Anh Nghĩ Anh Sẽ Không Thích Em

quyển 1 chương 7

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Quan Hạo Lê & Giai Ny —— Tôi nghĩ tôi sẽ không thích anh

"Dù thế nào thì chúng ta cũng quen biết một hồi, đừng nói chuyện tuyệt tình như vậy!"Dáng vẻ Quan Hạo Lê cợt nhả.

"Tôi thà rằng không quen biết gì anh cả!" Tiết Giai Ny tức giận nói lại.

Quan Hạo Lê buồn bực sờ cái mũi: "Anh tệ đến vậy sao?"

"Hừ! Trong lòng anh tự mà hiểu lấy!"

Nói xong, cô liền quay đầu trở về phòng đi, khó khăn kìm nén sự buồn bực trong lòng, tên đàn ông thối, rõ ràng lại đi lấy lòng người lớn, đoán chừng những ngày sắp tới lỗ tai cũa cô sẽ không được yên tĩnh, xem ra mẹ còn rất. . . . . . Hài lòng về anh ta , phiền quá!

Cô rõ ràng không có chút quan hệ gì với anh ta!

Kết quả bởi vì vô tình gặp liền khiến cho dây dưa không rõ ràng, thật không biết ánh mắt ba mẹ ra làm sao, lại có thể cảm thấy anh ta là một người đàn ông ưu tú nữa?

Nhìn trái nhìn phải , nhìn ngang nhìn dọc, cô không thấy có ưu điểm nào trên người anh ta, ngoại trừ luôn gặp may và chơi xấu ra, thật sự là không phát hiện ra được điều gì khác.

Quan Hạo Lê đứng ở chổ đó nhìn cô, lẩm bẩm một mình: chẳng lẽ sức hấp dẫn của anh giảm xuống sao? Trước kia phụ nữ đều là người sau tiếp bước người trước chủ động đến với anh, cho tới bây giờ, anh cũng không cần tiêu phí tâm tư chủ động tiếp cận bọn họ, Tiết Giai Ny, là người phụ nữ duy nhất mà hiện nay anh phải tốn tâm tư chủ động tiếp cận, chẳng những không có thuận lợi đoạt được mà ngược lại còn bị ghét bỏ sâu sắc.

Rốt cuộc là người phụ nữ này không có ánh mắt hay là vì mình gặp phải người phụ nữ thượng hạng vậy?

Mà thôi, từ trước tới giờ Quan Hạo Lê anh cho tới bây giờ đều nhận thức rằng dưa hái xanh không ngọt, nếu người ta đã chán ghét anh như vậy, hà tất gì mà anh lại chẳng biết điều như vậy? Phụ nữ thích anh còn nhiều, rất nhiều, không thiếu một người.

Cong môi tự chế giễu mình, nhấc chân rời khỏi thật nhanh, coi như đây là việc thú vị đã trải qua thôi.

Ngoại trừ lần gặp nhau ở ba tây gò đất nặc đó, suốt thời gian nghỉ hè, hai người không có gặp qua nhau, càng không có liên hệ gì, một lần nữa quay trở về như hai người xa lạ, cuộc sống là con đường thẳng song song, không có điểm giao nhau.

Chỉ là khiến cho Quan Hạo Lê không ngờ là, người phụ nữ mà anh đã quyết định lãng quên lại"xuất hiện" ở trước mắt anh.

Ngày mùng tám tháng đó, bầu trời là từng mảng mây mù, từng giọt mưa tí tách rơi xuống, trong mộ viên một mảnh cỏ xanh ảm đạm, dường như mỗi ngày ở đây đều có người mang dù đen, cầm hoa tươi đến bái tế người thân.

Trạm kế tiếp mà chắc chắn Quan Hạo Lê đến là ở mộ của người em họ Quan Cảnh Duyệt, buông hoa cúc tươi vừa hái trong tay ra, yên lặng thở dài, anh đã từng nghĩ A Duyệt có thể thay anh gánh vác gánh nặng gia tộc, còn anh, lại có thể nghiên cứu sâu y học mà mình thích.

Có lẽ là anh đã nghĩ quá mức tốt đẹp, ông trời cố ý muốn đối nghịch với anh, mang A Duyệt đi khi tuổi còn trẻ, cậu mới mười tám tuổi, đúng là giống như tuổi của hoa, lại bị ma ốm dày vò, trong lòng không khỏi khó chịu lên.

"A Duyệt, nếu có kiếp sau, anh hi vọng em có cuộc sống khỏe mạnh an khang." Anh nói với tấm ảnh chụp trên bia mộ.

Rời khỏi khu mộ, anh đến những nơi mà lúc còn sống A Duyệt từng ở, lúc đầu anh định giữ lại toàn bộ mọi thứ của cậu ấy, coi như là một kỷ niệm, kết quả mấy ngày hôm trước nhận được tin tức nói người này muốn phá bỏ và rời đi nơi khác, anh không thể không tự mình ra tay thu dọn.

Đúng lúc trong phòng nhỏ cũng không có gì nhiều, phần lớn đều là sách cũ, anh tiện tay lục lọi qua, rất nhiều thứ chưa dùng qua, liền xử lý đơn giả, lúc gần đi, trong lúc vô ý anh nhìn thấy một cái rương lớn dưới giường, đóng chặt lại, không biết là gì.

Anh hơi buồn bực, đấu tranh hai giây rồi mở ra, vốn cho rằng sẽ có ít đồ quý giá ..., lại phát hiện bên trong để đầy những quà tặng nhỏ, nhật kí hằng ngày và cuốn sách.

Cầm lấycuốn sách lục lọi, dường như bên trong đều là ảnh chụp cùng với cô gái, mà cô gái này anh lại biết!

Thì ra là thế! Trách không được khi lần đầu gặp được Tiết Giai Ny đã cảm thấy quen mặt, thì ra trước đây có nhìn thấy ảnh cô trên ví tiền của A Duyệt, nhìn ảnh chụp tươi cười sáng lạn, khóe mắt đuôi lông mày đều tràn đầy ngọt ngào hạnh phúc, bởi vậy có thể thấy được, bọn họ khi đó rất yêu nhau.

Lại nhìn vào sổ nhật kí , ghi lại những điểm nhỏ của ba năm thời trung học, mà mỗi một sự kiện đều rời không được Tiết Giai Ny, trong lòng anh liền có cảm giác không nói nên lời.

Mỗi một trang bên trong đều ghi lại tình ý dạt dào của A Duyệt với cô,từ tình yêu lúc đầu ngọt ngào cho đến cuối cùng bất đắc dĩ chia tay,dường như A Duyệt hạ quyết tâm thật lớn, thà rằng một mình đau đớn thống khổ, thà rằng một mình lặng lẽ chịu đựng lấy tất cả mọi chuyện, thậm chí, thà để cho cô gái mình yêu thương mãi mãi hận cậu, cũng không muốn cho cô biết mình đã bị ung thư giai đoạn cuối, sống không qua hai tháng, trước khi lâm chung còn dặn dò người bạn họ Thiết giúp đỡ che giấu ọi chuyện, khiến cô cho rằng mình đã đến thành phố khác đi học, vẫn sống tốt.

Phần tình ý như vậy, làm sao có thể khiến người khác không xúc động đây?

Nếu sau khi Tiết Giai Ny biết được sự thật, cô sẽ có phản ứng gì đâu?

Có lẽ A Duyệt nói đúng, yêu một người, chính là hi vọng cô hạnh phúc, thà rằng ở rất xa chúc phúc cho cô. Giống như câu nói cuối cùng cậu viết ở trên sổ nhật kí : Thân ái cô gái, quên anh đi, hãy đi tìm hạnh phúc thuộc về em mãi mãi, anh sẽ vĩnh viễn yêu em.

Lật đến trang cuối cùng, đúng lúc lộ ra tấm ảnh chụp của Tiết Giai Ny, mặt trái viết: người anh thương yêu nhất Tiểu Ny.

Đột nhiên, trong đầu anh toát ra một ý tưởng kỳ quái, lắc đầu, vội xua đuổi ý nghĩ này, đứng dậy, một lần nữa đóng thật chặt lại cái rương, đây là những gì mà lúc còn sống A Duyệt quý trọng nhất, anh muốn thay cậu giữ gìn tốt .

Vài ngày sau, anh bị vài người bạn lôi kéo vào bên trong khách sạn "Tùng nhớ", nói chỗ này không tệ, hoàn cảnh vô cùng lịch sự tao nhã, ngồi ở bên trong lúc ăn cơm chắc chắn là một sự hưởng thụ.

Đến nơi mới phát hiện cũng không có thổi phồng gì, những miếng cá sống ... Quan Hạo Lê không ăn quen lắm, cảm thấy bụng hơi âm ỷ không thoải mái, liền đi toilet, sau khi đi ra liền nghe được những người qua đường đều bàn tán.

"Bây giờ người ta cũng thật huênh hoang khoác lác, thân phận là nhân tình cũng dám đi khắp nơi nữa."

