Lục Dã chưa bao giờ nghĩ rằng thật sự có một ngày anh sẽ được thăng chức lên làm bạn trai của Mạnh Vân.
Trong lòng Lục Dã như đang nở hoa, chỉ hận không thể đi công bố cho cả thế giới biết chuyện này ngay và luôn. Anh chờ ngày này cũng đã năm rồi, rốt cuộc cũng đã đợi được đến hôm nay.
Mạnh Vân tuy là người hay xấu hổ, nhưng nếu như cô đã thừa nhận Lục Dã thì cô cũng muốn giữ gìn mối quan hê này.
Hai người đều phải đi làm nên không thể ngày nào cũng gặp nhau được, nhưng bây giờ internet rất phát triển, không gặp trực tiếp thì về nhà gọi video cũng được.
Lục Dã do dự một chút, anh biết chuyện Ngụy Tống Từ đến tìm Mạnh Vân, nhưng lại sợ cô ghét anh mới yêu đương đã quản đông quản tây nên không dám hỏi thẳng.
Mạnh Vân vừa nghe đã hiểu, cô cười hỏi: “Anh muốn hỏi Ngụy học trưởng tìm em để làm gì sao?”
Lục Dã hơi ngượng ngùng, “Vân Vân, em đừng nghĩ nhiều, chỉ là anh…”
Chỉ là anh có chút không tự tin thôi.
Lục Dã vốn là người rất kiêu ngạo, anh đã theo dõi Mạnh Vân từ lúc cô theo đuổi Ngụy Tống Từ, nói là anh không có tình cảm thì chắc chắn bọn họ ai cũng không tin. Nhưng bây giờ thì khác rồi, anh mới được thăng chức lên làm bạn trai mà.
Mạnh Vân gật đầu nói, “Không có gì, lần trước anh ấy đến tìm em nhưng vẫn chưa kịp nói gì nhiều, chỉ trao đổi WeChat thôi.”
Lục Dã nhẹ nhàng thở phào một hơi.
Chỉ là bỗng dưng anh lại thấy mình có hơi ích kỷ, như vậy sợ sẽ không hợp với Mạnh Vân, anh nghi ngờ hỏi cô, “Vân Vân, em có cảm thấy anh hơi phiền không?”
Tính Mạnh Vân không phải người thích lúc nào cũng yêu đương, mà anh thì ngày nào cũng lải nhải chuyện này, liệu cô có cảm thấy anh rất phiền không?
Lục Dã thấy mỗi ngày dường như cô đều có một chút áp lực, vậy nên tất cả những lời trêu chọc của anh chỉ muốn làm cô vui vẻ một chút.
Anh sợ chọc cô lại làm cô tức giận, đến lúc đó vui vẻ đâu không thấy mà lại bị phản tác dụng.
Mạnh Vân lắc đầu, vì hai người đang nói chuyện qua video nên hình ảnh có hơi bị chậm một chút, nhưng anh vẫn có thể nhìn thấy cô đang cười, mà vẻ mặt cũng không có gì khó chịu, “Không có, em thấy anh ăn nói giỏi thật đấy, khi học đại học em chưa bao giờ biết luôn đó.”
Lúc đó Mạnh Vân không thân với Lục Dã, cô chỉ biết có rất nhiều người thích anh, bình thường luôn thấy anh cười, nhìn qua là người vô cùng tốt bụng.
Nói tóm lại chính là người có nụ cười tỏa nắng trong truyền thuyết.
Lục Dã thở phào, anh làm bộ tức giận mà “Hừ” một cái, “Em chả biết nhìn người gì cả, bạn trai của em giỏi lắm đó, hồi đại học lúc nào cũng ở trong đội biện luận.”
Đội biện luận của trường bọn họ đều là những người có thành tích vô cùng cao, rất nhiều người vì cái này mà đi tham gia tuyển chọn cho đội. Hình thức tuyển chọn cũng rất khắt khe, người nào có thể vào đội thì thành tích của người đó chắc chắn rất xuất sắc.
Mạnh Vân im lặng một chút, “Em thường xuyên đi xem thi biện luận nhưng sao chưa từng thấy anh vậy?”
Lục Dã nhớ lại một chút sau đó nở nụ cười, “Anh sợ anh ra thi thì sẽ có thêm nhiều người thích anh thôi mà, nhưng ý chính của tất cả các đề tài biện luận đều là do anh viết.”
Người khác mà thấy chắc chắn sẽ bảo anh đang khoe khoang, nhưng giọng điệu của Lục Dã lại vui vẻ như thế, không có tí nào gọi là khoe khoang cả mà ngược lại còn có chút trẻ con.
Chả giống người đã trưởng thành gì cả.
