháy xèo xèo để lộ cả xương, thế nhưng hắn lại vẫn tiếp tục bước đến.
Phan Lập Văn bắt đầu phát hoảng, loại súng mà anh dùng không phải là súng thường, vậy mà hắn một chút ảnh hưởng cũng không bị?
Anh bắn thêm vài phát nữa, cho đến khi súng chỉ còn kêu lạch cạch, đạn cũng hết, anh hết cách bèn lách người tránh sang hướng khác.
Con U Súc chắn trước mặt anh, nó dùng xúc tu để lao đến anh vùn vụt. Phan Lập Văn cố gắng tránh né bọn chúng.
Nhưng chúng quá đông và nguy hiểm, dù anh tránh né cỡ nào vẫn không bì kịp tốc độ của xúc tu.
Xoạc!
"A!"
Anh đau đớn hét lên, bả vai của anh bị xúc tu vừa cứng vừa nhọn đâm xuyên gắn chặt anh lên tường, cả cơ thể bay trên không trung, lưng va chạm quá mạnh khiến anh ho khù khụ.
Chất lỏng đỏ tươi nồng mùi thơm lạ chảy xuống, cơn buồn nôn từ bụng anh làm loạn khiến anh ọc ra máu.
Lưu Khải quát: "Không được giết."
Lập tức con U Súc dừng hoạt động, hắn cười thành tiếng vừa di chuyển vừa đưa tay lên vuốt ve xúc tu gắn trên người anh.
Hắn ngửi mùi máu, cảm thán: "Thật sự rất thơm…"
Hắn đâm ngón tay vào vết thủng trên vai anh, sau đó đưa vào miệng, lưỡi ẩm ướt liếm láp không ngừng.
Lưu Khải thích thú liếm môi, sau đó bất ngờ đâm lưỡi kiếm vào bả vai còn lại, máu chảy dọc lưỡi kiếm nhỏ giọt xuống, hắn há miệng ra đón nhận vị tanh nồng ngập tràn khoang miệng.
Anh đau đến mức không còn sức để la hét nữa, mọi thứ trước mắt đều mờ dần mờ dần…
Nhưng trước khi mất đi ý thức, anh nhìn thấy bóng dáng thân thuộc vừa chạy đến, giọng nói anh đã nghe nhiều lần đó không quá rõ ràng.
"Sếp Phan!"
---------------------
Lời tác giả : Cuối cùng chúng ta sắp đi hết chặn đường này.
Đây là bộ truyện mình viết từ rất lâu, cũng đã mất nhiều thời gian, dù cho có những lúc ý tưởng ngắt ngang thế nhưng mình vẫn cố hoàn thành nó...
Có lẽ vì vậy mà có nhiều lổ hỏng, cũng như không được mượt mà cho lắm.
Mong mọi người thông cảm.
Và cũng cảm ơn mọi người rất nhiều vì chịu bỏ thời gian ra đọc bộ truyện này.
Yêu mọi người!