Trong quán bar nổi tiếng nhất tại Los Angeles,
Nơi đây không có ánh đèn lóa mắt cùng âm nhạc đinh tai nhức óc bao phủ lấy sàn nhảy đầy ắp người nhiệt tình quẩy đến đầu óc mơ mơ màng màng nhưng cũng có tiếng nhạc êm dịu của những bản jazz cổ điển kết hợp hài hòa với nội thất được trang trí theo phong cách châu Âu
Không khí thoải mái, những điệu múa nhịp vần, uyển chuyển, song vô số người đẹp và trao đổi tiền bạc cũng có không ít. Nhưng những người qua lại ở đây đều rất phong độ, lịch sự, xinh đẹp mà quý phái.
Trrong một căn phòng riêng, cô gái với mái tóc màu hạt dẻ, giọng đầy chán chường mở miệng: “Không phải cậu bảo là Kirt với Charl tối nay sẽ tới sao, sao giờ mấy người bọn họ vẫn chưa đến vậy?”
“Hai đứa đó nói vậy, mình biết đâu”. Tô Âm giọng bực bội trả lời, mặt đẹp nhăn nhó, tức giận chửi: “Mẹ nó, đường đường là hai thằng đàn ông mà thế quái nào lại bắt mấy đứa nữ sinh “mặt hoa da phấn” như tụi mình chờ đợi vậy hả. Nào có cái lí phụ nữ phải chờ đàn ông cơ chứ?”
Tiêu Mạn Mạn gật đầu liên tục, hậm hừ tỏ vẻ đồng ý: “Đúng đúng, lâu lắm cả bọn mới tụ lại mà dám đến trễ, bắt tụi mình leo cây suốt hai tiếng đồng hồ, cứ chờ lát nữa hai người tới coi tôi thịt hai người như thế nào. Hừm!”
Eria vốn luôn trầm ổn, tối nay ngược lại cũng gật đầu phụ họa, giọng nói có chút hưng phấn: “Ừm, nhất định phải cho ăn đập. À phải rồi, mấy cậu nghe đến vụ của RE chưa, nghe nói là bị một tổ chức mới nổi gần đây tiêu diệt đó.”
Tiêu Mạn Mạn: “Nghe rồi, nghe rồi, ba mình nói là hình như là do một tổ chức lính đánh thuê nhất hạng mới xuất hiện dạo gần đây. Nghe nói bọn họ phách lối tới mức khiến người ta phát điên lên được ấy chứ. Rõ ràng là đã thu dọn hiện trường sạch sẽ đến không một vết máu hay dấu vân tay có liên quan đến mình vậy mà vẫn ngang nhiên để lại kí hiệu của mình ở đó, quá ngầu đi.”
Tô Âm: “Đúng đó, là một tổ chức zô cùng khủng bố na ~ Cơ mà kí hiệu của họ lại là hình hoa tuyết nhá, dễ thương wá luôn. Nhiên Nhiên, cậu thấy mình nói có đúng không?”
Hạ Tử Nhiên khẽ mỉm cười, giọng trong trẻo, thanh thúy vang lên: “Không có ai quy định là một tổ chức khủng bố thì không được lấy một kí hiệu như vậy làm đặc trưng cả. Vả lại,…”
Khi Hạ Tử Nhiên đang nói dở thì ánh mắt bỗng hướng về phía cửa ra vảo, dưới ánh đèn lấp lóa, mờ nhạt của quán bar, bóng dáng của hai người đàn ông đang tiếu sái bước vào.
Hai người song song mà bước đi: một chững chạc nội liễm, một tự nhiên không kiềm chế được, sóng vai đi tới phía bọn họ. Hai người tỏa sáng lung linh, dường như bất kỳ hắc ám nào cũng đều không còn cách nào ngăn trở được hào quang phát ra tứ phía từ họ, không thể phủ nhận, hai người đàn ông này thật đẹp, từ cả khí chất đến ngoại hình…
Kirt mở miệng trước, giọng ăn năn xen lẫn một chút đùa vui, cười hì hì nói: “Mấy quý cô xinh đẹp à, tha lỗi cho tụi tôi nha, dạo này bận quá nên có chút không sắp xếp được thời gian. Tiểu Nhiên, bà vể mà tôi đến muộn, sorry.” Mở miệng là nói xin lỗi trước tiên vậy mà cái dáng vẻ kia thì làm gì có chút nào thành ý muốn xin lỗi, ngay lập tức, cậu chàng bị ba ánh mắt lạnh băng lia tới làm cho nụ cười ấp úng trên khóe miệng càng co rúm lại.
“Tử Nhiên, xin lỗi, mình trễ chuyến bay.” Charl cũng mở miệng giải thích, anh quả thực là có việc bận nên về hơi muộn, nhưng mà bản thân vẫn sai khi đến trễ.
Nhìn về phía hai người đàn ông trước mắt, rốt cục cũng hiểu rõ tính cách của từng người, cộng thêm vẻ phong trần mệt mỏi của Charl nên Hạ Tử Nhiên cũng không nói gì nhiều, thản nhiên đáp: “Ừm, đến rồi thì ngồi đi.”
Thấy Hạ Tử Nhiên không tiếp tục mở miệng, mấy cô gái lúc nãi mới còn ầm ĩ đòi đánh người giờ phút này cũng không nói gì nữa, bất quá, chuyện đang nói dở, vẫn tiếp tục nói.
Tiêu Mạn Mạn mở miệng trước tiên, hào hứng nói: “Nhiên Nhiên, cậu nói tiếp a, với lại cái gì?”
Tiêu Mạn Mạn vừa dứt lời, đồng loạt ba đạo ánh mắt sáng rực liền tập trung trên người của Hạ Tử Nhiên, biểu cảm trên mặt chỉ thiếu điều in luôn một hàng chữ “mau nói a, bọn mình đang tò mò muốn chết rồi”
Thấy mấy cô gái không giận rỗi giống những lần trước, Kirt không khỏi tò mò chuyện mà họ đang nói là gì, bèn hỏi: “Mấy bà đang tán chuyện gì vậy? Sao nghe có vẻ hứng thú thế?”
Tô Âm mở miệng trả lời mắt vẫn tập trung lên người của Hạ Tử Nhiên: “Vụ của RE gần đây, mấy ông nghe rồi chứ, tụi này đang thảo luận về cái kí hiệu mà cái tổ chức tiêu diệt RE kia để lại, hình bông tuyết đó. Quá moe với một thế lực ngầm khủng bố như vậy đi. Nhiên Nhiên, nói đi, vả lại cái gì?”
Nghe hiểu đầu đuôi, Kirt và Charl cũng hứng thú nhìn về phía Hạ Tử Nhiên, bọn họ đều được nghe về vụ này cả rồi, quả thật là chưa còn chuyện gì chưa biết, lúc này có thứ mới lòi ra từ việc lần này, đương nhiên là cũng rất tò mò nha.
Nhìn năm người trưởng thành vốn đã , tuổi đầu, là một trong những nhà thừa kế dòng chính của các gia tộc nổi tiếng có tập đoàn thế gia đi đầu trong từng ngành chủ chốt vậy mà lúc này lại như mấy đứa học sinh học sinh chưa hiểu chuyện đời, hóng hớt nghe người lớn nói chuyện, khóe miệng Hạ Tử Nhiên giật giật, sau đó một giọng nói trong trẻo, khe khẽ vang lên trong căn phòng: “Các cậu có ai từng nghe về ý nghĩa của hoa tuyết chưa:
“Người ta nói rằng hoa tuyết là những giọt nước mắt bị kìm nén
Khi từ trên trời cao xuống hoa tuyết đẹp như nụ cười thiên thần
Khi nó bay một đoạn đường dài đề tiếp đất, hoa tuyết thật mạnh mẽ
Nhưng khi chạm xuống đất, nó lại lập tức tan chảy…
Hoa tuyết đẹp để người khác vui khi thấy nó…
Hoa tuyết trông cứng rắn để người khác không phải lo lắng cho nó…
Hoa tuyết tan lặng lẽ để không ai phải đau lòng vì nó…”
Có lẽ người đặt cái kí hiệu này cho mình là một người mạnh mẽ, kiên cường song lại có ích kỉ muốn một ai đó nhận ra bản thân cũng có một mặt dễ tổn thương, cần một người an ủi. Dám để lại kí hiệu lại hiện trường tức là đang muốn thông báo cho các thế lực khác biết họ chính thức xuất hiện trong giới hắc đạo thuộc Bắc Mĩ, việc diệt RE là kết quả chứng thực đầu tiên cho việc bọn học kiểm soát Mĩ, thành vị vua không ngai mới.
Mặt khác, như mình đã nói, có thể là nó thể hiện cảm xúc của người tạo ra nó. Nói chung là trong thế giới của những người cầm quyền bóng tối, thế lực của họ tạo cho họ sức ép để bản thân buộc phải tiến lên nên đôi khi tưởng rằng là mạnh mẽ nhưng cũng yếu ớt vô cùng.
Các cậu phải nhớ, bản thân là một người sẽ đứng ở vị trí cao trong tương lai, không thể để bản thân quá mức áp lực, nặng nề, đôi lúc buông thõng cũng là cách tốt để bản thân không đi trệch đường. Đã hiểu?”
Nghe xong, một đám người vốn hào hứng nghe chuyện lúc này cũng một mực rơi vào trầm tư, một hồi lâu sau mới từ từ ngẩng đầu lên, trong mắt mỗi người đều lóe lên ánh sáng nhàn nhạt.
Bọn họ biết và cũng hiểu, bản thân ở một vị trí này đương nhiên khó tránh khỏi áp lực từ nhiều phía, đôi khi sự sợ hãi chiếm trọn trái tim họ. Nhưng khi đã bắt đầu làm quen, họ dần thừa nhận áp lực đó mà không hề nghĩ tới việc phải buông lõng bản thân để cho chính mình một không gian để suy tư, cho đến tận hôm nay…
Kirt và Tiêu Mạn Mạn khẽ nắm chặt lấy tay nhau, nhìn nhau mỉm cười. Eria, Charl và Tô Âm cùng đồng thời nở ra một nụ cười nhẹ, thản nhiên nhìn về phía Hạ Tử Nhiên mà đáp: “Ừm, tụi mình hiểu, cho dù có không hiểu thì vẫn còn có cậu giúp bọn mình kéo ra khỏi vũng bùn này mà.”
“Ừm, có Nhiên Nhiên là khỏi lo gì sất, hôm nay bọn mình phải thả lỏng hết mình, buông thả bản thân sa ngã luôn, bồi bàn, rượu a” Tiêu Mạn Mạn cười lớn nói.
“Không say không về”
“Không say không về”
“Không say không về”
“Không say không về”
“Ừ, không say không về”
Âm thanh cười nói bao trùm căn phòng, dường như chính lúc này bản thân những người đang ngồi tại đây đều không biết, chính những lời họ nói và nghe ngày hôm nay lại trong chính tương lai của mình mà tự cứu rỗi bản thân họ.
---------------
Hoa tuyết nở ngoại trừ ngụy trang cho bản thân nó cũng có một ý nghĩa khác, đó là sự giá lạnh mà nó mang tới. Có lẽ vì thế mà hoa tuyết là loài hoa của sự tàn nhẫn, lãnh huyết và vô tình nhưng nó lại là là một loài hoa đẹp và thuần khiết theo một nghĩa nào đó.