“Thằng nhóc thúi! Mày từ chỗ nào thò ra! Biết tao là ai không?” Mặt mũi tràn đầy dữ tợn của chủ nhiệm Tiếu la ầm lên.
Quan Hạo Lê không thèm để ý đến ông ta, nửa ôm nửa kéo người phụ nữ trong ngực rời đi.
Chủ nhiệm Tiếu không chút khách khí thò tay ra quấy rối, bị Quan Hạo Lê đạp cho một cước nằm trên đất, nằm ở đó rầm rì, đứng lên cũng không nổi.
Tiết Giai Ny chưa bao giờ nghĩ hai người gặp lại là như thế này, trong nháy mắt, trong lòng dâng lên đầy uất ức và giận dữ, người đàn ông thúi đáng chết này! Sau khi khiêu khích tiếng lòng cô thành công, đột nhiên biến mất, thời gian trôi qua một năm rưỡi, lại đột nhiên xuất hiện, anh coi mình là gì chứ?
Sau khi cách xa chủ nhiệm Tiếu, Tiết Giai Ny không thuận theo tránh thoát khỏi cánh tay Quan Hạo Lê, lạnh lùng nói: “Buông tôi ra!”
“Giai Ny, xin lỗi, anh biết rõ em giận anh, nhưng em có thể nghe anh giải thích không?” Quan Hạo Lê thành khẩn nói xin lỗi.
“Đừng gọi thân thiết như vậy, tôi và anh không hề quen nhau!” Giọng Tiết Giai Ny lạnh lẽo.
Cô ngốc một lần tuyệt đối sẽ không ngốc lần thứ hai, hơn một năm rưỡi này, cô đã thành thói quen, tuyệt đối sẽ không mở lòng mình ra lần nữa.
Khách đi qua đi lại chung quanh đều kỳ quái quan sát hai người, Tiết Giai Ny vừa chuẩn bị rời đi, lại bị Quan Hạo Lê kéo mạnh vào một gian phòng, khoảnh khắc khi cửa đóng lại, nhịp tim của cô cũng tăng nhanh.
“Khốn kiếp! Buông tôi ra!” Hai quả đấm của cô không ngừng nện vào lồng ngực anh, hình như muốn phát tiết toàn bộ uất ức một năm này ra ngoài.
Quan Hạo Lê cũng không ngăn cản cô, mặc cho quả đấm như mèo nhỏ gãi ngứa trên người mình, hai cánh tay dần thu lại, ôm cô thật chặt vào trong ngực, anh nhớ cô, thật sự rất nhớ cô.
“Xin lỗi, buổi tối một ngày trước giao thừa, cha anh ngã bệnh, anh không thể không đi suốt đêm về, vừa đúng lúc nước Đức có mấy vị chuyên gia y học đang làm nghiên cứu và thảo luận ca bệnh đặc biệt, tốn thời gian hơn một năm, cũng coi như có bước đầu tiến triển. Giai Ny, một năm rưỡi này cả ngày lẫn đêm, giờ phút nào anh cũng nghĩ đến em.”
Anh đại khái kể lại những chuyện đã xảy ra trong hơn một năm này, ngược lại thổ lộ thâm tình chân thành.
Trong lòng Tiết Giai Ny thoáng qua chút xúc động, nhưng cũng không nói lên cô tha thứ cho Quan Hạo Lê, chỉ có điều giọng điệu không còn cứng rắn như vừa rồi, “Tôi muốn tìm đồng nghiệp của tôi.”
“Lão già hèn mọn đầu toàn mỡ kia cũng vậy sao?” Quan Hạo Lê không vui hỏi.
“Quan tiên sinh, anh có cuộc sống của anh, tôi cũng có cuộc sống của tôi đấy đừng vượt ranh giới được không?” Tích tụ trong lòng Tiết Giai Ny sao có thể tiêu trừ trong chốc lát.
Trong lòng Quan Hạo Lê hiểu rõ cô còn có ngăn cách với mình, ban đầu lúc mình rời đi, cũng chỉ gọi điện thoại thông báo cho cô, bây giờ trở lại, rất bất ngờ với cô.
Khó tránh khỏi cô sẽ sinh lòng chống lại, mặc dù quan hệ hai người không phải bạn trai bạn gái, nhưng cũng không kém bao nhiêu.
“Giai Ny, làm bạn gái của anh được không?” Anh quyết định chủ động ra quân, bắt cô lại.
Giọng nói trầm thấp đầy truyền cảm của anh khiến cho lòng cô hơn run rẩy, nhưng lý trí nhanh chóng chiến thắng hấp dẫn, cô không phải cô gái anh nghĩ gì có nấy, không muốn thì tùy tiện vứt bỏ, cô chính là mong “Nguyện đắc nhất nhân tâm, bạch thủ bất tương ly .”
() Nguyện đắc nhất nhân tâm, bạch thủ bất tương ly: Chỉ mong có được trái tim một người, đến bạc đầu cũng không chia lìa.
“Không.” Tiết Giai Ny cự tuyệt rất quả quyết, đẩy anh ra định đi.
Quan Hạo Lê đã vượt lên trước một bước vây cô vào góc tường: “Tim đập của em bán đứng em.”
Tiết Giai Ny tức giận ngẩng đầu nhìn anh chằm chằm, “Anh rất hả hê sao? Hay nói anh thích đùa giỡn tình cảm die nda nle equ ydon của người khác, chọc ghẹo xuân tâm người ta nảy mầm rồi biến mất sạch sẽ, thêm vài năm nữa trở lại, giả bộ vẻ mặt thâm tình, đây chính là thủ đoạn anh dùng? Thật làm cho người ta ghê tởm!”
() xuân tâm: tình yêu trai gái (xuân hiểu theo nghĩa bóng – lạc thú)
Trong phòng yên tĩnh chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở của hai người, Quan Hạo Lê chậm rãi mở miệng, “Em, nảy sinh xuân tâm với anh rồi, cho nên, rất buồn khi anh đột nhiên bỏ đi.”
Anh dùng tất cả đều là câu trần thuật, mà không phải nghi vấn, có thể thấy được, đã hung hữu thành túc .
() hung hữu thành túc: trong lòng nghĩ thì nhất định làm được.
“Nảy cái mông! Có quỷ mới nảy sinh xuân tâm với anh!” Tiết Giai Ny giận đến nói tục.
Quan Hạo Lê không nhịn được cau mày, con gái nói tục quen miệng cũng không hay, anh nhất định phải giúp cô sửa đổi.
“Chính miệng em nói.” Anh híp nửa con mắt, bên trong lóe ra sáng loáng.
“Đó là tôi ví dụ!” Tiết Giai Ny cực kỳ tức giận.
“Thật sao? Sao anh lại cảm giác em đang nói chính em?”
“Coinhư đàn ông trên thế giới chết sạch, tôi cũng không... Ưmh...”
Lời chưa nói ra khỏi miệng của cô bị nuốt toàn bộ vào trong miệng anh, xa cách thời gian dài như vậy, giờ nào phút nào anh cũng nhớ cô, nhớ nhung hương vị ngọt ngào cái miệng nhỏ nhắn mềm dẻo của cô, trằn trọc cọ xát lẫn nhau, hận không thể ngâm lấy không buông.
Tiết Giai Ny liều mạng phản kháng, hai tay nắm thành quyền chống lên ngực anh, trong cổ họng kêu “Ưmh ưmh”, nhưng hơi sức nam nữ cách xa, cô chỉ có thể bị động thừa nhận.
Mùi vị quen thuộc, hơi thở quen thuộc, cảm giác quen thuộc, như thủy triều lướt qua cô, cảm giác trong lòng rất phức tạp.
Cho đến khi người phụ nữ trong ngực sắp hít thở không thông, Quan Hạo Lê mới lưu luyến buông cô ra, cái trán tựa lên trán cô, toàn bộ hô hấp ấm áp phả lên mặt cô, “Giai Ny, anh yêu em...”
Lời này giống như một tia chớp từ trên không đánh xuống, đánh đến thân thể Tiết Giai Ny khẽ run, cô không thể tin được đây là từ trong miệng Quan Hạo Lê nói ra.
Thật ra thì, không chỉ cô khó có thể tin, ngay cả bản thân Quan Hạo Lê, cũng đã trải qua một phen đấu tranh tư tưởng die enda anle equ uydonn mới tin tưởng sự thật này, anh vẫn cho rằng mình chỉ thích Tiết Giai Ny, còn kém “Yêu” một khoảng cách rất xa, nhưng trong một năm rưỡi chia xa này, anh nếm hết nỗi khổ tương tư, dưới chỉ điểm của một đàn anh, mới hiểu được, mình vô ý thức yêu cô.
Công việc nghiên cứu vừa kết thúc, anh đã không kịp chờ đợi bay về thành phố C, về phòng khách sạn tắm rửa sạch sẽ, sau khi ăn mặc chỉnh tề chuẩn bị đi tìm cô, lại ngoài ý muốn nhìn thấy cô bị một gã đàn ông mập mạp chặn lại, trong lòng hận không thể xé nát con heo mập đáng chết này.
Dám mơ ước người phụ nữ của anh, tìm chết!
Đang khi Quan Hạo Lê cho rằng cô yên tĩnh lại cô đột nhiên đẩy anh ra, hoảng hốt chạy đi.
“Giai Ny...” Anh vộ vã đuổi theo, nhưng đã không thấy bóng dáng cô, chỉ có thể ảo não đấm một quyền lên vách tường.
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
Sau khi về đến nhà, tâm tình Tiết Giai Ny bộc phát không thể bình tĩnh, nằm ở trên giường thật lâu không thể ngủ, cô nhắm hai mắt lại, muốn tống cổ hình anh vừa rồi, nhưng nó... Cố tình lại càng lúc càng rõ.
“Điên rồi! Mình nhất định điên rồi!” Cô ôm Winnie the Pooh trên giường lẩm bẩm, vẻ mặt nóng ran khó chịu.
Câu nói “Anh yêu em” của Quan Hạo Lê vẫn cứ lẩn quẩn trong đầu cô, đuổi không đi, chỗ chết người nhất chính là, đáy lòng cô lại dâng lên chút vui mừng.
Chẳng lẽ, cô thật sự thích anh?
Cảm giác này thật sự không tốt, tại sao cô lại có thể thích hoa hoa công tử đó đây?
Kéo chăn che kín gương mặt nóng lên, bắt buộc mình không suy nghĩ thêm về anh, nhưng bóng dáng của anh lại quấn chặt lấy cô không buông, lăn qua lộn lại, cô hoàn toàn mất ngủ.
So sánh với lòng cô loạn như ma, Quan Hạo Lê thì bình tĩnh hơn nhiều, anh biết bước đầu tiên của mình có hiệu ứng rồi, anh tin chắc nắm bắt được trái tim cô.
Sáng hôm sau, là ngày giỗ em họ Quan Cảnh Duyệt, anh đi đến trước mộ cậu ấy, nhìn khuôn mặt tươi cười tràn trề thanh xuân trên mộ bia, trong lòng anh có mùi vị không nói ra được.
“A Duyệt, Giai Ny đúng là một cô gái tốt, từ lúc mới bắt đầu tiếp xúc có mục đích, đến bây giờ không thể tự kiềm chế, anh biết rõ mình lõm sâu vào, hy vọng em có khả năng chúc phúc cho chúng ta.”
Anh chậm rãi đặt bó cúc họa mi nở rộ trong tay lên, yên tĩnh ngây ngẩn một lúc.
Cho đến bây giờ, anh cuối cùng hiểu rõ, có vài trò chơi có thể chơi, có vài trò chơi sẽ kéo mình vào, giống như một cuộc đấu, ai thắng ai thua, còn chưa biết.
“A Duyệt, anh đi đây.” Anh vẫy tay, xoay người rời đi.
Lúc xuống bậc thang, vừa đúng dieendaanleequuydonn gặp một nam một nữ ôm bó cúc họa mi đi lên, nhìn dáng vẻ cũng chừng hai mươi tuổi, Quan Hạo Lê không nhịn được cảm thán trong lòng: sinh mạng vô thường, người sống cũng nên quý trọng mỗi ngày hiện có, quý trọng người bên cạnh.
Một nam một nữ này chính là Kim Hà và Khang Thành, ngày này hàng năm, bọn họ đều tới thăm Quan Cảnh Duyệt, khi nhìn thấy bó cúc họa mi mới trên đất thì không khỏi hai mặt nhìn nhau, trong đầu lập tức hiện lên người đàn ông vừa lướt qua bọn họ trên bậc thang.
Suy nghĩ một chút, người nọ xem ra rất quen mắt, nhưng không nghĩ ra đã gặp ở đâu.
“Sao vậy?” Khang Thành quan tâm hỏi.
“Anh có cảm thấy người đàn ông vừa đi xuống rất quen mặt không?”
Khang Thành lắc đầu, “A Duyệt cũng không phải từ trong kẽ đã nứt ra, cậu ấy nhất định có người thân, đừng suy nghĩ nhiều quá.”
“Ừ.”
Kim Hà đặt bó cúc họa mi xuống, “A Duyệt, lại một năm nữa đã qua, anh có tốt không? Giai Ny cô ấy... Vẫn không biết chuyện của anh, mà em cảm giác, quá tàn nhẫn với cô ấy.”
“Hà, có lúc lời nói dối có ý tốt chưa chắc không tốt.” Khang Thành đưa tay cầm bàn tay lạnh như băng của cô.
“Là em đa sầu đa cảm, đi thôi.”
Kim Hà xoa xoa khóe mắt, cầm lại tay bạn trai, hai người sóng vai rời khỏi nghĩa trang.