"Người tôi yêu tỉnh giấc vào lúc trưa hay ban chiều và từng có thói quen thích nuông chiều.... " chuông điện thoại kêu réo rắt . Tắt lại kêu..... Tắt lại kêu....
- Rảnh quá ha!? Nửa đêm nửa hôm không cho người ta ngủ yên nữa là sao? - nó hét vào điện thoại với vô lum cực đại khiến bên kia để điện thoại cách xa m vẫn còn nghe tiếng.
- Bà nội ơi mặt trời lên tới đỉnh đầu rồi đó! Ở đó mà nửa đêm!
- Kệ tôi liên quan tới kinh tế nhà cậu lắm hả? Chủ nhật gọi tôi có chuyện gì? Không có chuyện gì à! Tút.... Tút.... Tút.... - chị Nhi hỏi xong chưa kịp để người ta trả lời đã tự trả lời luôn rồi.
" Người tôi yêu...... "
- Gì nữa! Nguyễn Trung Hiếu cậu tha cho tôi đi. Để tôi sống với được không?
- Nhỏ này mới sáng ra đã hâm rồi!
Nó hét một trận mới phát hiện ra bên kia là Nhật Hạ.
- Hihi... Tại hồi nãy bị ma ám ấy mà. Có chuyện gì khai mau mới sáng đã làm phiền bổn cung nghỉ ngơi. Không mau nói là đem đi xử trảm ngay lập tức.
À quên mất nhờ cái mặt dày của nó cuối cùng nhỏ cũng hết giận hai đứa lại thân lại như xưa. Còn Gia Hưng với Nhật Hạ á? Tình yêu mà có ai có thể dùng lý trí để yêu. Nếu còn tình cảm dù là cách nào cũng về với nhau thôi.
- Mình.... Mình....
-Ấp a ấp úng... Chắc chắn có chuyện mờ ám. Nói mau, thành khẩn sẽ được pháp luật khoan hồng.
- Mình... Mình muốn hỏi anh Hưng thích ăn gì nhất?
- Có vậy thôi hả? Thoải mái đi em ổng còn dễ nuôi hơn cả mình nữa. Cái gì cũng không chê.
- Mình hỏi thật đó?!.
- Mình trả lời thật mà! Haha...
- Còn cười. Nghiêm túc đi!
- Hạ này!
- Nghiêm túc thật, cậu dễ bảo như vậy từ khi nào?bg-ssp-{height:px}
- Anh Hưng... Ổng đã từng yêu một người...!
- Ừ! Cái này anh cũng từng nói rồi. Anh bảo chia tay vì không hợp!
- Là chị ta chê nhà mình nghèo. Năm đó công ty gặp một vấn đề lớn gần như phá sản. Cả nhà được một phen điêu đứng, còn không có nhà để ở chị ta thấy vậy liền quen một ông trùm khác rồi biến mất. Lúc ấy anh Hưng rất đau khổ anh gần như tuyệt vọng. Rất lâu sau đó anh cũng không quen một cô gái nào khác cho đến khi gặp cậu. Chuyện lần đó cậu tha thứ cho anh ấy nha. Anh cũng là vì cậu không muốn nghe giải thích nên không còn cách nào khác mới dùng đến biện pháp ép cậu như vậy. Thực sự thời gian không gặp được cậu anh ấy gần như không phải là mình nữa.
- Chuyện này..... Anh ấy.... Cảm ơn cậu đã nói với mình. Bây giờ mình biết bản thân nên làm gì rồi.-nhỏ cúp máy. Nó cũng không thấy buồn ngủ nữa, vscn xong nó lết xác xuống dưới nhà.
- Tiểu thư dậy rồi sao mau vào ăn sáng.
- Vâng. Bác ơi cả nhà đi đâu hết rồi ạ?
- Ông bà chủ đi hâm nóng tình cảm. Cậu Gia Hưng cũng ra ngoài từ sớm rồi thưa cô.
- Ba mẹ đi hâm nóng tình cảm, Hưng ca ca chắc chắn đi với Hạ rồi... Huhu... Bác ơi con là đứa trẻ bị bỏ rơi... Huhu... Thật không công bằng- nó vừa rên vừa làm bộ dạng đau khổ khiến bác quản gia cũng phải bật cười.
Tinh... Tinh....
- Ai lại đến vào giờ này? Để tôi ra mở cửa...
......
- Tiểu thư có người gặp cô- bác quản gia mang bộ mặt gian xảo đi vào phòng bếp làm nó suýt sặc.
- Tìm con? Có nhầm không? Sao mặt bác gian xảo thế ạ? - nó vẫn cắm cúi ăn mì.
- Cô tự ra xem đi! Nhìn rất được nha!
Nó hoài nghi chạy ra phòng khách kiểm tra.
- Cậu... Cậu.... - nó sốc toàn tập.
- Không cần phải vui đến mức không nói nên lời như vậy! Cậu đơn thuần chỉ là đến thăm con- anh ngồi một cách thoải mái trên ghế sofa như bản thân là chủ nhà không phải khách.