Kỳ thực, Trì Trụ ở Bắc Kinh, cũng không chỉ là ba, bốn ngày.
Do bên hợp tác làm chung hạng mục này đã xảy ra chút bất đồng ý kiến. Anh phải tốn khá là nhiều công sức, mới nhất trí đạt thành chung một phương thức với đối tác. Sau khi dẹp yên một trận bất đồng quan điểm về việc quản lý của hai bên xong, thì mấy ngày tiếp theo lại trúng vào đợt sương mù đổ bộ, giăng kín khắp trời, dẫn đến tất cả hãng máy bay đều phải hoãn lại mọi chuyến bây, phải ở lại chờ đợi đến hơn một tuần lễ.
Cho nên, Trì Trụ chỉ có thể dùng điện thoại di động call video với Tuấn Kiệt để trò chuyện, giải tỏa nỗi khổ tương tư của nhau.
Tuấn Kiệt vừa có lúc giống như một thằng bé con cần Trì Trụ uốn nắn, nuông chiều, lại có khi như là một người đàn ông cố chấp luôn một mực yêu thương Trì Trụ.
Cậu luôn làm nũng chọc cười anh, còn kể lại cho anh nghe hết tất tần tật mọi việc diễn ra hàng ngày trong công ty của cậu.
Thường thường, Trì Trụ sẽ dựa vào kinh nghiệm từng trải của bản thân mình mà chỉ điểm một chút chuyện cho Tuấn Kiệt, giúp cho Tuấn Kiệt thích ứng rất nhanh với bầu không khí làm việc ở trong công ty cùng với công việc mới của mình, lại còn rất được trưởng phòng coi trọng.
Hai người vừa là thầy trò vừa là bạn bè tri kỉ lại cũng là người yêu của nhau, khiến cho Tuấn Kiệt cảm thấy mối quan hệ của hai người họ đều luôn rất khắng khít đến mức vượt qua mọi cặp đôi đang yêu nhau thắm thiết ở trên khắp thế gian này rồi đi.
Thỉnh thoảng, Tuấn Kiệt nhung nhớ Trì Trụ đến khổ sở, cho nên, cậu không ngại miệng mà luôn nói ra rất nhiều lời lẽ âu yếm, trơ trẽn. Mà, xưa nay, Trì Trụ vốn chưa từng nhận được mấy lời lẽ yêu đương vừa nóng bỏng lại trần trụi như thế, cho nên, vừa mới bắt đầu nghe thấy, anh còn thẹn thùng, không muốn để ý tới cậu.
Nhưng, Tuấn Kiệt thấy anh mắc cỡ đến mức không dám nhìn mình, thêm cả dáng vẻ đỏ bừng cả khuôn mặt của anh, lại càng khiến cậu thêm ngứa ngáy, nóng bỏng ở trong lòng lại càng không e dè mà nói ra lời lẽ kích tình vừa xấu xa, lại trắng trợn hơn nữa.
Kế tiếp, Trì Trụ cũng bị cậu khiêu khích đến độ chỉ đành mặc kệ tất cả, mà cũng tự nguyện đáp lại mấy lời kích thích của cậu, nói qua nói lại, cả hai lại vừa nắm điện thoại di động nói chuyện kích thích nhau vừa DIY.()
Một thời gian dài sau đó, Trì Trụ đã rơi vào sự suy nghĩ mâu thuẫn.
Anh vẫn luôn suy đi nghĩ lại.
Tại sao bản thân anh lại sẽ biến thành như thế này đây?
Anh khiếp sợ, không phải là vì anh sẽ làm ra chuyện như vậy. Mà là trong khi làm chuyện như vậy, trong lòng của anh lại mà nảy sinh ra một luồng tâm tình kích thích chân thật lại đầy mãnh liệt đến khó có thể nói rõ.
Chẳng lẽ bản tính của anh vốn dâm đãng như vậy sao?!
Nhưng, anh lại đang tự suy nghĩ đến chuyện này thì có phải là bản thân anh lại càng đáng xấu hổ hay không đây.
Sau khi Trì Trụ đã đợi ở Bắc Kinh hơn cả một tuần lễ, rốt cục thì anh cũng đã được quay trở về nhà.
