Mùa hạ, sau những cơn mưa không khí luôn trở nên trong lành và thanh khiết một cách có quy luật như vậy. Từng tiếng chim buổi sáng nơi mảnh đất xa lạ không ngừng réo rắt theo từng tiếng bước chân người ra đi.
" Ba mẹ! Con xin lỗi vì bỏ đi mà không nói lời nào. Con gái bất hiếu, yếu đuối đến đáng ghét, con không đủ can đảm để đối diện với mọi chuyện chỉ còn cách dùng sự trốn chạy để tâm hồn thanh thản. Cả nhà đừng lo cho con, con nhất định sẽ sống một cuộc sống mới thật tốt. Chúc anh chị có một lễ kết hôn thật vui vẻ. Con yêu gia đình nhiều lắm...! "
Mẹ nó đọc từng dòng chữ mà không kìm được nước mắt.
- Con nhất định sẽ sống tốt- ba nó ôm mẹ nó vào lòng an ủi.
tuần... tuần... tháng... tháng... Người ta thường nói thời gian sẽ làm lành các vết thương, thật vậy, khi vết thương đã khép miệng ai cũng nghĩ mọi chuyện sẽ ổn. Rồi một ngày đột nhiên vì lý do nào đó vết thương đó bỗng tái phát ta mới giật mình nhận ra tuy khép miệng nhưng nó để lại một vết sẹo vô cùng sâu đến nỗi mỗi khi nhìn thấy ta không thể không nhói đau.
Tạo cho mình thật bận rộn đó là cái cách trị thất tình phổ biến nhất mà ai cũng có thể thực hiện và anh cũng không ngoại lệ. Từ cái ngày mưa ấy, anh không ngừng vùi đầu vào công việc. Làm việc, làm việc và làm việc....
Chát.... Yến Hoa giật phăng tập hồ sơ trong tay và giáng cho anh một cái tát thật mạnh đến nỗi tay cô còn cảm thấy đau rát. Anh cũng không có chút phản ứng, cứ như một cỗ máy anh với lấy tập hồ sơ khác.
- Anh định sống như cái xác không hồn vậy mãi sao? Anh tỉnh lại đi. Tỉnh lại đi mà! Hai người đã chia tay rồi. Đã bao lâu rồi anh vẫn còn như vậy? Anh biết cả nhà rất lo lắng cho anh không. Anh...
- Ra ngoài... - anh lạnh lùng chỉ tay về phía cửa.
- Em không đi... Anh...
- Tôi đi... - không cho Yến Hoa kịp nói hết câu cánh cửa đã đóng lại sầm một cái rõ mạnh thể hiện tâm trạng của người đóng đang cực kỳ không ổn định.
- Có phải em đã sai? Có phải tất cả những gì em làm đều hoàn toàn sai!? Anh em chỉ muốn chúng ta quay lại. Em không muốn thấy anh như vậy....! - Yến Hoa nhìn cánh cửa sắt lặng im mà nước mắt lăn dài...bg-ssp-{height:px}
. . .
Trong tiếng nhạc sập sình, nhộn nhịp trong góc tối một thân ảnh mảnh mai không ngừng dốc từng ly rượu.
- Trí Hoàng... Anh mắng em đi... Chửi em đi... - Yến Hoa vừa uống vừa cười nhạo bản thân.
- Anh biết không Yến Hoa em đây chính là đứa con gái như vậy. Một đứa xấu xa, ích kỷ... Em chỉ muốn mọi chuyện sẽ về như xưa như vậy là sai sao...? Anh... Đúng...không... Chị ta có gì tốt hơn em... Em ghét chị ta...
- Em say rồi... Chúng ta về thôi...- Trí Hoàng vừa nói vừa giành lại ly rượu trong tay Yến Hoa.
- Em chưa say.... Em còn muốn uống nữa... Em... - tay chân cô của loạng choạng. Trí Hoàng chỉ cần dùng chút lực nhỏ đã có thể ôm gọn cô vào lòng. Trong lòng anh dội lên từng cơn chua xót... Người con gái trong lòng gần mà xa, xa mà gần... Cái cảm giác bất lực làm con người ta căm hận.
...
- Trí Hoàng... Anh còn yêu em không? - cô nằm trên tấm lưng ấm áp, rộng lớn của anh hơi thở mang theo hơi men thì thầm bên tai anh.
- Chúng ta yêu nhau đi anh...! - cô giãy giụa trượt xuống đất, đôi chân mất thăng bằng loạng choạng đứng trước mặt anh.
Anh biết cô đang say cũng không coi đó là thật.
- Em say rồi. Để anh đưa em về...- tay anh cầm lấy cánh tay cô. Cô vung tay một cái, định thoát khỏi tay anh do lực đạo quá mạnh mà cô mất đà ngã về phía sau. Cũng may Trí Hoàng nhanh tay nhanh mắt đỡ được thắt lưng cô kéo cô vào lòng, Yến Hoa thuận thế kiễng chân nuốt trọn câu anh sắp nói. Hai bờ môi chạm nhau Trí Hoàng đột nhiên cứng nhắc.
- Mai chúng ta hẹn hò nhé...! - đến khi Trí Hoàng định thần lại đã không còn thấy bóng dáng cô đâu nữa chỉ còn văng vẳng trong không khí câu nói cuối cùng của cô... Hẹn... Hò....!!!