Có điều tôi phải mất rất lâu mới có thể ngủ được.
Tôi đã có một giấc mơ.
Trong mơ, tôi quay lại những năm cấp ba.
Châu Mộ học lớp , tôi học lớp .
Tôi phải leo tầng lầu để đến lớp học của cậu ấy.
Mỗi buổi sáng, cậu ấy đều đi rất sớm, bữa sáng cũng không ăn.
Dì Lưu sắp xếp để tôi mang bữa sáng cho cậu.
Tôi chạy đến nỗi sắp gãy chân đến nơi rồi.
“Mệt hả?” Một ngày nọ khi tôi giao bữa sáng, cậu nhìn chằm chằm tôi và hỏi.
“Cậu nói xem?” Tôi thực sự muốn đánh cậu một trận.
Tại sao lại đi sớm như vậy?
“Không muốn mất sức thì cậu thi đậu lên tầng đi, vậy thì mỗi ngày không cần phải chạy nữa.
” Châu Mộ bình tĩnh nói.
“Cũng phải.
”
Kể từ đó, tôi bắt đầu chăm chú nghe giảng, làm bài tập.
Thế nhưng chỉ kiên trì được vài ngày đã thấy đuối rồi.
“Tôi cảm thấy học tập so với leo lầu còn mệt hơn, tôi vẫn nên đem bữa sáng cho cậu thì hơn.
”
“Lý Triều Triều, cậu có phải là đồ ngốc không?"
“Cậu muốn đi đưa bữa sáng cho người khác cả đời sao?” Nói xong thì liền bỏ đi.
Tôi: "! "
.
Sau bữa tối, cậu gọi cho tôi để giúp cậu đi vứt rác.
“Đây không phải là sổ ghi chép sao, tốt như vậy mà không cần nữa à?” Tôi nhìn vào chồng sổ tay cao, mỗi cuốn đều có ghi chú dày đặc.
“Không dùng nữa, vứt đi.
” Cậu trả lời qua loa.
Cứ như vậy mà vứt đi sao?
Học bá đúng là học bá, ghi chép ra để chơi, không muốn đọc liền vứt đi.
Tôi đương nhiên là không vứt rồi, tôi không có ngốc.
Đêm đó tôi ghi chép và nghiên cứu mọi thứ một cách vô cùng thích thú.
Ý tưởng giải đề của cậu đúng là khác với người thường, đơn giản hóa hết mọi vấn đề, đúng thật là rất thích hợp với người như tôi.
Vì vậy, trong hai tháng tiếp theo, tôi thường hay nhốt mình trong phòng để rèn luyện “món bí kíp" này.
Thời gian sau đó, cậu lại vứt một số bài văn, tài liệu viết thực tế đạt điểm tối đa…
Tôi chợt nhận ra—
Châu Mộ điên rồi.
Cũng có thể là học đến mơ hồ rồi.
Cái gì cũng đem vứt cho được.
Tôi học thuộc tất cả các dạng bài một lần nữa.
Một tháng sau, tôi và các bạn cùng lớp đang lang thang bên ngoài, tình cờ gặp được cậu đi ra từ hiệu sách Tân Hoa, cậu nhìn tôi chằm chằm.
“Lý Triều Triều, cậu cứ đi với những người như thế này, thì tiền đồ làm sao mà khá lên được?”
???
“Châu Mộ, các cậu ấy là bạn tôi, cậu nói chuyện hơi quá đáng rồi đó, có biết tôn trọng người khác hay không.
” Tôi không chịu nổi mà nói tiếp, “Cậu cho rằng ai cũng giống như cậu hay sao.
”
Nghe xong, cậu chỉ nói một câu, “Tôi không cần loại bạn như vậy.
”
“Cậu! Ra vẻ cái gì! Đừng tưởng rằng thành tích giỏi một chút thì ghê gớm lắm.
”
“Đậu lên tầng đi rồi nói sau.
”
Ngày hôm đó tôi thực sự rất tức giận.
Có lẽ là vì tức giận, tôi càng thêm cố gắng học tập.
Cuối cùng sau kì thi định kỳ hàng tháng, tôi đậu vào lớp .
Hôm đó khi nhìn thấy bảng xếp hạng, được thầy cô và các bạn khen ngợi, nhìn bề ngoài trông tôi không có gì nhưng trong lòng thì mừng vô cùng.
Lần đầu tiên tôi cảm thấy thành công tuyệt vời đến như vậy.
Thậm chí, về sau nhìn tên tiểu tử thối Châu Mộ kia cũng thuận mắt hơn rất nhiều.
Cũng nhờ có ghi chép của cậu nên tôi mới có ngày hôm nay, vì vậy, tôi quyết định sẽ tha thứ cho cậu.
Buổi tối, tôi hào hứng cầm bảng điểm về nhà, vốn tưởng rằng cuối cùng tôi cũng có thể ở trước mặt mẹ tôi mặt mày hớn hở, kết quả…
Tôi đã có một cuộc cãi vã gay gắt với mẹ.
“Bảo mày cố gắng học hành chứ không bảo mày đi gian lận.
”
…
“Con đã tự mình làm bài kiểm tra mà! ”
“Bài kiểm tra hàng tháng mày đã lần nào được điểm cao như vậy chưa? Mày cảm thấy mẹ mày dễ lừa gạt như vậy sao?”
Mẹ đã làm tôi tổn thương rất nhiều.
Đêm đó tôi chui vào trong phòng khóc một mình.
Kết quả là tiểu tử Châu Mộ nói muốn uống trà sữa, bảo tôi đi mua cho cậu ta?