Anh ở lại Bắc Kinh bao lâu, thì bầu trời của Bắc Kinh đã xám xịt bấy lâu, xám xịt đến mức khiến cho cả người của anh đều phải ủ rũ theo.
Sau khi trở lại thành phố S, xuống máy bay, vừa gặp lại ánh mặt trời sáng sủa, thì tâm tình của anh mới chuyển biến tốt lên một chút.
Tuấn Kiệt đã hỏi thăm qua Tiểu Diệp biết được lịch trình của Trì Trụ. Cho nên, cậu liền ngồi nhờ theo xe của tài xế riêng mà cùng đi đến sân bay đón anh.
Cậu đứng ở cửa chờ chuyến bay hạ cánh. Vừa đợi được một lát, cậu liền nhìn thấy Trì Trụ mặc một chiếc áo khoác nhung phối với lông vũ, đeo khẩu trang, đội nón kết đang kéo theo hành lí đi ra khỏi cửa ra vào.
Trì Trụ vốn không biết Tuấn Kiệt đến đón mình, cho nên, anh đang định đi đến bãi đậu xe để gọi tài xế riêng đến rước mình về nhà, thì bất thình lình, đã bị Tuấn Kiệt túm chặt lấy vòng eo từ phía sau lưng.
Anh còn tưởng rằng là tên trộm nào lại dám giở trò cướp bóc trắng trợn ở ngay sân bay. Cho nên, anh theo phản xạ mà xử đẹp tên trộm này, lập tức chộp lấy cánh tay của Tuấn Kiệt, liền xoay người lại, trói chặt cánh tay của Tuấn Kiệt gắt gao bẻ xuống.
Nhất thời, Tuấn Kiệt vốn không hề phòng bị, cho nên, cánh tay của cậu bị anh bẻ chặt đến đau đớn, tê tái mà trực tiếp hít vào ngụm khí lạnh.
Ngay lúc này, Trì Trụ mới định thần, nhìn lại kẻ này là ai, mới vội vàng buông tay ra.
– Anh trai à, định đánh cho em tàn phế để hưởng tiền trợ cấp hay sao đây?
Tuấn Kiệt vẫn còn bị đau, vừa xoay bả vai vừa nói.
– Thằng nhóc con nói chuyện xui xẻo,
Trì Trụ dở khóc dở cười, nói:
– Em đã bao lớn rồi hả. Còn chơi cái trò này nữa.
Hai bàn tay của anh đều vội vàng nâng cánh tay của Tuấn Kiệt lên, nhẹ nhàng xoa bóp cho cậu, thân thiết hỏi:
– Có còn đau hay không? Nếu không thì vẫn nên đi bệnh viện khám một vòng cho chắc đi?
Tuấn Kiệt toét miệng, nở một nụ cười thật to, đáp:
– Này đã có là gì. Em chắc chắn là mình không bị gì đâu.
Cậu xoay cánh tay lại, rút về người, rồi cúi đầu, dán môi sát vào sườn mặt của Trì Trụ, thì mới mở miệng thì thầm:
– Chỉ cần anh ôm em, chủ động làm một lần thì em liền không bị gì nữa cả.
Nhất thời, Trì Trụ đều phải đỏ ửng mặt cả lên, vừa xuống tay đánh cậu một cái, lại lườm cậu.
Tuấn Kiệt bị anh lườm đến nửa người đều tê dại, trái tim đều đập loạn lên, rung động không thôi.
Nhưng, trên mặt của cậu vẫn cố gắng mà giữ vẻ trấn định, vừa cười xấu xa, lại nói:
– Anh trai nè, là anh hại em bị thương nha. Anh muốn bồi thường em ra sao đây?
Mà, Trì Trụ là lợi dụng lúc ai đó vẫn còn đang bị đau, mà còn cố ý giơ chân lên, đạp cho cậu một cước, liền xoay người, định rời đi.
Ngay lập tức, Tuấn Kiệt vội ôm lấy cần cổ của anh, trong miệng lại càng không biết xấu hổ mà hô lên:
– Đi thôi, đi thôi. Xem ‘cô dâu’ mắc cỡ rồi kìa!
Vừa nghe xong lời trêu ghẹo xấu xa này, thật sự là Trì Trụ chỉ muốn nói với người khác là anh vốn không quen biết cậu chút nào.
– Em đó, chờ một lát nữa, lên xe thì nên biết giữ mồm giữ miệng một chút đi. Tài xế đều nhìn thấy đây. Để bọn họ biết được còn ra thể thống gì nữa hả.
– Biết rồi, sir.
Ngay lập tức, cả khuôn mặt của Tuấn Kiệt đều tỏa ra ánh mặt trời sáng lạn, vừa cười hì hì mà đưa tay đến nhéo nhéo gò má của Trì Trụ.
Vừa lên xe, Trì Trụ đã ngồi vào ghế phía trong, Tuấn Kiệt liền ngồi xuống theo. Ngay lập tức, một bàn tay ấm áp cầm lấy tay của anh, mười đầu ngón tay đều xen kẽ với nhau, năm ngón tay của người trẻ tuổi nào đó không ngừng cọ lên trên từng đốt trên mỗi ngón tay của anh. Dường như là chợt nhớ tới cái gì đó, cậu liền lập tức hỏi:
– Sắp sửa đến tết rồi, anh đã có dự định nào chưa?
– Không có dự định gì cả. Chắc cũng chỉ ở nhà nghỉ ngơi một chuyến đi. Mấy ngày nay, cũng đã công tác đến quá mệt rồi.
– Đi du lịch thì thế nào? Hiện tại, tuy không kịp sắp xếp để đi du lịch quá xa. Nhưng, chúng ta vẫn có thể đi đến Hải Nam, khí hậu ở đó cũng rất là ấm áp.
Dù là đi công tác hay là đi nghỉ mát, thì Trì Trụ cũng đã ghé đến Hải Nam rất nhiều lần rồi đi.
Anh liếc mắt một cái nhìn về kính chiếu hậu, nhìn thoáng qua hình ảnh phản chiếu của tài xế ở trên mặt kính, thấy tài xế vẫn duy trì một bộ dạng như thường.
Anh mới mở miệng hỏi:
– Em không về nhà sao? Cha mẹ của em đang ở nhà thì làm sao đây?
Tuấn Kiệt dựa lưng về ghế xe, nói:
– Anh vốn không cần phải để ý đến đâu. Em không muốn trở về. Vừa trở về thì toàn là bị hỏi han dồn dập, hết hỏi đến đông rồi tới hỏi tây. Dù em có mở miệng giải thích cả một đống lớn thì ba với mẹ cũng nghe không hiểu.
– Em, thật là…
Trì Trụ thở dài, lại nói:
– Những tháng ngày vẫn còn được ở cùng với người nhà, đều phải nên biết quý trọng. Nếu không, thì tương lai sau này, đến lúc phải thật sự chia ly, thì sẽ hối hận không kịp đâu.
Tuấn Kiệt không đáp lại lời nào cả.
Trì Trụ cũng không hỏi nhiều nữa.
Anh lại bắt đầu mở điện thoại di động lên, vào nhóm chat của công ty mà bàn giao công việc với thuộc hạ.
Với bọn anh mà nói thì những công việc này cần phải chuẩn bị, sắp xếp kỹ càng để cho công việc của năm sau càng thuận lợi hơn thôi.
Hiện tại, trước tiên là nên an tâm mà nghỉ ngơi, lại phát thêm mấy bao tiền lì xì lớn cho nhân viên mà thôi.
Trong nhóm chat của công ty, liền một mảng xôn xao đều gửi tin nhắn ầm cả lên, đều là “chào ông chủ” với icon vui cười tươi rói.
Vừa thấy Trì Trụ đang nhìn màn hình điện thoại mà mỉm cười. Tuấn Kiệt mới nghiêng đầu nhìn anh, tiếp theo, nhích người đến gần, mới thấy nội dung đang ồn ào ở trong nhóm chat kia.
– Em cũng phải có tiền lì xì.
Tuấn Kiệt làm nũng đòi.
– Em lớn như vậy rồi. Còn muốn lấy tiền lì xì gì nữa chứ.
Trì Trụ đẩy ra cái đầu xù của cậu ra, nhìn dáng vẻ giận dỗi của Tuấn Kiệt thì anh liền cảm thấy ghẹo cậu rất là vui nha.
Tuấn Kiệt lấy điện thoại di động ra, lại dùng Wechat gửi tin nhắn cho Trì Trụ:
[ Nếu anh không cho em tiền lì xì, vậy thì phải dùng ‘thịt’ để mà bồi thường nha]
Còn kèn theo thêm một icon bướng bỉnh.
Trì Trụ vừa xem xong, thì mặt già liền đỏ ửng, viết:
[ Vậy được rồi. Quay về nhà, anh cho em một mâm ‘thịt măng nướng’. ]
‘Thịt măng nướng’ là tiếng lóng ở nơi này của bọn họ, tức là muốn đánh người.
Vừa xem xong, Tuấn Kiệt liền cười, quay đầu nhìn lại khuôn mặt cũng đang tươi cười của Trì Trụ.
Ngoài cửa sổ xe, ánh tà dương như là rải ra vô số hạt cát vàng cam lấp lánh, li ti bay lượn, bao phủ lên gương mặt của Trì Trụ. Soi rọi lên một tầng lông tơ ngắn ngủn lại mỏng manh nhuộm lên một tầng mật ong óng ánh. Mà, hàng mi của anh vừa chớp xuống, liền mở ra, trong đôi con người den láy đều vụt sáng lên, xoay chuyển một vòng trong đôi mắt, lại nhìn chăm chú về phía của cậu. Bốn mắt của cả hai đều đang đối diện trực tiếp với nhau. Chăm chú nhìn nhau đến mức khiến cho trong lòng của Tuấn Kiệt đều ngứa ngáy cả lên.
Vừa đến nơi, hai người đều xuống xe.
Tuấn Kiệt đang nhấc theo hành lý, vừa vào cửa nhà lại lập tức vung tay một cái, liền quăng hành lý ở bậc thềm cửa.
Mà, trong lúc Trì Trụ đang ngồi xổm xuống đang tháo giày ra, thì ngay lập tức, đã bị Tuấn Kiệt ôm chầm lấy anh, mấy ngón tay thon dài của cậu liền muốn mò vào trong quần áo của anh.
– Tốt xấu gì thì em cũng nên để cho anh thay một bộ quần áo sạch sẽ hơn có được không… Ai~ em chờ chút đã. Em đừng có hấp tấp như vậy có được không hả.
Trì Trụ mềm mại xin tha,
– Em ngoan một chút đi mà. Làm sao em lại nóng vội như vậy hả. Sắp tới liền…
Tuấn Kiệt mới không thèm nghe anh nói dong dài, cho nên, cậu cúi đầu xuống, liền hôn lên cái miệng nhỏ đang lải nhải của ai kia. Mà, anh phải há môi ra thật lớn mới có thể miễn cưỡng mà chịu đựng nổi đầu lưỡi càn quấy lại kích động của Tuấn Kiệt không ngừng cướp đoạt lấy khoang miệng của anh.
Thật vất vả, đôi môi của anh mới được thả ra, thì Tuấn Kiệt lại đẩy áo khoác của anh lên cao, liền chui cả cái đầu tóc bù xù đi vào trong, không ngừng ma sát lên da thịt khiến cho anh bị ngứa ngáy không thôi. Bên tai của anh lại chỉ nghe thấy Tuấn Kiệt đang nói:
– Khỏi đổi, mắc công lát nữa cũng phải cởi ra thôi à.
Trì Trụ liền cảm thấy, một lần sau so với một lần trước thì Tuấn Kiệt lại càng nóng vội hơn đi.
Trong không gian tối tăm, kín mít trong chiếc áo khoác, hai bàn tay của cậu liền tự giác mà sờ soạng sâu vào trong quần áo, đến cả nút áo sơmi cũng đều không có kiên nhẫn mà mở ra nữa là, cho nên, cậu trực tiếp dùng hai tay kéo vạt áo sang hai ngã một cái, lập tức xé rách thành hai mảnh vải vụn lớn, liền lộ một mảng lớn lồng ngực trần trụi.
Anh nghĩ thầm:
Hỏng rồi. Lần này nhóc con này lại kích động đến vậy, thì không biết nhóc ta muốn làm đến bao lâu nữa đây.
Anh vội vàng bám lấy người của Tuấn Kiệt, ghé sát vào lỗ tai của cậu vừa thở hổn hển vừa thỏ thẻ:
– Em xé rách cái áo của anh mất rồi.
Tuấn Kiệt không có tâm tình nào mà nghe anh nói. Trong chốc lát, anh lại bị Tuấn Kiệt âu yếm mãnh liệt, lại càng phải thở hổn hển không thôi.
Chuyến đi công tác ở Bắc Kinh lần này, đã khiến cho hai người chia xa nhau ra lâu đến như vậy. Cho nên, đây gọi là ‘tiểu biệt thắng tân hôn’. Cả hai đều càng thêm nhớ nhung đối phương không thôi.
Vì vậy, hai người vừa kích tình nóng bỏng, vừa cởi bỏ quần áo trên cả một đường đi về phía phòng ngủ, đến cuối cùng, cả hai đều cùng nhau ngã lên trên giường.
Tuấn Kiệt dùng đầu lưỡi mà không ngừng chiếm lấy khoang miệng của Trì Trụ. Do thời gian hôn môi quá dài, khiến cho đầu óc Trì Trụ đều có cảm giác như bị mê man, mà ở phía sau lại bị Tuấn Kiệt đang mãnh liệt tiến công. Khiến cho anh sung sướng đến không chịu nổi, mà theo phản xạ, cơ thể của anh đáp lại hành động yêu thương kịch liệt của Tuấn Kiệt, mà chỗ kia đang liên tục co rụt lại, siết chặt làm cho Tuấn Kiệt thoải mái đến thể nào không kiềm chế được nữa.
Hai người ôm ấp, hòa vào làm một, quấn quýt không ngừng ở trên giường.
Ngoài cửa sổ, ngắm nhìn tà dương chầm chậm chìm xuống.
Chờ đến khi cảnh xuân của cả hai dừng lại, thì trong phòng đều đã tối đen.
Tuấn Kiệt đưa tay ra ấn công tắc, mở chiếc đèn ngủ lên, ngắm nghía dáng vẻ của Trì Trụ đang mềm nhũn cả người như một vũng bùn, nằm nhoài ở trên người của mình. Cậu dùng mu bàn tay khẽ vuốt ve sườn mặt của anh, lại dâng lên sự thỏa mãn không thôi, liền rơi xuống một nụ hôn đặt ở trên gương mặt của anh.
– Để em đi nấu chút đồ ăn cho anh ăn nha?
Tuấn Kiệt hỏi.
– Không muốn ăn.
Trì Trụ mơ màng, uể oải nói,
– Em không mệt sao?
Tuấn Kiệt xoa cái mông của anh nói:
– Em vừa xả hết mệt mỏi ở trên người anh rồi đây nè.
Trì Trụ đánh lên tay của cậu, hất ra, nói:
– Đừng đùa nữa.
– Tết này, chúng ta đi Hải Nam có được không? Hoặc là đi suối nước nóng đi ha?
Tuấn Kiệt mở miệng nhắc lại vấn đề vào buổi chiều ở trên xe một lần nữa.
Trì Trụ uể oải, ngẩng đầu nhìn cậu, hỏi lại:
– Vậy, còn ba mẹ của em thì làm sao đây?
– Anh không cần phải để ý đến bọn họ đâu.
– Làm sao mà lại có thể không thèm để ý đến được đây. Đó là ba mẹ của em mà.
Bởi vì là ba mẹ của em, nên anh mới đi quan tâm mà thôi.
– Vậy anh đi cùng với em về đó, có được không?
Ngay khi Tuấn Kiệt vừa mở miệng hỏi câu nói này ra, thì trái tim chợt đập mạnh lên, ‘thình thịch’ không ngừng.
Lúc này, Trì Trụ mới hiểu rõ. Thì ra, Tuấn Kiệt nói dông dài, đi loanh quanh một vòng lớn như vậy là đang chờ đợi mình sập bẫy ở chỗ này đây.
Ngay lập tức, Trì Trụ nói bằng giọng điệu lạnh lùng:
– Em về là đủ rồi.
Lẽ nào, muốn nhìn thấy anh bị cha mẹ của cậu đánh chết sao.
– Ba mẹ em vẫn luôn là người biết lý lẽ,
Tuấn Kiệt nói,
– Không phải là lần trước anh đã hỏi em, đã suy nghĩ kĩ về việc hoạch định cho tương lai sau này của mình như thế nào rồi hay chưa, sao?
Nhất thời Trì Trụ chớp mắt mấy cái. Anh vẫn còn chưa chuẩn bị tâm lí đây. Hiện tại, làm sao mà anh dám đối mặt với ba mẹ Lạc đây.
Tự vấn lương tâm, anh vẫn còn cảm thấy hổ thẹn không thôi đây.
– Một lần không được. Thì, đi hai lần, mà hai lần không thành. Cứ đi ba lần. Em không tin, nhiều lần kiên trì đi thăm bằng sự chân thành đến vậy, mà ba mẹ em vẫn có thể từ chối được. Em là đứa con trai duy nhất của hai người họ. Từ nhỏ đến lớn, cả nhà đều luôn nuông chiều em. Em không tin, chỉ vì mối quan hệ giữa anh và em mà ba mẹ có thể làm gì được em.
– Nhóc ngốc. Ba mẹ em vốn sẽ không nỡ ra tay ép buộc em phải làm gì cả. Nhưng, anh đây này, mới là kẻ bị ba mẹ em bắt lấy mà khai đao xử tử đây.
Trì Trụ nản lòng, nói.
– Vậy em liền đứng ra, bảo vệ anh, chỉ cần anh núp ở phía sau lưng em là được rồi.
Tuấn Kiệt nói ra rất là chắc chắn.
Trì Trụ cười cười, lại vừa nghĩ thầm:
Tuổi trẻ vốn chính là tốt đẹp như vậy đây. Tuổi trẻ cũng chính là không cần phải kiêng dè bất cứ điều gì cả. Cứ dũng cảm tiến thẳng về phía trước mà thôi.
Đúng là, ở trong lòng của anh lại cũng có chút cảm động.
– Em biết, ba mẹ em là cửa ải khó khăn duy nhất đối với anh. Ba mẹ vốn không muốn gặp anh, mà anh cũng không muốn gặp ba mẹ. Thế nhưng, có một số việc chung quy vẫn là cần phải đối mặt. Đến cuối cùng, cũng không thể vĩnh viễn mà chắc chắn được rằng, chúng ta có thể an toàn mà yêu đương lén lút, giấu giếm ba mẹ hết cả đời này được. Hoặc cả đời này, cứ hễ về nhà, là em lại càng không thể nào mà hết lần này đến lần khác tìm được đủ mọi loại lý do để qua loa, lấy lệ để từ chối được hết đám phụ nữ do ba mẹ ra mặt làm mai cho em được cả. Hành vi dối gạt này cũng vốn là cách đối xử ‘không công bằng’ với ba mẹ… Rất nhiều chuyện, tự mình nhấc chân tiến lên một bước, liền không thể quay đầu được, chỉ có thể bất chấp tất cả mà giữ vững niềm tin mà lao về phía trước mà thôi. Ví dụ như mối qua hệ yêu đương này của anh và em cũng chính là như vậy. Em đã chuẩn bị kỹ càng để đối mặt rồi. Cho nên, anh cũng phải chuẩn bị kỹ càng đi.
Trì Trụ nghe thấy cậu nói ra từng lời từng chữ đều nghiêm túc lại dứt khoát.
Nhưng trong lòng của anh vẫn còn do dự. Anh thực sự không muốn lại trải qua một đoạn thời gian khổ sở bởi vì tình yêu của anh lại không nhận được bất cứ lời chúc phúc nào từ người nhà của đối phương cả. Nhưng, anh cũng không có chút dũng khí nào, lại đối mặt với người nhà của Tiểu Mẫn, mà giống hệt như năm đó, khi anh ở cùng với Tiểu Mẫn, phải nai lưng ra hứng chịu một trận đòn thê thảm, tiếp theo, lại chỉ đành cùng nhau bỏ quê trốn đi.
Nhưng, Tuấn Kiệt lại hoàn toàn khác biệt với Tiểu Mẫn.
Nhất thời, anh buồn buồn không lên tiếng.
Sau khi đã suy nghĩ kĩ hết lần này đến lần khác, qua một lúc lâu, anh mới gật đầu.