Sự nghi ngờ của cô, chỉ một khắc sau đã vì sự xuất hiện của Đường Trạch Thần mà chứng thực rồi.
Bên cạnh anh là trợ lý, trên gương mặt có vẻ bình thản vẫn nhìn ra được chút không vui, lúc nhìn thấy cô thì không tỏ vẻ ngạc nhiên chút nào, ánh mắt nhàn nhạt lướt qua cô rồi như hoàn toàn không quen biết vật, trực tiếp lướt qua luôn.
Cùng bước ra với Đường Trạch Thần là ông chủ của công ty mỹ phẩm Vi Cách, Lâu Thanh Thành.
Hai người có lẽ bởi vì ý kiến bất đồng, cuộc trò chuyện không thành mà sắc mặt ai nấy đều âm trầm, có chút không vui.
Tần Noãn Dương lập tức lùi sang một bên nhường đường. Lâu Thanh Thành thấy cô thì gật nhẹ đầu, "Tần tiểu thư..."
Lời còn chưa dứt, ai ngờ Đường Trạch Thần, người nhìn như đã sắp lướt qua cô chợt dừng bước, nghiêng đầu nhìn sang.
Cô khựng lại một thoáng rồi vẫn cực kỳ lịch sự nhìn anh khẽ gật đầu, "Đường tiên sinh."
Đầu mày anh chau lại nhưng sắc mặt đã hòa hoãn hơn, "Về rồi sao?"
Tần Noãn Dương ngẩn người, cuối cùng vẫn bình tĩnh đáp, "Về rồi..."
Lâu Thanh Thành nhìn người đàn ông rồi lại nhìn sang cô gái, vốn còn có chút khó hiểu, không biết là nghĩ tới điều gì, biểu tình trên mặt lập tức sinh động hẳn lên, "Trạch Thần, anh đừng đi vội, ngồi xuống ăn bữa cơm rồi nói tiếp."
Tự dưng được đối đãi nhiệt thành như vậy, vị Đường tiên sinh nào đó rất nghiêm túc suy nghĩ, sau đó tầm mắt rơi trên người cô gái, gật đầu đồng ý.
Ánh mắt Lâu Thanh Thành càng mang thêm nhiều thâm ý hơn...
Cô cúi đầu làm như không nhìn thấy, đợi khi anh ta xoay người đi trở vào phòng mới chậm rì rì đi vào, vốn còn muốn tránh né ngồi xa một chút, ai ngờ mới vừa kéo ghế, Đường Trạch Thần đã hơi chau mày lại.
Người khác còn chưa cảm thấy gì thì trợ lý của anh đã thay ông chủ mình lên tiếng, "Tần tiểu thư, sang bên đây ngồi đi."
Tần Noãn Dương gượng cười, bàn tay đang nắm lưng ghế siết chặt lại, "Không cần đâu, tôi ngồi đây được rồi."
Cô nói như vậy, trợ lý đương nhiên không nói thêm được gì, liếc nhanh về phía ông chủ mình một cái rồi lặng lẽ lùi xuống.
Cô ngồi ở chỗ này, kết quả là cả bàn chỉ có chỗ bên cạnh Đường Trạch Thần là bỏ trống. Mễ Nhã cố nhịn xuống ý tưởng bảo Tần Noãn Dương ngồi vào chỗ trống ấy nhưng chẳng bao lâu thì bắt đầu cảm thấy hối hận.
Đường Trạch Thần ngồi ở một bên, vui buồn hoàn toàn không hiện rõ trên mặt, ánh mắt thi thoảng lướt về phía Tần Noãn Dương, tuy rằng không nói một lời nhưng vẫn khiến cô cảm thấy cả người đều không được tự tại.
Người đàn ông này khí tràng quá mạnh mẽ, cô căn bản không thể cứ thế mà bỏ qua, trong lòng run rẩy khiếp sợ không thôi.
Tần Noãn Dương ngược lại trấn định vô cùng, sau khi tổng giám giới thiệu một vòng thì đã biết hết những người đang có mặt ở đây.
Còn chút công sự chưa bàn xong kia, nếu trong bữa cơm này nói xong thì chiều nay cô có thể tranh thủ nghỉ ngơi một chút rồi.
Không biết có phải bởi vì sự tồn tại quá mạnh mẽ của Đường Trạch Thần hay không mà cô cứ luôn có cảm giác bầu không khí trong căn phòng này có chút bí bách, chỉ đành lặng lẽ ngồi đó nhấp từng ngụm nhỏ nước trái cây, lúc hơi ngước đầu lên, ai ngờ vừa khéo bắt gặp ánh mắt của anh.
Tần Noãn Dương nhớ tới cuộc gọi buổi tối lúc mới đến thành phố B đó, hơi ngẩn người, sau đó lập tức dời đi tầm mắt.
Nhưng không bao lâu sau, trợ lý của Đường Trạch Thần kề tai anh nói nhỏ gì đó, chỉ thấy đôi mày rậm chau lại nhưng sắc mặt vẫn một vẻ bình lặng không xao động, nhìn không ra manh mối gì cả.
Đợi trợ lý nói xong, anh đứng dậy, "Công ty của tôi có chút việc, đi trước." Nói rồi, cũng không đợi Lâu Thanh Thành kịp phản ứng, cất bước rời đi, lúc đi ngang qua cô, không nhanh không chậm nói một câu, "Đừng uống mãi mấy thứ không có dinh dưỡng này nữa, tối tôi tìm cô sau."
Nói rồi, chân không dừng lại một giây, xoay người rời đi.
Tần Noãn Dương ngồi ở đó triệt để hóa đá. Cô có cảm giác, tất cả mọi người ở đây, bao gồm chính cô, đều ngộ nhận hết rồi.
Mễ Nhã lén lút nhìn qua nghệ sĩ nhà mình một cái sau đó mới bắt đầu lên tiếng kêu gọi những đồng chí đang hóa đá tại hiện trường kia tiếp tục, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, bữa cơm này diễn ra trong không khí gượng gạo cực kỳ.
Cô có chút đứng ngồi không yên nhất là khi nhìn thấy ánh mắt như dò xét của Lâu Thanh Thành thi thoảng quét sang, cuối cùng chịu không nổi nữa buông đũa, "Lâu tổng có phải có gì muốn nói với tôi không?"
Có lẽ Lâu Thanh Thành không ngờ là cô lại thẳng thắn như vậy, nghiền ngẫm một chút mới dò hỏi, "Thứ lỗi cho tôi hỏi bừa, Tần tiểu thư và Đường tiên sinh là...?"
Tần Noãn Dương thoáng chau mày nhưng rất nhanh giãn ra, điềm tĩnh nhấp một ngụm nước, "Đây là chuyện cá nhân, tôi không muốn trả lời."
Lâu Thanh Thành: "..."
Ăn cơm xong, Mễ Nhã đưa Tần Noãn Dương về nhà nghỉ ngơi. Vừa lên xe, sắc mặt của cô ấy đã không tốt, muốn nổi cáu nhưng lại không dám làm quá với cô, một bụng lửa giận cứ âm ỉ cháy, đến cuối cùng chỉ đành lặng lẽ dập tắt.
Im lặng một lúc lâu mới lên tiếng, "Tần tiểu thư của tôi ơi, cô có biết chúng ta vừa mới bắt đầu hợp tác với công ty của người ta không hở? Nói chuyện khách sáo một chút thì sẽ mập lên kg sao?"
Tần Noãn Dương liếc qua người đại diện của mình một cái, hỏi lại, "Em có chỗ nào không khách sáo?"
Mễ Nhã thực sự bị thái độ bình thản của cô làm cho nội thương, một ngụm máu nghẹn ở cổ họng.
Cho dù là vị tổ tông này sửa « tôi không muốn » thành « tôi không tiện » thì đã tốt hơn không biết bao nhiêu lần rồi chứ đừng nói gì đến giọng điệu khi cô nói câu đó. Cao ngạo hùng hồn như thế để làm gì chứ?
Lúc đó cô thấy sắc mặt của Lâu Thanh Thành đã đen như than rồi, càng nghĩ càng thấy lòng như tro tàn.
Tần Noãn Dương được nửa ngày nghỉ, rất nghiêm túc suy nghĩ lịch giải trí cho bản thân nhưng đến cuối cùng, phát hiện các hoạt động giải trí của mình quả thực ít đến đáng thương nên dứt khoát quay về nhà ngủ bù.
Ngủ một giấc đến tận chiều tối cô mới dụi mắt ngồi dậy, vừa mệt vừa đói.
Cô ăn cơm vừa xong thì điện thoại của Đường Trạch Thần cũng vừa gọi đến, do dự một chút, suy xét hậu quả nếu như mình không nghe điện thoại xong, cuối cùng vẫn rất bất đắc dĩ mà ấn nhận nghe.
Mới một buổi chiều mà giọng người đàn ông đã hơi khàn, tuy rằng đè thấp giọng nói nhưng vẫn dễ nghe như thường, "Đang ở đâu?"
