Anh Nghĩ Anh Sẽ Không Thích Em

- duyên tới là em

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Editor: Chi Misaki

Nam Cung Thần gần đây cực kỳ phiền não, nguyên nhân là do phu nhân tổng giám đốc - - Lương Chân Chân chạy tới công ty đi làm, khiến cho anh cực kỳ khó xử không phải là chuyện an bài công tác như thế nào, cũng không phải là chuyện sắp xếp công việc không tốt...

Ài! Thật là làm khó anh mà!

Anh lấy hết dũng khí xin chỉ thị của tổng giám đốc, dù sao phu nhân tổng giám đốc cũng không giống người ngoài, cô ấy tới đây làm thư ký với mục đích gì chứ? Giám sát tổng giám đốc? Muốn mỗi ngày đều dính lấy anh ấy? Hay là thuần túy chỉ là tới để làm việc?

Nhiều lý do hoài nghi dù sao anh cũng phải làm rõ ràng mới được! Bằng không thật khó để có thể triển khai công việc a!

Đằng Cận Tư nghiêng mặt liếc anh một cái, “Vợ tôi chẳng qua là ở nhà quá rảnh rỗi nhàm chán thôi, tùy tiện tìm chút việc thoải mái cho cô ấy chơi đùa là được rồi, không cần phải tiếp xúc với quá nhiều người là được”.

Nói ngắn gọn mấy câu xong, Nam Cung Thần lập tức đã hiểu, ý của tổng giám đốc đơn giản là để cho Lương tiểu thư chỉ phục vụ một mình anh ấy thôi.

Giải quyết xong vấn đề khó khăn này, trong lòng anh thoải mái hơn hẳn, nghĩ đến lúc tan tầm rủ mấy người bạn tốt đi tới “Hoàng triều thịnh yến” buông lỏng một chút, kết quả là - -

“Nam Cung Thần, yến tiệc buổi tối cậu cũng đi đi.” Đằng Cận Tư để lại một câu làm cho tâm tình của anh nháy mắt rơi xuống đáy cốc.

“Tổng giám đốc, tôi có sự lựa chọn khác không?” Anh cầu xin nói.

Đằng Cận Tư lạnh nhạt liếc mắt nhìn anh, “Cậu nói xem?”

Đáy lòng Nam Cung Thần là một mảnh thê lương vô tận, hận không thể cào tường,các người vợ chồng son có đôi có cặp đi dự tiệc, mang theo tôi cái bóng đèn vàng này đi để làm gì chứ???

Về sau một ngày nào đó anh mới hiểu được quyết định của tổng giám đốc thật sự là sáng suốt, bỏ lỡ lần dự tiệc này, có lẽ anh sẽ bỏ quên luôn cuộc đời mình.

Yến tiệc đêm nay cũng đã được sắp xếp tổ chức trang trí đến hoa lệ, bảo vệ gác cửa rất nhiều, đối với khách mời đi vào kiểm tra rất nghiêm khắc, cố gắng không để cho bất cứ paparazzi nào có cơ hội trà trộn vào được.

Nam Cung Thần chán đến chết ngồi thưởng thức chén rượu trong tay mình, miễn cưỡng ứng phó với mấy người đến bắt chuyện kinh doanh cùng anh, tất cả đều là hư tình giả ý, đều là hạng người a dua nịnh hót, không có được mấy người thành tâm thật ý.

Còn không bằng đến đây lấp bụng cho sảng khoái, nhưng anh hiểu được chính mình còn có nhiệm vụ vô cùng trọng yếu- - bảo vệ cho người phụ nữ đang có thai Lương Chân Chân được an toàn.

Cho nên, mặc kệ anh đứng ở đâu, ánh mắt của anh cũng không được rời mắt khỏi bóng dáng của Lương Chân Chân.

Cũng bởi vì quá chú tâm, nên anh không có chú ý tới mình va phải một người đang vội vàng ở phía trước, bi kịch cứ như vậy mà hình thành: Tây trang cùng áo sơ mi mới thay của anh cứ như vậy được “nhuộm” màu, so với bản đồ thế giới còn “đẹp mắt” hơn, thật sự là cực kỳ gây chú ý.

“Thực xin lỗi, thực xin lỗi, tôi không phải cố ý.”

Cô gái mặc đồng phục phục vụ trên người kích động giải thích, tay chân luống cuống lấy khăn tay ra nghĩ muốn giúp anh lau chùi sạch sẽ, cô vừa rồi không biết là đã dẫm phải thứ gì, không cẩn thận trượt ngã một cái, kết quả, liền náo loạn thành việc lớn như vậy, thật hỏng bét mà!

Sắc mặt Nam Cung Thần cực kỳ khó coi, làm cái quỷ gì vậy! Người phục vụ lanh chanh láu táu này chui ở đâu ra đây, tây trang của anh, áo sơmi của anh a! Mới mặc một lần, cứ như vậy liền báo cáo kết quả được rồi!

Bỗng nhiên, trong đầu hiện lên một chút ý tưởng không rõ, con ngươi đen đột nhiên nheo lại, đánh giá người con gái cẩn thận một lần từ trên xuống dưới, bộ dáng khá đẹp mắt! Gương mặt tinh xảo nhưng lại có chút ngốc nghếch.

Hừ! Cô hoặc là một chút tiềm chất của người phục vụ cũng không có, hoặc là cố ý, muốn trình diễn một màn cô bé lọ lem gặp được tình yêu, chỉ tiếc là cô đã tìm lầm đối tượng, chính anh cũng chẳng phải thiếu gia nhà giàu nào cả.

“Tiểu thư, cô có thể làm một người phục vụ được không đấy? Không có việc gì lại sờ loạn ngực tôi, cẩn thận tôi tố cáo cô tội... Quấy rối tình dục.” Bốn chữ sau cùng Nam Cung Thần khẩu âm để nói.

Anh quan sát khuôn mặt của Kiều Tuyết Nghiên, quả nhiên đôi má cô xấu hổ đến đỏ bừng, hung hăng cắn môi trừng anh, coi bộ như trong lòng cô đang mắng anh đến máu chó đầy đầu. Thế nhưng cô vẫn luôn ghi nhớ anh còn là khách mời, cô chỉ là một người phục vụ nhỏ bé, cho dù có ủy khuất thêm chút nữa cô cũng vẫn phải nhịn.

Là một người lớn lên từ nhỏ ở nước ngoài, cô thấm nhuần kiểu cách giáo dục Châu Âu, khi đủ tuổi lền muốn tự lực cánh sinh, làm việc ngoài giờ, mới đầu cô cùng khách hàng khắc khẩu, còn bị quản lý chỉnh đốn cho vài lần nên bây giờ tính tình cô đã thu liễm hơn rất nhiều.

Cô hít một hơi thật sâu, muốn kiềm chế lửa giận đang muốn xông lên, thái độ cung kính khom lưng, “Thật xin lỗi anh, là do lỗi của tôi. Ở đằng sau có phòng thay quần áo, mời anh đi theo tôi.”

Nói xong, cô liền dẫn đầu đi trước, trong lòng vụng trộm nguyền rủa người đàn ông đi phía sau, đúng là một tên tự kỷ, thần kinh lại biến thái!

Đi ở phía sau cô, Nam Cung Thần hừ lạnh một tiếng, đằng sau có phòng thay quần áo? Đây không phải là một loại ám chỉ à? Phụ nữ bây giờ giống nhau đều muốn nhanh chóng bay lên cành cao làm phượng hoàng sao?

Anh thật muốn nhìn xem cô muốn giở trò gì với anh, dù sao thì anh cũng không phải là người chịu thiệt.

Sự cố nho nhỏ như thế này dường như yến hội thượng lưu nào cũng xảy ra, cho nên mọi người đã sớm luyện thành thói quen, không ai sẽ đi chú ý cái loại việc nhỏ như thế này.

Đi đến cửa phòng thay đồ, Kiều Tuyết Nghiên dừng bước lại, tận lực mỉm cười nói: “Tiên sinh, ngài có thể vào phòng thay quần áo.”

“Như thế nào? Cô không theo tôi đi vào sao? Toàn thân tôi ướt nhẹp như thế này làm sao có thể chọn được quần áo?” Đuôi mắt Nam Cung Thần khẽ nhếch lên đầy thâm ý, tựa như muốn nói:Tôi coi như cá đã mắc câu, cô còn giả bộ đơn thuần cho ai xem?

Kiều Tuyết Nghiên không tự chủ được nhíu mày, trong lòng thầm nghĩ: Xem ra người đàn ông này thật không dễ chọc, nhìn bộ dáng cà lơ cà phất của anh thật khiến cho người ta chán ghét!

Dù sao cũng là cô sai trước, chỉ có thể nhịn xuống tức giận đi mở cửa, đi vào trong giúp anh chọn trang phục. Bởi vì trong lòng đang tức giận, nên cô tùy tiện chọn áo sơ mi cùng tây trang, sau đó quay người lại đưa cho anh.

“A! Lưu manh!”

Cô nhịn không được hét lên một tiếng, người đàn ông này là một đại sắc ma sao? Không nói lấy một tiếng liền cởi áo trắng, đến dây lưng cũng đã rút ra rồi. Tuy nói cô lớn lên từ nhỏ ở nước ngoài nhưng cô luôn luôn giữ mình trong sạch, kết giao bạn trai cũng giới hạn ở việc hôn môi, chưa bao giờ từng chứng kiến qua người đàn ông nào trần truồng cả.

“Chậc chậc! Có dám lớn tiếng kêu lên nữa không?” Nam Cung Thần yêu mị nhếch môi.

“Biến thái!” Kiều Tuyết Nghiên tức điên người, trong ấn tượng của cô đàn ông nên là thân sĩ nho nhã, mà không phải là kiểu khoa môi múa mép vô lại như vậy!

Nam Cung Thần để nửa thân trần bước tới gần cô, ánh mắt ngả ngớn ném cho cô một chút mị hoặc, “Lưu manh? Biến thái? Tiểu thư cũng không khỏi chuyện bé xé ra to đi? Tôi chỉ là ở trong này thay quần áo thôi, tôi có cho phép cô nhìn sao? Là chính cô xoay người liếc trộm, vừa ăn cướp lại vừa la làng, cô rốt cuộc là muốn làm gì?”

“Anh... Anh... Không nói đạo lý!” Kiều Tuyết Nghiên tức đến đỏ mặt tía tai.

Cô vốn không am hiểu mắng chửi người, lại thêm chữ hán vốn Bác Đại Tinh Thâm, cô từ nhỏ lớn lên ở nước ngoài khó tránh không biết được nhiều từ, nói như thế nào cũng không địch lại được tên Nam Cung Thần vô sỉ kia.

“Tôi như thế nào mà lại bảo là không nói đạo lý? Những lời tôi nói đều là sự thật.” Nam Cung Thần cười đến cực kỳ đáng đánh đòn.

Kiều Tuyết Nghiên tức giận đến nỗi ném luôn quần áo vào mặt anh, “Chính anh từ từ đổi trang phục đi!”

Sau đó, cô xoay người chuẩn bị ra ngoài.

Nam Cung Thần làm sao có thể dễ dàng buông tha cho con mồi đã đến tay được chứ, huống chi là cô dụ dỗ anh trước, cái loại trò chơi lạt mềm buộc chặt này anh đã chơi đến phát ngán. Cứ thế chân bước dài một bước, anh tiến đến ôm Kiều Tuyết Nghiêng vào trong ngực, lồng ngực tinh tráng kề sát sau lưng cô, cằm đặt trên vai cô, cố ý thổi một hơi vào cái gáy non mượt, “Cô cực kỳ thông minh khi đã thành công gợi lên sự chú ý của tôi.”

“Buông tay! Anh cái đồ sắc lang này! Ai là người muốn thu hút sự chú ý của anh chứ!”

Kiều Tuyết Nghiên tức giận mắng chửi người, người này não đại khẳng định là có vấn đề, thèm muốn đàn bà đến điên rồi!

“Buông tay ra sao? Cô dẫn tôi đến đây không phải là có mục đích này à? Cái loại con gái như cô tôi cũng đã thấy nhiều, nếu đã chủ động đưa đến cửa, tôi sao có thể buông tha đây?” Nam Cung Thần vừa nói vừa mút lấy vành tai cô.

Làn môi lạnh bạc chạm vào làn da ấm áp khi đó, khiến Kiều Tuyết Nghiên nhịn không được rùng mình một cái, trong lòng hận không thể bóp chết cái tên đang giữ chặt cô phía sau. Cô cảm thấy mình hôm nay vô cùng xui xẻo, cư nhiên bị người ta nhận lầm là cái loại con gái như vậy, nhất thời kích động dùng tiếng Ý mắng vài câu, “¥ %hdaikhhf... “

“Cô nói cái gì vậy?” Nam Cung Thần nhận ra đây là tiếng Ý, nhưng anh nghe không hiểu lắm.

“Biến thái! Lợn giống! Tiện nam! Nhanh buông tôi ra!” Kiều Tuyết Nghiên tức giận đến không suy nghĩ, cô vơ vét tất cả những từ đã sưu tầm được mang ra mắng người, mắng chửi tên Nam Cung Thần chết tiệt này.

Nam Cung Thần tỏ ra chẳng sao cả cười cợt, cô thích mắng thì cứ mắng chửi đi, có tinh lực thì mắng thêm vài câu nữa cũng được.

“Mắng xong rồi sao?”

Kiều Tuyết Nghiên thực sự bị kích thích, có phải người này đầu óc thật sự có bệnh hay không. Mắng anh như vậy mà anh vẫn không có phản ứng gì sao?

Cô cũng không biết là Nam Cung Thần đã sớm luyện thành một bộ dáng lì lợm vô sỉ, gặp qua nhiều tình huống ác liệt hơn như thế này thì anh mới có được như ngày hôm nay, bất luận là lời đồn đại hay chuyện nhảm nhí nào thì anh cũng tập mãi thành thói quen rồi.

“l 'originale sắcunpazzo!” (Thì ra anh là người đần độn) Kiều Tuyết Nghiên lầm bầm lầu bầu.

Nam Cung Thần cực kỳ khó chịu, xem ra cô bé này thực sự biết tiếng Ý!

Trực giác nói cho anh biết, những lời này nhất định là đang mắng chửi anh khiến anh chợt cảm thấy buồn bực.

Anh lập tức cưỡng ép Kiều Tuyết Nghiên quay lại đối mặt với mình, bức cô lui đến góc tường, gằn từng tiếng hung ác: “Nói tiếng Trung!”

“Nếu không buông tay, tôi sẽ báo cảnh sát cho anh xem!” Kiều Tuyết Nghiên cũng nổi giận rồi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio