Anh Ở Phía Sau Em

chương 31: lãng quên

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tuần kế tiếp Ngô Giang không lên lớp. Bọn tôi được nghỉ luôn hai buổi tiếng Anh chuyên ngành.

Không biết Ngô Giang vì sao lại xin nghỉ, hay là anh ta bị ốm? Tôi có số điện thoại của Mr.Ngô nhưng chưa từng chủ động gọi cho anh ta bao giờ, càng không biết nên lấy lý do gì để gọi nữa.

Hỏi thăm sức khoẻ? Hừm, lý do này nghe có vẻ hợp lý. Dù sao thì Ngô Giang cũng là thầy giáo, tôi hỏi thăm anh ta là chuyện rất bình thường, không có gì mờ ám cả.

Bấm số rồi lại tắt đi, cứ thế mười mấy lần, sau cùng tôi cũng lấy hết can đảm gọi một cuộc tử tế, không ngờ đến phải nghe tổng đài trả lời.

“Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được…”

Hừ, Ngô vặn vẹo đáng ghét, tại sao lại tắt điện thoại chứ?

Tuần tiếp theo, bên khoa thông báo Ngô Giang đã chính thức xin nghỉ, cô Lê trở về dạy lớp tôi.

Tin này thật sự quá bất ngờ, tôi còn chưa kịp hiểu vì sao Ngô Giang lại rời đi đột ngột như vậy, chỉ cách đó mười ngày anh ta còn tỏ ý muốn giúp tôi tìm học bổng du học.

- Cậu biết chuyện vì sao thầy Ngô Giang lại xin nghỉ không? –Cô bạn bên cạnh huých tay tôi.

- Vì sao?

- Bác mình làm ở phòng giáo vụ, bác ấy nói thầy Ngô Giang đi Mỹ rồi, hình như là để kết hôn. Nghe nói gia thế của thầy ấy không tầm thường đâu. Vợ sắp cưới là… người mẫu gì đó… ừm… mình cũng không biết tên.

Chiếc bút trong tay tôi vô thức rạch một đường dài lên trang giấy, mạnh đến nỗi làm rách sang cả trang tiếp theo.

Vợ chưa cưới?

Ngô Giang đi Mỹ để kết hôn? Chuyện này quá mức vô lý, sao anh ta phải gấp rút làm đám cưới như vậy chứ?

Cách đây hơn một tuần anh ta không hề có dấu hiệu nào chứng tỏ mình sắp kết hôn, còn định giúp tôi tìm tài trợ học bổng. Ngô Giang không nói gì với tôi hết…

À, mà vì sao lại phải nói với tôi chứ, tôi chỉ là một sinh viên, hoạ chăng là Ngô Giang ưu ái tôi hơn so với những người khác nhưng không có nghĩa là anh ta coi tôi quan trọng. Những suy nghĩ viển vông của tôi chắc là hậu quả của việc đọc quá nhiều tiểu thuyết.

- Nghe nói vợ sắp cưới của thầy là bạn học từ thời phổ thông, hai người họ yêu nhau lâu lắm rồi, lãng mạn nhỉ! –Cô bạn bên cạnh vẫn hết sức hào hứng với chủ đề này.

Tôi chỉ muốn ngay lập tức bịt tai lại.

Ngô Giang đã từng kể với tôi về mối tình đầu của mình. Cô lớp trưởng lớp bên cạnh, hai người họ vô tình gặp nhau trên sân thượng trường trung học…

Mối tình kéo dài nhiều năm, chia tay rồi lại về bên nhau. Sắp có một đám cưới, vậy là kết thúc OE có thể sửa thành HE rồi.

Đây là tin vui đúng không? Hai người yêu nhau cuối cùng cũng đến được với nhau, nên chúc mừng bọn họ.

Nhưng mà tôi không vui một chút nào.

Không hiểu tôi bị làm sao nữa, cảm giác duy nhất bây giờ là khó chịu đến phát điên.

- Ê, Diệp Thư, cậu đi đâu đấy?

Tôi mặc kệ tiếng gọi phía sau, bực bội xách túi đi ra khỏi lớp. Kể từ lúc vào đại học thì đây là lần đầu tiên tôi bỏ học mà chẳng có lý do gì.

Chạy tới công viên Mùa thu vàng, tôi mua một vé vào cửa rồi tìm tới góc vắng người, ngồi thừ trên ghế đá.

Ngô Giang đáng ghét, đang yên đang lành từ Oxford chạy về thành phố H làm gì chứ, sao không đi Mỹ mà kết hôn luôn!

Tại sao lại tới thành phố H, tại sao lại vào đại học A, tại sao lại khuấy động cuộc sống của tôi?

Tệ nhất là anh ta khuấy động tất cả rồi bỏ đi mà không nói một lời.

Cái cảm giác bị vứt bỏ lại một lần nữa kéo đến. Người đầu tiên vứt bỏ tôi là bố tôi, sau đó là Cao Phi, bây giờ là Ngô Giang.

Không, nói thế thì không công bằng cho Ngô Giang. Anh ta không hề giống hai người kia, chưa bao giờ cố tình làm tổn thương tôi.

Bố tôi vứt bỏ tôi bởi vì ông ấy không cần một đứa con gái của người phụ nữ mà ông ta chỉ đơn thuần lợi dụng.

Cao Phi vứt bỏ tôi bởi vì anh ta vốn không hề thích tôi.

Còn Ngô Giang, từ đầu tới cuối thật ra giữa chúng tôi không có gì cả. Không bày tỏ, không hứa hẹn, có lẽ anh ta tốt với tôi bởi vì anh ta dư thừa lòng trắc ẩn…

Cái khoảnh khắc trên sân thượng đêm hôm ấy, khi Ngô Giang thì thầm hai chữ “I will” vào tai tôi, có thể chỉ là sự xúc động nhất thời. Vào một đêm như thế, trong khung cảnh như thế, trước một câu hỏi như thế… chắc người ta thường dễ dàng xúc động đáp trả.

Người phụ nữ mà Ngô Giang kết hôn chắc chắn là người anh ấy rất yêu, có thể có một tình yêu kéo dài nhiều năm là điều không dễ dàng.

Tôi nên chúc mừng bọn họ. Cho dù là vì lý do gì thì những việc Ngô Giang đã làm cho tôi cũng khiến tôi vô cùng cảm kích.

Giữa chúng tôi đã từng có một khoảng thời gian tốt đẹp.

Khi Ngô Giang ở bên cạnh tôi chỉ toàn cau có với anh ấy, khi anh ấy rời đi thì ngược lại tôi chỉ toàn nhớ tới những điểm tốt của anh ấy.

Có lẽ chúng tôi quả thực giống như Hoàng tử và Cinderella, chỉ là không có chiếc giày thuỷ tinh nào để gắn kết, cũng không phải tất cả các cô bé lọ lem đều có thể ở cạnh hoàng tử.

Tôi nhìn lên bầu trời xanh thẳm, sắc xanh tuyệt đẹp ấy không hiểu sao lại khiến lòng tôi trống trải, giống như thiếu mất một phần quan trọng.

Mọi giấc mơ dù đẹp đến đâu cũng đến lúc kết thúc, bởi vì bạn luôn phải tỉnh dậy vào ngày hôm sau.

Năm năm, mười năm, hai mươi năm nữa… có lẽ một ngày nào đó chúng tôi sẽ gặp lại nhau. Khi đó tôi nhất định sẽ chân thành nói một câu chúc mừng Ngô Giang, thêm cả lời cảm ơn chưa kịp nói nữa.

Dù sao cũng không phải là bây giờ, bởi vì lúc này tôi vẫn thấy không thoải mái khi nghĩ đến đám cưới của anh ấy.

Haiz… thật không biết tôi bị bệnh gì nữa.

Cảm giác khó chịu này chắc chỉ cần ngủ một giấc là biến mất.

…..

Vài tháng ngắn ngủi năm thứ hai đại học trở thành khoảng thời gian rất đặc biệt trong lòng tôi.

Mỗi ngày trôi qua ký ức vẫn còn nguyên, chỉ có hình bóng người đó ngày càng mờ nhạt.

Mắt anh ấy màu nâu, là cái màu trong bóng râm thì giống như hạt dẻ, khi ra ánh sáng thì giống như mật ong.

Anh ấy cười rất đẹp, chỉ là đẹp như thế nào tôi cũng không hình dung nổi nữa. Ngay cả giọng nói trầm ấm, hơi khàn đầy quyến rũ từng làm tim tôi loạn nhịp cũng bị năm tháng làm phai mờ.

Tôi không biết tại sao người đó lại dễ dàng biến mất trong trí nhớ của tôi như vậy, có thể vì tận sâu trong lòng tôi không cứng rắn, không phóng khoáng như mình tưởng. Không phải là tôi không bị thương một chút nào, không đau lòng một chút nào.

Cho nên một cách vô thức tôi lãng quên anh ấy.

Thế cũng tốt, quên đi cũng tốt, không nhớ rõ cũng không sao, chỉ cần biết trong đời từng có một người như thế, một người khiến cho tôi bực bội cũng khiến tôi cảm động. Một người giống như cây xương rồng trên hoang mạc, bề ngoài có hoa rực rỡ, cũng có gai nhọn làm tôi muốn cách xa, nhưng bên trong lại chứa đầy nước ngọt.

Thời gian bào mòn Ngô Giang trong trí nhớ của tôi rồi lại trả về một Ngô Giang bằng xương bằng thịt.

Tôi vẫn nhớ lúc đứng trên bục cao, trước mặt hội đồng chấm khoá luận và rất nhiều sinh viên. Khi tôi bình tĩnh bảo vệ khoá luận, phía dưới hàng ghế khách mời, trong một tích tắc tôi đã bị lạc vào ánh nhìn màu nâu dịu dàng của người đó.

Chiếc điện thoại hiện lên tin nhắn từ một số máy lạ, chỉ vỏn vẹn mấy chữ “Gặp tôi ở sân thượng nhà A lúc bảy giờ tối”.

Tôi đã không đi, bởi vì ngay sau khi buổi bảo vệ kết thúc Nguyên Bảo hẹn gặp tôi ở công viên Mùa thu vàng rồi ngỏ lời cầu hôn tôi.

Tôi không thể bỏ mặc người đàn ông mà tôi vừa nhận lời cầu hôn để chạy đi gặp người mà tôi từng có cảm tình, nói thế nào cũng rất giống một sự phản bội.

Nhưng hoá ra tôi không kiên định như mình tưởng.

Mười giờ tối hôm ấy, sau khi chia tay với Nguyên Bảo không hiểu sao tôi lại đi bộ đến trường. Giờ này thì chắc chắn không thể vào bên trong được nhưng tôi vẫn đến.

Tôi đứng bên ngoài cổng trường, nhìn chăm chú lên sân thượng nhà A.

Trời rất tối, một đêm không trăng sao, mây dày che kín tất cả ánh sáng.

Ngô Giang chắc chắn không còn ở đó nữa nhưng không hiểu sao tôi vẫn ngốc nghếch đứng ở cửa cổng nửa tiếng đồng hồ.

Quá khứ đẹp đẽ đến mấy cũng không thể quan trọng bằng hiện tại, có lẽ tôi muốn tạm biệt một lần cuối cùng người đàn ông đã từng ghi dấu trong những năm thanh xuân tươi đẹp nhất.

Tôi hy vọng anh ấy hạnh phúc, những tình cảm trước đây tôi đã để nó ngủ yên. Còn anh ấy, anh ấy từng có những cảm xúc như thế với tôi không?

Có cũng được, không cũng được, Ngô Giang đã ở bên cạnh người phụ nữ mà anh ấy yêu. Tôi cũng thế, tôi cũng sẽ ở bên cạnh người đàn ông mà tôi yêu.

Cả hai chúng tôi nhất định đều sẽ có được hạnh phúc.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio