“Này suy nghĩ kỹ chưa? Sao lại lên tận đó để tình nguyện chứ, thiếu gì nơi đi mà không đi sao lên đấy vào thời điểm này? Bà có biết đang có bão lớn không? Hả? Lũ lụt đấy, chết bao nhiêu người rồi bà biết không?” – Khúc Bích Ngọc vừa quát vừa giật lại quần áo trên tay Ái Gia, với vẻ mặt đỏ ửng đầu bốc hỏa, cô không thể hiểu nổi tại sao cái con người trước mặt cô lại có thể quyết định được như vậy. Đi tình nguyện ư? Có đời thủa nhà ai đang yên đang lành lại đi lên vùng cao nơi có lũ ống, lũ quét để làm tình nguyện không? Suy nghĩ của cô là vậy, cô cũng lo lắng cho người bạn của mình.
“Bích Ngọc, không phải bây giờ thì là bao giờ? Trên đó đang rất, rất cần những người như chúng ta, huống hồ đợt này mình cũng muốn làm một phóng sự nhỏ về việc thiệt hại do thiên tai” Giành lại quần áo của mình trên tay Bích Ngọc, Ái Gia thở dài. Thiên kim tiểu thư như Bích Ngọc có thể không bao giờ hiểu được cảm giác chật vật của những người nghèo khổ, đặc biệt là khi xảy ra thiên tai, hơn bao giờ hết họ cần bàn tay giúp đỡ họ những lúc như thế này.
“Tôi chỉ lên đó hai tháng thôi, sẽ về sớm, chỉ cần bà đi nam chơi vài bữa là đã thấy tôi ở nhà rồi, hứa luôn”
“Có phải tên đầu heo kia bắt bà đi đúng không? Nếu là hắn bắt bà đi thì để tôi…”
“Không, tôi tự nguyện đi, tôi tự đăng ký, bà đừng làm ồn nữa, tôi hứa sẽ biết bảo vệ bản thân. Nhé!”
Biết có níu chân Ái Gia như thế nào thì cũng không thể làm cho cô thay đổi ý định. Khúc Bích Ngọc chỉ còn có thể ngồi gập nốt đồ vào vali cho cô, thở dài và dặn dò:
“Vậy đi sớm, về sớm, nhớ giữ liên lạc, có gì phải báo cáo lại cho tôi” – Vùng vằng một lúc rồi cô bỏ ra ngoài mặc kệ Ái Gia hỏi cô đi đâu.
Ái Gia nhanh thoăn thoắt cô thu dọn đồ đạc và nhìn đồng hồ. Chỉ còn h trước khi cô lên đường, Sơn Vỹ đã báo sẽ đưa cô ra xe, do anh bận chuyến công tác vào Sài Gòn nên có thể anh sẽ không tham gia được. Không biết cô thấy buồn hay vui, thời gian gần đây cô làm gì, đi đâu anh cũng bám theo cô, dù không đi cùng thì sớm muộn gì cô cũng sẽ thấy bóng dáng anh ở gần mình, dù không khó chịu, nhưng thời gian đầu cũng khiến cô không thấy gì là vui vẻ, vì cảm giác như mình lúc nào cũng có kẻ theo dõi.
Ái Gia không phải là trẻ con, ít nhất năm nay cô cũng tuổi, không phải là mới lớn hay chưa có mảnh tình nào vắt vai. Cũng chính vì những ký ức không tốt về tình yêu và về việc lập gia đình đã khiến cô trai lì đi cảm xúc, đã năm cô không yêu kể từ khi cô bị cắm sừng một cách tinh tế hết sức có thể tưởng tượng được. Đến thời điểm hiện tại, dù cô không biết cảm xúc của mình với anh là gì, nhưng góc nhỏ trong tim cô hiểu phần nào đó cô đã chấp nhận anh, ít nhất là sự có mặt của anh không còn làm cô cảm thấy phiền phức, đứng trước anh giờ đây cô cũng không còn cảm giác ngại ngùng nữa.
“Đây là băng vệ sinh, lên đó chắc không có thời gian mà đi mua để chuẩn bị” – Không rõ từ lúc nào Bích Ngọc đã về, dúi vào tay cô một đống đồ rồi dặn dò.
“Còn đây là kem dưỡng da, kem bôi muỗi, kem chống vắt, kem chống nắng…” – Ái Gia nhìn cô ái ngại nghe lời dặn, trời ạ, có phải cô đi nghỉ dưỡng đâu mà có cả dưỡng da, chống nắng? Ái Gia chưa kịp ngăn lại hành động của cô bạn thân liền bị cô vứt thêm túi đồ nữa lên người.
“Đây là khăn bông, quần lót mặc một lần, bao cao su…”
“Bích Ngọc à, trời ơi sao lại có cả bao cao su và quần lót dùng một lần vậy?”
“Ngộ nhỡ lên đó có gì xảy ra thì sao? Hoặc giả dụ quần lót bị sao sao thì sao? Cứ mang theo để đề phòng, dùng không chung đụng.”
Ái Gia mặt tái xám lại, không hình dung nổi đầu Bích Ngọc đang nghĩ gì và nghĩ chuyến đi của cô này là tình nguyện giúp người nghèo, hay đi nghỉ dưỡng và vui chơi nữa. Cô lặng lẽ cầm hộp bao cao su, len lén đưa ra sau lưng với suy nghĩ dúi vào trong đống chăn để ở nhà.
“Đừng có giấu, mang theo đi không là bổn cung giết không tha giờ”
…
Với quần bò ống côn, giày thể thao, áo T-shirt trông Ái Gia vừa trẻ trung vừa cá tính, tóc cô được tết từ đỉnh đầu đến ngang lưng, một phần tóc tơ bay vương lên má phính trông cô mang đậm vẻ dễ thương, đáng yêu đến lạ kỳ. Bích Ngọc loay hoay kéo vali đi ra đưa cho Sơn Vỹ:
“Anh nhớ để cô ấy lên xe rồi hãy đi nhé”
Sơn Vỹ chỉ nhếch miệng cười nhìn mà không nói gì, khiến Bích Ngọc cảm giác như anh ta đang bỏ ngoài tai lời cô nói, tức lắm mà không làm gì được, đành ngậm ngùi người bạn lên xe đi khuất.
“Tôi sẽ cố gắng xong sớm và lên với em”
“Cái đó anh không cần lo, tôi tự biết công việc của mình”
Cả hai chỉ có đoạn hội thoại ngắn ngủi, không ai nói với ai câu gì, Ái Gia ngồi trong xe lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa lòng đầy rối ren. Lúc đưa cô lên xe Sơn Vỹ chỉ kịp dặn cô đến nơi thì gọi cho anh, rồi nghe điện thoại, từ lúc đi trên đường đã bao nhiêu cuộc gọi nhỡ đến.
Chẳng bao lâu xe tình nguyện đã đến tỉnh Yên Bái, do mưa lũ nên xe chỉ về được tuyến huyện, còn để có thể vào được vùng sâu vùng xa, mọi người phải ngồi xe ôm vài cây số đến điểm tập kết trước khi đi bộ vào bản.
Con đường đất đỏ bình thường người dân đi cứng, bằng phẳng, sau cơn mưa bão quét vừa qua, nó đã lầy lội ngập trũng tới quá bắp đùi Ái Gia, cô phải tháo đôi giày thể thao, cột chúng lại với nhau và vắt lên cổ. Sắn quần cao quá đầu gối, hai tay cắp đồ ăn và quần áo được ủng hộ cùng đi với mọi người. Dù đã mặc áo mưa, cũng không che đi được những giọt mồ hôi rơi trên cổ và trán cô, xen lẫn đó là những giọt mưa lất phất còn đọng lại trên áo.
Trong căn nhà chòi của bản NC, Ái Gia ngồi dựa vào cột nhà đầu óc mông lung, tin nhắn đến cô cầm lên xem, là Triệu Lâm nhắn tin, anh là trưởng đoàn của đội tình nguyện bản NC. Triệu Lâm là con nhà có truyền thống công nhân viên chức, nhưng đi ngược với truyền thống gia đình, từ bỏ sự sắp xếp của họ hàng, anh một mình học quản trị kinh doanh và marketing sau đó mở công ty riêng. Hiện dù là giám đốc của một công ty chuyên về vật tư y tế, công việc kinh doanh bộn bề nhưng anh luôn dành thời gian cho các công việc từ thiện và tình nguyện, cuộc sống của anh không hào nhoáng như những người có tiền khác, anh sống giản dị và hầu như không ai biết được anh là người có gia thế như thế nào.
Anh nhắn tin cho Ái Gia báo cô nghỉ ngơi, lát xuống xã một chuyến với anh, từ đây ra xã tuy không quá xa, chỉ tầm km nhưng đường rừng rất khó đi, với trời mưa rả rích suốt hai ngày khiến đường không dễ đi chút nào. Bỏ qua những việc suy nghĩ trong đầu, Ái Gia đứng dậy, vươn vai cầm đèn pin, khoác vội áo mưa đi ra ngoài.
“Cô đi đâu đấy?” A Ly con của trưởng bản NC, côi được cho là xinh xắn, duyên dáng nhất bản, cô có khuôn mặt tròn và đầy đặn, ánh mắt cô lanh lợi, tinh anh, nhìn vào mắt cô đôi khi người khác không thể đoán biết được cô đang nghĩ gì, nhưng Ái Gia biết cô không hẳn là hiền lành như vẻ bề ngoài vốn có.
“Anh Triệu Lâm nhắn tin tôi phải ra xã lấy đồ về cho bản, mấy bữa nay mưa suốt, sợ rằng sắp tới sẽ có dịch sốt xuất huyết. Cô ở lại báo với A Tú sắp xếp đồ, mai chúng ta sẽ vào rừng tìm xem có ai gặp nạn ở nơi có lũ quét trước đó không nhé” – Ái Gia vỗ vỗ chiếc đèn pin để kiểm tra xem đèn còn sáng không.
“Cô đi một mình với anh Trần Lâm?” – A Ly nghiêng đầu nghi ngờ hỏi.
“Ừ tôi đi một mình với anh ấy”
“Cô đi giờ này liệu có về kịp trong đêm không? Có khi nào hai người không về?”
“Tôi không rõ, nhưng chắc chắn sẽ về, nếu trời mưa quá to chúng tôi sẽ ở lại ngoài xã và sáng mai về sớm”
Ái Gia bước đi, A Ly đứng đó với ánh mắt giận dữ, cô bóp chặt chiếc rổ đang cầm trên tay nhủ thầm “Trần Lâm là của tôi”. Mỗi lần Trần Lâm lên bản thăm, giúp đỡ mọi người, anh đều để lại ấn tượng tốt cho bao người trong bản.
Nhờ có anh bản có trạm y tế khang trang hơn, có dụng cụ y tế sạch sẽ, có thanh niên được anh đào tạo trở thành y tá trong trạm, người trong bản quý anh, trưởng bản quý anh. Nhiều lần trưởng bản có ý muốn gả A Ly cho anh nhưng anh đã từ chối, A Ly được anh đưa ra Tỉnh học trở thành y tá, về bản giúp dân làng, cô đã thầm có ý với Trần Lâm từ lâu nhưng một phần cô e thẹn không dám mở lời, một phần lại vì Trần Lâm nhiều lần từ chối cha cô nên cô cũng không dám để tiến tới với anh. Cô nghĩ rằng, chỉ cần cô kiên trì bên anh sẽ có lúc, anh nhận ra và yêu cô.
Trước nay, mỗi lần anh xuống xã đều đèo cô theo, không hiểu vì sao nay anh lại đưa Ái Gia, một cô gái lần đầu cô mới gặp, trong mắt cô Ái Gia không hề xinh đẹp chút nào, tại sao anh lại thích một cô gái có thân hình mập ú mà không phải một người duyên dáng như cô? Chẳng phải người thành phố thích những cô gái chân dài, eo ót sao? Tại sao anh lại không chú ý tới cô, chỉ với những suy nghĩ đó thôi đã khiến cô phát điên lên rồi, cô đang ghen.
Ái Gia ngồi sau chiếc xe máy cup cà tàng, dù là cà tàng nhưng thực sự nó là chiếc xe máy duy nhất được coi là mới nhất ở bản rồi. Thường những người đàn ông xuống huyện để buôn bán họ đi bộ, cưỡi ngựa hoặc nhà ai khá giả, buôn bán lậu là thường sẽ được đi xe Min. Tuy nhiên, xe Min đó thì thường mưa gió người ta xuống huyện tránh bão chẳng ai còn để xe ở làng, còn nhà ai có ngựa thì giữ hơn báu vật, vì sợ ra đường đêm hôm lũ quét nó càn cho cái là cả nhà mất thứ kiếm cơm.
Trần Lâm có vẻ quen thuộc với con đường làng ra xã, tuy nhiên trời trong rừng càng về xế chiều trời càng tối, để ra xã phải đi qua con đường mòn trong rừng, càng đi sâu vào rừng càng âm u tù mù, con đường càng ngày càng khó đi hơn. Bánh xe đi một đoạn lại trượt rê một đoạn, nếu không phải vì tay lái của Trần Lâm vững thì có lẽ cả hai đã ngã xuống đường rồi, tuy vậy nhưng anh vừa lái xe, đến đoạn khó anh cũng phải cho chân xuống mà đẩy để tránh xe trượt cả người và xe cùng ngã.
“Anh Lâm có vẻ thạo đường này nhỉ, anh lên đây nhiều không?” – Ái Gia lên tiếng nói chuyện để giúp hành trình đỡ trở nên yên tĩnh, giảm bớt căng thẳng cho người lái xe.
“Anh lên đây suốt mà, có bữa ở trên này cả tháng chẳng muốn về, nhưng năm nay trên này mưa to nhất nên em sẽ chẳng thấy gì thú vị, nếu em lên đây vào mùa xuân thì chắc chắn em không muốn về luôn ấy”
“Vâng em cũng đoán vậy, dù bão mà trên này vẫn mang một vẻ đẹp huyền bí luôn anh ạ”
“Em cũng nhận ra à? Mà sao em lại xung phong lên đây tình nguyện?”
“Em muốn giúp đỡ mọi người thôi anh, với lại lên lấy kinh nghiệm thực tế để viết truyện cho chân thực”
“Em là nhà văn?”
“Không anh, em là dân không chuyên, viết theo sở thích thôi anh, công việc chính của em là bên truyền thông cơ ạ… Ối…”
Bỗng chiếc xe trượt bánh, chệch đường đi lao xuống sườn núi, cả người cả xe văng ra, Ái Gia bị ngã lăn một vòng đè lên người Trần Lâm, xe trượt xuống đâm vào một gốc cây gần đó.
“Em có sao không? Anh xin lỗi, đường trơn quá” Trần Lâm đỡ Ái Gia ngồi dậy.
“Em không sao, anh có sao không?” Tay phủi phủi lên người Trần Lâm
Ánh mắt Trần Lâm bỗng thay đổi, anh thấy rung động trước hành động của cô, một người con gái đặc biệt, rơi vào hoàn cảnh này cô cũng không có chút gì sợ hãi, ngược lại còn lo lắng cho anh. Lâu lắm rồi anh mới có cảm giác rung động với một cô gái kỳ lạ như thế này, anh giữ tay cô lại.
“Anh không sao” Bỗng anh thấy trên bả vai cô có thứ gì đó nhớp nhớp chảy ra, nhìn kỹ mới phát hiện là máu. Có lẽ lúc cô văng ra đã va phải cành cây, rồi khi lăn khiến cành cây đâm sâu hơn vào bả vai.
“Em chảy máu rồi, quay đây anh xem nào” Dù là dân kinh doanh, nhưng lại có liên quan tới y tế, nên anh cũng biết sơ qua một chút thủ thuật đơn giản của sơ cứu, anh nhìn sơ bộ rồi đánh giá.
“Viết thương của em sâu đấy, chắc nãy ngã nên bị chọc sâu hơn rồi, anh phải sơ cứu viết thương không nhiễm trùng đấy. Đợi chút ngồi yên đây, anh kéo xe lên, trong túi trên xe anh mang theo ít đồ y tế”
Anh đứng dậy đi xuống chỗ chiếc xe đang nằm cách đó không xa, cố gắng đẩy xe lên. Với sức của anh có thể bình thường nhấc một chiếc xe lên hoàn toàn là đơn giản, nhưng vừa ngã xe, sườn núi lại dốc nên có vẻ khó khăn hơn anh tưởng.
“Để em giúp” Ái Gia thấy anh vậy liền cử động đứng dậy định ra đẩy xe giúp anh một tay, nhưng vừa nhấc người dậy bỗng nửa thân trái cô đau đến thấu xương, cô toát mồ hôi, mắt nhắm lại kìm chế cơn đau, dù vậy cô không hề rơi nước mắt để thể hiện sự đau đớn này.
“Không sao đâu, em đang bị thương, chờ chút anh lên được” Nhìn thấy cô cố nén đau, chịu đựng, anh thấy vừa khâm phục nghị lực của cô, lại vừa có cảm tình với cô hơn, không rõ anh đang ái mộ cô, hay anh đang thấy thích cô.
Chiếc áo phông trắng của Ái Gia bị nhuộm màu nâu bùn đất, nhưng do nó không rộng, nên cô không thể vén tay áo lên quá vết thương, khiến cho việc xử lý viết thương có vẻ khó khăn hơn cô tưởng. Trong lúc Trần Lâm loay hay không biết nên làm thể nào có thể lấy cành cây ghim trong người cô ra, xử lý viết thương, thì Ái Gia cô quay người lại, để lưng đối diện anh rồi bắt đầu cởi một bên áo, để lộ ra chiếc áo lót màu ren mày đen phía trong.
Trong rừng trời đã tối mịt, chỉ còn ánh đèn pin còn sang một vùng nhỏ, dù vậy Trần Lâm vẫn có thể nhận ra da thịt Ái Gia, dưới bóng đêm thân thể Ái Gia hiện lên trắng nõn nà, đầy đặt khiến anh nuốt nước bọt, cố gắng kìm chế điều không nên nghĩ. Anh nhay tay kéo nhẹ một bên dây áo con xuống, Ái Gia cầm đèn soi vào bả vai để anh có thể nhìn rõ hơn, dù vậy cô cũng ngại ngùng không dám nhìn về phía sau để mặc anh giúp mình.
Trần lâm bọc một tay trong một chiếc túi nilon để nhúp mảnh que còn ghim lại trong vai cô, còn một tay vạch vết thương cô ra. Ái Gia khẽ rùng mình, anh biết cô đang đau, điều khiến anh thấy rung động với cô nhất vẫn là sự kiên cường, không sợ điều gì từ phía cô. Sau khi xử lý xong, anh lấy nước muối sinh lý lọ nhỏ, rửa qua vết thương để tránh bẩn gây nhiễm trùng, rồi băng tạm miệng vết thương lại bằng các gạc U-go nhỏ. Ái Gia từ từ mặc nốt ống tay áo vào, bỗng cô bị một bàn tay giữ tay cô lại giữa chừng, động tác nhanh, dứt khoát vén áo cô lên và đặt môi lên phía cổ bên trên vết thương hôn một cách mạnh bạo. Cô không kịp giãy giụa, liền bị một vòng tay giữ chặt trong lòng, tay còn lại vén đuôi tóc cô lên, giữ áo và hôn khắp cổ.
Chống cự không được, cô lặng im để anh hôn.
“Anh Lâm, em tôn trọng anh, em hy vọng anh có thể tôn trọng em”
Trần Lâm dừng động tác, đôi mắt anh nhuộm đẫm nhục dục bỗng khôi phục dần dần trở về trạng thái mạnh mẽ, lý trí, anh buông cô ra, kéo áo cô xuống, lẳng lặng cất đồ nghề vào túi, treo lại vào xe.
“Anh xin lỗi, anh không kìm chế được bản thân… anh… anh… anh xin lỗi!” Trần Lâm cụp ánh mắt xuống, lâu lắm rồi, đã lâu lắm rồi anh mới không kìm chế được bản thân của mình đến vậy, anh không hiểu sao mình lại không tự chủ được trước cô, anh tôn trọng cô, nên hành động của anh đã dừng được đúng lúc.
“Em không trách anh, em chỉ hy vọng rằng sẽ không có lần sau anh hành động như vậy nữa, chúng ta nên đi thôi không là sẽ không ra đến xã đâu”
“Cảm ơn em đã không trách anh”
“Em lớn rồi, đâu nhỏ mọn vậy” Cô mỉm cười với anh thật tươi, khiến nhịp tim của anh bỗng loạn nhịp.
Tại bản NC
“Tại sao hai người đó đi mãi không về vậy?” A Ly sốt ruột đi lại trước hiên nhà
“A Ly sao em không vào trong? Em đang lo cho anh Lâm à?”
“Anh Lâm đi mãi với cô Ái Gia chưa về”
“Không sao đâu á, từ đây ra tới xã chắc chắn sớm mai họ mới về tới à, cái bụng họ ưng nhau rồi cũng nên, A Ly vào trong đi không ốm đấy”
A Tú kéo cô vào trong nhà, phía trong cả đoàn tình nguyện đang ngồi ăn uống cười vui vẻ cùng dân làng bản, trên gương mặt họ dường như không còn nỗi lo lắng về lũ quét nữa, dù rằng thiệt hại về nhà và cửa cũng khá lớn nhưng phần nào cũng đang được mọi người chung tay gây dựng lại.
A Tú kéo A Ly xuống một chỗ trống bên bếp lửa
“A Ly báo anh Lâm với cô Ái Gia xuống xã lấy đồ lên cho bản, cơ mà mưa gió như thế này, trời lại tối rồi, chắc mai họ mới về bản được à”
“Anh Lâm cô Ái Gia đi với nhau vậy, chắc là người yêu của nhau rồi”
Mọi người cười vui vẻ, họ cho rằng Trần Lâm và Ái Gia là một đôi, nhưng mọi người không để ý, góc bếp nhỏ A Ly đang cau có, bực tức vì cô cho rằng Ái Gia cướp mất Trần Lâm của cô.
“Mọi người đang nói đến chúng tôi?” Trần Lâm và Ái Gia bước vào trước con mắt kinh ngạc của mọi người…
—————–
Xe Min: Hay còn gọi là xe minsk, là một loại xe có dáng vẻ to kềnh càng, thô kệch, máy kêu rất to, thường được sử dụng ở các vùng nông thôn miền núi, bởi sức tải lớn, đi được các vùng địa hình khó khăn. Xe được dùng cho việc chở lợn, chở vài tải thóc… Ngày nay xe Minsk chỉ là phương tiện của những gã buôn lậu biên giới, có bị bắt xe thì bỏ luôn cùng hàng.