Ánh Sáng Cuối Con Đường

chương 111: chúc ngủ ngon

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Bạn tập?” Đứa trẻ đó lặp lại trước khi tôi có cơ hội trả lời. “Thưa thầy, con tưởng thầy bảo con đến đây để cuối cùng con có cơ hội được huấn luyện cá nhân...”

“Taci, con cũng sẽ được huấn luyện khi con đấu với Arthur ở đây, bây giờ hãy đến đây để bắt đầu buổi tập”. Kordri ra hiệu cho đứa trẻ đang không hài lòng về việc không được học cùng Kordri.

“Thầy? Sẽ có ích gì khi con luyện tập với một đứa thuộc chủng tộc hạ đẳng còn yếu hơn cả con?” Cậu ta càu nhàu, nhìn tôi khó chịu.

Tôi nghĩ điều này thật kỳ quặc, khi nghe một đứa trẻ phàn nàn bằng cách sử dụng từ ngữ và giọng điệu không phù hợp với vẻ ngoài trẻ con của mình.

“Arthur” - Kordri nhấn mạnh - “đã nhận được sự huấn luyện đặc biệt từ ta. Luyện tập với cậu ta sẽ giúp ích cho sự phát triển của con. Con cũng có vinh dự hiếm có khi được đào tạo bằng cách sử dụng quả Cầu Aether, vậy mà con còn dám phàn nàn sao?”

“K-không ạ, con chỉ không chấp nhận việc phải luyện tập cùng tên này, thưa thầy. Con thấy thật lãng phí thời gian khi thầy dành thời gian để huấn luyện một tên con người hạ đẳng này, trong khi Gia tộc Thyestes còn nhiều học sinh đang chờ để được thầy hướng dẫn.” Taci nói rõ.

Tôi không muốn bị xem thường bởi một đứa trẻ, nhưng tôi phải thừa nhận rằng cậu ta có một sở trường khá đặc biệt - chọc tức người khác.

Kordri thở dài, “Con là một trong những học trò tài năng nhất của ta, nhưng chính sự kiêu ngạo của con sẽ cản trở con. Windsom, anh sẽ ổn với việc khi thêm một người khác vào Cầu Aether chứ?” Kordri quay sang Windsom đang ngồi ở phía bên kia của hồ bơi đang cầm quả cầu.

“Ba người sẽ không thành vấn đề,” vị Asura gật đầu đáp lại, và ông cũng lắc đầu ngao ngán với đứa trẻ trước mặt.

Kiềm lại những suy nghĩ thiếu chín chắc của chính mình, tôi trở lại vị trí thiền định bên trong bể. Đứa trẻ cũng nhảy vào, lờ đi tôi khi nó ngồi xuống, ba chúng tôi tạo thành một hình tam giác. Một lần nữa, chúng tôi đã ở trong cùng một không gian đồng cỏ như ban đầu.

“Arthur. Mặc dù chủng tộc Pantheon đều có cách vận dụng chiêu thức mà cậu gọi là 'mana lực' khác nhau, Taci đây đã được đào tạo về phép thuật đặc biệt của tộc Thyestes. Giống như ta đã cho cậu thấy một vài lần gần đây, một trong những thành phần của phép thuật chiến đấu của chúng ta nằm ở những cú đánh nhanh, chính xác, cùng với những cú ném tận dụng động lực và trọng tâm. Bằng cách dựa vào các giác quan của chúng ta để nhận biết nơi đối thủ đang phân phối trọng lượng và động lượng của chúng, chúng ta có thể kết hợp các đòn tấn công của mình để tận dụng đúng thế mạnh của chúng. Bằng cách này, chúng ta không tốn quá nhiều sức để ngăn cản các đòn tấn công của họ và đồng thời bảo tồn sức mạnh của chúng ta khi chúng ta tấn công”, Kordri giải thích.

Taci khoanh tay bên cạnh Kordri, không rời mắt khỏi tôi.

“Khi học điều này, ngay cả các học trò của ta cũng bị cấm sử dụng mana cho đến khi chúng có thể hiểu được chính xác các điều cơ bản về kỹ thuật của chúng ta. Ta không muốn khoe khoang nhiều, nhưng sự nổi tiếng của gia tộc chúng ta đến từ kĩ thuật chiến đấu chết người. Khi nhìn vào một bậc thầy võ sư, cậu sẽ thấy rằng hình thức chiến đấu của họ vừa dữ dội vừa trôi chảy, giống như một cơn lốc chết người. Ta chỉ cho cậu thấy một cái nhìn thoáng qua về điều này, Arthur, nhưng ta muốn cậu luyện tập bằng cách chiến đấu chống lại Taci.” Kordri nói tiếp và nhìn sang đến đứa trẻ, “Taci, con sẽ sử dụng toàn bộ sức mạnh của mình để chiến đấu với Arthur; đừng lo lắng về những thương tích chết người hay cái chết ở đây.”

Tôi chỉ biết đảo mắt trước cái nhếch mép thích thú một cách trắng trợn trên khuôn mặt của Taci khi Kordri nói điều này. Tuy nhiên, biểu hiện tự mãn của cậu ta ngay lập tức biến mất sau khi Kordri nói tiếp. “Arthur, cậu không được sử dụng mana. Ta sẽ không tạo bất kỳ áp lực nào cho cậu từ bây giờ, nhưng sau này thì sẽ có. Cậu cũng không được phép tấn công Taci, mà chỉ đơn thuần là chặn và làm chệch hướng đòn tấn công từ Taci. Đòn tấn công duy nhất mà cậu được phép thực hiện là quăng ném Taci.”

“T-Thầy? Điều này thật vô lý.” Taci bàng hoàng lắp bắp. “Thầy nên đặt giới hạn cho con thay vì tên con người này. Chẳng lẽ ý thầy muốn ám chỉ rằng tên này có thể đánh bại con nếu sử dụng được toàn bộ sức mạnh sao?? Điều này thật điên rồ.” Taci nói

“Taci, ta phát mệt những lời phàn nàn của con rồi. Con đang nghi ngờ ta ư?” Đôi mắt của Kordri trở nên sắc bén. Không có sự thương xót trên gương mặt của ông, ngay lập tức khóa mõm Taci, khiến cậu lắc đầu lia lịa.

“Con không có ý đó, thưa thầy.”

Tôi chưa bao giờ có cơ hội đắm chìm trong cảm giác này… cái cảm giác thỏa mãn khi cha mẹ của một đứa trẻ tự phụ bất ngờ đứng về phía tôi.

“Bây giờ, bắt đầu.”

GÓC NHÌN CỦA KORDRI:

Nếu tôi nói tôi chỉ là ngạc nhiên thì đó là nói dối; không, từ chính xác hơn để dùng là kinh ngạc. Tôi có cảm giác mọi chuyện sẽ thành ra như vậy, nhưng không ngờ lại sớm thế này. Arthur Leywin… một con người thực sự rất bí ẩn.

Taci, khi chỉ mới bảy tuổi, đã thể hiện các tài năng khác thường ngay từ đầu. Cậu bé đã hiểu những điều cơ bản của nghệ thuật chiến đấu của chúng tôi nhanh hơn các học trò khác gấp bốn lần. Mặc dù khả năng phân phối mana đều khắp cơ thể của cậu ta hơi có chút vấn đề, nhưng cậu nhóc này đang cải thiện với tốc độ khiến cho cả trưởng gia tộc ngưỡng cả. Cậu nhóc này là ngôi sao của thế hệ tiếp theo. Tuy nhiên, ngay cả với tất cả các hạn chế được đặt ra, Arthur vẫn đang giữ được phòng thủ của mình - không, thậm chí giờ còn hơn thế nữa - Arthur đang dần bắt đầu theo kịp tốc độ ra đòn của Taci.

Trong khoảng thời gian chỉ vài ngày bên trong cõi linh hồn, Arthur đã bắt đầu đánh ngang tay với Taci. Cậu ta, người thậm chí còn chưa học được nghệ thuật chiến đấu thực sự của tộc Thyestes, đã tiếp thu kiến ​​thức như một con thú đói khát và biến nó thành của riêng mình.

Bất chấp tốc độ và sức mạnh của các đòn tấn công của Taci, Arthur vẫn có thể trụ được. Qua mỗi cú đấm, đá, chém và ném mà Arthur phải đối mặt, bước chân của cậu ta, chuyển động của cậu ta, tất cả đều trở nên nhanh hơn và sắc nét hơn như thể cơ thể cậu ta đang rũ bỏ đi những chuyển động thừa thãi không cần thiết. Sự cải thiện của cậu ta là ở tốc độ có thể dễ dàng nhận thấy ngay cả với một người không được đào tạo trong chiến đấu. Sao có thể như thế được? Cậu ta đã trải qua chuyện gì trong quá khứ? Cậu ta đã phải chiến đấu với bao nhiêu người để phát triển mức độ tiếp thu và chuyển hóa kĩ năng khác thường đến mức này?