Từ lúc cô đồng ý ở bên Lục Dã, Mạnh Vân chỉ cảm thấy mỗi ngày tần suất cười đều không ít. Cô còn cảm thấy đường cười trên mặt sắp in hẳn lên má luôn rồi.
“Với lại hồi đó bọn anh thi biện luận ở khoa y khó lắm, anh nhớ có một đề tài là cái gì mà…” Lục Dã cầm điện thoại lên sau đó dựa vào sô pha, “Nếu không có ranh giới đạo đức trong phát triển của y học? Ừ hình như là cái này, lúc đó giám khảo đều là người của hội học sinh, mấy giảng viên nghiên cứu chuyên sâu có người còn nghe không hiểu. Mà lúc đó bọn anh lại chiếm lợi thế, cuối cùng giành chiến thắng.”
Trong lòng Mạnh Vân dường như động một cái.
Cô nhớ rất rõ cái này, chính hôm thi đề tài đó là lần đầu tiên cô gặp Ngụy Tống Từ.
Lúc ấy Ngụy Tống Từ là người đứng trên sân khấu biện luận, từng câu từng lời của anh đã lay động đến mọi người có mặt ở hội trường hôm đó.
Thật ra Mạnh Vân nghe không hiểu cho lắm, cô đi xem chỉ là do Qúy Hiểu Thích kéo cô đi ngắm soái ca khoa y thôi. Mà vừa đúng lúc cô nhìn thấy bộ dạng bình tĩnh vững vàng của Ngụy Tống Từ, trong mắt cô liền không có người khác.
Giọng của anh dễ nghe, lời lẽ vô cùng logic, cả người phát ra hào quang của một học bá.
Mạnh Vân vừa nhìn thấy anh thì đã trúng tiếng sét ái tình.
Cô dè dặt hỏi: “Vậy… đề tài đó là do anh viết sao?”
Lục Dã không biết sao cô lại hỏi chuyện này, nhưng mà nếu là cô hỏi thì nhất định anh sẽ nói.
Anh nghĩ một chút, “Lúc đó đầu ba trăm chuẩn bị thi cấp tỉnh, mà vốn dĩ buổi biện luận hôm ấy là đến lượt anh nhưng nhà anh lại có việc, vậy nên anh đã đưa bản viết sơ cho đầu ba trăm để cậu ta đi hộ.”
Lục Dã ngừng lại một chút, “Cũng đã sáu năm rồi…”
Lí do mà anh có thể nhớ rõ như vậy là bởi vì nhờ đề tài đó mà Ngụy Tống Từ đã cầm được giải cấp tỉnh về cho trường, khi về trường vô cùng nổi tiếng cho nên nhiều người mới nhớ đến cậu ta.
Mạnh Vân mím môi không dám nói gì.
Làm sao mà cô quên được cơ chứ, không phải vì mấy năm cô luôn nhớ lại mà là do lúc đó xấu hổ muốn chết nên mới nhớ rõ như vậy.
Mạnh Vân nhớ lúc cô theo đuổi Ngụy Tống Từ, anh không để tâm đến cô nhưng cũng không đến mức quá phũ phàng, anh chỉ kiên nhẫn nói cho cô biết anh chuẩn bị du học, muốn chuyên tâm học hành, không có hứng thú yêu đương.
Mà Mạnh Vân lại dùng lí do này, cô cảm thấy dù sao cũng đã mất mặt như vậy rồi thì cố gắng theo đuổi anh thêm cũng không sao, vậy nên mãi mà Mạnh Vân không chịu bỏ cuộc.
Cho đến khi Ngụy Tống Từ đã bất lực thì mới hỏi cô một câu, vì sao cô lại thích anh.
Mạnh Vân vẫn nhớ như in, khi đó cô còn ngượng ngùng nói vì thích giọng của anh, đại khái là: “Em từng xem anh thi biện luận, lúc đó em cảm thấy anh rất giỏi…”
Cô nói xong thì cảm thấy ngượng, mặt đã đỏ bừng lên.
Mà sắc mặt Ngụy Tống Từ liền lạnh đi, kể từ lúc đó anh đối xử với cô rất vô tâm.
Bây giờ đã là hơn năm sau, rốt cuộc cô mới biết mình sai ở chỗ nào.
Đề tài phản biện đó là do Lục Dã viết mà, cô khen như vậy khác gì chọc giận anh.
Nếu lúc đó cô nói mình thích giọng điệu của anh hoặc cái gì đó thì không chừng mọi chuyện đã khác.
Nhưng hiện tại cũng không đến nỗi tệ, Mạnh Vân cảm thấy mình thích Lục Dã, càng ngày càng thích anh.
Cô cũng không hối hận.
Lục Dã nhìn thấy vẻ mặt của cô thì tưởng cô không vui, anh đang định nói gì đó thì đột nhiên thấy Mạnh Vân dí sát mặt vào màn hình điện thoại, từ góc của anh nhìn rất giống cô chuẩn bị hôn lên mặt anh.
Lục Dã nở nụ cười, “Nương nương, người muốn nhào vào ngực ta sao!”
Gần đây trên TV chiếu một bộ phim cổ trang rất hot, anh thường xuyên thấy Mạnh Vân xem nên cũng biết một chút, Lục Dã vừa bắt chước giọng điệu của một phi tần độc ác, nghe rất buồn cười.
Mạnh Vân cười một cái, “Đừng nói linh tinh… Tiểu Thất gọi cho em, em nghe máy đã, lát nữa nói tiếp.”
Nói xong cô liền tắt video call sau đó nghe máy.
Nhưng cô còn chưa kịp nói gì thì đã nghe thấy tiếng khóc nức nở từ đầu dây bên kia.
“Vân Vân, tớ phải làm sao bây giờ…”
Sắc mặt của Mạnh Vân trắng bệch đi, “Làm sao vậy? Tiểu Thất cậu bình tĩnh một chút, từ từ nói xem nào.”
Hiếm khi cô thấy Qúy Hiểu Thích yếu đuối như thế này, vừa nói vừa nức nở, “Qúy Trì trên đường về nhà bị một shipper giao cơm hộp tông trúng, bây giờ anh ấy đang ở bệnh viện, bác sĩ nói phải phẫu thuật…”
“Cậu đang ở đâu?”
…
Mạnh Vân nửa đêm nửa hôm vội vàng chạy đến bệnh viện.
Qúy Hiểu Thích đang ngồi ngoài phòng cấp cứu thì thấy Mạnh Vân chạy đến, cô lập tức đứng dậy ôm lấy Mạnh Vân, nức nở nói: “Huhuu liệu anh ấy có đi lại được nữa không.”
Mạnh Vân đang lo lắng, nhưng nghe được câu này của cô thì liền bật cười, “Không phải bác sĩ nói chỉ bị gãy xương thôi sao?”
“Gãy xương mà phẫu thuật suốt đêm rồi… Hay họ gạt chúng ta?”
Yêu vào bị điên là có thật.
Mạnh Vân không tranh cãi với cô nữa, cô đỡ Qúy Hiểu Thích ngồi xuống, “Sao cậu lại ở đây? Người nhà anh ta đâu?”
Nói đến đoạn này thì Qúy Hiểu Thích liền đỏ cả mắt, “Do tớ không tốt… Hôm nay tớ thấy anh ấy đứng cả ngày vất vả quá nên gọi taxi đưa anh ấy về nhà, Nhưng mà anh ấy… anh ấy không đồng ý, chắc là cố tình từ chối tớ. Anh ấy đi motor về, thấy tớ ngồi taxi đi theo sau nên chắc bị phân tâm, khi đi đến giữa đường thì đâm trúng một xe khác…”
Mạnh Vân vỗ lưng cô an ủi một chút,
“Lúc tớ xuống xe thì chiếc xe kia đã chạy mất rồi…”
Thì ra là vậy
Mạnh Vân nghĩ nghĩ, trước tiên vẫn phải gọi cho Lục Dã đã, nếu không anh lại lồng lộn đi tìm cô mất.
Lục Dã nhìn đồng hồ thì nghiêm túc nói: “Không được, muộn thế này rồi, các em lại là con gái nữa, anh sẽ đến ngay.”
Mạnh Vân bỗng nhiên thấy trong lòng vô cùng ấm áp, cô liếc mắt nhìn Qúy Hiểu Thích một cái, cuối cùng vẫn phải từ chối anh.
“Không cần đâu, Tiểu Thất chắc cũng không muốn nhiều người nhìn thấy bộ dạng cô ấy như thế này đâu.”
“…”
Cô nói vài câu với Lục Dã, “Đừng lo lắng cho em, chỗ này là bệnh viện mà, sẽ không có chuyện gì đâu.”
Tuy Mạnh Vân nói vậy rồi, Lục Dã ngoài miệng thì đồng ý nhưng tay thì đã cầm chìa khóa xe, nửa đêm nửa hôm phóng xe ra ngoài.
Nơi mà Qúy Trì gặp tai nạn là khu phố bên cạnh, Quý Hiểu Thích đã đưa anh ta đến bệnh viện gần đó, so với bệnh viện chỗ Lục Dã làm thì rất xa.
Chỉ là đối với anh thì bệnh viện này cũng không lạ cho lắm, ông nội anh là viện trưởng ở đây mà.
Cũng nửa đêm rồi anh cũng không thể đi tìm ông nội để hỏi được, thế nên Lục Dã đi về phía bác sĩ trực ban.
Ở bệnh viện này có ai mà không biết cháu trai bảo bối của viện trưởng đâu, thế nên vừa nhìn thấy anh bác sĩ trực ban đã nhận ra.
“Cũng không bị thương nặng lắm đâu, chỉ là bị thương ở chỗ khác, nên…”
Tai nạn giao thông khác với tai nạn thông thường, nói chung cũng sẽ có nguy hiểm, sợ rằng có khả năng liên quan đến não bộ hoặc nội tạng, cho nên cần phải cấp cứu càng sớm càng tốt.
Lục Dã gật gật đầu, “Cảm ơn bác sĩ Triệu.”
Bác sĩ Triệu là một bác sĩ lâu năm ở bệnh viện, lúc nhỏ ông nội không muốn anh làm nha sĩ mà muốn anh ở khoa phẫu thuật. Vậy nên cứ ba ngày lại bắt Lục Dã chạy đến bệnh viện học hỏi, thế nên lúc rảnh không có việc gì anh lại đi tìm bác sĩ Triệu chơi.
Mà bác sĩ Triệu hiếm khi thấy Lục Dã lo lắng như thế này, anh lại còn hỏi tình hình của một bệnh nhân nam, bác sĩ Triệu cảm thấy có gì hơi khác thường nên liền dò hỏi một chút.
Lục Dã cũng không phủ nhận, anh cười cười, “Là bạn của bạn gái cháu, cháu sợ cô ấy lo lắng sẽ nghĩ linh tinh.”
Bác sĩ Triệu thấy anh cười toe toét như vậy thì ngạc nhiên đến nỗi cằm muốn rớt xuống.
“Tiểu Lục có bạn gái rồi à, chú thấy cháu còn trẻ vậy mà…”
Lục Dã bất lực đỡ trán, đây là lí do anh không thích đến bệnh viện của ông, ở đây toàn các chú các bác vẫn còn coi anh là trẻ con.
“Cháu lớn thế này rồi, bạn học của cháu còn có con học nhà trẻ hết rồi đấy chú, bây giờ không tìm bạn gái thì không phải sẽ ế sao, làm gì có ai như chú đâu!”
Thật ra trước đây anh sẽ không dám mạnh miệng như thế này, nhưng hiện tại anh có Mạnh Vân rồi mà.
Thời khắc đắc ý đã đến rồi.
Bác sĩ Triệu thấy vẻ mặt đắc ý của Lục Dã thì bỗng dưng thấy nhói trong tim. Ngày trước ông hơn ba mươi làm gì đã có bạn gái, đau lòng quá mà. Ông tính toán một chút, phải đi báo cho viện trưởng chuyện này thôi.
Lục Dã biết được tình hình rồi thì bắt đầu lén lút đi lên phòng phẫu thuật, anh lại sợ Mạnh Vân sẽ nổi giận nên không dám đến gần hai người, chỉ đành ngồi ở hành lang nhìn trộm một lát.
Nhìn một lúc anh lại lo không biết Mạnh Vân có đói không, liệu cô có bị lạnh không. Thế là Lục Dã lại gọi y tá, bảo họ mang đến hai chiếc giường gấp với nước ấm.
Mạnh Vân nhận lấy ly nước ấm thì ngạc nhiên, vội vàng cảm ơn y tá, sau đó cô nhét ly nước vào tay Qúy Hiểu Thích để cô cầm cho ấm tay.
Qúy Hiểu Thích ngạc nhiên, mặt tái nhợt đi, miễn cưỡng cười một cái, “Bệnh viện phục vụ thế này không lẽ nào…”
Mạnh Vân vui vẻ xoa xoa tay cô, “Lại nói linh tinh.”
Qúy Hiểu Thích nhấp một ngụm, cô thở dài dựa vào vai Mạnh Vân, “Phải làm sao bây giờ Vân Vân…”
“Sao cái gì? Không phải bác sĩ đã nói là không vấn đề gì à, phẫu thuật xong là sẽ được chuyển sang phòng bệnh bình thường thôi.”
Qúy Trì là cảnh sát giao thông, anh lái xe chắc chắn tuân thủ quy luật, đi đúng tốc độ cho phép, vậy nên bị đâm là do shipper kia đi quá nhanh.
Qúy Hiểu Thích lại lắc đầu, “Không phải cái này… Tớ nói là, tớ thích anh ấy như vậy, phải làm sao bây giờ?”
Mạnh Vân mím môi, bỗng dưng có chút đồng cảm.
“Tớ cũng không biết…”
– Tác giả có lời muốn nói:
Lục Dã: Anh ít đất diễn quá, anh không vui!
Mạnh Vân: Anh?? Ít đất diễn??
Lục Dã: Tại sao lại không cho anh giống tổng tài bá đạo? Như thế thì anh có thể nói thẳng rồi với em ‘Vân Vân, anh không cho phép em đi gặp người khác, em chỉ có nhìn một mình anh’, bá đạo lắm phải không?
Mạnh Vân: …