"Con gái vợ lẽ mà cũng dám to tiếng với con gái của vợ, đây gười gì không biết nữa! Ở nhà mất mặt cũng thôi, ra bên ngoài còn không biết an phận một chút nào, ăn một bữa cơm cũng không để cho người ta yên tĩnh, dường như sợ người khác không biết vậy."

"Thế giới to lớn, không có việc gì là kỳ lạ, hai ngươi hãy nói bớt lại giùm chút."

. . . . . .

Quan Hạo Lê hơi hơi nhíu mi, có một loại dự cảm không tốt, bước chậm ra đại sảnh, rất xa, thấy một bóng lưng quen thuộc đứng ở đó, trong lòng"Lộp bộp" một chút, thật đúng là bị anh đoán trúng!

"Chị dâu nhỏ, từ xa liền thấy bóng dáng của chị,quả thật không ngờ là mọi người. . . . . ." Quan Hạo Lê cười híp mắt chào hỏi, anh nghĩ là mình đang điều tiết bầu không khí , nhưng mà người ta không để ý gì tới anh cả.

Lương Chân Chân tức giận trừng mắt liếc nhìn anh một cái, người này sớm không hiện ra muộn không hiện ra cố tình lại xuất hiện vào lúc này, thật sự là quái lạ! Không hợp thời mà!

"Khi cần xuất hiện thì không thấy, đến khi không cần lại cố tình gặp phải." Cô lầm bầm nói.

Quan Hạo Lê nghiêng người dựa vào khung cửa, mắt phượng vi chọn, anh nhìn quét qua một vòng trên khuôn mặt ba người, hơn nữa vừa rồi doc đường đi nghe không ít người qua lại bàn tán, với sự sành đời và từng trải của anh rất nhanh biết được đã xảy ra chuyện gì.

"Lần này là tôi không đúng, không đến kịp, mặc kệ cô ta là ai, tôi đều sẽ thay mọi người trút hết bực bội?" Anh vỗ bộ ngực nói.

"Không làm phiền anh nhọc lòng, chúng tôi có thể tự giải quyết việc này." Tiết Giai Ny lạnh lùng từ chối, cô biết người đàn ông này không phải là người xấu gì, nhưng giờ này khắc này, cô không muốn nghe anh ta ồn ào một chút nào cả.

"Có vẻ tâm tình của người đẹp Tiết không được tốt?" Quan Hạo Lê nhìn cô với ý nghĩ sâu xa.

"Có quan hệ gì với anh chứ!" Tiết Giai Ny liếc xéo anh ta một cái, làm sao mà người này lại không có năng lực phân biệt tốt xấu gì vậy!

Quan Hạo Lê khép hờ mắt suy nghĩ nhìn cô, từ sau khi biết cô là bạn gái của A Duyệt, cảm giác dành cho cô cũng khác, cụ thể là làm sao không giống thì anh cũng không thể nói rõ được.

Không thể phủ nhận, hứng thú của anh với cô ấy ngày càng cao.

Anh rất ngạc nhiên, vì sao A Duyệt lại yêu cô sâu đậm như vậy? .

Tình cảm của cô dành cho A Duyệt cũng như vậy sao?

Tiết Giai Ny rất khó hiểu vì sao Quan Hạo Lê lại nhìn cô chằm chằm như thế, cái ánh mắt tìm tòi nghiên cứu này khiến trong lòng cô không thích, dường như bị người ta xem thấu vậy, không có một chút .

"Ôi ! Không được nhìn chằm chằm vào Giai Ny nhà chúng tôi!" Lương Chân Chân bắt đầu bênh vực.

"Chính là, nhìn người đẹp cũng phải thu phí, Ny Ny nhà chúng ta cũng không dễ theo đuổi như vậy ." Cát Xuyến vội vàng không suy nghĩ phụ họa.

"Cát, gia!" Tiết Giai Ny nghiến răng nghiến lợi nghiêng người liếc nhìn cô .

"Oh. . . . . . Bản thân tôi cảm thấy lời đề nghị này cũng không tệ." Khóe môi Quan Hạo Lê khóe môi nghiêng nghiêng làm gợi lên dáng tươi cười có thâm ý khác, đột nhiên anh rất muốn biết tất cả mọi việc giữa cô và A Duyệt, rất muốn biết cô rốt cuộc là loại phụ nữ như thế nào, càng muốn biết tình cảm của cô với A Duyệt.

Mang theo hàng loạt thắc mắc, anh quyết định theo đuổi cô, khiến cô phải chịu cầu xin được ở dưới khố quần của mình, vừa vặn mấy ngày này anh có chút nhàm chán với gái hồng lâu , thay đổi khẩu vị cũng không tồi

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio