Năm học mới lại vẫn cứ bắt đầu như vậy không một chút gì thay đổi.
- Ngon quá chua như vậy mới đúng là xoài.
- Biến thái. Đến giờ mới biết cậu thích đồ chua như vậy.
- Ờ! Phải rồi người ta có người để quan tâm rồi làm gì còn quan tâm tui nữa. Làm sao mà biết.
- Quá đáng... Cho cậu chết nè.... Chết nè.....
- Ha.....ha.... Ha......ai vậy, ha...ha... ai mà xấu số yêu chúng cậu vậy... Ha... Ha... Kể chút đi mà.... Ha.. Ha.. Ha... - nó bị nhỏ cù cười đến không thở được.
Reng... Reng... Chuông điện thoại rung.
- Alo
- Vâng cháu là Nhật Hạ đây ạ.....
Bốp .... chiếc điện thoại rơi xuống đất.
- Tớ có chuyện gấp cậu xin cô nghỉ giúp tớ... - đoạn nhỏ chạy ra khỏi lớp sách vở cũng không kịp thu dọn. Nó nhặt lại điện thoại cất đồ cho nhỏ, không biết đã xảy ra chuyện gì.
- Bác sĩ..... Mẹ cháu.... Mẹ cháu.... - nhỏ khóc nấc.bg-ssp-{height:px}
- Đã rất nghiêm trọng cần phải làm phẫu thuật ngay. Cháu hãy cố gắng.... - bác sĩ vô vai nó buồn rầu.
Hai chân nhỏ khụy xuống, ôm lấy lồng ngực cố nén từng tiếng nấc. Giờ nhỏ biết kiếm đâu ra số tiền hơn một trăm triệu đây, nó quá lớn.
Nhỏ bước ra khỏi bệnh viện, lang thang trên từng con phố, nhỏ biết đi đâu về đâu? Nhiều lúc nhỏ cũng đã từng nghĩ sẽ đi làm cái nghề đó nhưng nhỏ không làm được, nhìn những gã đàn ông đó nhỏ chỉ muốn chết đi còn hơn.
Chỉ còn nó, nhỏ chỉ có mình nó là bạn, nhỏ quyết định đến nhà nó để mượn tiền. Dù thế nào chỉ cần có cơ hội nhỏ nhất định sẽ không từ chối.
Tinh.... Tinh.... Trong đêm tối không trăng cũng không sao, chỉ nghe tiếng chuông cửa kêu rất êm tai nhưng lồng ngực ai đó lại hít thở dồn dập. Một lát không có phản ứng nhỏ nhấn lại lần nữa.
- Đó, cầm lấy rồi mau mau biến đi, nửa đêm nửa hôm không muốn cho người ta ngủ à mà còn đi xin ăn. Bẩn thỉu- đem rất tối nhỏ không thể nhìn rõ chỉ nghe tiếng ai đó lanh lảnh vọng từ trong sân ra cùng một xấp giấy bay vào mặt nhỏ. Nhỏ gục trước cổng nhà họ Triệu, đến người làm còn khinh người như vậy liệu chủ nhân nhà đó là người như thế nào? Có thể cho nó mượn tiền sao?
- Hạ...! Nhật Hạ em làm gì ở đây? - nghe có tiếng ồn ào Gia Hưng từ phòng đi ra lại bắt gặp bóng dáng nhỏ bé của ai đó cô quạnh, trong đêm đen không nhìn rõ anh đi ra không ngờ lại gặp nhỏ.
Nghe tiếng nói quen thuộc, nhỏ ngước đôi mắt đẫm lệ lên nhìn anh. Hai chữ " cậu chủ" từ miệng người làm kia phát ra một chút nhỏ cũng không nghe nhầm. Hai người đều im lặng không ai nói câu gì. Nhỏ cười khẩy. Gia đình nghèo khổ sao? Ba mẹ làm công nhân bình thường sao? Kiếm tiền lo cho em gái đi học sao? Nhỏ cười nhưng nước mắt lại cứ như vậy mà rơi xuống, trong một ngày lại có hai điều đau lòng xảy ra như vậy.
Cái gọi là gia đình nghèo khổ thật ra lại nhà ở không hết như vậy. Cái gọi là ba mẹ làm công nhân bình thường lại là nhà tư bản giàu có tiêu tiền không hết. Anh lừa nhỏ như vậy anh được cái gì? Anh cảm thấy như vậy là rất vui sao?