Trong những năm tôi vừa là một chiến binh vừa là người huấn luyện, tôi chưa bao giờ gặp phải cảm giác như thế này trước đây. Tôi đã đào tạo hàng trăm người về nghệ thuật chiến đấu, từ trẻ đến già. Tôi đã nuôi dưỡng những học sinh mà sau này trở thành những nhân vật hàng đầu trong Gia tộc Thyestes, nhưng ngay cả khi đó, đào tạo cậu nhóc Arthur này đã cho tôi một cảm giác mà tôi chưa bao giờ cảm thấy trước đây.

Khi tôi dạy Arthur, tôi luôn nhận thấy một cảm giác phấn khích, sợ hãi và tự hào trào dâng; những cảm xúc mà tôi thậm chí không cảm thấy đối với bản thân mình. Việc này tương tự như việc khai quật một viên đá quý chưa biết rõ nguồn gốc, nhưng rõ ràng là nó cực kì quý giá. Arthur vẫn còn chai sạn và thô ráp, nhưng với mỗi lần luyện tập, cậu ta càng tỏa sáng hơn. Chúng ta không thể nào biết được sản phẩm cuối cùng sẽ trông như thế nào, nhưng chính sự khao khát tìm hiểu này đã khiến nó trở nên vô cùng phấn khích, nhưng đồng thời cũng thật đáng tiếc. Cậu ta sẽ có cơ hội phát huy hết khả năng của mình chứ? Hay cậu sẽ hết thời gian trước?

Nếu cậu ta sinh ra là một asura, cậu sẽ là một thành viên nổi bật trong số những người có quyền lực cao nhất. Tuy nhiên, các vị thần đã chỉ xem cậu ta như là một con tốt thí; sử dụng cho đến khi không còn cần thiết. Thật đáng tiếc.

GÓC NHÌN CỦA ARTHUR LEYWIN:

Thằng nhóc kiêu ngạo này. Nếu không có những hạn chế này, tôi sẽ tô màu cỏ bằng máu và nước mắt của nó.

Những ngày vừa qua không có gì ngoài sự thất vọng và phẫn nộ với bản thân tôi vì thực tế là tôi không thể làm gì để chống lại cậu ta. Taci, rõ ràng đang rất khó chịu khi bị Kordri đánh giá thấp, cùng với suy nghĩ rằng chủng tộc của cậu ta thượng đẳng hơn chủng tộc của tôi, dẫn đến việc tôi bị quăng quật như một con búp bê rẻ rách và ăn quá nhiều đòn tấn công đến mức tôi muốn điên máu với nó.

Trong khi các đòn tấn công của cậu ta không có độ linh hoạt và độ chính xác cao như Kordri, do các đòn tấn công và chuyển động của cậu ta được cường hóa bằng mana, nhưng chúng ở cấp độ nhanh hơn tôi đã quen.

Tôi gần như mất mạng ngay đòn tấn công đầu tiên, tôi chỉ có thể suýt soát né được là do cậu ta để lộ hướng tấn công. Với lượng kinh nghiệm mà tôi có được trong chiến đấu và đấu vs từ kiếp trước và lần này, tôi đã có thể phần nào đoán được chiêu thức tiếp theo mà đối thủ sẽ tung ra dựa trên tư thế và chuyển động của người đó. Kỹ năng này hoạt động tùy thuộc vào khả năng chiến đấu của đối thủ, nhưng Taci, mặc dù cậu ta đã thành thạo môn kĩ năng võ thuật của gia tộc mình, cậu vẫn thiếu kinh nghiệm thực chiến.

Không giống như chiến đấu với Kordri, người không để lộ bất kì sơ hở hay động tác sai sót nào, tôi hầu như có thể đoán được các các động tác tiếp theo của Taci. Tuy nhiên, né tránh chúng lại là một vấn đề hoàn toàn khác. Mặc dù các đòn tấn công của cậu ta đều có sơ hở, nhưng chúng vẫn ở cấp độ cao hơn bất kỳ ai mà tôi từng phải đối mặt. Nếu không nhờ kinh nghiệm chiến đấu của tôi, tôi đã bị ném ra khỏi cõi linh hồn này rồi. Sức mạnh và tốc độ tuyệt đối của những đòn tấn công dữ dội có thể khiến bất kỳ nhà thám hiểm hạng S nào cũng phải cuộn mình khuất phục hoàn toàn.

Lực tấn công của cậu ta khiến không khí xung quanh rít lên liên hồi, và mỗi khi tôi đỡ những cú đánh, cánh tay tôi lại đau nhói.

Nghiến răng lại, tôi lờ đi nỗi đau và tiếp tục cố gắng. Chỉ nhanh thôi là không đủ. Tôi cần phải nhanh hơn cậu ta. Để làm điều đó, tôi cần phải giảm bớt các chuyển động của tôi. Cách duy nhất tôi có thể né thành công mà không cần sử dụng mana là cắt giảm những động tác của mình đến mức tối giản nhất. Nếu tôi không thể làm điều đó, tôi sẽ sớm bị giết.

“Ngươi nên quay trở lại với đồng loại của mình thay vì lãng phí thời gian của thầy ta,” Taci hầm hừ nói khi cậu ta tung ra một loạt các động tác tấn công khác. Giống như bản thân tôi, cậu ta dường như muốn đánh tôi thẳng thắn thay vì chỉ quăng tôi xuống đất.

Tôi không có thời gian xa xỉ để đáp lại nên tôi chỉ nghiến răng và tập trung hơn nữa.

Nhanh hơn.

“Mẹ và cha ta đã nói với ta rằng “loài người” các ngươi yếu đuối đến nhường nào, và có vẻ như đó là sự thật. Ta không hiểu tại sao các asura của chúng tôi được giao công việc khủng khiếp là chăm sóc các ngươi.” Taci gầm gừ khi quay lại, huých đầu gối lên.

Tôi cảm thấy đau nhói ở tai vì tôi chỉ có thể suýt soát tránh được toàn bộ lực của đòn tấn công bằng một cú xoay cổ đơn giản.

Nhanh hơn.

Tôi không thể biết bao nhiêu thời gian đã trôi qua; Tôi đã quen với việc luyện tập hàng giờ với Kordri, nhưng điều này dường như lâu hơn nhiều. Khi Taci tiếp tục với những đòn tấn công không ngừng nghỉ của mình, cơ thể tôi nhanh chóng trở thành bao cát với nhiều vết cắt và vết bầm tím.

Không đủ, nhanh hơn.

Đứa trẻ Asura rõ ràng đang càng ngày càng bực dọc hơn và nó bắt đầu cố gắng quăng quật tôi mạnh hơn. Tôi có thể thấy bàn tay cậu ta đưa ra, hy vọng sẽ nắm được điểm yếu. Tuy nhiên, bây giờ, tôi đã bắt đầu quen với các chuyển động của cậu ấy nên việc né tránh trở nên dễ dàng hơn. Những đòn tấn công của cậu ta từng quá nhanh đến nổi tôi chỉ thấy vệt mờ, đang dần trở nên rõ ràng.

“Nếu không phải là do tộc Vritra và giống loài lai tạo ghê tởm của chúng, thầy của ta sẽ không bị mắc kẹt ở đây để dạy cho ngươi, hy vọng là một con chó có thể học được điều gì đó có ý nghĩa đối với asura.”

Phải nhanh hơn.

Mồ hôi bắt đầu làm cay mắt, cản trở tầm nhìn của tôi. Những ngọn cỏ bay xung quanh chúng tôi khi những bước chân và chuyển động của chúng tôi nhấc những khối đất đá bay lên không trung.

Chết tiệt thật, nhanh hơn đi!

Cơ thể tôi bắt đầu phản kháng khi tâm trí tôi trở nên mệt mỏi. Nó bắt đầu chuyển động chậm hơn do sự mệt mỏi trong cơ thể tôi. Mỗi lần tôi né, cơ thể tôi đau nhói.

Tôi phải làm gì? Rất lâu rồi tôi không chiến đấu trong thời gian dài và né tránh các đòn tấn công tầm cỡ này, điều này khiến tôi suy sụp với tốc độ thậm chí còn nhanh hơn bình thường.

Nếu tôi giảm tốc độ của mình, thì tôi sẽ chịu đựng toàn bộ cơn thịnh nộ của đứa trẻ này, nhưng tôi không chắc mình có thể tiếp tục trụ được bao lâu nữa.

Tâm trí tôi quay cuồng khi cố gắng nghĩ về một câu trả lời. Hãy suy nghĩ đi, Arthur. Kordri đã nhấn mạnh điều gì trong suốt thời gian này? Bảo tồn và phân phối mana và năng lượng một cách hợp lý. Hình thức chiến đấu của Taci không nhanh gọn như của Kordri, nhưng vì cậu ta có thể cường hóa cơ thể bằng mana, nên cậu không mệt mỏi như tôi.

Sự linh hoạt.

“Đúng rồi, là sự linh hoạt”. Arthur, mày thật đần, Kordri đã cho mày câu trả lời từ nãy giờ. Hãy linh hoạt, nhưng cũng quyết liệt. Giống như một cơn bão.

Ngay cả khi tôi đã có một ý tưởng rõ ràng trong đầu, thật kinh khủng khi cố gắng thực hiện nó khi một sai lầm có thể dễ dàng dẫn đến cái chết của tôi. Ngay cả trong cõi linh hồn, việc này vẫn rất đáng sợ.

Taci có dấu hiệu kiệt sức khi khuôn mặt tự mãn của cậu ta trở nên nhăn nhó. Tuy nhiên, các đòn tấn công của cậu ta không chậm lại, cậu ta tiếp tục tấn công như vũ bão.

Đừng chỉ né tránh. Phải làm nhiều hơn. Tìm kiếm cơ hội để tạo một đòn tấn công cho mình. Thuận theo các động tác của cậu ta chứ không chống lại nó.

Một vết cắt khác xuất hiện trên má tôi từ đòn tấn công của Taci khi tôi không thực hiện được chiêu thức mà tôi đã nghĩ ra.

Không đủ nhanh, Arthur.

Cậu ta đá mạnh vào bên xương sườn của tôi, làm tôi mất thăng bằng.

Tôi cắn môi để giữ cho mình không quằn quại trong đau đớn. Tôi biết rằng một vài xương sườn đã bị gãy, điều đó có nghĩa là một hoặc hai cơ quan nội tạng của tôi đã bị thủng.

Nhanh hơn.

Đừng chống lại cuộc tấn công của cậu ta. Bảo tồn năng lượng. Trở nên linh hoạt.

Lợi dụng thời khi cuối cùng cậu ta cũng tung trúng được một đòn mạnh, Taci ngay lập tức tiếp tục bằng một quyền thẳng, nắm đấm của cậu ta được cường hóa bằng mana màu tím.

“Chúc ngủ ngon.” Giọng nói khàn khàn của Taci vang lên.

Não tôi hét lên để cơ thể tôi di chuyển, để tránh điều này. Nhưng nếu tôi chỉ né nó thì tôi sẽ không thể tránh đòn tấn công tiếp theo của cậu ta.

Tôi lờ bản năng của mình đi, sử dụng động lực từ cú đá cuối cùng của Taci, xoay người theo chiều ngược chiều kim đồng hồ, khi nắm đấm của cậu ta hướng về phía tôi. Đồng thời, tôi giơ tay phải lên, căn thời gian để bắt lấy nó.

Nếu tôi thất bại trong việc canh đúng thời gian hoặc tốc độ của thao tác này trong một phần nghìn giây, đầu tôi có thể sẽ bị thổi bay, nhưng tôi đã chôn vùi những suy nghĩ đó và tập trung cao độ.

Thời gian dường như chậm lại khi tay phải tôi nắm lấy cổ tay phải của Taci. Tôi ngay lập tức hạ thấp trọng tâm của mình và quàng tay cậu qua vai tôi và tôi xoay cơ thể mình. Tôi có thể cảm nhận được lực đấm của cậu ta và Taci bị nhấc lên trong vô vọng.

Sử dụng chính sức mạnh từ cú đánh của cậu ta, tôi chuyển hướng đòn tấn công của cậu và quật mạnh cậu xuống đất.

Những gì tôi không mong đợi là sức mạnh từ cú ném của tôi tạo ra một miệng hố có kích thước bằng cả một ngôi nhà. Ở giữa hố là Taci, nằm dài và máu ứa ra, với tròng trắng mắt hiện lên.

Tôi gục xuống và cố gắng hít thở, vì tôi nhận ra rằng xương sườn bị gãy đã làm thủng một lá phổi của tôi. Trong khi tôi thường không bắt nạt một người trẻ hơn mình, nhưng khi nhìn xuống trạng thái bầm dập đầy mình của thằng nhóc, tôi cười toe toét hài lòng.

"Chúc ngủ ngon."

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio