Trên đường trở về, Thẩm Tầm từ ghế phụ lái chuyển sang ghế sau.
Trình Lập không phản ứng gì, chỉ tập trung vào việc lái xe suốt quãng đường, như thể anh bị mê hoặc bởi con đường dài vô tận và nhàm chán trước mặt, không thể rời mắt khỏi nó.
Gió rít qua cửa sổ, nhưng trong xe lại có sự im lặng đến ngột ngạt. Hai người lại trở lại lúc đầu quen biết, lịch sự và xa cách.
Thẩm Tầm nhìn anh, thấy bờ vai rộng, đường nét bắp tay vạm vỡ, chỏm tóc sau gáy gọn gàng, quai hàm rõ ràng.
Lần đầu tiên cô biết yêu, lại một người đàn ông như vậy.
Dịu dàng biết mấy, cũng tuyệt tình biết bao.
Ngay lúc anh nói "dừng ở đây", cô đã biết quyết định của anh rất khó thay đổi.
Sự nôn nóng khó tả trong lồ ng ngực và sự hụt hẫng không thể kiểm soát khiến lục phủ ngũ tạng của cô như loạn lên, nhưng cô chỉ có thể chịu đựng, cố gắng giữ vẻ ngoài trầm lặng.
Điện thoại rung lên, trên màn hình hiện lên tên Lý Manh.
Thẩm Tầm cầm lên, giọng nói vui vẻ vang lên: "Khi nào cậu trở về? Chẳng lẽ định ở đó gả cho chú Ba của cậu à?"
Cô chợt ngẩn ra, cổ họng nghẹn lại.
Anh vô thức ngước mắt lên, bắt gặp một ánh mắt sâu thẳm từ kính chiếu hậu. Trình Lập nhìn cô, mặt im như nước.
Hẳn anh nghe thấy giọng của Lý Manh rồi.
Cô cụp mắt xuống, nhẹ nhàng nói: "Về sớm thôi. Giờ mình có việc, lát nữa gọi điện thoại cho cậu."
Sau khi cúp điện thoại, cô dựa lưng vào ghế nhìn phong cảnh lướt qua ngoài cửa sổ.
Cô hình như sắp khóc - Trình Lập nhìn khuôn mặt tái nhợt đó qua kính chiếu hậu.
Anh cũng từng nghĩ đến việc không cần buông tay, để cô đi nhanh như vậy, nhưng manh mối anh truy đuổi mấy năm nay đã rõ, anh muốn kết thúc chuyện này, cũng muốn cô đi.
Anh nhớ lần đầu tiên gặp cô, trong căn phòng tối, khuôn mặt cô nhỏ nhắn trắng nõn như ngọc, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng cùng sợ hãi, nhưng cô vẫn cố chấp, đặc biệt bướng bỉnh, giống như lúc này.
Anh còn nhớ rõ tối qua cô cắn môi, bị anh bắt nạt đến nước mắt lưng tròng. Một người tốt đẹp như vậy, tình cảm ban sơ, tình yêu hồn nhiên và mãnh liệt nhất của cô, vì anh mà nở rộ. Sau này, bạn trai hoặc chồng của cô sẽ nghĩ gì khi nhìn thấy hình xăm Morpheus dưới xương sườn của cô đây?
Anh đưa mắt ra xa, nhìn những ngọn đồi xanh trập trùng. Thế giới quá rộng lớn, gặp gỡ và ly biệt diễn ra từng giây. Cô sẽ có một cuộc sống hạnh phúc và bình yên, không cần phải nhọc lòng vì anh nữa.
Lúc xuống xe, Thẩm Tầm không quay đầu lại. Trình Lập đỡ cửa sổ nhìn bóng lưng cô, cũng im lặng.
Đột nhiên, cô quay lại, bắt gặp ánh mắt của anh.
"Trình đội, phiền anh đặt vé cho em để em đi, chiều mai, cảm ơn." Cô ra lệnh gọn gàng, trong giọng điệu mang theo sự tùy hứng của một tiểu thư.
Anh hơi giật mình, rồi nói: "Được."
Anh chưa xuống xe, đốt một điếu thuốc, chất nicotin tràn vào phổi anh, làm tê liệt cảm giác buồn bã như có như không.
Ngón tay chạm vào ứng dụng du lịch, tất cả vị trí và ngày tháng đều được chọn, thông tin chuyến bay xuất hiện, lấp đầy màn hình. Chuyến sớm nhất hay muộn nhất khác gì nhau chứ? Thêm một giờ có thể thay đổi điều gì? Nên đi cũng phải đi.
S,H,E,N,X,U,N.
Anh gõ từng chút cái tên bằng bính âm, không khỏi nhẹ giọng nói: Tầm, Tầm.
Cuối cùng cũng chỉ là cuộc gặp gỡ tình cờ không có kết quả.
Anh hút một hơi thuốc, thoát khỏi ứng dụng và gọi cho Vương Tiểu Mỹ: "Đặt vé máy bay ngày mai cho Thẩm Tầm."
Ngày hôm sau, khi Thẩm Tầm đang thu dọn hành lý, Vương Tiểu Mỹ tìm tới cửa.
"Chị Tầm, chị và Trình đội đã xảy ra chuyện gì sao?" Vẻ mặt cô vừa thất vọng vừa kinh ngạc, "Sao chị lại rời đi, còn anh ấy thì từ chức?"
Động tác gấp quần áo của Thẩm Tầm đột nhiên dừng lại, mở to hai mắt nhìn cô.
Trình Lập muốn từ chức?
Đầu óc cô trống rỗng, giây tiếp theo chạy ra khỏi ký túc xá và hướng đến tòa nhà văn phòng.
Trong văn phòng cục trưởng, Lâm Duật từ trước đến nay luôn dịu dàng và hòa nhã, giờ cũng có một khuôn mặt trầm hiếm có, nhìn chằm chằm vào người đàn ông đối diện.
"Tôi mới giao cho cậu một vụ án quan trọng như vậy, hiện giờ cậu cậu nói với tôi muốn từ chức? Cậu nghĩ tôi có thể đồng ý sao?" Đại khái đã trải qua một cuộc đối thoại không mấy vui vẻ, ngữ khí nhàn nhạt tức giận.
"Cục trưởng Lâm, thứ tôi nói thẳng, anh có đồng ý hay không, tôi đã quyết định rồi."
"Trình Lập, cậu quá phận rồi đấy!" Lâm Duật đập bàn cái rầm, "Cậu đường đường là đại đội trưởng của đội phòng chống m a túy, đột nhiên chơi trò này, cậu đã suy xét mức độ ảnh hưởng chưa?"
"Ai có chí nấy." Trình Lập giọng điệu vô cảm, giống như hạt đậu Hà Lan dầu không dính, nước không thấm.
"Thứ lỗi, Cục trưởng Lâm, tôi sẽ sắp xếp bàn giao công việc." Nói xong, anh cũng không quay đầu lại mà đi về phía cửa, đụng phải Thẩm Tầm đang vội vã chạy tới.
Anh khẽ liếc nhìn cô rồi tiếp tục đi về phía trước.
"Trình Lập!" Thẩm Tầm đuổi theo, nắm lấy cánh tay anh.
"Vừa rồi em nghe anh và c ậu nhỏ nói chuyện rồi." Cô nhìn anh, "Sao anh lại làm như vậy?"
Đây là lần đầu tiên cô thấy c ậu nhỏ mất bình tĩnh như vậy, không chỉ c ậu nhỏ mà tất cả mọi người trong văn phòng đều khiếp sợ và thất vọng, tất nhiên cũng bao gồm cả cô.
"Tôi thấy mình không cần phải giải thích lựa chọn của mình với bất kỳ ai." Giọng nói của anh hờ hững, "Xin lỗi, tôi còn có chút việc, đi trước, với lại, tôi cũng không tiễn em đâu."
"Em có thể tiếp nhận việc anh nói chúng ta kết thúc, nhưng em không thể tiếp thu nổi sự sa đọa của anh!" Trong lòng nóng nảy, Thẩm Tầm kéo anh, lớn tiếng nói.
"Sa đọa?" Anh cười nhẹ, dùng đôi mắt đen thâm thúy nhìn cô: "Xin hỏi cô Thẩm, thế nào mới được coi là tích cực hướng về phía trước? Như thế nào mới được coi là sa đọa? Tôi đi con đường của mình thì liên quan gì đến người khác? "
"Cô hi vọng tôi là dạng người nào? Anh hùng một lòng một dạ nhiệt huyết vì nước vì dân, da ngựa bọc thây? Xin lỗi đã làm cô thất vọng rồi. Dưới ngòi bút của cô, sợ là không viết được một Trình Lập như thế đâu." Giọng điệu của anh ta đầy sự mỉa mai và xa cách, "Trước đây cô cô từng hỏi tôi, tại sao từ xa xôi ngàn dặm đến đây làm cảnh sát. Tôi trả lời cô rằng mình tình nguyện là dựa theo tâm tình. Làm việc này, có lẽ ngay tuần sau đã có một bia mộ mới, trên đó ghi: Trình Lập, - . Nhưng tôi không phải sợ chết, tôi chỉ chán ghét rồi."
Bàn tay Thẩm Tầm đang nắm lấy cánh tay anh dần dần buông lỏng, trượt xuống. Cô ngây người nhìn anh, không nói nên lời.
Anh có thể chọn giống như cha và anh trai mình, rong ruổi trên thương trường, trở thành một người ưu tú mà mọi người ngưỡng mộ. Cũng có thể là một phú nhị đại chỉ cần duỗi tay, cơm tới tận mồm, sống mơ mơ màng màng.
Nhưng anh thì không, người đàn ông này, anh "nổi loạn". Việc anh đã quyết làm, không ai ngăn lại được.
Ngay cả cô.
Thẩm Tầm thấy trong lồ ng ngực một trận ớn lạnh, càng lúc càng lạnh, lạnh đến phát đau.
"Tôi đến đây vì Diệp Tuyết. Nếu cô ấy đã chết, tôi sẽ tìm hung thủ, nếu cô ấy còn sống, tôi sẽ tìm cô ấy. Đơn giản vậy thôi." Anh lẳng lặng nói xong câu này, không nhìn cô nữa, rời đi.
Trình Lập chỉ nói vài lời khiến Thẩm Tầm sững sờ, khoảng chừng mất mười giây, giống như bị một xô nước lạnh được dội từ đầu đến chân, sau đó hóa thành băng ngay lập tức. Mãi cho đến khi cô nhìn bóng dáng anh biến mất ở cuối hành lang, nghe thấy tiếng bước chân anh ngày càng xa trong thang lầu, cô mới chợt tỉnh táo lại, vội vàng đuổi theo.
Bước chân của cô không theo kịp, trong lòng quá hoảng hốt và bối rối, khi còn đi được vài bước, cô giẫm phải mặt đất và ngã xuống, mắt cá chân đột nhiên đau nhói.
Nhưng cô không quan tâm, cô chỉ đau lòng hét lên: "Trình Lập!"
Lúc anh quay người rõ ràng muốn tiến lên, nhưng nửa bước lại khựng lại, đứng đó nhìn cô. Nhìn đầu gối bị trầy của cô, nhìn dáng vẻ chật vật của cô.
Không biết từ lúc nào, trời bắt đầu mưa phùn, mưa nặng hạt làm ướt cả tóc anh, đôi mắt đen đẫm sương kia càng thêm mơ hồ.
Anh đứng đó như một cây lớn cô độc, trơ trọi giữa cánh đồng hoang vu.
Thẩm Tầm cố nén khóc, cố chấp nhìn anh: "Nói cho em biết đi, chúng ta có cơ hội nào gặp lại không?"
Trình Lập cuối cùng cũng chậm rãi bước lại, nghiêng người đỡ cô dậy.
"Không biết." Anh cúi đầu trong nháy mắt, nhẹ giọng nói: "Nhưng tôi cảm thấy không cần."
"Hình như bị trật rồi. Tôi đưa cô đến phòng y tế" Anh nói, định bế cô lên.
Thẩm Tầm ngăn động tác của anh.
Anh ngẩng đầu nhìn cô, khẽ nhíu mày: "Đừng trẻ con nữa."
Trong ánh mắt của anh, Thẩm Tầm nắm lấy tay anh, đặt ở dưới ngực cô.
Có tên anh, có trái tim cô.
Cô không nói lời nào, chỉ lặng lẽ nhìn anh, như muốn khắc sâu hình ảnh của anh vào trong tim mình. Sau lưng anh, mưa phùn lặng lẽ rơi, như đang khóc thương cho cô.
Khoảnh khắc anh cảm thấy nhịp tim truyền đến lòng bàn tay, Trình Lập đã rút tay ra.
"Tầm Tầm, làm sao vậy?" Giọng Lâm Duật vang lên ở góc cầu thang.
Thẩm Tầm quay đầu nhìn anh: "Cậ u nhỏ, hình như con bị trật chân, cậu đưa con đến phòng y tế đi."
Cô nắm lấy tay vịn, hơi lùi về phía sau: "Không quấy rầy anh nữa."
Những lời này rõ ràng nói cho Trình Lập.
Thẩm Tầm thậm chí không nhìn anh thêm một lần nữa. Cô cúi đầu, nhìn thấy đôi giày thể thao màu đen của anh dứt khoát rời khỏi tầm mắt, không chút luyến tiếc.
Thân xe khổng lồ của chiếc SUV màu trắng vụt qua cổng như một cơn gió, để lại đằng sau tiếng động cơ gầm rú. Trong kính chiếu hậu, một đôi mắt đen láy dường như đang nhìn về một nơi nào đó phía sau xe, nhưng cũng dường như trống rỗng.
Trình Lập nghĩ cô gái này có lẽ thực sự tức giận rồi. Không nói lời tạm biệt với anh, thậm chí không nhìn anh lần nữa.
Như vậy cũng tốt, đối với ai cũng tốt..
Trình đội, nghe nói được người cứu mạng, nên lấy thân báo đáp.
Em nghĩ mình là Bạch Tố Trinh?
Không đâu, Hứa Tiên sao bằng được anh.
Chỉ là thuận tay thôi, không cần khách khí.
Tâm trí dường như không chịu khống chế, bắt đầu phát lại những cuộc trò chuyện trước đó. Anh mím chặt môi, đạp ga, để âm thanh đó chìm trong tiếng lốp xe và gió thổi.
Gần ngôi chùa gần đó vốn không vắng lặng, tấp nập du khách, hoặc chụp ảnh, hoặc chắp tay cầu nguyện. Trình Lập đứng đó một lúc lâu, không quỳ cũng không hành lễ, giống như một hình bóng cách biệt với thế giới.
Nói cho em biết, liệu có cơ hội nào để chúng ta gặp lại nhau không?
Một câu hỏi nhẹ nhàng vang lên trong lòng.
Anh ngước nhìn tượng Phật, khuôn mặt hiền từ nhân hậu kia đã nếm trải vui buồn nhân thế ngàn năm qua.
Tội nghiệt của chúng ta, đến lúc trả giá sẽ phải trả giá. Sống chết có số, họa phúc ở trời, con người không được quá tham lam.