“…Người trong giới, vị hôn thê của thiếu gia cậu – Hạ gia gia chủ – Hạ Tử Nhiên…”
Câu nói của Hạ Tử Nhiên phảng phất buông xuống lại như một cây búa gần tạ nện thẳng vào đầu Dạ Hàn khiến anh choáng váng không cách nào bĩnh tĩnh được, hoàn toàn đờ đẫn ngồi yên tại chỗ, trong đầu, từng trận nổ vang ầm ầm biến tất cả những suy nghĩ của mình thành trống không. Gió gầm biển cuộn, ngũ lôi oanh tạc, thiên quân vạn mã nổi lên cũng không khiến anh sửng sốt như lúc này.
Cô ấy vừa nói cái gì? …
Vị hôn thê của ai? …
Gia chủ Hạ gia… Hạ Tử Nhiên?
Nhìn vẻ mặt sững sờ của Dạ Hàn, Hạ Tử Nhiên cũng không nói gì, vẻ mặt thản nhiên không chút ngoài ý muốn.
Cho dù là người kề cận đi theo người đó từ nhỏ thì cũng ít ai biết được hình dáng cô tròn méo ra sao, họ chỉ biết một trong tam vị hôn thê của thiếu gia Dạ gia có một vị tiểu thư được đính ước từ nhỏ của Hạ gia – là một trong tứ đại gia tộc trong hắc đạo và đồng thời cũng là cô, nhưng đó là khi Hạ gia còn chưa sụp đổ.
Nếu là cách đây năm trước, khi Hạ gia vẫn còn, có lẽ cái tên của cô ngày hôm nay sẽ không một ai trong giới không biết và họ sẽ một mực nhớ đến cái tên đó như gắn liền với danh hiệu tiểu thư Hạ gia, vị hôn thê của Dạ Hàn, nhưng, bây giờ thì có lẽ không …
Dường như mất một lúc khá lâu mới thoát khỏi mớ suy nghĩ hỗn độn của mình, Dạ Hàn ngước đôi mắt lên nhìn thiếu nữ trước mặt. trong ánh mắt anh lóe lên những ánh sáng của một viên bảo thạch sáng nhất thế giới.
Lúc nãy còn không để ý, khuôn mặt vốn nhiều năm rồi không được nhìn thấy nữa chợt rõ ràng hơn bao giờ hết trong trí nhớ anh. Sự trưởng thành của thời gian ngăn không được những đường nét khuôn mặt khi xưa không đổi và đôi mắt đó của cô, vẫn nhàn nhạt ánh lên lớp sương mù dày đặc che lấp cảm xúc của mình, vẫn nhàn nhạt một màu tím thâm thúy thuộc về dòng máu của Hạ gia gia tộc chi chính dòng nhất.
Hình như là anh đang nằm mơ rồi, một giấc mơ thật đẹp nữa chứ, có phải hay không nếu bây giờ tỉnh dậy, anh sẽ không bao giờ được gặp lại cô.
Dạ Hàn kích động muốn nhồm lên ôm lấy người trước mặt thì vết thương nơi bả vai cứ như phản lại anh mà cố tình rách ra, máu đỏ nhuốm lên vải bông trắng, anh khẽ nhíu mày, đau nha.
Mùi máu thoáng lan trong không khí, Hạ Tử Nhiên hồi thần, ánh mắt lướt qua trên người Dạ Hàn, thấy có vết máu, cô hơi nhăn mày, bước ra khỏi phòng gọi người tới.
Vết thương rách ra truyền đến cảm giác đau nhức tê dại toàn thân như kéo anh về thực tế, nhắc nhở anh hoàn cảnh trước mắt.
Anh vừa mới nói bản thân là trợ lí của chính mình, bây giờ nói lại bản thân là vị hôn phu của cô - Dạ Hàn, bị cô nghi ngờ là điều khẳng định.
Hiện tại, cô đã khác trước rồi, từ khí chất của cô có thể thấy được những năm nay có lẽ cô đã trưởng thành từ trong máu tanh và đạn súng mà đi ra.
Cho nên dù không nhớ ra anh là ai nhưng lại có khả năng quan sát nhạy bén và phân tích dựa trên trí nhớ về gia huy của Dạ gia mà có thể đoán ra anh là một người đáng để cô cứa ở Dạ gia.
Hơn nữa, cô chỉ dựa vào độ dài sâu của vết thương mà phán đoán được đường kính viên đạn và loại súng như Walther P thì chỉ có thể nói là do cô đã được huấn luyện đặc cách từ bộ đội đạc chủng của Mĩ hoặc FBI nhưng cô lại nói, bản thân là người trong giới vậy thì chỉ còn một khả năng khác là do từng bị thương nhiều từ súng đạn gây nên mà dần trở nên quen thuộc với nó như vậy.
Nghĩ đến đó, không biết tại sao Dạ Hàn lại cảm thấy vô cùng đau lòng, rốt cuộc năm đó cũng là mình không chú ý đến cảm xúc của cô, để cô ra đi lúc nào cũng không hay biết, không che chở được cho cô đã đành lại còn khiến cô phải chịu sống trong khổ cực mà trưởng thành…
Vốn đang suy nghĩ, Dạ Hàn chợt cảm thấy vai trái bỗng truyền đến một trận tê liệt, anh khẽ nhíu mày, xem ra bọn chúng không phải dùng loại đạn thông thường của Walther P rồi, có lẽ là được gia công thêm thì phải.
Một lát sau, cánh cửa sổ phòng chợt lay động, Dạ Hàn lướt ánh mắt về phía màn đêm sâu thăm thẳm, giọng nói lạnh lùng, trầm thấp vang lên khiến cho người khác không rét mà rung, không khí trong phòng như ngưng lại một tầng băng mỏng: “Đi điều tra là ai đã làm chuyện này, tôi muốn hắn sống không bằng chết. Sau lần này, nhớ phải thanh trừng trong gia tộc một cách kĩ càng hơn. Việc hôm nay tôi không truy cứu nửa nhưng cậu hiểu, hậu quả nếu có lần sau, đã nhớ?”
“Thuộc hạ sẽ nhớ kĩ, mong gia chủ trách phạt.” Trong bóng đêm xuất hiện một bóng người đứng trong bụi cây, giọng nói căng thẳng vang lên đáp với Dạ Hàn.
“Được rồi, cho người đi hoàn thành nhiệm vụ lần này đi, tôi sẽ ở lại đây một khoảng thời gian. Nếu hoàn thành xong công việc thì trực tiếp trở về Dạ gia chỉnh đốn lại gia quy đi. Nhớ, đừng nhắc đến chuyện hôm nay xảy ra.”
“Dạ!”
Trong thoáng chốc, màn đêm trở về tĩnh lặng như cũ, bỗng, cánh cửa phòng vốn đang khép hờ chợt mở ra, Hạ Tử Nhiên bước vào, tay cầm một cuộn băng vải trắng, giọng cô lười biếng, nhàn nạt không rõ vui buồn cất lên: “Bác sĩ đã về hết rồi, trong nhà tôi không có người giúp viếc, anh tự băng bs lại vết thương đi, đừng để máu chảy ra nữa, tôi không thích mùi máu.
Về căn bản vết thương của anh ngày sau liền có thể hoạt động như bình thường, đến lúc đó anh có thể rời đi”
Nói xong rồi cũng chẳng thèm để ý đến anh, cô quay người bước nhanh ra khỏi căn phòng. Trong lòng ngổn ngang một cảm xúc khó tả.
Dạ Hàn nhìn về phía cô gái vừa lãnh đạm bước ra khỏi căn phòng không chút để ý đến mình, nừa nhìn lại cuộn băng trên giường cô vừa ném tới, có chút buồn bã cùng hoài niệm. Trước đây anh bị thương toàn là do cô băng bó cho anh, kể từ khi cô bỏ đi năm đó, dù bị thương nặng đến đâu anh cũng muốn tự mình làm. Cho đến khi gặp lại rồi, anh vẫn như cũ vẫn phải tự làm sao?
Cô không giống kiểu sẽ tự khoe khoang bản thân là vị hôn thê của anh, vậy mà hôm nay lại nói ra cho anh biết, hẳn là cô muốn anh trở về báo cáo với Dạ Hàn – cũng là anh đi
Cô là muốn anh đến đón cô hay là muốn chấm dứt việc đính ước vậy, theo tính cahcs cô bây giờ thì vế sau có vẻ nhiều khả năng hơn rồi. Không được, không được, phải tìm cách để ở lại bên cô mới được.
Lần đầu tiên trong suốt năm qua, Dạ Hàn gặp phải một vấn đề bức bách đến mức phải vò đầu bứt tai mà suy nghĩ, làm sao để cua vị hôn thê thanh mai trúc mã xa cách mười mấy năm trời của mình.
---------------
Lúc này, trên sân trượng của Kim Ngân viện, cô gái vắt chéo chân, ngã người tựa vào ban công ngắm nhìn cảnh vật về khuya, trên tay cô là một ly Chateau Lafite – một dòng rượu vang thượng hạng của thế giới.
Đôi tay thon dài, trắng nõn khẽ đung đưa, chất lỏng sóng sánh đượm hương tím nhạt và đen huyền, tự nhiên mà tỏa ra mùi hương nồng nhẹ, Hạ Tử Nhiên khẽ nhấp một ngụm. Hương rượu lan tỏa trong miệng, ngọt, đắng và nhàn nhạt hương thơm. Quả không hổ danh là một trong những dòng rượu vang thượng hạng đẳng cấp nhất thế giới!
Khẽ rủ mí mắt, cảm giác quen thuộc ấy lại trào dâng. Kí ức những năm tháng đó cô đã từng lãng quên hay đúng hơn là cố gắng quên nhưng kể từ khi giấc mơ kia xuất hiện nó lại như xiềng xích bị phá vỡ phong ấn, từng mảnh, từng mảnh dần hiện ra nhiều hơn trong tiềm thức một cách không báo trước khiến cô có chút sợ hãi.
Những bóng đêm đó, cô đã dấn sâu vào vũng nước thẳm ấy rồi, cô không cần thiết phải có ánh sáng của người đó trong vương quốc bóng tối của mình nữa.
Đó là lí do tại sao cô muốn anh hủy bỏ đính ước trong im lặng mà không để ba mẹ phát hiện, suy cho cùng, đã nhiều năm như vậy, anh đã trưởng thành hơn, nên hiểu mặt lợi, hại trong cuộc hôn nhân chính trị không còn lợi ích này nữa rồi.
“ Haiz…” Sớm đã biết, sớm đã không cần, cớ gì phải buồn đau. Sớm đã buông tha, sớm đã quên lãng tội gì phải nhớ đến. Bóng đêm dài triền miên che đi những suy tư phiền muộn của con người ta, lại như dự báo trước đêm đen bao nhiêu thì ánh sáng ngày mới sẽ càng rạng rỡ bấy nhiêu.