Editor: Cò lười
Beta: Lily
Mặt trời mọc lên cao, bọn trẻ cười đùa vui vẻ.
An Diệc Tĩnh ngồi ở trên bục cờ gọi điện thoại, ánh mắt nhìn về phía sân bóng rổ: "Tóm lại em sẽ quay trở về nhưng mà không phải bây giờ."
Giọng của Thẩm Thanh như chọc thủng loa, tấn công màng nhĩ của An Diệc Tĩnh, "Em điên rồi, đây là cơ hội tốt nhất để cô lấy lại danh dự, tất cả mọi thứ chị đã chuẩn bị xong rồi thế mà em lại nói với chị là tạm thời không quay trở lại."
"Làm việc phải làm đến nơi đến chốn, bọn trẻ ở đây rất cần em." An Diệc Tĩnh nhìn bọn trẻ đang chơi trốn tìm liền nở nụ cười, cô không hề nói dối, bọn trẻ đã tạo mối quan hệ thầy trò tốt đẹp với cô, quả thật rất cần cô.
"Em bày trò, chị lại còn không hiểu em nữa... em nói thật với chị đi, rốt cuộc em ở lại chỗ đó có mục đích gì?"
"Mục đích của em chính là mấy đứa trẻ ở đây, bọn chúng không để em đi, em cũng không nỡ đi." Đây cũng là lời thật lòng, trừ Lâm Nhiên không nói đến, quả thật cô cũng không nỡ bỏ những đứa trẻ đáng yêu này.
Thẩm Thanh âm thầm thở dài một cái, giọng điệu vẫn như cũ mười phần khí thế: "Tin em mới là lạ, chị không biết đến cùng là có chuyện gì xảy ra với em, tóm lại ban đầu bảo em đi em sống chết không đi, bây giờ bảo em trở về thì lại lấy cớ này nọ, chẳng lẽ chỗ đó có quốc bảo?"
Ánh mắt An Diệc Tĩnh liếc nhìn bóng dáng cao lớn đang chơi bóng rổ với bọn nhỏ cách đó không xa, cười ý vị sâu xa: "Có, là chủng loại đã tuyệt chủng...."
"Đừng đùa? Thật sự có quốc bảo, em đừng trêu trọc chị."
"Sau này chị sẽ biết thôi." An Diệc Tĩnh nhìn thấy Lâm Nhiên dừng lại đứng ở một bên chỉ huy bọn nhỏ, vội vàng cúp điện thoại: "Được rồi, em đi nhìn quốc bảo đây, cúp máy."
An Diệc Tĩnh nói xong liền cúp điện thoại cầm khăn lông ở bên cạnh lên đi về phía sân bóng rổ.
Thẩm Thanh còn chưa nói hết đã bị cúp điện thoại, nhìn điện thoại không giải thích được, lúc này có một người đi tới, cô chặn ngang túm chặt đối phương, hỏi thăm: "Vùng núi có gấu trúc hoang sao?"
"Không có chứ?" Đối phương dùng một loại ánh mắt kỳ quái nhìn Thẩm Thanh, hồi lâu lại mở miệng: "Chị Thanh, chị không sao chứ?"
"Đi làm việc đi." Thẩm Thanh phất tay một cái ý bảo đối phương có thể đi được rồi, còn mình thì âm thầm day day huyệt thái dương, cô vĩnh viễn không đoán được lối suy nghĩ của An Diệc Tĩnh, mỗi ngày một kiểu, không được, cô phải nghĩ biện pháp.
An Diệc Tĩnh đi đến bên cạnh sân bóng rổ, gọi bọn nhỏ: "Mau tới lau mồ hôi, uống nước."
Bọn nhỏ vừa nghe rối rít chạy về phía An Diệc Tĩnh ở bên này, nhận lấy khăn lông lau mồ hôi, lại rót nước cho bọn nhỏ, Lâm Nhiên đứng ở một bên nhìn An Diệc Tĩnh kiên nhẫn phục vụ bọn nhỏ, hiểu ý cười một tiếng.
Bọn nhỏ ngồi ở một chỗ vừa uống nước vừa nói chuyện, thao thao bất tuyệt nói về trận tranh tài vừa rồi, thảo luận sôi nổi hận không thể một chút nữa quay lại trận đấu.
An Diệc Tĩnh vốn là muốn đưa khăn lông cho Lâm Nhiên: "Này, lau mồ hôi."
Lâm Nhiên liếc mắt nhìn An Diệc Tĩnh, nhận lấy khăn lông xoa xoa sau đó khoác khăn lông lên trên cổ.
An Diệc Tĩnh lại đưa một cốc nước cho anh: "Uống nước."
Bỗng nhiên Lâm Nhiên cười một tiếng nhận lấy cốc nước uống hai ngụm rồi mới nói: "Làm gì mà lạnh lùng như vậy."
"Có không?" An Diệc Tĩnh cũng tự rót cho mình một cốc nước, uống một ngụm nhìn về phía Lâm Nhiên: "Em cảm thấy khá tốt."
"Đây chính là kiểu em nói, muốn giữ khoảng cách?" Lâm Nhiên lại hỏi.
"Ừ." An Diệc Tĩnh âm thầm gật đầu.
Lâm Nhiên thở dài một hơi, nhìn An Diệc Tĩnh giọng điệu oán trách: "Nói chuyện yêu đương, làm như vậy anh cảm thấy không quen."
An Diệc Tĩnh vừa nghe giọng của Lâm Nhiên âm thầm cười một tiếng, hóa ra người đàn ông này ngoại trừ lãnh khốc còn có thể làm nũng oán trách.
"Hết cách rồi, yêu đương với ngôi sao lớn thì phải chịu được cô đơn." An Diệc Tĩnh cố ý nói như vậy muốn nhìn xem Lâm Nhiên sẽ có phản ứng như thế nào.
Phản ứng của Lâm Nhiên là vì ngại bọn nhỏ ở đây nên không dám táo bạo động thủ, chỉ có thể âm thầm nhanh chóng vỗ đầu An Diệc Tĩnh một cái, giọng điệu mang theo sự nghiêm nghị trừng phạt nói với cô: "Cho nên ngày hôm qua anh đã nói cái gì, rút lui khỏi giới giải trí."
An Diệc Tĩnh bị Lâm Nhiên tập kích, bỗng dưng trừng mắt liếc Lâm Nhiên tiếp tục kích thích anh: "Vậy cũng không được."
"Cứ hưởng thụ hào quang của minh tinh như vậy?" Lâm Nhiên hỏi.
"Cũng không phải là hưởng thụ." An Diệc Tĩnh uống một ngụm nước nhìn trời xanh mây trắng, ngay sau đó chuyển ánh mắt nhìn về phía Viễn Sơn xanh mướt, giọng nói cũng trở nên nghiêm túc, "Thật ra thì lúc đầu em không để ý bị người khác hãm hại, sự nghiệp dần bị rơi xuống đáy vực, khi đó suy nghĩ có nên nhờ vào đó rút lui khỏi giới giải trí hay không, nhưng mà em lại nghĩ nếu như em rút lui thì những người làm việc với em sẽ thế nào? Người đại diện toàn tâm toàn ý vì em thì sẽ thế nào? Cho nên mới nghe lời người đại diện tới đây dạy học, vừa mới bắt đầu thì nghĩ chỉ cần qua một tháng là được, nhưng ngay cả chính bản thân em cũng không nghĩ đến trong một tháng ngắn ngủi này khiến em hiểu ra rất nhiều điều, dạy chữ nghe có vẻ không có gì to lớn tuy nhiên nó lại có sức nặng ngàn cân, sau lưng đó là hi vọng và tương lai to lớn của bọn nhỏ, không phải từ dùng để đùa giỡn, mỗi một tiếng nói hành động của chúng ta, chúng ta mang theo tình cảm của bọn nhỏ cũng không thể làm qua loa mà là phải dùng sự thật lòng, Lâm Nhiên, em thực sự thích một cuộc sống như vậy, ấm áp mà có ý nghĩa."
Lâm Nhiên cũng không nghĩ tới đột nhiên An Diệc Tĩnh lại nói những điều này, nhưng mà anh rất vui khi An Diệc Tĩnh nói những lời này với anh, anh cười nhẹ: "Vậy thì nhân cơ hội này rút lui khỏi giới giải trí."
An Diệc Tĩnh lắc đầu một cái cười với Lâm Nhiên: "Vậy cũng không được, hiện tại em muốn vùng lên, muốn bạo hồng (trở nên nổi tiếng: ảnh hậu, minh tinh lưu lượng, minh tinh thực lực,..)."
"Tại sao?"
"Em muốn dùng lưu lượng minh tinh và độ công tín ( độ tin cậy của fan và người qua đường) tuyên dương dạy học công ích, muốn có nhiều người gia nhập đội ngũ dạy học, như vậy thì bọn nhỏ ở những nơi nghèo khó lạc hậu mới có thể tiếp thụ giáo dục, tương lai của bọn chúng mới có hi vọng."
Lâm Nhiên vừa nghe vậy quả thực muốn khen thưởng cho An Diệc Tĩnh, không hổ là người phụ nữ anh yêu, mặc dù nhìn bề ngoài khá lạnh nhạt nhưng lại có trái tim nhiệt huyết.
An Diệc Tĩnh thấy Lâm Nhiên không nói lời nào, vì vậy chuyển ánh mắt nhìn về phía Lâm Nhiên, nào biết vừa mới chuyển ánh mắt lại đúng lúc đối diện với ánh mắt của Lâm Nhiên, đôi mắt kia trầm tĩnh, bên trong đôi mắt in hình bóng của cô.
"Sao vậy?" Ánh mắt Lâm Nhiên quá mức thâm trầm, nhìn An Diệc Tĩnh khiến cô không biết làm thế nào.
"Anh không yêu nhầm người." Lâm Nhiên không chút nào kiêng kị mà nói ra ngoài.
An Diệc Tĩnh vừa nghe bỗng dưng mở to hai mắt, nhìn chung quanh một lần thấy bọn nhỏ vẫn đang nói chuyện phiếm, lúc này mới yên lòng lại nhìn chằm chằm Lâm Nhiên: "Nhỏ giọng dùm một chút."
"Tốt lắm, chỉ vì sự nghiệp vĩ đại của em mà anh hi sinh cái tôi kiên nhẫn chờ em."
An Diệc Tĩnh vừa nghe vậy ôn nhu cười một tiếng, ánh hào quang của cô còn lấp lánh hơn so với ánh mặt trời, càng thêm chói mắt.
Tiếng chuông tan học vừa cất lên, An Diệc Tĩnh để cốc xuống chuẩn bị đi, cô còn có lớp.
"Em chuẩn bị lên lớp rồi." An Diệc Tĩnh nói với Lâm Nhiên.
Lâm Nhiên gật đầu một cái: "Đi đi”bg-ssp-{height:px}
An Diệc Tĩnh xoay người đi về phía phòng học, kết quả nghĩ đến điều gì bỗng nhiên xoay người lại đi đến bên cạnh Lâm Nhiên.
"Quên lấy cái gì hả?" Lâm Nhiên hỏi.
An Diệc Tĩnh cười cười, lại gần Lâm Nhiên, nhỏ giọng nói: "Quên nói cho anh biết xem bạn trai chơi bóng rổ xong giúp anh đưa nước và khăn lông là tiếc nuối thời thiếu nữ của em."
"Cho nên?" Lâm Nhiên cất tiếng.
"Cám ơn anh, bạn trai." An Diệc Tĩnh nói xong xoay người rời đi, đầu cũng không ngoảnh lại một cái.
Lâm Nhiên liếc nhìn bóng lưng mảnh khảnh yểu điệu của An Diệc Tĩnh, âm thầm bật cười, "Em cũng hoàn thành tiếc nuối thời học trò của anh, cám ơn em, bạn gái."
Hôm nay An Diệc Tĩnh lên lớp là tiết âm nhạc, lại ôm đàn ghi-ta của cô dạy bọn nhỏ hát, học xong ca khúc hôm nay, bọn nhỏ lại theo thói quen hét lớn muốn cô giáo An hát bài hát khác.
An Diệc Tĩnh bất đắc dĩ nhìn bọn nhỏ, đột nhiên Lương Thiển ngồi cùng chỗ trống ở bàn cuối cùng nghiêng đầu nói tên bài hát: "Tôi muốn nghe Young and Dangerous, cái gì mà năm tháng hữu tình."
An Diệc Tĩnh không để ý đến Lương Thiển, bỗng nhiên Lương Thiển xuất hiện ở bên cạnh cô, nằm ở trên bàn giáo viên tiếp tục cằn nhằn: "Hát bài năm tháng hữu tình."
"Không phải là mất trí nhớ sao? Còn nhớ rõ bài hát này?" An Diệc Tĩnh nhỏ giọng nói.
Lương Thiểm gật đầu: "Đúng vậy, thích bài hát đó nên vẫn nhớ."
An Diệc Tĩnh liếc Lương Thiển một cái, âm thầm cúi đầu chạm vào dây đàn: "Em thích cũng không phải bài này."
Nói xong, ngón tay nhỏ nhắn của An Diệc Tĩnh nhẹ nhàng kích thích nâng dây cung đàn ghi-ta, tiếng nhạc quen thuộc du dương xuất hiện.
Lương Thiển vừa nghe, bật thốt lên, "Đây là những Hoa nhi."
"Câm miệng." An Diệc Tĩnh nhỏ giọng cảnh cáo, nhìn thấy bọn nhỏ cũng mong mỏi liếc nhìn cô, cười cười, mở miệng hát.
"Hình ảnh những tiếng cười khiến em nhớ đến những hoa nhi của em
Ở mỗi góc sinh mạng của em thầm lặng mở ra vì em
Em từng cho là em sẽ vĩnh viễn canh giữ ở bên cạnh anh
Hôm nay chúng ta đã rời khỏi nơi biển người mở mịt
Sao anh đã già đi rồi
Bọn họ ở nơi nào nha
Chúng ta cứ như vậy chạy về phía chân trời của mình
La la la la la la la...... Nhớ em
La la la la la la la...... Em có trở lại không
La la la la la la la...... Đi thôi
Bọn họ đã bị gió thổi thất lạc rơi vào chân trời......"
Đong đưa theo tiếng đàn ghi-ta, tiếng hát tuyệt vời không chỉ khiến bọn nhỏ lắc lư đầu theo tiết tấu âm nhạc, ngay cả hồn ma Lương Thiển nghe rất nghiêm túc.
Hết giờ học, Lương Thiển đi theo bên người An Diệc Tĩnh nói không ngừng: "Có phải trước kia cô từng hát cho tôi nghe không, tôi cảm thấy hình như đã từng nghe qua."
An Diệc Tĩnh vừa mang đàn ghi-ta vừa đi, mắt nhìn thẳng trả lời: "Đã từng hát ở trước mộ của cô."
"Tại sao? Làm sao cô biết tôi thích bài hát này?" Lương Thiển lại hỏi.
"Trên nhật ký của cô có viết." An Diệc Tĩnh trả lời.
Lương Thiển vẫn luôn đi theo An Diệc Tĩnh lẩm bẩm nói không ngừng, trở lại trong phòng, An Diệc Tĩnh cất đàn ghi-ta, Lương Thiển giống đứa bé nói: "Cô hát tặng tôi bài Năm tháng hữu tình đi? Cô đừng cất đàn!"
An Diệc Tĩnh mặc kệ Lương Thiển, theo tính tình của cô ấy hát xong bài hát Năm tháng hữu tình không chừng còn bảo cô hát Quang Huy Tuế Nguyệt, cô cũng không phải cái máy quay đĩa.
"Nếu đã như vậy." Lương Thiển cố ý cất cao giọng, khuôn mặt xấu xa: "Tôi đi tìm Lâm Nhiên."
"Cô dám." An Diệc Tĩnh xoay người trừng mắt nhìn Lương Thiện.
Dáng vẻ Lương Thiển giống như đạt được mục đích, cười nói: "Cô xem tôi có dám hay không?"
Thời điểm nói câu này một người một ma đang giằng co không ai chịu nhường ai, bỗng nhiên bên tai vang lên tiếng nói: "Chị, chị......"
"Đợi chút." An Diệc Tĩnh đưa tay ngăn Lương Thiển đang náo loạn, ngay sau đó nhìn về phía Lương Thiển hỏi: "Cô có nghe thấy không?"
"Nghe cái gì?"
Đúng lúc đó, tiếng nói lại vang lên: "Chị, chị......"
Lần này Lương Thiểm gật đầu: "Hình như có người đang gọi chị."
Nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, bỗng nhiên một cô bé không hề báo trước xuất hiện bên cạnh bọn họ, tóc tai bù xù, cả người đều là máu, trên mặt cũng là máu, lúc ngẩng đầu lên cũng có thể nghe được tiếng xương cốt vang lên rắc rắc.
"Chị......"
An Diệc Tĩnh vừa nhìn thấy liền bị hoảng sợ kêu lên theo bản năng: "Quỷ!"
Không nghĩ tới chuyện Lương Thiển bên cạnh cô, cô ấy cũng kêu lên: "A...... Cô cũng mẹ nó quá dọa người!"