Editor: Lily
Beta: Huyền Thiên Tiểu Tử
Khi An Diệc Tĩnh tỉnh lại trời vẫn còn chưa sáng, trong núi mơ hồ vắng vẻ, cô từ từ ngước mắt lên nhìn, khuôn mặt anh tuấn của Lâm Nhiên gần trong gang tấc, đôi mắt đen láy sâu thẳm kia đang nhắm thật chặt, cả người khẽ dựa vào thân cây bên cạnh, còn cô thì lại dựa vào người Lâm Nhiên, bả vai còn đang bị anh nắm chặt, không nhúc nhích.
Cô cứ sững sờ nhìn chằm chằm Lâm Nhiên như vậy không biết bao lâu, thấy lông mi đối phương khẽ động, không hiểu sao cô chột dạ nhắm hai mắt lại.
Một lúc sau, không thấy đối phương có động tĩnh gì, lúc này cô mới mở mắt ra.
Cô mở mắt từ từ, một khuôn mặt phóng đại xuất hiện trước mắt cô, đó là gương mặt của một cô bé, đầu tóc rối bời, trên mặt còn có vết máu.
"A......" An Diệc Tĩnh nhắm mắt lại, đưa tay ôm lấy Lâm Nhiên, kêu lên.
Lâm Nhiên vỗ vỗ An Diệc Tĩnh đang gắt gao ôm chặt anh, không khỏi hỏi: "Sao vậy?"
An Diệc Tĩnh từ từ ngẩng đầu lên, nhìn chung quanh một lần, phát hiện không có gì cả, lúc này mới buông Lâm Nhiên ra, nhìn anh, có chút sững sờ, chẳng lẽ vừa rồi là mơ?
"Không có việc gì, không có việc gì, có lẽ là mơ thấy ác mộng." An Diệc Tĩnh theo bản năng an ủi chính mình, cũng là giải thích với Lâm Nhiên.
"Vậy thì tốt." Lâm Nhiên gật đầu, lúc này mới phát hiện cánh tay của mình vừa xót lại vừa tê, không thể nhìn liền nhíu mày một cái, lại bị An Diệc Tĩnh phát hiện.
An Diệc Tĩnh thấy biểu hiện trên mặt Lâm Nhiên có chút cứng ngắc, động tác cũng giống như chậm lại, liền hỏi: "Anh làm sao vậy?"
Lâm Nhiên chầm chậm giật giật cánh tay, nói với An Diệc Tĩnh: "Tay có chút tê, không có việc gì."
Lúc nghe xong, An Diệc Tĩnh chợt hiểu ra tại sao lúc nãy Lâm Nhiên lại có vẻ mặt ẩn nhẫn như vậy, thì ra là bởi vì đỡ cô cả đêm, cho nên cánh tay đã tê rần rồi.
"Cảm ơn." An Diệc Tĩnh vừa không thành thạo vỗ vỗ bả vai Lâm Nhiên, vừa nói cảm ơn.
Lâm Nhiên để An Diệc Tĩnh đấm bóp cho anh, xoa bóp một lát mới rút tay về, tự giật giật cánh tay, cảm thấy không sao nữa, lúc này mới phân phó An Diệc Tĩnh: "Đi xem Nhĩ Dã, tôi dọn dẹp một chút, trời sáng chúng ta sẽ xuống núi."
An Diệc Tĩnh gật đầu, thấy Lâm Nhiên co duỗi cánh tay, vì vậy đứng dậy đi vào trong nhà.
Nhĩ Dã vẫn đang ngủ, An Diệc Tĩnh ngồi ở bên giường nhìn Nhĩ Dã. Cặp mắt đen lúng liếng của Nhĩ Dã nhắm chặt lại, cả người co rúc ở trên giường, giống như người nào đó không chấp nhận hiện thực.
Cô cũng không có ý định lập tức đánh thức Nhĩ Dã. Vì vậy đứng dậy quan sát căn nhà có thể nói là rách nát này một chút, khắp nơi đều là lỗ hổng, mưa xuống nhất định sẽ rất thảm, nồi niêu bát đũa đều đã rỉ sét loang lổ, có thể nhìn ra đã rất lâu không có ai ở, trong nhà ngoài một chiếc giường chính là một băng ghế lụp xụp, ngay cả dáng dấp một cái bàn cũng không có, chứ đừng nói gì đến đồ điện này nọ.
An Diệc Tĩnh âm thầm thở dài một cái, ở nơi kinh tế xã hội phát triển phồn vinh, thật sự rất khó tưởng tượng được vẫn có những địa phương nghèo khổ vất vả như vậy, chính là kiểu nếu không tận mắt chứng kiến sẽ không hình dung nổi, chỉ nhìn thôi đã cảm thấy bực bội, khoan hẵng nói tới những nơi như thế này không chỉ có một.
Cô đi tới cửa, nhìn thấy Lâm Nhiên thu dọn xong đồ đạc đã đi tới trước mộ Nhĩ Giáp, hình như đang nói chuyện với cậu bé, không nghe rõ anh nói cái gì, chỉ nhìn thấy vẻ mặt của Lâm Nhiên có chút nặng nề.
"Cô giáo An." Âm thanh của Nhĩ Dã sau lưng thành công quấy nhiễu tâm tư của An Diệc Tĩnh.
Cô xoay người nhìn thấy Nhĩ Dã đã ngồi dậy nhìn cô, vì vậy đi đến chỗ cậu bé: "Đã tỉnh rồi hả?"
"Vâng." Nhĩ Dã gật đầu, xoa xoa con mắt đã sưng lên, không nói thêm gì nữa.
An Diệc Tĩnh đi tới bên giường, ngồi ở trên mép giường, nhìn Nhĩ Dã.
"Cô giáo An, tối hôm qua em mơ thấy anh trai."
"Vậy à?" An Diệc Tĩnh tiếp lời Nhĩ Dã.
"Em nhìn thấy anh trai đi tới một nơi rất đẹp, nơi đó thật tốt." Nhĩ Dã nói.
An Diệc Tĩnh khẽ mỉm cười: "Cho nên, Nhĩ Dã không đau lòng nữa đúng không? Anh của em đi tới Thiên đường rồi."
Nhĩ Dã dùng sức gật đầu một cái: "Anh nói muốn em học tập tốt, không được khóc, em nhất định phải nghe lời anh trai."
An Diệc Tĩnh xem như là yên tâm vuốt vuốt tóc Nhĩ Dã: "Ừ, Nhĩ Dã rất tuyệt, nhất định có thể làm được."
Lâm Nhiên đi tới liền nhìn thấy An Diệc Tĩnh nở nụ cười dịu dàng, mang giày cho Nhĩ Dã, anh không tiến lên, chỉ lẳng lặng đứng nhìn cảnh tượng ấm áp này.
Mang giày xong, Nhĩ Dã vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Lâm Nhiên đứng yên nhìn bọn họ, vì vậy hô một tiếng: "Thầy Lâm."
An Diệc Tĩnh nghe thấy ngẩng đầu lên nhìn sang, Lâm Nhiên cũng đang nhìn cô, ngừng mấy giây mới đi tới nói: "Trời đã sáng, chúng ta đi thôi."
An Diệc Tĩnh và Nhĩ Dã cùng lúc gật đầu.
Trước khi đi, Nhĩ Dã quỳ trước phần mộ của Nhĩ Giáp, Lâm Nhiên bước lên đỡ Nhĩ Dã dậy, anh nói: "Thầy Lâm đồng ý với em, sau này chúng ta sẽ thường xuyên tới thăm anh trai của em."
"Anh trai, em sẽ thường xuyên tới thăm anh." Nhĩ Dã đứng dậy nói với phần mộ của Nhĩ Giáp.
Ba người nói lời từ biệt với Nhĩ Giáp rồi đi xuống núi.
Lâm Nhiên dắt Nhĩ Dã đi phía trước, An Diệc Tĩnh theo sát phía sau, cảm giác có người sau lưng, nhưng ngoảnh lại lại không cái gì cả, chỉ cảm thấy ớn lạnh, cô đuổi theo Lâm Nhiên, đi bên cạnh anh.
Sau lưng, cặp mắt ưu thương kia đang đứng cách đó không xa nhìn về ba người đang bước đi ở phía trước.
Trở lại trường tiểu học Tha Lặc đã là buổi chiều, bọn nhỏ đang chơi ở sân thể dục, nhìn thấy nhóm người An Diệc Tĩnh trở về đã rối rít chạy tới.
"Thầy Lâm, cô giáo An, Nhĩ Dã, mọi người đi đâu về vậy ạ?" Một đứa trẻ trong đó mở miệng hỏi.
Lâm Nhiên nhìn đứa bé, trả lời: "Đi làm một chút việc."
"Đã xong chưa ạ?"
"Xong rồi."bg-ssp-{height:px}
"Nhĩ Dã. Chúng ta đi chơi thôi."
Nhĩ Dã nhìn Lâm Nhiên, rồi lại nhìn An Diệc Tĩnh, ý thăm dò.
An Diệc Tĩnh cười nhẹ nói với Nhĩ Dã: "Đi chơi đi, bạn của em đang đợi em kìa."
Nhĩ Dã bị đám bạn lôi đi, mấy đứa trẻ rượt đuổi nhau, chạy nhảy, chơi đùa không chán.
Nhìn mọi thứ đang diễn ra An Diệc Tĩnh có chút bất đắc dĩ thở dài: "Hi vọng Nhĩ Dã có thể quên được."
"Sẽ." Lâm Nhiên liếc mắt nhìn An Diệc Tĩnh, sau đó theo ánh mắt của An Diệc Tĩnh nhìn về phía Nhĩ Dã.
"Hai người đã về rồi à!" Tang Diệp sớm đã nhìn thấy họ, vội vàng từ phòng học bên kia chạy sang, dừng ở trước mặt hai người nhỏ giọng hỏi: "Như thế nào rồi?"
"Đã xong." An Diệc Tĩnh trả lời.
Tang Diệp thở ra một hơi, gật đầu: "Vậy thì tốt, vậy thì tốt."
Buổi tối sau khi ăn cơm xong, hiệu trưởng Ngũ Tát triệu tập các thầy cô giáo mở một cuộc họp khẩn.
"Là như vậy, gần đây số lượng người mất tích tăng mạnh, thị trấn phía trên đã xảy ra mấy vụ, người đều không tìm được, nghe nói các địa phương khác cũng xảy ra các vụ án mất tích, vì vậy cấp trên chỉ đạo xuống bảo chúng ta chuẩn bị các biện pháp đề phòng, mỗi ngày đều phải điểm danh, có tình huống nào xảy ra lập tức báo lên trên....."
Cuộc họp ngắn kết thúc, các thầy cô giáo chia nhau tiến hành đi điểm danh, thật may không có đứa trẻ nào vắng mặt, lúc này mới an tâm.
Kiểm tra phòng ngủ xong, các thầy cô mới bắt đầu xúm lại bàn tán chuyện vừa nghe.
"Tôi cũng đọc tin tức rồi, không biết thế nào, không chỉ ở chỗ chúng ta, các thành phố lớn đều có người mất tích, nghe nói cảnh sát chưa có manh mối gì."
"Dù sao chúng ta cũng chú ý một chút, cẩn thận có thể giữ được thuyền vạn năm."
"Cũng không hiểu những người này nghĩ cái gì nữa, chuyện lừa bán người mà cũng nghĩ ra được, muốn tiền đến phát điên rồi sao?"
"Cũng không biết họ nghĩ sao, có tay có chân không lo học hành, lại muốn thành cái dạng lừa gạt bịp bợm."
"......"
Không tham gia bàn tán, Lâm Nhiên đang ở cột cờ gọi điện thoại, còn An Diệc Tĩnh thì nghe lời ngồi ở cửa ăn kẹo, không biết đang nhìn về phương nào.
Lâm Nhiên nói chuyện điện thoại xong trở lại thì nhìn thấy An Diệc Tĩnh ngồi ở cửa, cả người ngơ ngác.
"Chưa ngủ sao?" Lâm Nhiên đi tới hỏi cô.
An Diệc Tĩnh ngẩng đầu lên nhìn về phía Lâm Nhiên, một lúc sau mới chỉ vào chỗ cổ của Lâm Nhiên, một nơi không quá rõ ràng, nói: "Viên ô mai kia không phải là tôi làm chứ?"
Lâm Nhiên bỗng dưng che cổ, thật ra thì lúc nãy không ai phát hiện ra, cho đến lúc ăn cơm xong, anh phát hiện An Diệc Tĩnh luôn nhìn anh, ánh mắt dừng lại ở cổ của anh, có chút kỳ quái, hơn nữa mặt An Diệc Tĩnh lại phiếm hồng, càng thêm hoài nghi, thừa lúc trước khi đi họp anh về phòng kiểm tra xem mình có chỗ nào không đúng, lúc này mới phát hiện ra, gần vị trí xương quai xanh có một viên ‘ô mai ’.
Vì vậy, anh vội vàng thay một cái áo po¬lo, che hết cổ, không nhìn kỹ sẽ không nhìn ra.
Không ngờ, kẻ đầu têu lại thật bạo dạn.
"Tôi cũng không biết." Không phải An Diệc Tĩnh nhìn chằm chằm anh, anh căn bản sẽ không phát hiện ra.
"Anh cũng không biết?" An Diệc Tĩnh có chút nghi hoặc nhìn Lâm Nhiên: "Ý của tôi là tối hôm qua cô ta xuất hiện anh không biết sao?"
Tối hôm qua Lâm Nhiên không biết ngủ quên lúc nào, tỉnh dậy cũng là do tiếng hét của An Diệc Tĩnh đánh thức, anh không biết gì hết.
"Thật sự không biết."
An Diệc Tĩnh yên lặng chống cằm, lầm bầm lầu bầu: "Chẳng lẽ cô ta muốn đổi phương thức khác, ví dụ như....."
Nói chưa dứt lời, cô liếc nhìn mặt của Lâm Nhiên, từ mặt nhìn xuống chỗ có dấu vết kia.
"Được rồi, tôi sẽ chú ý."
"Oh." An Diệc Tĩnh buồn buồn đáp một tiếng, mặc dù lúc đó là do miệng của cô tạo thành, nhưng trong lòng lại không có chút cảm giác nào.
"Nghỉ ngơi sớm một chút." Lâm Nhiên thấy vẻ mặt An Diệc Tĩnh là lạ, giọng điệu nhẹ đi không ít.
"Khóa chặt cửa." An Diệc Tĩnh ngẩng đầu lên nhìn về phía Lâm Nhiên, đây là đang cùng bản thân tranh đua chút ít.
Lâm Nhiên bỗng dưng cười một tiếng, gật đầu trả lời: "Được."
Trứng phục sinh
Sau khi tỉnh dậy phát hiện người đàn ông trong tâm can mình đang ở bên cạnh, hình như đã ngủ thiếp đi, trong cô thầm cảm thấy dễ chịu, bây giờ có thể muốn làm gì thì làm rồi.
Nhưng, một giây sau cô không còn vui vẻ nữa, tại sao anh lại ôm An Diệc Tĩnh, còn để cho cô ta dựa vào vai của anh? Tại sao cô ta ở bên cạnh anh, anh lại có thể yên tâm ngủ như vậy?
Tay của cô lướt qua đường nét sắc sảo trên đôi gò má của anh, vuốt đôi mắt đang khép lại, sờ đường sống mũi thẳng tắp, cuối cùng dừng lại ở bờ môi mềm mại, đi xuống, cổ thật dài, ở giữa nhô lên một cục, cô sờ một cái, không khỏi mỉm cười, nơi này của đàn ông nhô lên, nơi kia cũng sẽ không thua kém.
Xương quai xanh của Lâm Nhiên rất đẹp, cô vuốt vuốt, không kiềm chế được đến gần, nhẹ nhàng hôn lên, sau đó, hướng đến môi của anh cắn một cái, lúc này mới hài lòng dựa lại vào bả vai của anh.
Thật hy vọng cứ vĩnh viễn dựa vào anh như này.
Cô đột nhiên thu lại nụ cười, nhìn bầu trời đầy sao, khoé mắt lại rơi xuống một giọt nước mắt.
Lâm Nhiên, em thích anh như thế, nhưng từ đầu đến cuối anh không biết em rốt cuộc là ai.