Trong phim thường có đoạn như thế này: hai nhân vật chính giận dỗi nhau, một người bỏ đi, người còn lại tá hoả đi tìm, chạy khắp mọi nơi trong thành phố, gọi điện thoại cho bạn bè và người thân, trường hợp mất tích quá hai mươi tư tiếng thì báo luôn cảnh sát cho chắc.
Dĩ nhiên là tình hình của tôi và Ngô Giang chưa đến mức phải báo cảnh sát, nhưng mà các mục như chạy khắp nơi hay gọi điện thoại cho bạn bè cũng không thực hiện được, lý do là tôi hoàn toàn không quen biết bạn bè nào của Ngô Giang. Khi chúng tôi ở cùng nhau thì chỗ hay đi nhất chính là nhà hàng và nhà tôi.
Không liên lạc được với Ngô Giang tôi đành gọi thẳng đến công ty con của Phoenix ở thành phố H, hy vọng mong manh là anh ấy có đến công ty, nhưng kì quái là ở chỗ đường dây luôn bận.
Vò đầu bứt tóc một lúc tôi vẫn chưa thể nghĩ ra là Ngô Giang sẽ đi đâu.
Có khi nào anh ấy đến đại học A không?
Ý nghĩ này vừa nảy ra thì tôi ngay lập tức đi thay quần áo rồi bắt taxi tới đại học A. Nơi đầu tiên tôi tìm đến là sân thượng toà nhà A, mất công leo hết bốn tầng lầu tôi mới biết cánh cửa dẫn ra sân thượng đã bị khoá.
Ôi trời, phải nói là chứng kiến tận mắt cái khoá rỉ sét to đùng trên then cửa tôi thật sự rất muốn chửi ầm lên.
Đúng là số con rệp, biết thế này tôi đã không đi giày cao gót!
Leo lên thì tất nhiên là phải đi xuống. Cái chân của tôi lại bị hành hạ thêm, đây có lẽ chính là một trong những lý do mà tôi đặc biệt có thiện cảm với cái thang máy.
Taxi đi qua công viên Mùa thu vàng, tôi chợt nhớ đến lần tôi và Ngô Giang gặp lại ở đây, có khi anh ấy đang ở trong công viên cũng nên. Ngay lập tức tôi bảo bác tài dừng xe, trả tiền rồi vào công viên tìm Ngô Giang.
Sự thật đã chứng minh rằng tôi quá coi thường suy nghĩ của người ngoài hành tinh, đến cả các nhà khoa học chắc còn chưa nghiên cứu được vấn đề này huống hồ là tôi.
Đi bộ muốn gãy cả chân hai vòng quanh công viên, nơi duy nhất mà tôi còn chưa vào tìm người là toilet nam, thế mà Ngô vặn vẹo vẫn lặn mất tăm.
Khỉ thật, đây là tình huống gì thế không biết! Trong tiểu thuyết không phải là hai nhân vật chính sẽ bất ngờ gặp nhau ở một nơi nào đó, tình tiết vô cùng cảm động, mọi chuyện lại quay về như lúc ban đầu à?
Công viên là nơi gặp gỡ lãng mạn cuối cùng mà tôi nghĩ ra được rồi đấy, Mr.Ngô thật ra đã chạy đi đâu cơ chứ?
Tôi chán nản vào quán cà phê gần công viên, chọn một bàn gần cửa sổ rồi ngồi ngẩn người.
Nhân viên phục vụ hỏi tôi muốn dùng gì, tôi tuỳ ý đáp xong mới nhận ra mình vừa gọi loại cà phê mà Ngô Giang thường uống mỗi khi chúng tôi đi cùng nhau.
Mặc dù hình ảnh một phụ nữ xinh đẹp và thanh lịch cầm tách cà phê có vẻ khá là đẹp mắt nhưng về cơ bản thì tôi không uống cà phê.
Thói quen của tôi khi vào nhà hàng là gọi nước ép hoa quả hoặc sinh tố. Tôi chưa bao giờ cho rằng vị cà phê không ngon, vấn đề là tôi lo lắng về việc nổi mụn trên mặt và sạm da nếu uống chúng.
Có những thứ đúng là rất có sức quyến rũ nhưng bạn vẫn nên kiêng dè thì hơn, lỡ chạm vào rồi bị nghiện thì thê thảm hết chỗ nói. Ví dụ như trường hợp của tôi đây, biết rõ Ngô Giang là thành phần nguy hiểm, có khả năng gây nghiện mức độ cao mà tôi còn thử, kết quả bây giờ tự hành cả thể xác lẫn tinh thần.
Chết tiệt, càng nghĩ càng muốn điên! Mấy quyển tiểu thuyết rất hay có tình huống khốn kiếp là nam nữ chính cãi nhau, nam chính tức tối bỏ đi uống rượu, trong lúc say mơ màng lên nhầm giường với người khác, rồi vân vân và mây mây, một loạt các chi tiết làm người ta tức hộc máu.
Ngô Giang mà rơi vào hoàn cảnh đó thì tôi phải làm sao?
Tôi lắc lắc đầu, cố xua tan đám tưởng tượng quái gở, đọc nhiều tiểu thuyết đúng là chẳng ra sao, mấy tác giả toàn vẽ ra những chuyện ngược thân ngược tâm đau khổ quằn quại, càng éo le bi đát thì họ càng viết hăng, thật là…
- Diệp Thư, lâu quá không gặp cậu! –Một người đàn ông đột nhiên xuất hiện bên cạnh tôi.
Tôi ngẩng đầu nhìn anh ta.
Nếu đánh giá không khắt khe thì anh chàng này cũng có thể liệt vào dạng cao ráo đẹp trai, mặt mũi sáng sủa thông minh, tuy rằng vẻ ngoài không đến mức hấp dẫn chết người nhưng lại khiến người khác cảm thấy nhã nhặn lịch thiệp.
- Chào anh. –Tôi lịch sự nói.
Sau khi quan sát anh ta một lượt tôi đi đến một kết luận: Mình không quen người này.
- Cậu không nhận ra mình phải không? Mình là Hải Đăng.
Tên lạ hoắc, chưa nghe bao giờ.
Có lẽ vì vẻ mặt của tôi quá ngu ngốc nên anh ta cũng mất kiên nhẫn.
- Chúng ta học cùng cấp ba, khi đó cậu vẫn gọi mình là “bí thối”.
Hả? Bí thối á?
Tôi nhìn anh ta thêm vài lượt từ chân lên đầu, anh ta là cái tên Bí thối thời phổ thông thật à? Tôi nhớ láng máng là đồng chí Bí thối hồi đấy mỗi lần gặp tôi mặt mũi đều cau có như tôi nợ tiền hắn không bằng, lại còn dùng vẻ học sinh gương mẫu của hắn ra áp bức phê bình tôi tội trốn học và không làm bài tập nữa chứ.
Trông anh ta chẳng có gì giống với Bí thối cả, hơn nữa tên anh ta là… à tên là gì chẳng thế, tôi đâu có nhớ tên thật của Bí thối đâu.
- Diệp Thư, trí nhớ của cậu tồi như vậy mà sao lúc nào điểm số của cậu cũng cao chót vót thế? –Sắc mặt của người đàn ông tự nhận là Bí thối đã đen như đít nồi, hoàn toàn đủ tiêu chuẩn đi đóng quảng cáo mỹ phẩm làm trắng da, tất nhiên là cho lúc chưa xài kem làm trắng.
Tôi cười cười, cố gắng để cư xử hoà nhã.
- Đăng thấy đấy, mình già cả rồi nên tế bào não lão hoá . Lâu quá không gặp nhau, dạo này cậu thế nào?
Hải Đăng nghệt mặt ra vài giây. Hừ, cái bộ mặt đó là có ý gì? Chẳng lẽ trong mắt cậu ta tôi không biết thế nào là cư xử lịch thiệp chắc, à mà hình như lúc trước tôi mở mồm là một câu Bí thối hai câu Bí thối, chưa bao giờ tôi gọi tên cậu ta. Sau một lúc Hải Đăng mới từ tốn kéo ghế ngồi đối diện tôi, bình tĩnh nói.
- Mình bây giờ làm trong một công ty nước ngoài, sau khi tốt nghiệp cậu gần như cắt đứt liên lạc với bạn học, nếu không phải lần trước mới họp lớp gặp Thuỵ Du thì mình cũng không biết cậu đã kết hôn.
Tôi thiếu chút nữa là phun cả cà phê trong miệng ra.
Bạn Bí thối ạ, thành thật mà nói thì bạn làm ơn đừng nhắc đến loài gián trước mặt mình, làm mất cả hứng thưởng thức đồ uống.
Quan trọng là thông tin bạn update hơi bị muộn, lúc bạn biết tin mình kết hôn thì chắc mình đã kịp ly hôn rồi, giờ thì còn có thêm cả một người đàn ông trong nhà nữa mà có thể sẽ trở thành chồng tương lai của mình.
Tôi hơi băn khoăn không biết có nên nói cho Hải Đăng là tôi đã ly hôn không, mà nghĩ kỹ thì không cần thiết, bây giờ nói với cậu ta là tôi đã ly hôn thì sau này khi gặp lại không chừng lại phải thông báo rằng mình đã tái hôn.
Đang trong thời kì hôn nhân hay đã ly hôn chẳng qua là chuyển từ trạng thái on sang off thôi, biết đâu nó lại chuyển về on trong tương lai, nói đi nói lại rõ mệt. Mỗi lần kết hôn ly hôn đều kéo theo cả một mớ sự tình rắc rối, tốt nhất là lược bớt đi cho đơn giản, không nói gì là tốt nhất.
Tôi ngồi trò chuyện với Hải Đăng trong quán cà phê. Nói cho đúng thì cậu ta nói là chủ yếu, tôi chỉ ngồi nghe câu được câu mất, đầu óc còn bận suy nghĩ xem phải tìm Ngô Giang ở đâu.
So với hồi làm bài thi ở đại học thì rõ ràng việc suy đoán về nơi ẩn náu của Ngô vặn vẹo còn làm tôi chết mất nhiều nơ ron thần kinh hơn.
- Diệp Thư!
- …
- Diệp Thư! –Hải Đăng to tiếng gọi tôi.
- Hả, cái gì?
Cậu ta thở dài chán nản, lôi điện thoại trong túi ra.
- Cho mình số điện thoại của cậu!
Tôi đọc số cho Hải Đăng, cậu ta lập tức nháy luôn vào di động của tôi.
- Đấy là số của mình, sau này khi nào tụ tập bạn cũ mình sẽ liên lạc với cậu nhé!
Theo bản năng tôi lịch sự gật đầu. Trong bụng thì tự nhủ sau bao năm Bí thối vẫn không để tôi yên. Ngày trước bắt ne bắt nét tôi vi phạm kỉ luật, bây giờ lại còn muốn tôi phải chường mặt đi họp lớp.
Tôi chẳng thích thú gì gặp lại bạn học hồi đó, còn nhớ khi nhà tôi có chuyện bọn họ ai cũng xì xào bàn tán sau lưng tôi. Khi tôi đi chơi đàn trong nhà hàng để kiếm tiền thì đứa mắc dịch nào đó đã tung tin đồn tôi làm tiếp viên ở mấy câu lạc bộ hạng sang, thường xuyên cặp kè với đàn ông để có tiền, thế mà cũng có khối người tin.
Đúng là cái thứ không có óc, sao bọn nó không thử dùng mấy cái dây thần kinh ở đầu ngón chân mà nghĩ thử xem nếu tôi kiếm tiền theo cách đó thì liệu tôi có cần phải đi một đôi giày thể thao và đeo cái balo rẻ tiền thay vì xài hàng hiệu không!
- Mình về đây! –Hải Đăng chào tôi rồi rời khỏi quán cà phê.
Tôi gật đầu tạm biệt cậu ta. Hải Đăng vừa đi tôi liền gọi điện thoại cho Ngô Giang, lần này thì có tín hiệu, một lúc sau có người bắt máy.
- Alo?
Là một giọng nữ.
Tôi cảm thấy trong lòng mình lạnh đi vài phần.
Cái tình huống khốn kiếp mà tác giả tiểu thuyết vẫn hay thêm thắt vào đột nhiên hiện ra trong đầu tôi.