Anh Nhất Định Sẽ Hối Hận

chương 2: mở đầu

Truyện Chữ
Trước
Sau
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Happy Sky_Bầu trời hạnh phúc

" Biết ngay là cậu ở đây mà, tháng nào cũng vậy...Bác Hứa nói cậu vừa kết thúc tiệc liền biến mất không thấy tâm hơi.."

Dương Lâm đặt tách cà phê ngồi xuống đối diện với Hạo Thiên

Happy Sky, một tiệm bánh ngọt tuy nhỏ nhưng rất nổi tiếng ở khu phố A. Và cũng là nơi duy nhất tìm được một người mang tên Hứa Hạo Thiên vào ngày đầu tiên của tháng. Tiệm bánh đúng như cái tên của nó " Happy Sky"_ Bầu trời hạnh phúc. Nơi mang lại sự ấm áp và hạnh phúc cho những người đến đây, đặc biệt là những đôi tình nhân.

Dương Lâm nhìn Hạo Thiên ngồi đó, gương mặt ngũ quan tinh tế đẹp như tranh vẽ, anh khoát trên mình một bộ vest màu xanh đen lịch lãm. Hạo Thiên vẫn là khuôn mặt ấy, lạnh như băng tuyết. Nhàn nhã nâng tách cà phê thưởng thức. Không đáp một lời. Dương Lâm bị ném cho cả tấn bơ tâm tình khá khó chịu

" Đây này, tài liệu tham khảo của cậu. Tuần sau vào học rồi mà cậu cũng chẳng chuẩn bị gì. Đừng nói là tôi không nhắc nhở cậu, luận văn tốt nghiệp cậu còn chưa động vào...haizz"

Hạo Thiên vẫn không hề nhìn đến Dương Lâm một cái nào, anh chỉ liếc sơ qua nhìn tập tài liệu trên tay Dương Lâm, nhếch môi

" Để đó rồi đi đi"

Đúng là thứ kiệm lời, sợ chết vì hết nước bọt hay sao không biết. Năm năm nay tuy đã quen với thái độ thờ ơ mọi thứ của Hạo Thiên nhưng Dương Lâm vẫn thấy khó chịu. Cậu ta của năm năm trước theo người đó biến mất rồi...haizz

" Này Thiên, cũng đã năm năm rồi. Thiên Hân cậu ấy có khi đã quên cậu mất rồi. Cậu định thế này đến bao giờ? Cậu nên buô............."

Dương Lâm còn chưa nói được hết câu liền nhận từ Hạo Thiên một ánh mắt lạnh đến tê người. Hạo Thiên nhíu đôi lông mày tinh tế của mình, phát ra tiếng nói tuy nhạt như nước nhưng kẻ ngồi đối diện Dương Lâm vẫn cảm thấy lạnh sống lưng

" Không còn gì thì đi đi"

Biết mình vừa nói ra những lời không nên nói nên Dương Lâm đành cười xuề xòa lãng sang chuyện khác

" Tôi còn chưa được uống tách cà phê của mình"

Vẫn là thái độ dửng dưng

" Về sau đừng đến đây "

Dương Lâm nhìn thái độ dửng dưng của Hạo Thiên mà gào thét trong lòng: " Thiên Hân ơi Thiên Hân, cậu nói đi là đi, đã vậy còn mang theo luôn Thiên lão đại đi mất...haizz"

Thôi xong. Hạo Thiên cậu ta bực bội rồi. Dương Lâm đành cười cho qua nhấp một miếng cà phê thơm ngon rồi đảo mắt nhìn Hạo Thiên. Haizz...năm năm nay cậu ta cứ như người khác. Tên lắm mồm ngày xưa đâu rồi. Hạo Thiên trên tay vẫn cầm tách cà phê, anh tựa lưng vào ghế, ánh mắt đượm buồn chứa đầy nỗi chờ mong hướng ra phía cửa sổ, lặng lẽ ngắm nhìn con đường đầy nắng của ngày hè oi ả.

Hạo Thiên bây giờ so với năm năm trước cứ như hai người xa lạ. Năm năm trước anh vô tư, nhây lầy đủ kiểu ra sao thì năm năm sau anh kiệm lời, lạnh lùng như thế..

Hạo Thiên cùng Dương Lâm đang là sinh viên năm cuối của Đại Học T và hiện giờ là trong kì nghỉ giữa kì. Hạo Thiên cậu ta vì Thiên Hân mà thi vào. Bên cạnh việc đó Họa Thiên anh còn phải tham gia quản lí cơ nghiệp của gia đình.

Phải, bận. Là rất bận.

Việc học đã là đủ bận rộn rồi lại phải quản lí công ty. Nhưng mà Hạo Thiên chưa lần nào quên cái ngày đó. Ngày /, ngày sinh nhật của Thiên Hân và cũng chính là ngày anh và cô quen nhau. Tuy rằng tất cả mở đầu chỉ là một vở kịch và anh đã cho nó chẳng đáng gì nhưng từ cái ngày cô bỏ đi anh mới thực sự biết thế nào mất đi một điều quý giá. Thế là cứ đầu tháng là anh lại đến đây, nơi chứa kỷ niệm của hai người mà anh từng cho là vô nghĩa. Cho dù có bận rộn hay mưa giông bão lũ đi chăng nữa thì anh vẫn sẽ đến đây. "Bầu trời hạnh phúc" Hạo Thiên anh gìn giữ

Dương Lâm nhìn thấy Hạo Thiên thế này trong lòng cảm thấy lỗi lầm năm ấy của Hạo Thiên với Thiên Hân cũng có phần lỗi là do anh. Nhớ năm đó, ai ai trong khối cũng biết "nàng béo" Thiên Hân thích đại thiếu gia nhà họ Hứa đã lâu, luôn nghe lời Hạo Thiên răm rắp. Học sinh lớp A thân nhau như gia đình và luôn yêu quý, ủng hộ"nàng béo", nhưng còn những kẻ ngoài lớp thì lúc nào cũng dành cho "nàng béo" những lời khó nghe. Chuyện lửa gần rơm lâu ngày cũng bén ông bà ta nói có sai chỗ nào. Cả lớp A đều biết là tên đại thiếu gia nhà họ Hứa này rung động rồi mà vẫn giả ngu làm tổn thương con gái người ta. Chính vậy nên từ muốn giúp đỡ lại biến thành kẻ phá hoại....haizz.

Thiên Hân lúc ấy tuy có hơi béo nhưng lại rất đáng yêu, thân thiện. Trên khối trên cũng có mấy anh đàn anh thích cô nhưng cô thì cứ đâm đầu vào cái tên Hạo Thiên không có lương tâm...Nhớ đến chuyện năm đó, Dương Lâm nhìn Hạo Thiên hiện giờ mà lắc đầu, tặc lưỡi..

" Rốt cuộc là năm năm nay cậu biến đi đâu vậy Thiên Hân?"

Truyện Chữ
Trước
Sau
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio