Anh Phát Bệnh Rồi... Em Đến Đây!

chương 77: đường tố phân tích

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lưu manh!

Quá lưu manh!

Mấy ngày không gặp chỉ số lưu manh của anh thăng cấp rồi!

Hứa Luật vừa thầm mắng chửi vừa theo anh đi vào quán bar xem anh diễn trò gì.

Quán bar không lớn lắm, nhưng khách khứa khá đông đúc, tiếng nhạc xập xình, liếc về phía quầy bar cô nhìn thấy bóng dáng Đường Tố.

Cô tiến về phía anh, chưa kịp lên tiếng, đã nghe giọng anh vang lên: “Mẹ nó! Còn muốn theo tôi đến khi nào???”

Thanh âm không lớn nhưng cũng đủ thu hút đám người đang ngồi gần đó ngoái đầu nhìn lại.

Hứa Luật lúng túng đứng chôn chân tại chỗ, hứng chịu ánh mắt từ bốn phương tám hướng đổ về, gương mặt dần dần đỏ ửng, dưới ánh đèn mờ mờ của quán bar lại càng thêm vẻ dịu dàng đáng yêu.

May là cô không quên vai diễn của mình, cô cắn cắn môi dưới: “Em … Em không muốn chia tay.”

Đường Tố liếc mắt khinh thường, anh xoay người, ra hiệu bartender lấy một ly rượu.

Nhân viên bartender đã quá quen mấy tình cảnh này, anh ta đưa rượu đến cho Đường Tố, tiện thể liếc nhìn Hứa Luật bằng ánh mắt cảm thông.

Hứa Luật đi đến ngồi bên cạnh Đường Tố, dựa vào chút ánh sáng nơi quầy bar, cô mới nhìn rõ Đường Tố, hôm nay anh có vẻ khác so với ngày thường.

Mái tóc hơi rối, hai nút áo sơ mi mở tung, tay áo sắn đến khuỷu tay, vẻ mặt phảng phất chút … phong lưu???

‘Phong lưu’ … Hứa Luật không thể ngờ có một ngày tính từ miêu tả này có thể xuất hiện trên người Đường Tố.

Nhưng biểu cảm của Đường Tố hiện tại chính là như vậy!!!

Người ngoài nhìn vào ánh mắt Hứa Luật lúc này chẳng có gì khác ngoài sự si mê với Đường Tố. Nếu là khách quen của quán bar, chuyện này chẳng có gì xa lạ.

Chỉ là, người đàn ông anh tuấn này mới xuất hiện gần đây thôi. Dựa vào tướng mạo tuấn tú đã thu hút hầu hết tầm mắt của phụ nữ ở đây, đương nhiên cũng bao gồm luôn mấy anh chàng đồng tính.

Tuy rằng diện mạo rất khiến người khác ghen tị nhưng không thể phủ nhận anh là người đàn ông quý phái.

Trong lúc đầu óc Hứa Luật vẫn còn đang bay loạn xạ, đột nhiên có nghe thấy có người kêu tên của cô, khiến cô cực kỳ kinh ngạc, tự hỏi một nơi thế này làm sao gặp được người quen cơ chứ. Kết quả, trước mắt cô lúc này là đám phụ nữ ăn mặc hở hang đang vây quanh … không đúng, nói chính xác hơn là vây nhốt Đường Tố, sau đó bắt đầu lẳng lơ cười cười nói nói với anh. Đường Tố nhấp vài ngụm rượu, trả lời bọn họ vài ba câu, hoàn toàn gạt Hứa Luật sang một bên.

Chưa đợi Hứa Luật lên tiếng, thì có người đã nhìn thẳng mắt cô: “Đường! Cô ấy là ai vậy, từ lúc vào đây đến giờ cứ nhìn chằm chằm anh hoài à!”

Đường Tố phiết môi: “Cô ấy ư … Ha ha ha.”

Nụ cười ấy phảng phất vài phần ‘đặc trưng riêng của Đường Tố’, nếu không Hứa Luật có thể nghĩ rằng đây là một người hoàn toàn xa lạ đeo mặt nạ của Đường Tố mà thôi.

“Tôi là bạn gái của anh ấy”, Hứa Luật không quên vai diễn, bắt đầu bảo vệ ‘lãnh thổ của mình’, lúc trả lời còn đặc biệt nhích sát gần Đường Tố, cố gắng tách đám phụ nữ ấy ra.

“Là bạn gái cũ!”, Đường Tố bổ sung, “Đêm nay, chúng tôi vừa chia tay.”

Mấy người phụ nữ xung quanh bật cười lớn.

“Cô ấy chính là người mà anh đã nói quấn mãi không chịu buông ư?!?”

“Xem ra cũng không có gì đặc sắc!”

“Chơi với cô ta, thà chơi với bọn em còn hơn.”

Trong quán bar nhỏ đã có vài người chú ý về hướng này.

Bộ não Hứa Luật bắt đầu hoạt động …

Đường Tố xuất hiện ở đây, chỉ có một khả năng duy nhất: Có liên quan đến vụ án.

Chính vì lẽ đó … Hung thủ có qua lại quán bar này?

Anh làm vậy là để lôi kéo sự chú ý của hung thủ? Nhưng … ai mới là hung thủ? Trong quán bar ánh sáng mờ ảo, cô quét mắt nhìn những gương mặt xa lạ.

So với người chết, mắt nhìn người sống của cô không tinh tế và chuẩn xác cho lắm.

Tuy nhiên, để gây được sự chú ý của hung thủ, cô có thể phối hợp với anh rất tốt.

Cô cố gắng dùng ánh mắt lưu luyến nhìn Đường Tố: “Chúng ta đừng chia tay được không. Anh muốn gì em đồng ý hết, em không muốn chia tay!”

Mí mắt khẽ động, Đường Tố biết rõ những lời này chỉ là diễn kịch, thế nhưng … Khốn khiếp! Dáng vẻ bây giờ của cô khiến anh chỉ muốn ôm chầm lấy cô, vuốt ve mái tóc cô. Như vậy còn chưa đủ, anh còn muốn hôn cô, hôn giống ở bên ngoài quán bar vừa rồi. Trước đây anh luôn nghĩ hai cái miệng dán chặt vào nhau, động tác ấy rất mất vệ sinh, nhưng bây giờ anh lại cảm thấy nếu cùng Hứa Luật hoàn thành động tác ấy thì …

Ôi!!!

Đường Tố ý thức mình đang đi lệch mục tiêu, hàng lông mày cau chặt.

Biểu hiện của anh lúc này khiến mọi người nghĩ anh cảm thấy khó chịu với Hứa Luật. Ngay lập tức mấy người phụ nữ lại thay phiên nhau chê cười Hứa Luật.

Đường Tố chỉ muốn mấy bịt miệng mấy con người xấu xí này ngay tức khắc.

Thế nhưng cuối cùng lý trí đã đánh bại được trạng thái kích động của anh, Đường Tố nhấp một ngụm rượu để khác chế tâm trạng chính mình, ánh mắt lướt nhìn toàn bộ không gian quán bar.

Từ tư liệu anh có được, hung thủ trong vụ án là tên giết người biến thái giết và ăn thịt người.

Hung thủ chọn lựa sử dụng tiêm chất LSE vào nạn nhân khiến họ đánh mất ý thức, sau đó tiến hành ăn thịt. Từ một góc độ nào đó mà nói, đây chính là quá trình hưởng thụ của hắn. Hắn muốn cảm nhận người phụ nữ sống sờ sờ ấy trải nghiệm cảm giác hắn mang lại. Khi nạn nhân còn sống, ăn thịt bọn họ không đơn giản chỉ vì ngược đãi --- nếu là ngược đãi, hắn sẽ không chọn cách tiêm ma túy bởi làm vậy sẽ khiến bọn họ không cảm thấy đau, điều này đi ngược lại hoàn toàn với kẻ thích ngược đãi.

Hung thủ chỉ ăn thịt nạn nhân sau khi độc tính LSE phát huy tác dụng, nạn nhân không những không cảm thấy đau đớn, ngược lại còn nảy sinh cảm giác hưng phấn, kích động, điều này sẽ tác động lên tâm lý của hắn: là do đối phương can tâm tình nguyện để hắn ăn thịt, điều này cũng được coi là ‘Yêu’. Hắn cho rằng đối phương yêu hắn, hoàn toàn đồng ý để hắn ăn thịt, hòa chung một thân thể với hắn.

Dưới miệng hung thủ, ba bộ phần mặt, ngực và mông là những nơi cuốn hút nhất, hung thủ ăn thịt những nơi này, đợi họ chết đi rồi mới tiến hành cưỡng hiếp. Loại xâm hại xác người này cho thấy trong tâm hồn của hung thủ tồn tại sự tự ti. Tự ti đến mức biến thái, nhất định phải để nạn nhân chết đi, bị hủy hoại mới có đủ dũng khí quan hệ với bọn họ.

Kết hợp với cách thức thủ tiêu phần vụn thi thể cho thấy hung thủ là một người thông minh và hiểu chuyện. Biết cách dùng nước để che dấu và rửa trôi những chứng cứ trên tử thi, điều này lại càng chứng minh hung thủ là một kẻ hết sức tỉnh táo, là tội phạm có năng lực tổ chức nhất định.

Hai lần quăng thi thể đều là trong một hồ nước ở thôn Nam Sơn, khu thành cổ Nam Khanh, căn cứ đặc thù địa lý phạm tội cho thấy hắn sẽ ở không quá xa những thi thể này, bởi có như vậy hắn mới có thể ‘cảm thụ’ được những người phụ nữ đó.

Tổng hợp các phân tích trên, đặc điểm của hung thủ sẽ là: Đàn ông, độc thân, sống một mình, là người từng trải, có trình độ học vấn cao. Từ thủ đoạn ra tay của hung thủ có thể đoán được bản thân hung thủ có khiếm khuyết hoặc bị tàn tật, khiến hắn có cảm giác tự ti. Cũng bởi vẻ bề ngoài nên hắn không thu hút được bạn khác giới, bọn họ xa lánh hắn, khiến nội tâm hắn ngột ngạt và cô độc.

Dưới sự ảnh hưởng tâm lý này, nếu để hung thủ bắt gặp những người phụ nữ cuồng nhiệt, hơn nữa là loại ‘dính chặt không buông’ sẽ tạo nên một sự kích thích cực lớn đối với hắn.

Dĩ nhiên, trong lúc quan sát hắn sẽ không quên chuyện hắn phải làm, hắn phải là người nắm quyền chủ động trong các đề tài bàn tán, hắn cứ chậm rãi nói, dễ dàng thu hút ánh mắt của tất thảy các người phụ nữ xung quanh hắn.

Hứa Luật luôn cho rằng Đường Tố là người không biết giao tiếp, không hiểu thế nào là đối nhân xử thế, thế nhưng Đường Tố trước mắt cô lúc này đây lại đang thoải mái giao lưu cùng với mọi người, hoàn toàn không có bất cứ vấn đề nào xảy ra … Anh vận dụng phương pháp phân tích logic, đặt bản thân vào tình huống hiện tại. Thật sự anh mới đúng là một diễn viên xuất sắc.

“Chào! Cô tên gì?”

Quầy bar xuất hiện thêm một người phụ nữ trang điểm rất đậm, đột nhiên lên tiếng hỏi Hứa Luật.

Hứa Luật thuận miệng nói đại một cái tên: “Tôi tên Tiểu Toa!”

Cô ta vừa nói vừa hất cằm nhìn về phía Đường Tố: “Yêu một người người đàn ông như vậy, rất khổ!”

Hứa Luật nở nụ cười miễn cưỡng, tiếp tục dùng ánh mắt si mê nhìn Đường Tố, nỗ lực đóng tròn vai thiếu nữ si tình.

Người phụ nữ rút một điếu thuốc đưa cho Hứa Luật.

Hứa Luật lắc đầu: “Tôi không hút thuốc lá.”

Cô ta cũng không ép, cất điếu thuốc về, lại đưa mắt nhìn ‘người đàn ông vạn người mê’: “Có điều … anh ấy thực sự rất gợi cảm.” Cô ta kêu hai ly rượu, đẩy một ly đến trước mặt Hứa Luật: “Mời cô!”

Không nhận rượu của người lạ, quy tắc khi ở quán bar này Hứa Luật rõ rõ ràng ràng, cô còn chưa kịp tìm cách từ chối bất ngờ phát sinh chuyện khác.

“Thằng khốn!”

Một người đàn ông từ trong đám người vọt đến, trong tay lăm lăm chai rượu xông đến trước mặt Đường Tố.

Xung quanh nhất thời hỗn loạn, mọi người đang tụ tập quanh Đường Tố vô thức tản ra, ngay cả Hứa Luật cũng bị đẩy ra phía ngoài.

Dựa vào ánh sáng mập mờ, cô nhìn thấy người đàn ông cao khoảng một mét sáu, trên mặt hắn có một bớt đen rất lớn, đầu hói, vẻ mặt hung hăng. Xem ra đã uống không ít, gã chân bước loạng choạng lao tới Đường Tố.

Đường Tố lấy tay chặn lại, tránh sự công kích của đối phương. Khi nhìn rõ tên ma men này, liền gạt hắn sang một bên, hai hàng lông mày cau lại.

Không đúng, không phải người này!

Người anh muốn tìm có khuyết điểm trên cơ thể, nhưng hắn quen ẩn nấp, không bao giờ động thủ trước đám đông bởi vì hắn là một người tự ti. Mấy hành động động trời sẽ khiến hắn e dè. Theo phân tích của anh, đối phương phải chọn lúc vắng người mới ra tay.

Không lẽ sai ở điểm nào rồi?

Hứa Luật vừa định bước sát đến Đường Tố, đột nhiên cảm thấy cánh tay bị kéo lại, sau đó đau nhói một cái - - -

Đau quá!

Cảm giác đau nhói truyền vào cơ thể, cô lập tức hiểu được chuyện gì đang xảy ra, là kim châm.

Cô kêu lên một tiếng, nhưng tiếng nhạc ồn ã cùng tiếng người cười nói đã át đi âm thanh của cô.

Hai mắt Đường Tố như radar, quét một vòng tất cả mọi người có mặt tại nơi đây, đại não không ngừng phân tích, loại suy, …

Đột nhiên có giọng nói truyền đến bên tai anh.

--- Đường Tố!

--- Cứu … tôi …!

Hứa Luật!

Đường Tố xoay người, phát hiện Hứa Luật vốn dĩ phải ở sát bên cạnh anh thì đã biến mất không còn tăm hơi. Ngay lập tức toàn bộ đại não Đường Tố ngừng hoạt động.

Con ma men kia đột nhiên nắm chai rỗng bên quầy ném về hướng Đường Tố. Đường Tố tránh không kịp, trán bị thương một mảng lớn.

Đầu bị đập mạnh khiến đại não đang đình công phục hồi lại. Anh bình tĩnh suy nghĩ, anh dặn lòng phải bình tĩnh mới có thể nghĩ ra được biện pháp.

Trong đầu anh bắt đầu chiếu lại tình hình hỗn loạn vừa rồi, theo phác hoạ chân dung của anh, tất cả những người đàn ông anh nhất định đều chú ý. Anh tin chắc vừa rồi trong vòng một mét không hề xuất hiện bất cứ người đàn ông nào!

Không … Không phải đàn ông!

Là phụ nữ?!?

Không thể nào là phụ nữ. Phũ nữ không hề thỏa mãn các điều kiện trên.

Đường Tố xông đến kéo áo con ma men: “Ai! Ai kêu mày đến đây quấy rối???”

Người đàn ông hai mắt dại đi, miệng hàm hồ la hét: “Cô ta là của tao … Là của tao …”

Gã say rượu tạo ra cục diện hỗn loạn, lợi dụng tình cảnh này, đối phương đã có cơ hội ra tay.

Đường Tố miệng lẩm bẩm chửi thề, cầm xô đá dội thẳng lên đầu gã say.

Cảm giác lạnh buốt khiến gã run cầm cập, cả người cũng tỉnh táo vài phần, gã mở mắt nhìn người đàn ông trước mắt, trong mắt dấy lên vẻ đố kị: “A Bình ghét nhất mấy tên đàn ông thế này …”

Gương mặt Đường Tố đã sớm mất đi vẻ kiêu ngạo, thần sắc lúc này chỉ phảng phất nét lạnh lùng, anh đã biết mình sơ suất ở điểm nào …

Hung thủ là đàn ông … nhưng … nhưng không có nghĩa bây giờ hắn vẫn còn là đàn ông.

Bởi vì là một người đàn ông mang khuyết tật, hắn chỉ còn cách sử dụng sự tiến bộ của y học ngụy trang mình. Hắn giải phẫu thành một người phụ nữ có nhan sắc, sau đó dùng vẻ mặt ấy đi thỏa mãn những người đàn ông có diện mạo xấu xí, là một cách giúp hắn thỏa mãn bản thân.

Nhưng cảm giác này cũng không đủ để xua đi hố đen trong lòng hắn.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio