Lâm Diệu Phù không mặc áo khoác, chỉ có một chiếc váy ngắn bó sát bộ ngực trần bên trong.
Bước chân cô ta hơi lảo đảo, dường như đã uống say, được hai người đàn ông một trái một phải dìu về phía khu vực phòng riêng.
Nguyễn Thư vội đứng dậy mau chóng đuổi theo, bước tới trước mặt bọn họ, túm lấy Lâm Diệu Phù: "Sao cô lại ở đây?"
"Này, cô là ai đấy?" Ngay lập tức, người đàn ông bên trái đẩy Nguyễn Thư ra.
Nguyễn Thư kịp thời tránh được, lấy lại thăng bằng, giọng điệu bình tĩnh nhưng đôi mắt lóe lên tia lạnh lẽo: "Tôi là chị gái, bây giờ đến đưa cô ấy về nhà."
"Cô nói là chị gái sao? Nếu thế tôi là anh trai cô ấy rồi." Người đàn ông bên phải nhìn có vẻ lịch sự hơn, mặc dù không hề thô lỗ nhưng ánh mắt anh ta liếc nhìn chằm chằm như đang đánh giá Nguyễn Thư: "Cô gái, mới đầu năm đừng tỏ vẻ chính nghĩa thế, cẩn thận tự rước họa vào thân đấy.
Có điều, nếu cô đồng ý tham gia cùng thì chúng tôi luôn nhiệt tình tiếp đón."
Dù sao cũng đến quán bar, so với khi bình thường mặc quần tây áo sơ mi làm việc thì tối nay Nguyễn Thư ăn mặc có tùy hứng hơn.
Nhưng mấy loại tép riu thế này đối với cô chỉ là chuyện nhỏ, Nguyễn Thư thản nhiên liếc nhìn bọn họ trêu đùa, lay lay cánh tay Lâm Diệu Phù lần nữa rồi hung dữ véo một cái: "Mau tỉnh lại đi."
Lúc này, Lâm Diệu Phù mắt nhắm mắt mở, dáng vẻ say xỉn mơ mơ màng màng đáp lại: "Chị..." chưa nói xong bèn gục xuống.
"Ô kìa, là chị em thật sao!." Người đàn ông bên phải cố ý tỏ ra ngạc nhiên, bất chợt cười cười vỗ vai Nguyễn Thư: "Nếu là chị em thật, vậy thì càng phải đi với chúng tôi chứ."
Nguyễn Thư nhanh nhẹn né tránh tay của đối phương, khuôn mặt lạnh dần chất vấn: "Mấy người ép cô ấy uống bao nhiêu rượu rồi?"
Người đàn ông bên phải tủm tỉm mỉm cười, lặp lại câu cũ: "Muốn biết thì đi theo bọn này."
Nguyễn Thư khẽ nheo mắt: "Bạn tôi đang chờ ở bên ngoài, bọn họ nói rằng nếu trong vòng mười phút chưa đưa em gái ra thì sẽ báo cảnh sát đấy."
"Con mẹ mày mà báo cảnh sát! Bọn tao có làm gì đâu?" Người đàn ông bên trái dường như là người có tính cách bốc đồng, trong phút chốc nổi giận.
Nguyễn Thư liếc nhìn anh ta: "Bây giờ các anh đang bị tôi chặn đường thế này, đương nhiên là không thể làm gì rồi.
Còn việc định làm gì, trong lòng mấy người phải rõ nhất."
"Oh? Nếu như bọn tôi nói không biết đấy?" Người đàn ông bên phải nhìn có vẻ bình tĩnh hơn người đàn ông bên trái nhiều.
"Vậy mấy người cứ nói thẳng vậy với cảnh sát đi." Vừa nói chuyện, Nguyễn Thư vừa lấy điện thoại rồi rảo bước ra ngoài.
Cô sẽ không ngây thơ đến mức lấy cứng chọi cứng với bọn họ trong tình huống này, phải bảo vệ được bản thân trước mới cứu được Lâm Diệu Phù.
Cô đoán hai tên đàn ông này chủ yếu đến đây để săn tìm bạn giường, vậy nên nhất định sẽ bị lời nói của cô dọa sợ, dù sao thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, chỉ vì việc này mà náo loạn với cảnh sát cũng thật xấu hổ.
Tuy nhiên, khi người đàn ông bên trái đuổi theo, liều lĩnh giật lấy điện thoại rồi đẩy cô ngã xuống đất trước mặt mọi người, Nguyễn Thư mới biết mình đã sai.
" mẹ! Con gái chết tiệt! Bố mày nói một là một, đéo chịu được oan ức đâu!" Khuôn mặt thô kệch của anh ta tràn đầy vẻ tức giận, giơ tay tát cô một cái.
"Thập Tam dừng lại!" Người đàn ông lịch sự kia vội đỡ lấy Lâm Diệu Phù, lên tiếng ngăn cản.
Rốt cuộc vẫn chậm một bước, Nguyễn Thư không kịp phản kháng bị cánh tay anh ta hất đến nỗi va mạnh vào quầy bar, làm đổ vài ly rượu, tiếng thủy tinh vỡ vụn trong trẻo vang lên.
Không ít khách xung quanh sợ hãi hét lên vội né tránh.
Nguyễn Thư ôm cánh tay nằm sấp trên quầy bar, trong lòng khẽ chửi thề một câu, không ngờ anh ta còn dám ra tay với phụ nữ.
"Triệu Thập Tam, cậu điên rồi! Lại muốn gây chuyện tiếp!" Người đàn ông lịch sự hốt hoảng, tên đàn ông thô lỗ kia đẩy ngã Nguyễn Thư, sau đó lại bị chửi khiến tính tình càng thêm nóng nảy.
"Cô có sao không?" Người đàn ông lịch sự đẩy Lâm Diệu Phù vào lòng tên thô kệch kia, vội chạy tới định đỡ Nguyễn Thư dậy.
Bất chợt có tiếng người vang lên: "Hai người đang làm gì thế? ".