Phòng trên tầng vẫn như xưa, đồ đạc và cách bài trí vẫn chưa hề thay đổi. Cạnh phòng Đồng Tịch là phòng Đồng Xuân Hiểu từng ở, là phòng ngủ cũng là thư phòng.
Đồng Tịch khẽ đẩy cửa phòng ra, im lặng ngồi xuống chiếc ghế của chiếc bàn đọc sách rộng làm bằng gỗ thông.
Ấn tượng cô từng khắc sâu nhất chính là cảnh chị ngồi ở đây gõ chữ đến đêm khuya, mười ngón như bay trên bàn phím viết lên một câu chuyện cũ. Chị không có thiên phú viết lách trời sinh nhưng chị chăm chỉ hơn bất cứ người nào khác.
Trước khi chị qua đời, cuốn tiểu thuyết chuyển thể thành điện ảnh của chị cũng đã quay xong sau bốn năm trù bị. Giấc mộng của chị cuối cùng cũng đã được thực hiện, nhưng chị lại không nhìn thấy được nữa.
Đồng Tịch mở điện thoại ra, nhắn tin vào tài khoản Wechat của chị: "Chị, chúc mừng năm mới!"
Vĩnh viễn không trả lời lại.
Sáng sớm Đồng Tịch bị tiếng pháo nổ đánh thức. Khi cô xuống tầng dưới mới phát hiện mình là người dậy muộn nhất nhà, ngay cả Đồng Hoa đều dậy sớm hơn cô.
Hai tay bé con dính đầy bột mì đang giúp làm sủi cảo, đương nhiên là chỉ gây phiền hà chứ chẳng giúp được gì cả. Trên mặt đất, trên bàn và trên mặt bé đều dính bột mì trông rất hỗn độn nhưng dù sao cả chú thím đều vô cùng chiều bé, dù bé con có nghịch bằng trời cũng không nỡ mắng bé câu nào, chỉ tùy ý bé nghịch ngợm.
Trông thấy Đồng Tịch, Đồng Hoa vô cùng hưng phấn giơ lên một cục bột dài dài như sợi mì: "Dì, dì thấy con gói sủi cảo có đẹp không?"
Đồng Tịch bề ngoài thì khen nhưng ngầm có ý chê cười: "Thật sự là cực đẹp, lát nữa con tự mình ăn hết nó đi."
Mặc dù Đồng Hoa còn nhỏ nhưng cũng rất có con mắt thẩm mỹ, cảm thấy cái "Sủi cảo" này khó mà vào miệng được, liền nói: "Nó quá đẹp, con không ăn, cho ông nội ăn."
Chu Dư Phương bật cười: "Thằng nhóc láu cá này."
Đồng Tịch tiến lên định hỗ trợ, Chu Dư Phương ngăn lại cô: "Đều sắp gói xong rồi, cháu cùng đừng làm dính tay. Chú của cháu đang ở phòng bếp luộc sủi cảo đấy, cháu đi xem ông ấy, đừng có mà để ông ấy ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu đấy."
Đồng Kiến Văn cầm bát thêm nước vào nồi, vừa quấy vừa cãi lại: "Thím cháu chính là đồ ngoan cố, nhất định phải thêm nước sôi ba lần, thiếu một lần cũng không được, rõ ràng chỉ cần thêm nước sôi hai lần là sủi cảo chín rồi mà."
Đồng Tịch cười: "Chú cứ nghe thím đi."
" Cũng không phải, cái gì chú cũng phải nghe bà ấy. Ăn cơm còn phải cùng bà ấy vào miếu dâng hương. Chú cũng là đảng viên đấy, cháu nói xem, để đồng nghiệp thấy được thì không tốt đâu."
Chu Dư Phương tin phật, năm nào cũng đến chùa ở Khai Nguyên dâng hương. Năm nay Đồng Tịch và Nhiếp Tu cũng bị bà lôi đi cùng.
Bên ngoài chùa chiền là một cái sân trống lớn, mười năm hàng năm đều có hội chùa rất náo nhiệt, trong quán bán các loại quà vặt địa phương, trên sân khấu cách đó không xa còn có biểu diễn kịch.
Một nhóm năm người chỉ có Chu Dư Phương tin phật, bà vào trong dâng hương, Đồng Kiến Văn ôm Đồng Hoa chờ ở ngoài chùa.
Đồng Hoa đòi đi xem kich, xưa nay Đồng Kiến Văn luôn luôn chiều cháu, lập tức ôm bé đi về phía sân khấu kịch.
Nơi đó là nơi náo nhiệt nhất hội chùa, có không ít người vây quanh bên dưới sân khấu. Nhiếp Tu đứng ở phía sau, bảo: "Chú, để cháu ôm Đồng Hoa cho."
Đồng Kiến Văn lớn tuổi cũng không khách khí, lập tức bế Đồng Hoa cho Nhiếp Tu. Nhiếp Tu ôm bé giơ lên cao, đỡ bé ngồi lên cổ mình.
Đồng Hoa kêu lên một tiếng: "A, chú ơi, cao quá, cháu sợ, cháu có bệnh sợ cao."
Đồng Kiến Văn cười vỗ một phát vào cái mông nhỏ của bé: "Vẫn chưa tới hai mét, sợ độ cao gì chứ, nam tử hán đại trượng phu mà gan chỉ có chừng ấy à."
Đồng Tịch nhìn thấy tình cảnh này thì thực sự kinh ngạc, trong mắt cô, Nhiếp Tu luôn luôn là thiên chi kiêu tử, chưa từng chịu khổ cũng chưa từng chịu mệt mỏi, còn có bệnh sạch sẽ nữa. Hiện tại không ngờ anh lại có thể để một đứa bé cưỡi lên cổ mình, chuyện này thực sự vượt qua sức tưởng tượng của cô.
Khi còn đang có cảm giác không thể tưởng tượng được thì bỗng Đồng Kiến Văn quay sang nói với cô: "Cháu xem, tương lai Nhiếp Tu khẳng định là một ông bố tốt."
Đồng Tịch lúng túng đến mức không còn lời nào để nói, anh có phải ông bố tốt hay không thì có liên quan gì đến cô chứ. Chú nghĩ nhiều quá rồi đó.
Đồng Hoa lập tức hỏi liền: "Chú Nhiếp sắp được làm bố sao?"
Nhiếp Tu cười: "Không đâu, chú còn chưa kết hôn mà."
Đồng Hoa hưng phấn nói: "Chú có thể kết hôn với dì cháu nha, dì cháu cũng chưa kết hôn."
Đồng Kiến Văn không nhịn được, thật sự là đồng ngôn vô kỵ.
Đồng Tịch lúng túng nói: "Đồng Hoa, con đừng có nói nhảm, chúng ta đi thôi."
Đồng Hoa xoay mông nói: "Con không đi, con còn chưa xem xong mà."
Đồng Tịch thấy bé cứ uốn éo lung tung trên cổ Nhiếp Tu thì vội giữ chặt mông bé: "Mau xuống đây, cổ chú Nhiếp bị con cưỡi hỏng thì con chẳng đền nổi đâu."
Nhiếp Tu nói: "Không sao đâu, hỏng cũng không bắt cháu đền đâu, để dì cháu đền."
Đồng Tịch cắn môi: "..."
Thật ra Đồng Hoa xem cũng không hiểu kịch, nhưng thấy diễn viên mặc quần áo sanh đỏ thì cảm thấy rất thú vị. Những thứ này rất mới mẻ với bé, khiến bé luyến tiếc cắn ngón tay không muốn rời đi. Đồng Tịch đành phải kiên trì ở lại với bé.
Trên sân khấu đang diễn đuổi bắt cá, vừa lúc đang nói lời kịch, Đồng Tịch vẫn nghe hiểu.
Quan Âm: Không biết ngươi nguyện đại ẩn hay tiểu ẩn?
Cá chép tinh: Đại ẩn là thế nào, tiểu ẩn lại là thế nào?
Quan Âm: Đại ẩn nhổ ba vẩy cá, đánh vào thế gian chịu khổ, tiểu ẩn theo ta về Nam Hải tu luyện, sau năm trăm năm đắc đạo thành tiên.
Cá chép tinh: Tiểu yêu tình nguyện đại ẩn.
Quan Âm: Thế là tại sao?
Cá chép tinh: Vì Trương Trân, tiểu yêu cam nguyện bị đánh vào thế gian chịu khổ.
Quan Âm: Trương Trân kia chỉ là kẻ phàm phu tục tử, ngươi vì hắn mà vứt bỏ đạo hạnh ngàn năm, chẳng phải rất đáng tiếc sao?
Cá chép tinh: Nương nương, Trương Trân là người quân tử chân thành, đã cùng tiểu yêu thề non hẹn biển, nếu ta phụ hắn thì còn tu tiên thế nào? Thành đạo thế nào?
Đồng Tịch nghe được đến đây thì rốt cục không nhịn được nữa, kéo tay Đồng Hoa nói: "Chúng ta đi thôi, cái này không hay."
Nhiếp Tu cúi đầu cười với cô: "Anh không mệt đâu."
Đồng Tịch vốn lo anh mệt mỏi, nhưng bị anh nói rõ ra thì lại có chút lúng túng, phủ nhận nói: "Nó cũng không xem hiểu."
Đồng Hoa hiếu kì hỏi: "Vậy họ diễn gì hả dì?"
Đồng Tịch khẽ nói: "Vở kịch này nói về một con cá đần, vì tình yêu mà bỏ qua cơ hội đắc đạo thành tiên. Tương lai chờ đến khi kẻ Trương Bân kia vứt bỏ nó rồi thì nó mới rõ ràng con đường mà nó đã chọn sai đáng sợ như thế nào."
Nhiếp Tu hiểu thật ra lời này không phải nói cho Đồng Hoa bốn tuổi nghe mà là nói cho mình. Cũng may, hôm nay không diễn Tây Sương Ký cũng không phải là Kim Ngọc Nô dùng gậy đánh kẻ phụ tình.
Bốn người trở lại cổng chùa Khai Nguyên chờ Chu Dư Phương.
Đồng Hoa kêu khát nước, muốn uống nước lê mật ong. Đồng Kiến Văn ôm bé đi mua, bỗng thấy quán nhỏ ở giữa cổng chùa loạn hết cả lên.
Một người phụ nữ có thai ôm bụng thống khổ kêu thảm thiết, một người đàn ông đứng sau chị ta đỡ eo chị ta nhưng không đỡ được, chị ta đau đến mức không đứng vững, ngã ngửa ra đất.
Nhiếp Tu và Đồng Tịch gần như đồng thời bước tới, chỉ một lát mà quần của chị ta đã đỏ lên, tình hình rất không ổn.
Đồng Kiến Văn vội hỏi người đàn ông kia: "Đây là vợ cậu hả? Sao thế?"
Người đàn ông nóng ruột hoang mang rối loạn gật đầu, chân tay luống cuống, hình như cũng bị dọa.
Đồng Kiến Văn nói với hắn: "Nhanh đưa tới bệnh viện đi."
Nhiếp Tu hỏi Đồng Tịch bệnh viện ở đâu. Đồng Tịch bảo cách đây không xa. Nhiếp Tu lập tức đưa chìa khóa xe cho Đồng Tịch, sau đó nói với người đàn ông: "Cố gắng đỡ ổn định đến ghế sau."
Đồng Tịch mở cửa sau ra, Nhiếp Tu và chồng của người phụ nữ có thai nâng chị ta vào. Nhiếp Tu lái xe, Đồng Tịch chỉ đường cho anh, nhanh chóng lái xe tới bệnh viện trên trấn.
Người phụ nữ sắp sinh ngồi ở ghế sau rên lên thống khổ, người đàn ông luống cuống tay chân bảo vợ kiên nhẫn một chút đừng kêu rên.
Đồng Tịch quay đầu lại hỏi hắn: "Ngày sinh dự tính của chị ấy là khi nào?"
"Tôi không biết."
"Anh không biết?" Nhiếp Tu đột nhiên nổi giận: "Anh làm chồng thế nào vậy? Ngày sinh dự tính của vợ mình mà cũng không biết? Chị ấy sắp sinh mà anh còn mang chị ấy tới nơi đông người qua lại như thế này, anh có ý thức an toàn hay không vậy?"
Đây là lần đầu tiên Đồng Tịch nhìn thấy Nhiếp Tu tức giận như thế đối với một người xa lạ, khí thế của anh hùng hổ không chút nể tình.
Cũng may thị trấn không lớn và cũng không tắc đường, chưa đến mười phút đã lái xe tới được bệnh viện. Bác sĩ cấp cứu đẩy người phụ nữ vào trong.
Đồng Tịch thở phào, đoạn đường chỉ ngắn ngủi mấy phút nhưng lại khiến cô khẩn trương toát hết cả mồ hôi. Cho dù y học phát triển như ngày nay nhưng sinh con vẫn là một khảo nghiệm sinh tử. Nếu cô và Nhiếp Tu không phải vừa lúc có mặt, kịp thời đưa chị ta tới bệnh viện thì có lẽ đã xảy ra bất trắc rồi.
Ghế sau đều là vết máu. Là mùng một đầu năm, những chỗ rửa xe trên trấn khẳng định không làm việc. Trong đầu Đồng Tịch sáng lên, nói: "Tới làng du lịch rửa xe đi, nơi đó không nghỉ."
Trong xe Nhiếp Tu tràn ngập mùi máu tanh, Đồng Tịch không nhịn được nói: "Anh nhìn đi, đây là nguyên nhân căn bản em không muốn kết hôn. Làm chồng mà ngay cả ngày sinh dự tính của vợ cũng không biết, vợ đau đớn chết đi sống lại mà hắn ta chỉ biết bảo chị ấy cố gắng chịu đựng."
Nhiếp Tu trầm mặc nửa phút mới nói: "Anh biết sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, em có cái nhìn rất bi quan về hôn nhân. Nhưng mà, hôn nhân tình đầu ý hợp gắn bó hạnh phúc cả đời cũng có rất nhiều. Ví dụ như bố mẹ anh, chú thím của em."
"Bọn họ cũng cãi nhau mà."
"Đúng vậy, nhưng cãi nhau xong vẫn sẽ rất yêu nhau. Chú em không tin phật nhưng hàng năm vẫn luôn cùng thím em đến chùa dâng hương, mẹ anh có bệnh sạch sẽ nhưng khi bố anh uống say nôn ọe thì bà vẫn sẽ tự mình dọn dẹp."
"Dù sao em vẫn cảm thấy một người là tốt nhất."
Nhiếp Tu giữ im lặng, ngừng một lát mới nói: "Độc thân có chỗ tốt của độc thân, kết hôn có chỗ tốt của kết hôn, lựa chọn cách sống thích hợp nhất với mình chính là lựa chọn tốt nhất. Không ai có thể bắt buộc em cả, anh cũng sẽ không làm như vậy."
Đồng Tịch khẽ giật mình, nghĩ thầm, chẳng lẽ anh từ bỏ ý định muốn quay lại với cô rồi? Thế thì thật tốt.
Nhiếp Tu nói nghiêm túc: "Tóm lại, nếu anh kết hôn thì nhất định sẽ rất yêu vợ và con mình."
Đồng Tịch không nói tiếp, trong lòng thầm nghĩ tới dáng vẻ nạt nộ người đàn ông kia của anh.
Làng du lịch quả nhiên vẫn cung cấp dịch vụ rửa xe như bình thường. Nhân viên phục vụ lái xe tới chỗ rửa, Nhiếp Tu và Đồng Tịch ngồi chờ trong đại sảnh.
Không ít người nhân ngày nghỉ mà đến tắm suối nước nóng, nhìn vào những người qua lại trong đại sảnh là có thể thấy được, việc làm ăn ở đây rất khá khẩm.
Đồng Tịch vô tình quét mắt về phía sân khấu, bỗng nhiên khẽ giật mình.
Một nữ nhân cao gầy yểu điệu và một người đàn ông đang thuê phòng ở trước đài lễ tân. Người đàn ông kia vòng tay qua ôm eo người phụ nữ, bàn tay vuốt ve trên lưng cô ta, tư thế thân mật mờ ám.
Đồng Tịch đứng lên, ánh mắt nhìn chằm chằm vào người phụ nữ kia.
Nhiếp Tu nhìn theo ánh mắt của cô, hỏi: "Sao thế?"
"Người phụ nữ kia là Giang Lan Lan, bạn gái của Quyền ca."
Nhiếp Tu cũng không tỏ vẻ kinh ngạc, chỉ nhìn lướt qua rồi thu lại tầm mắt, tỏ vẻ hiểu.
Đồng Tịch cả giận: "Thẩm Hi Quyền vì cô ta mà ly hôn với Mạc Đan, không ngờ cô ta lại dám giấu anh ấy đi thuê phòng với người khác. Em sang đó chào hỏi cô ta."
Nhiếp Tu thấy sắc mặt của cô thì cản lại: "Em đừng qua đó."
" Quyền ca bị bệnh nhiều ngày như vậy mà cô ta chẳng thèm hỏi han, còn hẹn hò với người khác ở bên ngoài nữa chứ. Em muốn hỏi cô ta một chút, cô ta có biết Thẩm Hi Quyền bị bệnh hay không?"
Nếu đổi lại là người khác, Đồng Tịch tuyệt đối sẽ không xen vào việc của người khác, nhưng chuyện có liên quan đến Thẩm Hi Quyền thì cô không thể nhẫn nhịn.
Nhiếp Tu đành phải nói: "Chuyện của Thẩm Hi Quyền không như em tưởng tượng đâu. Em đừng xen vào."
Đồng Tịch khẽ giật mình: "Anh có ý gì?"
"Anh đã đồng ý với anh ta không thể nói cho em biết." Nhiếp Tu rất khó khăn nói: "Nếu em muốn biết thì có thể đi hỏi anh ấy."