GÓC NHÌN CỦA DAWSID GREYSUNDER:
“Hehe… hehehe,” Tôi vểnh môi lên, cố gắng kiềm nén nụ cười đang sắp bật thành tiếng.
“Cụng ly nào, tình yêu của ta, vì những điều điên rồ này sắp kết thúc rồi.” Tôi giơ cao chiếc cốc lên và nghiêng người về trước.
“Dô.” Vợ tôi cười lại, cụng ly tôi tạo nên một tiếng keng.
Ngả người vào chiếc ghế bành da thú siêu to khổng lồ cho bản thân mình, tôi thưởng thức hương vị của rượu trái cây lên men với cái giá đắt bằng cả một ngôi nhà. Ngắm nhìn những chiếc nhẫn sang chảnh trên mỗi ngón tay, phản chiếu lấp lánh ánh nến sáng, tôi không thể không mỉm cười thật rộng.
“Hãy nghĩ đi, Glaundera. Sau chuyện này, người dân của chúng ta sẽ không còn phải chịu cảnh sống chui sống nhũi ở đáy xã hội trong lục địa này nữa. Với sự trì vị của Ngài ấy, chúng ta cùng với con dân mình, sẽ ở đó để trực tiếp phục tùng Ngài. Người lùn sẽ không còn phải là công cụ để chế tạo vũ khí cho loài người nữa. Chúng ta, chủng tộc được chọn, sẽ dẫn dắt lục địa đang phát triển này đến kỉ nguyên mới cùng với Ngài ấy.” Tôi cười phá lên.
“Ngài ấy có thật sự quyền năng đến mức đó không anh yêu? Anh là người duy nhất đã từng gặp mặt trực tiếp với ngài. Ngài ấy là người như thế nào?” Vợ tôi ngả đầu lên vai tôi.
“Ngài ấy hoàn toàn khác xa những gì anh tưởng tượng. Anh đã dành phần lớn thời gian tuổi trẻ của mình để chiến đấu với những con thú mana. Khác với những gã người lùn già khác thường tuân theo truyền thống, anh hoàn toàn không quan tâm gì nhiều đến vũ khí do chính mình làm ra. Có gì đáng thỏa mãn khi nhìn người ta thờ ơ vung chém thanh vũ khí mà mình đã dồn hết cả tâm huyết để tạo ra cơ chứ? Không, thứ vũ khí duy nhất mà anh đã hoàn thành là để dành cho chính bản thân anh. Dùng thanh rìu chiến, Full Cleave này, anh đã xé xác cả trăm con thú mana đủ mọi cấp độ. Có vài con thú đã khiến anh ớn lạnh cả xương sống khi chỉ mới liếc nhìn chúng, trong khi vài con khác thì có thể khiến cả những pháp sư mạnh nhất hóa đá chỉ bằng một cái liếc.” —Tôi uống thêm một ngụm— “Thế mà, khi ngài ấy lần đầu lộ diện bản thân, anh không thể thở được. Đầu anh cảm thấy choáng váng như bị búa bổ, trong khi cả cơ thể anh đau nhức đến từng thớ cơ bắp, như thể có hàng ngàn cây kim nhỏ xíu đang đâm vào người anh. Anh đã đứng trước ngưỡng của tử thần vô số lần, nhưng chưa từng có thứ gì lại khiến anh trở nên sợ hãi đến mức đó.”
Nhìn xuống hai bàn tay của mình, tôi thấy chúng đang run lên bần bật. “Anh đã nói rồi, nhưng anh thật sự cảm thấy như mình đang đối mặt với một vị Chúa trời. Anh có cái một cái quan điểm nặng nề rằng ngài ấy không cần đến anh để đạt nguyện vọng của mình, ấy thế mà ngài vẫn chọn chúng ta, em yêu. Ngài đã chọn chúng ta.” Tôi thì thầm.
“Em tin anh, anh yêu. Và khi ngài ấy thống trị cả lục địa này, ngài đã hứa với chúng ta điều gì ấy nhỉ?” Vợ tôi sà vào lòng tôi, ôm lấy cánh tay tôi và dùng bàn tay to lớn của cô ấy vòng qua eo tôi.
“Ngài ấy hứa với chúng ta mọi thứ mà chúng ta hằng ao ước: sự giàu sang, khả năng ma thuật vượt qua mọi hiểu biết tầm thường, muôn người sẽ phục tùng chúng ta, và điều tuyệt vời nhất: một cuộc sống vĩnh hằng để tận hưởng tất cả điều đó. Glaundera, cuối cùng thì anh sẽ có thể vung cây Full Cleave một lần nữa. Sẽ không còn những cơn đau nhức cản trở anh nữa.” Tôi hăng hái nói to lên.
“Thật tuyệt vời quá, anh yêu. Thật sự thì có mặt trong cái Hội Đồng này đã cản trở anh đạt đến tiềm năng hoàn toàn của mình.” Vợ tôi ồ lên ôm ấp và xoa bụng tôi.
Tôi ngả người ra sau, tận hưởng điều này. “Hah! Cả ba nhà vua bọn ta có một câu đùa thường kể cho nhau nghe. Bọn ta thường đùa rằng cả ba nhà vua của thế hệ này thiếu tài năng và tiềm năng pháp sư của mình, hay còn gọi nó là Khuyết điểm của các vị vua của Dicathen. Đm bọn họ! Khác với hai gã kia, anh đã từng là một pháp sư rất quyền lực. Là một pháp sư lõi Cam vào thời hoàng kim của anh, anh đã có thể vươn đến một tầm cao khác nếu như không nhờ cái tai nạn chết tiệt đó đã khiến anh lâm vào tình trạng hiện giờ.”
Điều tôi chưa hề kể với vợ tôi là cái ‘tai nạn’ đó diễn ra khi tôi đang vui vẻ với một nữ dân thường.
Tôi vô thức liếm môi khi tôi nhớ lại cái đêm hôm đó. Mọi chuyện đáng ra sẽ ổn thỏa nếu như ả ta không la hét to đến mức đó.
Tôi chẳng biết làm thế nào mà ông chồng của ả phát hiện ra, nhưng gã ta ranh ma đến mức dùng chính vợ mình để làm mồi dụ tôi. Và tất nhiên, tôi đã giết cả hai người bọn họ để bịt đầu mối, nhưng trước đó thì hắn ta đã có thể đả thương tôi, làm hư lõi mana của tôi vĩnh viễn.
“Bọn chó đáng nguyền rủa đó! Chúng đáng ra phải im lặng chấp nhận số phận của chúng mới đúng! Hơn nữa, chúng đáng lý phải xem đó là một vinh hạnh cho chúng!” Tôi chửi rủa. Bị rơi vào tình trạng thảm hại này, ngay cả việc tra tấn và giết bọn chúng cũng không đủ thỏa mãn tôi. (vl thật… )
“Thôi mà anh yêu! Anh biết rõ tất cả người lùn đều kính trọng anh mà.” Vợ tôi nhẹ nhàng nhắc nhở, khiến tôi tỉnh giấc khỏi những kí ức cay đắng đó.
“Kính trọng? Bah, xàm cứt! Tất cả bọn họ miễn cưỡng tuân theo anh là do hai Lance mà anh sở hữu. Anh có thể cảm nhận được điều đó. Ánh mắt của bọn họ khi nhìn anh, anh biết họ đang nghĩ gì: ‘Tại sao một tên người lùn yếu đuối này lại lãnh đạo chúng ta?’ ‘Ông ta chỉ được cái hên thôi. Ông ta chẳng xứng đáng với ngôi vương và hai người Lance.’”
“Vậy thì chúng ta sẽ giết bất kì kẻ nào dám xem thường anh, đơn giản vậy thôi. Và anh sẽ dùng chính nắm đấm của mình để thực hiện điều đó.” Vợ tôi vươn tay lên trên, sờ soạng bộ râu của tôi với ngón tay dày cứng của mình và cô ấy ngước lên nhìn tôi với một nụ cười thật rộng trên cái cằm vuông vức của mình. “Có vẻ anh đã quên một điều rồi.”
“Tất nhiên. Ngài ấy còn hứa sẽ ban cho chúng ta khả năng sinh sản nữa. Cuối cùng thì chúng ta cũng có thể có con trai và con gái mang trong mình dòng máu Greysunder chúng ta. Thật ra thì, muốn thử xem ngài ấy đã ban điều đó cho chúng ta chưa không?” Tôi đặt cốc rượu xuống và quay người sang nhìn vợ tôi. Khi nhìn sâu vào đôi mắt màu nâu đất của cô ấy, tôi chui qua lớp áo mỏng của nàng để cảm nhận làn da thô ráp, cứng cáp và ấm áp của nàng ấy. Tôi có thể cảm nhận nàng ấy run rẩy nhẹ khi tôi dùng tay mình lướt nhẹ trên da, từ từ kéo tay xuống dưới đó.
Đôi mắt nàng nhắm chặt lại để tận hưởng, tôi dùng tay kia của mình để cởi áo nàng ra. Khi tôi luồn bàn tay mình xuống dưới lớp áo ấy, nàng hổn hển, giật nảy người lên và rên một tiếng nhỏ khi ngón tay tôi chạm hai đầu nhũ hoa đã cương cứng của em.
Tôi lột áo nàng ra để lộ một bờ vai trần, mỉm cười trước khung cảnh đầy mê hoặc này. Tôi chưa bao giờ hiểu nổi cái gu phụ nữ của mấy gã loài người và elf, tất cả bọn chúng đều mê phụ nữ gầy ốm. Một người phụ nữ thực thụ phải có cu cơ bắp săn chắc như thế này đây.
Vợ tôi ưỡn người lại gần một cách thiếu kiên nhẫn khi tôi từ từ cởi đồ nàng ra một chậm rãi; hôn nhẹ lên cặp giò đầy đặn ấy khi tôi banh nó ra—
Ầm!
Cánh cửa phòng chúng tôi bị đẩy mạnh ra, gã lính gác của tôi, người đáng lẽ ra phải đứng canh gác ở ngoài, đang mở to hai mắt nhìn chúng tôi.
“Chuyện quái gì thế này!” Tôi rầm lên. “Ngươi dám xông vào đây mà không—”
Như một khúc gỗ, tên lính gác đó nghiêng người về trước và ngã oạch lên sàn nhà mà không hề nói một lời gì. Ngay khi nhận ra có một cái lỗ trên lưng người lính gác nơi mà trái tim của gã đã biến mất, tôi ngay lập tức phóng người dậy.
Gã ta chết ngắc rồi.
“Xin chào, Greysunders.” Một giọng nói lạnh lẽo vang vọng trong tai tôi. Khi tôi lùi lại, tôi có thể thấy vợ tôi đang nhanh chóng mặc quần áo vào, bối rối trèo ra khỏi chiếc ghế bành.
“Ngươi dám xông vào phòng ta ư!? Ngươi có biết ta là ai không hả?” Tôi hét lên, nỗi sợ hãi chiếm lấy cả tâm hồn tôi khi tôi nhìn chằm chằm vào nhân vật đó. Tôi không thể nhìn rõ được diện mạo của kẻ đó do bóng đêm đã che khuất hắn ta.
“Việc đó không hề quan trọng. Cả hai các ngươi là thứ dịch bệnh mà ta cần phải xóa xổ.” Kẻ đó thờ ơ lên tiếng.
Ngay khi một ánh sáng chiếu chớp nhoáng qua chúng tôi, một bức tường làm bằng nham thạch nóng chảy được dựng lên vừa kịp lúc để chặn đòn tấn công từ kẻ xâm nhập. Tuy nhiên, tôi có thể cảm thấy máu chảy xuống từ đầu lỗ mũi vào miệng tôi từ thanh kim phát sáng mới bị chặn lại kịp thời nhờ ma thuật của Lance của tôi.
“Ol-Olfred! Sao ngươi lại để một tên xâm nhập xông vào phòng của ta như thế chứ!?” Loạng choạng lùi về sau, tôi cố gắng nói to để thể hiện uy quyền, nhưng giọng nói rên rĩ lắp bắp của tôi đã phản bội lại tôi.
“Thành thật xin lỗi, thưa Điện hạ. Thần thực sự không biết làm sao hắn ta lại có thể xâm nhập vào đây, nhưng thần đã cảnh báo cho Mica rồi. Tên thích khách này sẽ không rời khỏi đây được đâu.” Lance của tôi tuyên bố. Ngay cả khi Olfred cúi đầu chào chúng tôi, ánh mắt của ông vẫn dán chặt vào kẻ xâm nhập bí ẩn đó.
Mica là Lance thứ hai dưới quyền kiểm soát của tôi. Mặc dù cô ta không thường tuân lời như Olfred, nhưng do kĩ năng pháp sư đầy mạnh mẽ của cô ta nên tôi cũng không chấp nhặt việc đó.
“Tốt, tốt lắm. X-Xử lý kẻ xâm nhập đó ngay đi! Nếu có thể, ta muốn hắn còn sống!” Tôi chỉ tay đến người bí ẩn đó, mong rằng vợ tôi sẽ không thấy được ngón tay đang run rẩy dữ dội của tôi.
“Ta chỉ muốn cái đầu của gia tộc Greysunders thôi. Ta không muốn tay ta phải vấy bẩn máu của những kẻ ngoài cuộc.” Giọng nói đầy lạnh lẽo ấy vang lên một lần nữa.
Tôi bất lực dựa vào tường khi nghe hắn ta cất tiếng. Vì lý do gì đó, hắn ta khiến tôi thật sự khiếp sợ. Không, với Olfred ở đây và Mica đang trên đường đến đây, tôi không có việc gì phải sợ hết.
“Thật đáng tiếc, thứ ta muốn lại là cái đầu của ngươi.” Olfred đáp lại, tứ chi của ông ấy bùng lửa lên khi ông cường hóa chúng bằng mana.
Ngọn lửa rực rỡ phát ra từ Lance của tôi khi ông ta lao nhanh về phía kẻ xâm nhập kia, khiến hắn ta để lộ diện mạo của mình. Và khi tôi biết chính xác người mà tôi đang đối mặt là ai, thì tôi càng khiếp đảm hơn nhiều.
Đó là một lão già với mái tóc trắng bạc được buộc lại, bập bềnh trong gió như một ngọn suối tinh khiết. Thế mà, bất chấp tuổi tác của lão, lão vẫn đứng đó, chắp hai tay ra sau lưng với một dáng điệu rất bình thản. Cả hai mắt lão nhắm lại, làm nổi bật con mắt thứ ba đang phát rực màu tím trên trán.
[Magma Knights] (Kị Sĩ Mắcma)
Ngay khi Lance của tôi thi triển phép thuật của mình, năm người lính làm từ mắcma ngay lập tức trồi lên từ mặt đất. Tuy nhiên, khi bọn chúng chạm vào lão kia, chúng ngay lập tức tan biến thành từng mảnh vụn nhỏ với một vệt mờ từ cánh tay của lão.
Olfred liên tiếp tạo ra những hiệp sĩ khác, nhưng mỗi lần mà chúng trỗi dậy, chúng ngay lập tức vỡ tan thành từng mảnh nhỏ bởi một động tác quá nhanh để mắt tôi có thể kịp trông thấy.
“Ban phước cho ta.” Olfred nghiến răng niệm chú.
[Hell’s Armor] (Hỏa Ngục Giáp)
Cả cơ thể của Lance hoàn toàn biến thành một lớp áo giáp bùng cháy một ngọn lửa đỏ ngầu khi ông ta tiếp cận kẻ xâm nhập. Ngay khi ngọn lửa lắng xuống, tôi có thể thấy lớp áo giáp bắt mắt làm từ mắcma đã bao phủ Olfred. Những cổ tự rực đỏ chạy dài trên lớp áo, một cái áo choàng bằng lửa xuất hiện sau lưng Olfred.
“Haha! Đây là những gì ngươi sẽ nhận được khi dám hành xử láo toét như vậy! Chết đi!” Tôi điên cuồng cổ vũ. Một nụ cười nham hiểm hiện lên khuôn mặt tôi khi tôi nhìn Lance của mình sắp sửa tiêu diệt kẻ xâm nhập đã đẩy tôi vào tình trạng thảm hại này.
Cú đấm đầu tiên của Olfred đấm ngay trực tiếp vào mặt của kẻ xâm nhập, thậm chí còn phá nát bức tường phía sau lão ta bằng xung chấn. Tôi siết chặt nấm đắm trong hào hứng khi chờ đợi để thấy đống thịt bầy nhầy của lão.
Tuy nhiên, khi lớp bụi mù tan dần, tôi chỉ biết há hốc mồm vì ngạc nhiên. Khuôn mặt của kẻ xâm nhập vẫn nguyên vẹn không tỳ vết, còn cánh tay bọc giáp của Olfred thì bị gãy làm hai, nắm đấm của Olfred thì nát như tương. Tôi còn thấy một số mảnh xương gãy lòi ra từ nắm đấm của ông ấy nữa.
“Ta ngưỡng mộ kĩ năng của ngươi đấy, cho dù ngươi chỉ là giống loài hạ đẳng. Sức mạnh của ngươi sẽ giúp ích cho tương lai của cả lục địa này, nhưng còn bây giờ, ngươi chỉ là một thứ phiền toái cản đường ta thôi.” Khi kẻ xâm nhập cất tiếng nói, lão ta tạo ra một lưỡi kiếm mảnh phát sáng từ đầu ngón tay.
Động tác tiếp theo của lão ta quá nhanh, đến nỗi tưởng chừng như lão vừa dịch chuyển vậy, nhưng lão ta chỉ đơn thuần là di chuyển với một tốc độ kinh khủng khiếp đến mức mắt tôi không tài nào theo kịp.
Kẻ xâm nhập tốc biến đến sát bên Olfred đang cảnh giác cao độ, đầu lưỡi kiếm của lão chạm nhẹ vào giữa lớp giáp của Lance của tôi.
“Nát.”
Bộ giáp Hell’s Amor, bộ giáp được đánh giá là một trong những thần chú phòng thủ mạnh mẽ nhất của phép thuật Hỏa hệ, tan biến thành bụi. Máu phụt ra khỏi miệng của Olfred khi ông bị quất văng thẳng vào bức tường phía sau lưng tôi.
Tôi chỉ biết trố mắt nhìn khung cảnh này. Một cảm giác ớn lạnh chạy dọc xương sống tôi khi tôi thấy kẻ xâm nhập kia nhìn thẳng vào tôi, không chớp mắt.
Cổ họng của tôi khô rát, không thể nói nên lời. Khi tôi nhìn qua người vợ đang run rẩy của mình, tiếng đất đá vỡ nát vang lên khiến tôi quay đầu lại.
“Xin chào Đức Vua và Hoàng Hậu. Mica xin lỗi vì đã đến trễ!” Một tiếng nói thánh thót vang lên bên kia lớp bụi mịt mù.
“M-Mica! Đức Vua của cô suýt nữa thì bị giết rồi! Nhanh chân lên và tiêu diệt người đàn ông kia đi!” Tôi hét lên, ôm chặt vợ tôi.
Mica được xem như một người kì lạ trong tộc người lùn. Cô ta chẳng có đặc điểm quyến rũ thường thấy ở những phụ nữ người lùn khác. Cô ta vừa thấp vừa gầy, với lớp da màu trắng bạch thay vì màu đồng được ưa chuộng.
Ngoại hình của cô ta trông giống hệt một đứa trẻ loài người vậy, nếu không có đôi tai hơi nhọn đó thì chắc không ai nghĩ rằng cô ta thật sự là một người lùn. Và bất chấp diện mạo khác người đó, kĩ năng thao túng trọng lực của cô ta cực kì khủng bố. Mang theo một chiếc chùy to gấp ba lần cơ thể mình, cô ta có thể tự do điều khiển trọng lượng của bất kì thứ gì trong một phạm vi nhất định.
Ngay khi lớp bụi mù tan đi, tôi có thể thấy kẻ xâm nhập đã hoàn toàn tránh được đòn đánh bất ngờ của Mica.
“Lại thêm một thứ phiền phức khác.” Giọng nói của lão nghe có hơi chút ngạc nhiên, nhưng chắc là do tôi tưởng tượng thôi.
Trước khi lão ta tiến đến chỗ tôi, mặt đất bên dưới lão và Lance của tôi rung lắc dữ dội.
“Chào mừng đến với thế giới của Mica. Đừng có chết đó!” Lance cười khúc khích khi cô ta dễ dàng vung cây chùy morningstar của mình.
“Kĩ năng thao túng trọng lực tốt đấy.” Kẻ xâm nhập gật đầu khi lão tiến về phía Lance của tôi. Tôi có thể thấy Mica hoàn toàn bất ngờ khi đối thủ của cô vẫn có thể tiến đến chỗ cô một cách dễ dàng như vậy, mỗi bước chân của lão in hằn sâu xuống sàn nhà đang vụn nát do áp lực trọng trường gây ra.
Ngay cả khi mạng sống tôi đang nghìn cân treo sợi tóc, một cảm giác ghen tỵ dâng lên trong tôi. Đây là những gì tôi khao khát — sức mạnh để có thể chiến đấu giống như vậy; để đạt được đến đỉnh của sức mạnh và khả năng ma thuật.
“Làm thế nào mà ông lại có thể di chuyển xung quanh dễ dàng như vậy? Cơ thể của ông phải nặng hơn bốn tấn!” Mica hét to lên và từ từ lùi lại, giữ một khoảng cách cẩn thận khỏi lão ta.
“Đây là giới hạn của ngươi rồi ư?” Lão ta cất tiếng hỏi.
“Hử?” Lance của tôi đáp, không hề mong đợi một câu hỏi như vậy.
“Chắc là vậy rồi.”
“Giới hạn ư? Mica hoàn toàn không có giới hạn gì hết!” Lance của tôi thét lên và cô nhảy lên để tung đòn quyết định. Cường hóa mana vào vũ khí của mình, tôi có thể thấy không gian xung quanh có chút biến dạng do biến đổi trọng lực. “Nhận lấy này!”
Cây chùy của cô vung xuống với một lực mà tôi nghi là có thể kéo cả tòa lâu đài này xuống mặt đất, nhưng kẻ xâm nhập kia chỉ đơn giản là nhấc một ngón tay lên, đỡ lấy đòn tấn công khủng bố kia một cách bình thản.
Sự tuyệt vọng bao trùm lấy tôi. Mặc dù với khả năng kinh khủng của Lance của tôi, tôi đã biết rằng cô ấy không hề có cửa thắng.
Tôi loạng choạng đứng lên. Tôi không thể chết ở đây được. Tôi cần phải trốn thoát.
Từ phía khóe mắt mình, tối thấy một tia sáng lóa lên ngay khi kẻ xâm nhập tạo nên một lưỡi kiếm phát quang đâm xuyên qua người Mica. Từ những gì tôi thấy, không hề có bất kì vết thương nào từ cú đâm vừa rồi, nhưng chắc chắn nó đã làm gì đó để khiến cô ta gục ngã xuống sàn nhà, mắt cô giờ chỉ còn lòng trắng, cây chùy nặng trịch kia rớt xuống sàn.
Ả vô dụng đó còn chả câu được chút thời gian để tôi chạy thoát nữa.
Kẻ xâm nhập quay mặt về phía tôi và vợ tôi với thanh kiếm phát sáng trên tay mình.
Glaundera hét lên và chỉ chỏ vào lão ta. “N-Ngươi không biết ngươi đang kiếm chuyện với ai đâu! Chồng ta sẽ sớm trở thành cánh tay phải của Agora của gia tộc Vritra, một vị thần đầy quyền—”
“Câm mồm vào!” Tôi quát lên, tát thẳng vào mặt cô ta trước khi cô ta kịp nói hết câu.
“Asura. Không hề có bất kì thần linh nào trên thế giới này, chỉ có asuras.” Lão ấy sửa lời và chậm rãi bước về phía bọn tôi.
“L-Làm ơn, xin hãy rủ lòng thương và tha mạng cho tôi, hỡi Đấng Toàn Năng.” Tôi cảm thấy thứ gì đó âm ấm ở giữa chân mình khi tôi quỳ xuống cầu xin.
“Ngươi có muốn sống không?” Ông ta hỏi, với con mắt độc nhất của mình nhìn xuống tôi.
“V-vâng! Làm ơn đấy! Tôi sẽ làm bất kì điều gì!” Tôi van xin để cố gắng thoát khỏi tình huống hiểm nghèo này. Ai, trong lục địa này, chỉ cần vẩy tay vài phát là có thể dẹp được cả các pháp sư lõi Trắng một cách dễ dàng như thế?
“Ta thấy có vẻ như Agrona đã thất bại trong việc lựa chọn quân cờ của mình,” ông ta tiếp tục nói với giọng điệu đầy mỉa mai.
“Làm ơn, tôi chưa từng gặp ông ấy. Ông ta chỉ gọi tôi đến, đe dọa sẽ giết vợ tôi và thần dân của tôi nếu như tôi không tuân lời ông ta. T-Tôi xin ngài. Điều này hoàn toàn trái ngược lại ý muốn của tôi.” Tôi van xin, dập đầu tôi xuống vũng nước tiểu vẫn còn ấm kia.
“Rất tốt. Hãy phóng thích hai Lances mà ngươi sở hữu khỏi lời thề ràng buộc linh hồn của họ.” Ông ta lạnh lùng ra lệnh.
“P-Phóng thích?” Tôi lắp bắp.
“Đúng vậy. Có vấn đề gì à?” Mắt ông ta nheo lại.
“Không, đương nhiên là không.” Tôi cởi cổ vật mà tôi luôn đeo trên cổ mình ra, vận mana của tôi vào nó. Khi tôi giải phóng lời thề, máu nhỏ giọt chảy ra từ khóe miệng tôi.
Tôi được cha mình căn dặn kĩ lưỡng là không bao giờ được giải phóng lời thề, bởi vì không ai được phép làm điều đó cả. Tuy nhiên, bây giờ thì mạng sống tôi đang gặp nguy hiểm.
Khi cả hai Olfred và Mica phát sáng một màu đỏ mờ để chứng minh cho lời thề ràng buộc của cổ vật đã được giải phóng, tôi quay đầu lại nhìn kẻ xâm nhập.
“Đ-Đó! Tôi đã làm như lời ngài nói rồi.”
“Tốt. Thật xui xẻo cho chúng khi chúng có một tên vô lại như ngươi làm chủ nhân, nhưng chúng sẽ là những quân cờ hữu ích cho cuộc chiến sắp đến.” Ông ta gật đầu trả lời, nhìn vào hai Lance đang bất tỉnh.
“G-Giờ thì làm ơn. Xin hãy để tôi đi.” Tôi ghét cái giọng nói yếu đuối và nhu nhược hiện tại này.
“Xin lỗi, ta có nói là ta sẽ để ngươi đi ư?” Tôi nhìn lên, có một sự thay đổi trong biểu cảm của lão; một nụ cười nhếch mép lần đầu tiên hiện lên trên mặt của lão ta.
Tôi cố gắng trả lời, nhưng không có bất kì lời nào phát ra cả.
Không một lời nào… không một tiếng động… không còn hơi thở…
Nhìn xuống dưới, tôi có thể thấy một lỗ ngay trên cuống họng của tôi, tất cả những gì tôi có thể làm hiện giờ là ngước nhìn lão ta, với hàm há rộng. Khi tầm nhìn tôi dần mờ đi, tôi quay sang nhìn vợ tôi khi cô tuyệt vọng với lấy tôi, với một cái lỗ trên ngực của cô trong khi máu thấm đẫm bộ đồ mình.
Mọi thứ ngày càng tối dần đi. Tôi có thể cảm thấy một bàn tay lạnh lẽo nắm lấy linh hồn tôi, kéo tôi ra khỏi cơ thể của mình.
“Hãy để ván cờ bắt đầu nào.” Những lời nói cuối cùng của kẻ xâm nhập vang vọng xa dần khi ý thức tôi bắt đầu mất dần đi, không biết cái bàn tay lạnh lẽo kia sẽ đưa tôi đến tầng địa ngục nào.