"Ở nhà." Cô trả lời theo phản xạ.
"Tôi qua đón em hay em tự mình qua?"
Tần Noãn Dương lầu bầu, "Tôi có thể chọn cái thứ ba không?"
Giọng của cô hàm hồ không rõ, Đường Trạch Thần dĩ nhiên không nghe ra, hơi chau mày hỏi lại, "Em nói gì?"
Cô lập tức sửa lại, "Tôi tự đi, gặp ở đâu?"bg-ssp-{height:px}
"Hội quán."
Ngắt điện thoại, Tần Noãn Dương thở phào một hơi, vừa mới quay người đã thấy Tần Chiêu Dương đang tựa người vào khung cửa, có vẻ như đã đứng đó một lúc, "Lại muốn ra ngoài?"
"Dạ."
"Anh nghe nói gần đây em rất hay qua lại với Đường Trạch Thần?" Vừa nói anh vừa nhướn mày, giọng điệu nghe có vẻ tùy ý nhưng vẻ mặt lại rất nghiêm túc.
Tần Noãn Dương ngẫm nghĩ một chút, "Trên lý thuyết mà nói thì đúng là vậy nhưng thực tế lại không phải."
Cô đúng là không nói dối, sự thật chính là như vậy, chỉ bởi vì dòng status kia của Mễ Nhã mà không ít người nhận định rằng giờ giữa hai người chính là quan hệ yêu đương, nhưng thực tế là...
Quan hệ giữa hai người họ nói ra thì có chút hại não, nếu nói là hợp tác thì tạm thời chỉ là thỏa thuận miệng mà thôi, mà cô hình như cũng chưa làm được gì cả, nếu nói là bạn bè, với bầu không khí giương cung bạt kiếm cùng thái độ năm lần bảy lượt nhượng bộ của cô thì cũng quá sức gượng gạo rồi, tạm thời thật sự không cách nào phân rõ được giới tuyến.
Hơn nữa hình như hai người bọn họ đã định rất rõ giới hạn cuối của mỗi người, chắc là chẳng có vấn đề gì đâu nhỉ?
Nghĩ thông điều này rồi, Tần Noãn Dương đột nhiên bừng tỉnh ngộ, vậy cô cần gì phải đi gặp anh ta chứ?
Chừng như đoán trước được cô sẽ hối hận, Đường Trạch Thần vừa khéo ngay lúc này gởi một tin nhắn qua: « Tôi đã đến rồi, chỗ cũ. »
Không đi... hình như cũng không được tốt lắm...
phút sau, Tần Noãn Dương đứng trước cửa hội quán TC, đứng ở cửa ngoài cậu nhân viên đỗ xe còn có quản lý hội quán.
Còn đang nghi hoặc không biết ai lại hoành tráng đến mức quản lý nhà hàng phải ra tận cửa đón tiếp thì đã thấy người quản lý bước về phía mình.
Trái phải đều không có chỗ đỗ xe, cô quả đoán dừng xe lại, lúc cửa kính hạ xuống thì cũng là lúc người quản lý đi đến bên cạnh, "Tần tiểu thư".
Tần Noãn Dương gật đầu, lịch sự mỉm cười, "Chào ông."
"Đường tổng sợ cô tìm không được chỗ đỗ xe, đặc biệt bảo tôi ra xem thử."
Trên mặt Tần Noãn Dương lập tức lộ ra vẻ lúng túng, "Không cần đâu, ông cho tôi biết chỗ nào trống có thể đỗ xe là được."
Vị quản lý chừng như nghiền ngẫm giây lát sau đó dưới ánh mắt khó hiểu của cô chậm rãi giải thích, "Đường tổng nói... sợ kỹ thuật lái xe của cô không tốt, đụng phải xe người khác."
Tần Noãn Dương: "..."
Sao anh ta biết kỹ thuật lái xe của cô tệ hại chứ???
Nghĩ như vậy, cô không tranh cãi làm gì cho mất cô, dứt khoát đưa chìa khóa cho nhân viên đỗ xe, "Đường tiên sinh còn đang ở phòng bao riêng của ngài ấy không?"
Quản lý đợi cô bước ra, hơi nghiêng người ra hiệu sau đó đi trước dẫn đường, "Đường tổng đã đợi lâu rồi."
Thẳng một đường tới phòng VIP lần trước đã đến, quản lý gõ cửa, "Đường tổng, Tần tiểu thư đến rồi."
"Vào đi." Tiếng người bên trong có phần biếng nhác, giọng nói thì vẫn như trong cú điện thoại vừa rồi, trầm thấp, hơi khàn.
Vừa vào cửa liền nhìn thấy người đàn ông.
Anh đang đứng trước bức tranh chữ ở ngay giữa phòng, sống lưng thẳng tắp, thần thái đĩnh đạc.
Tần Noãn Dương theo hướng nhìn của anh nhìn qua, bức tranh chữ đó vẫn là bức tranh chữ lần trước cô đã nhìn thấy nhưng hôm nay đứng từ xa nhìn qua cứ luôn cảm thấy như có nhiều tầng, vệt mực nước tích tụ nhàn nhạt.
Đường Trạch Thần xoay người nhìn cô một cái, hỏi, "Muốn uống gì?" Giọng vẫn lười nhác mà tùy ý như vừa nãy.
Tần Noãn Dương ngẩn người một giây rồi nhỏ giọng nói với nhân viên phục vụ đứng phía sau, "Trà nóng là được rồi."
Rõ ràng là người đàn ông đã đợi được một lúc, trên bàn có một chai rượu đã khui và một chiếc ly, chất lỏng màu đỏ sậm trong ly có lẽ phản chiếu dưới ánh đèn chiếu từ trên trần xuống khiến nó như phủ một lớp ánh sáng, nhìn vào khiến người ta cực kỳ muốn nhấp một ngụm.
Trên mặt cô vẫn giữ vẻ bình thản nhưng trái tim lại đập như đánh trống, từ sau cú điện thoại ở thành phố B kia, cô cảm thấy mình hoàn toàn không nhìn thấu người đàn ông này, càng đừng nói đến chuyện đoán được tâm tư của anh ta.
Nhất thời cảm thấy có chút bối rối, luống cuống chẳng biết làm sao.
Trà nóng đã được đưa lên, cô nâng ly trà lên nhấp một ngụm, nước trà ngọt dịu thấm vào miệng khiến cổ họng rất thoải mái, lúc này mới lên tiếng, "Đường tiên sinh..."
"Uống trà có cảm thấy có gì khác biệt không?" Anh đột ngột ngắt lời cô.
Tần Noãn Dương ngớ người, thấy anh vẫn một mực nhìn mình, lúc này mới nhìn thẳng vào anh. Trong đôi mắt trong trẻo, có phần lạnh lùng đó, nổi lên một tầng ánh sáng rất nhạt.
Đối với chuyện cô thường xuyên xuất thần thế này, người đàn ông rõ ràng rất có kiên nhẫn, đáy mắt lướt qua một ý cười như có như không.
Đến cuối cùng, Tần Noãn Dương là người cảm thấy ngượng ngùng trước, cúi đầu lại nhấp một ngụm trà.
Cô không hiểu về trà cho lắm, cũng không phân biệt được sự đặc sắc của trà, chỉ có điều khẩu vị của cô thực sự khá kén chọn, ngon hay không chỉ thử một chút là biết.
Lúc khởi điểm cô không biết hàng, nhấp liền mấy ngụm, kết quả là hoàn toàn không nghiệm ra được điểm đặc sắc nào. Giờ nhờ một câu nhắc nhở của anh, cô tỉ mỉ thưởng thức, ai ngờ thực sự nếm ra được.
"Hương rất nồng, vị thuần hậu."
Đường Trạch Thần nhìn cô, như cười như không, "Chẳng qua chỉ là một loại trà bình thường thôi."
Tần Noãn Dương nhìn lá trà xanh mướt trong ly, nói thế nào cũng không tin đây chỉ là « trà bình thường ».
Dĩ nhiên cũng có khả năng là bình thường, chỉ có điều tiêu chuẩn « bình thường » này chỉ sợ là phải ngang tầm với trà Long Tĩnh của Tây Hồ, Mao Phong của Hoàng Sơn, Bích Loa Xuân của Động Đình, Thiết Quan Âm, Quân Sơn Ngân Châm, loại trà danh tiếng nhất mất thôi.
Đường Trạch Thần thong dong nhấp một ngụm rượu, một lúc mới thấp giọng nói, "Lúc trước người đại diện của em có nhắc với anh chuyện tìm nhà tài trợ."
"Hả?" Tần Noãn Dương ngớ người.
Trong ấn tượng của cô, Mễ Nhã đúng là có nhắc đến chuyện tìm kiếm tài trợ từ chỗ Đường Trạch Thần, nhưng không phải cô đã từ chối rồi sao?
Giờ thì phải làm sao đây? Trực tiếp – từ – chối – anh sao?