Cậu ấy lau thật sự rất tỉ mỉ, thậm chí tôi còn cảm thấy rằng cà phê đã khô trước khi cậu ấy kịp lau xong.
“Tôi tự làm được.” Tôi cầm tờ giấy rồi quay người đi vào phòng vệ sinh.
Sau khi vào phòng vệ sinh, tôi cố gắng lau sạch hết những vết cà phê còn lại, khi đang cúi đầu rửa mặt thì điện thoại rung lên báo có tin nhắn.
Tôi lau tay rồi cầm điện thoại lên xem.
Là của Châu Mộ.
“Mẹ tôi tìm cậu sao?”
Nhìn vào màn hình điện thoại, mắt tôi đột nhiên nóng lên…
Không chỉ có nỗi buồn và sự ấm ức.
Mà lúc này, trong lòng tôi, con sóng cứ ngỡ đã ngủ yên từ lâu đột nhiên cuộn trào.
Tôi tắt máy, quyết định không trả lời cậu ấy.
Khi đi ra ngoài, tôi nhìn thấy đám con trai vừa rồi đang ngồi bên cửa sổ.
Do dự hồi lâu, cuối cùng tôi đưa tay lên lau nước mắt rồi bước tới.
Càng đến gần bọn họ, tôi càng cảm thấy hồi hộp.
Bọn họ cởi trần, chân đi giày thể thao, thân thể vẫn ướt sũng, trên sàn nhà vẫn còn mấy vệt nước.
Cậu bạn cắt đầu đinh kia ngồi phía trong góc, trên mày trái của cậu ấy có một vết sẹo, khi nhìn thấy vậy tôi thật sự rất sợ.
Xem ra cậu bạn này không phải là người dễ đụng vào.
Nghĩ đến việc cậu ấy vừa rồi hung dữ như vậy càng khiến tôi cảm thấy bất an hơn.
Hình như bọn họ vẫn đang cãi nhau rất gay gắt, lâu lâu còn động chân động tay.
Song cậu bạn kia hình như không nói gì nhiều, lâu lâu mới lên tiếng một lần.
Tôi lấy hết can đảm từ từ tiến lại chỗ đó nói: “Vừa nãy thật sự xin lỗi, chỗ cà phê đó bao nhiêu tiền, tôi sẽ trả lại cho mọi người”.
“....”
“...”
“Không cần đâu, không cần đâu.” Nam sinh vừa bị mắng vừa rồi lại xua tay.
“Em gái à, chúng tôi thật sự không cố ý nổi nóng với em đâu”, một cậu bạn khác cũng giải thích.
"Đừng khóc nữa! Đừng khóc nữa! Khóc nhiều hai mắt sẽ sưng lên đó”.
….
Hoang mang - ing.
Tôi cảm thấy bản thân thật sự rất mất mặt.
“Cho tôi wechat của cậu, tôi sẽ chuyển lại cho cậu khi tôi về đến ký túc xá.” Nói rồi tôi đưa điện thoại ra.
“À..việc này…”
Bọn họ đều quay đầu nhìn về phía cậu bạn có cái sẹo nơi mày trái kia.
“Muốn thêm thì thêm đi, nhìn tôi làm gì?” Cậu ấy thấp giọng nói rồi liếc nhìn tôi một cái, sau đó lại nhanh nhẹn hướng mắt đi chỗ khác, cuối cùng không quay lại lần nào nữa.
“Hay là…hay là add lão đại của chúng tôi đi.”
“Đúng vậy! Cậu ấy tên là Trì Thần.”
Trì Thần?
Tôi nhìn về phía cậu ấy rồi cúi nhìn chiếc điện thoại của mình.
Hồi lâu sau cậu ấy mới quay lại nhìn tôi, cuối cùng cũng cầm chiếc điện thoại trên bàn lên quét mã QR.
“Bên ngoài trời mưa to quá.” Cậu ấy nhỏ giọng nói.
“Mưa to quá.
To thế này làm sao có thể về ký túc xá bây giờ?”
“Đúng rồi.
Mau ngồi đi, tôi đi lấy trà sữa nhé, ngồi đây đợi hết mưa hãy về.”
“Không cần đâu!”
Tôi lúng túng đứng cầm điện thoại.
“Không phải ngại đâu.”
“Đừng sợ, hết mưa tụi này sẽ đưa em về.
Chứ để em đi về một mình nhỡ đâu bị mưa lớn cuốn trôi mất.”
Cuốn trôi mất?
.
Tôi nhìn ra bên ngoài, mưa rơi ồ ạt từ cửa sổ kính trong suốt từ trần nhà đến sàn, bên ngoài cây cối bị thổi mạnh đến mức dường như sắp gãy.
Nhưng vì có ô trong tay nên tôi vẫn mạnh dạn bước ra.
Kết quả chỉ trong vòng hai phút, chiếc ô đã bị gió thổi rách thành từng mảnh khiến tôi phải đội mưa chạy quay lại, người ướt như chuột lột.
Xong phim rồi, mưa to quá.
“Đã nói với em là đợi chút hãy đi rồi mà.” Một cậu bạn khác lên tiếng.
“Đúng là to thật…” Tôi lúng túng đứng một chỗ nói.
“Trà sữa đâu rồi?” Trì Thần nói.
“Đi xem xem.”
“À…ok.” Cậu bạn đứng bên cạnh liền chạy đi ngay.
“Em ngồi đi.”
Một cậu bạn khác lại chỉ vào chiếc ghế bên cạnh Trì Thần nói.
“Thật sự không cần đâu.”
Tôi vội xua tay.
Trì Thần thấy thế cũng không nói một lời nào, như thể mọi chuyện ở đây không hề liên quan đến cậu ấy vậy.
“Có rồi đây.” Cậu bạn kia rất nhanh đã quay lại, cầm ly trà sữa và đặt nó ở ngay bên cạnh Trì Thần một cách tự nhiên, sau đó cậu ấy cùng hai người nữa chen nhau ngồi xuống.
“Ngồi xuống đi.”
Tôi: "…".
“Em gái đừng sợ.
Trì Thần không ăn thịt người đâu.” Cậu bạn bên cạnh lanh lẹ mở miệng.
Kết quả bắt gặp ánh mắt hình viên đạn của Trì Thần thì liền cúi đầu im lặng uống cà phê.
Sau vài giây do dự tôi cũng ngồi xuống.
Tôi tự nhủ rằng chỉ ngồi đây đợi vài phút, mưa tạnh sẽ đi ngay.
Ngoài ra còn một chuyện tôi cũng phải giải quyết nữa, chính là vấn đề tiền nong giữa tôi và bọn họ.
Sau khi ngồi xuống, tôi lặng lẽ lắng nghe cả nhóm trò chuyện.
Mọi thứ diễn ra không ổn thoả như những gì mà tôi mường tượng.
Trì Thần nói không nhiều, nhưng ba người kia thật sự rất ồn ào, cứ như thể họ chẳng biết mệt vậy.