Ánh Sáng Cuối Con Đường

chương 117: những bước tiến và lùi

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

GÓC NHÌN CỦA ARTHUR LEYWIN:

Thậm chí trước khi tôi có thể mở mắt, điều đầu tiên tôi cảm nhận được là tiếng bước chân mềm mại trên sàn gỗ cũ. Âm thanh ấy văng vẳng bên tai tôi, giúp tôi cảm nhận mơ hồ về kích thước của căn phòng mình đang ở.

Hàng loạt các mùi ngào ngạt, phong phú với các loại thảo mộc và gia vị lạ lẫm đã đánh thức các giác quan của tôi, làm tôi mất tập trung. Mở mắt ra, thứ đầu tiên chào đón tôi là mặt dưới của mái nhà tranh. Miệng lưỡi khô khốc vì thiếu nước, cơ thể tôi thấy ổn; hoặc ít nhất là tôi nghĩ thế; cho đến khi tôi cố di chuyển.

Bàng hoàng, không có phản ứng nào khi tôi cố di chuyển chân của mình cả; thậm chí còn không có tí cảm giác hay hồi đáp nào khi tôi cố di chuyển các bộ phận từ thắt lưng xuống. Tôi lập tức kéo chăn đắp lên nửa thân dưới của mình ra, chỉ để thấy rằng chân đã hoàn toàn được băng bó và nẹp chặt vào thanh gỗ để cố định lại.

“Chân cháu vẫn ổn, nhóc ạ. Ta chỉ làm tê để cháu không phải thức cả đêm vì cơn đau,” một giọng nói nhẹ nhàng mà vang làm tôi chú ý.

Quay lại nơi bắt nguồn giọng nói dịu dàng kia, tôi bắt gặp một nụ cười hiền dịu của người phụ nữ đứng tuổi với những dấu vết lão hóa. Dù các nếp nhăn đã điểm trên gương mặt nhưng chúng cũng không giấu nổi sự trang nghiêm duyên dáng của bà ấy. Khoác trên mình chiếc áo choàng xám đơn giản, phù hợp với mái tóc dài tết chặt phía sau, bà ấy tiến gần tôi với đôi mắt lấp lánh.

Thở phào nhẹ nhõm trước lời nói của bà ấy, tôi ngả lưng xuống giường. “Cháu thấy thế nào rồi, nhóc?” Bà ấy vỗ về, đặt bàn tay ấm áp của mình lên trán tôi.

Tôi chớp mắt không ngừng. Thứ cuối cùng tôi nhớ là mình đã giáng một đòn mạnh vào con gấu titan trước khi bất tỉnh. Tôi quay đầu lại, nhìn xung quanh. Mình đang ở trong một căn phòng rộng rãi, nhiều ánh sáng và được sưởi ấm bởi một lò sưởi bằng đá. Bên cạnh đó là một căn bếp nhỏ với nồi, chảo đủ kích cỡ, cái thì treo trên tường, cái thì xếp chồng lên nhau. Cạnh những chiếc ghế lót nệm đã mòn được đặt xung quanh lò sưởi và một bàn ăn nhỏ trước căn bếp, có rất ít các thứ khác trong căn nhà này.

“Bối rối hả?” Người phụ nữ đứng tuổi cất tiếng.

“Vâng ạ,” tôi đáp giọng khàn khàn trước khi lên cơn ho. Người phụ nữ đó nhanh chóng đứng dậy khỏi chỗ ngồi bên cạnh tôi rồi quay lại với một cốc nước ấm. Sau vài ngụm, vị cảm giác như thiên đường chất lỏng vậy, tôi tự tin mình có thể nói những từ liền mạch.

“Cảm ơn…”

“-Myre. Cháu có thể gọi ta là Myre, nhóc ạ,” người phụ nữ tiếp lời cho tôi, lấy chiếc cốc rỗng trong tay tôi đi.

Khi tôi ngồi đó, một cơn đau nhức lại ập đến đôi chân, như thể một dòng lửa đang nhấn chìm nó vậy.

Hiểu nhầm biểu cảm đau đớn của tôi là sợ hãi, Myre khẽ cười khúc khích. “Đừng lo, ta không ăn thịt cháu đâu. Dù vậy, nói đúng ra thì ta đã ‘đánh cắp’ cháu từ chỗ Windsom. Thật may là ta đã làm thế. Nếu ta chỉ cần chậm trễ một tý nữa thôi, ta sợ đôi chân kia sẽ tốn khá nhiều thời gian mới có thể chữa lành được.”

“K-không phải như thế. Chân của cháu…” tôi cố nói bằng cách nghiến răng.

“Có vẻ thuốc giảm đau đã hết tác dụng rồi.” Đặt cốc nước xuống đầu giường cạnh tôi, Myre kéo thứ duy nhất “bao bọc” tôi lên.

Tay tôi lập tức che “chỗ cần che” ở giữa hai chân, làm Myre lại cười khúc khích. Cẩn thận gấp tấm chăn lại chỉ để lộ chân tôi, bà ấy nhẹ nhàng đặt tay lên đôi chân đang băng bó của tôi.

Lúc Myre tháo băng cũng là lúc tôi có thể toàn bộ vết thương mà đôi chân mình đã gánh chịu. Tôi không thể không bàng hoàng khi nhìn chúng. Những vết sẹo chằng chịt ở hai chân. Đầu gối và mắt cá chân hứng chịu nhiều vết chém nhất, nhưng thứ khiến tôi ngỡ ngàng hơn là trông chúng như thể đã ở trên chân tôi rất nhiều năm rồi.

Mồi hôi lạnh bắt đầu ứa ra trên trán khi cơn đau ở chân càng ngày càng tệ hơn. Myre cẩn thận kiểm tra từng xăng ti mét một chân tôi khi các miếng băng đã được gỡ bỏ hoàn toàn.

Sau khi hài lòng gật đầu với bản thân, bà ấy mang đến một xô chứa đầy dung dịch thảo dược gì đó mà mùi rất hăng. Tôi lặng lẽ quan sát người giám hộ của mình khi bà ấy với bàn tay nhanh nhẹn, tỉ mỉ cắt rồi ngâm những miếng vải dài để băng bó chân tôi. Tôi bị cuốn hút bởi những động tác nhịp nhàng khéo léo kia.

“Trưởng Lão Myre…”

“Làm ơn, Arthur, ta mong cháu sẽ gọi ta là bà Myre thôi,” Bà ấy ngắt lời tôi, vẫn tập trung vào đôi chân.

“Ừm, bà Myre, cháu đã bất tỉnh bao lâu rồi?” Tôi hỏi, sợ rằng với đôi chân dường như đang được chữa trị này thì chắc cũng khá lâu rồi.

“Mới hơn hai đêm thôi, nhóc ạ.” Sau khi bà ấy thay xong miếng băng cuối cùng ở chân trái của tôi, bà ấy quay về phía tôi, đôi mắt màu xanh lá cây đục thăm dò tôi. “Giờ thì cháu cảm thấy thế nào?”

“Thoải mái hơn rồi. Cảm ơn bà,” tôi thật sự biết ơn khi cơn đau bắt đầu lắng xuống nhờ chất lỏng giống như gel làm mát ngấm vào băng mới.

Đón nhận lòng biết ơn của tôi với một nụ cười dịu dàng, bà ấy gom các mảnh vải đã dùng lại và vứt vào cái chậu đầy nước. Sau khi đổ một ít bột giống như muối vào nó, bà ấy kéo váy lên rồi bước vào trong chậu, dùng chân giặt mấy miếng vải đó.

“Myre, bà chắc mệt lắm rồi. Để cháu giặt cho,” tôi nhanh chóng thể hiện khi niệm chú vào tay, sẵn sàng điều khiển nước.

“Không không, ổn mà. Làm vậy mới giúp tấm thân già cỗi này có cơ hội tập thể dục.” Bà ấy một tay xua tôi một tay giữ gấu váy.

Khi tiếp tục nhìn bà ấy dẫm lên tấm vải ướt đẫm, tôi hỏi, “Bà Myre, có phải cháu, à không, chúng ta vẫn ở Epheotus không?”

“Dĩ nhiên rồi, nhóc. Còn nơi nào có thể giúp cháu chữa trị đôi chân nát như tương kia?” Myre đáp, vẫn đều đặn dẫm lên những miếng vải.

“Thật xin lỗi, chỉ là…” Mắt tôi nhìn xuống chân bà ấy.

“Ồ. À thì, ta cũng cho là làm những thứ này bằng mana sẽ dễ dàng hơn, nhưng như thế có gì vui nữa? Ngay cả khi là một asura, có những phép thuật mà chẳng thể miêu tả được. Ví dụ như sự lạnh lẽo của nước giữa những ngón chân ta như thể đống quần áo ướt quấn xung quanh bàn chân ta vậy. Còn gì vui khi dùng phép để chuyển động nước chứ?” Bà ấy bày tỏ, nháy mắt với tôi.

Những lời nói ấy khiến tôi cứng họng, nhưng tôi không thể hy vọng hiểu được quan điểm của một chủng tộc cổ đại, nơi mà ma thuật đã ăn sâu vào chính bản thân họ. “Cháu xin lỗi, chỉ là việc thức dậy trong tình trạng này khá bỡ ngỡ với cháu. Để không thất lễ, cháu thực sự cảm ơn sự chăm sóc tận tình của bà, nhưng cháu chỉ nghĩ phép mana điều trị sẽ đẩy nhanh quá trình bình phục của cháu hơn thôi.”

“Nếu một câu thần chú điều trị đơn giản có tác dụng với cháu thì cháu sẽ không phải khập khiễng và xương chân của cháu cũng khác rồi,” bà ấy cười khúc khích khi quấn khăn vào tay.

Tiến về phía tôi, bà ấy cong môi thành một nét cười tinh nghịch. “Bên cạnh đó, ta sử dụng mana thuật để hàn gắn đôi chân của cháu đấy.”

Myre búng tay về phía tôi, một vụ nổ lạnh buốt xuyên qua ngực tôi trước khi tôi có thể kịp phản xạ lại.

Ngay lập tức tôi nằm ngửa ra giường, mở to mắt nhìn chằm chằm vào màn sương mờ ảo đã làm dịu vết thương mà tôi nhận từ con gấu titan. Khi ngọn lửa nhỏ dần, những vết thương chảy máu trên khung xương sườn tôi bắt đầu lành một cách nhanh chóng.

Một tiếng cười có nhịp điệu khiến tôi không khỏi bàng hoàng, tôi liếc xuống thấy Myre không kiềm chế nổi sự sung sướng của bà ấy. “Ai cũng dính chiêu này!” bà ấy ra dấu, đôi tay vẫn bao bọc trong màn sương mờ.

“B-bằng cách nào?” tôi lầm bầm, những ngón tay lần theo vết cắt đang nhỏ dần rồi đóng vảy.

“Một người phụ nữ cần có những bí mật của mình, cưng à.” Giọng bà ấy dịu lại khi khẽ ấn một ngón tay trên môi. Mặc dù đã già nhưng tôi không thể không ngại trước hành động nhí nhảnh của bà ấy.

Ho vì sự ngượng ngùng của mình, tôi ngồi dậy, kéo chăn đắp thêm cho mình. “Cảm ơn sự chăm sóc tận tình của bà, Myre, và cả sự hiếu khách nữa. Cháu biết không có nhiều chỗ trống ở đây.”

“Không có gì. Với cả, căn nhà tranh cũ kỹ này không phải nơi ta sống. Ta chỉ dùng nó khi cần một chút bình yên, và thỉnh thoảng, để chữa bệnh,” bà ấy cười, đưa tôi một bát súp ấm. “Ta không chữa trị cho bất kỳ ai đâu, cháu biết đấy, ta chỉ muốn gặp cậu bé loài người mà được xem là vị cứu tinh của cả thế giới thôi,” bà ấy dõng dạc tuyên bó khi nháy mắt với tôi.

Đáp lại bằng nụ cười yếu ớt, tôi cẩn thận nhấp từng ngụm một. Ngay lập tức, một thứ nước dùng thơm ngon của các loại thảo mộc tươi mát lấp đầy vị giác của tôi, dụ dỗ tôi tham lam uống thêm một ngụm nữa trước khi đặt xuống giường.

“Đừng cố tỉnh dậy vào tối nay. Vết thương trên chân cháu không dễ lành như mấy vết xước nhỏ trên ngực đâu. Phải mất hàng giờ liền chân cháu mới phục hồi ở trạng thái đó, vì vậy nên hãy nghỉ ngơi đi; đó là nhiệm vụ hàng đầu của cháu,” Myre cảnh báo. “Nước đặt ở bàn trong tầm với của cháu, nếu cháu cần đi vệ sinh thì có một bô ngay cạnh giường đấy. Ngủ ngon nhé cưng.”

Myre bỏ đi, để tôi lại với mớ suy nghĩ với nguồn sáng duy nhất, ngọn lửa đang âm ỉ trong lò sưởi. Dường như tôi mới chỉ nhắm mắt trong một giây, nghĩ lại ngọn lửa bạc mà bà ấy đã tạo ra khi tôi giật mình tỉnh giấc vì một cơn đau nhói khác. Nó không dữ dội như lúc Myre thay băng cho tôi, nhưng nó đủ đau nhói khiến tôi không ngủ tiếp được nữa. Căn nhà tối như mực, vài tia ánh trắng chiếu qua mái tranh.

Ngọn lửa đã tắt từ lâu, chỉ còn lại một mùi khói mờ nhạt. Tôi không biết vết thương của mình đã phục hồi đến mức độ nào, nhưng tôi thấy bồn chồn khi nghĩ đến việc đang lãng phí thời gian.

Từ bỏ suy nghĩ quay trở lại giấc ngủ, tôi ngồi dậy, đứng thẳng lên và bắt đầu làm điều hữu ích duy nhất tôi có thể làm trong lúc này: Thiền định.

Khi tôi tập trung vào lõi mana xoáy sâu trong xương ức của mình, một luồng năng lượng lạ lẫm chào đón tôi. Đột nhiên, ngọn núi mà tôi đã phỉa tôi luyện để vươn tới lõi bạc giờ chỉ là đồng bằng bằng phẳng, lộ ra như một tấm bản đồ để tôi băng qua.

Hấp thụ mana từ môi trường xung quanh, tôi ngập ngừng bắt đầu tinh luyện khi thứ năng lượng ngoài hành tinh hút mana mà tôi đã hấp thụ một cách đầy thèm khát và kết hợp nó với lõi mana của tôi. Màu vàng nhạt trong lõi bắt đầu phát sáng khi mana len lỏi khắp cơ thể, lấp đầy tĩnh mạch, cơ bắp, xương và da với một năng lượng hùng hục.

Tôi cảm nhận được cơ thể mình run lên không thể kiểm soát khi lõi mana bắt đầu sáng hơn đến khi nó có màu vàng, nhưng thay vào đó, nó lại có màu bạc sáng.

Năng lượng chưa được tinh chế đang hoành hành trong cơ thể tôi tiếp tục suy giảm ở các lớp lõi, làm cho lõi bạc ngày càng sáng hơn khi mỗi đợt năng lượng bùng lên. Tôi nín thở, sợ rằng ngay cả thay đổi nhỏ nhất cũng cản bước sự phát triển nhanh chóng của lõi mana. Cuối cùng thì nguồn năng lượng bí ẩn đã tinh luyện lõi mana của tôi lên đến đỉnh cao của giai đoạn Bạc Trung Cấp.

Ngay khi việc chuyển đổi đã kết thúc, tiếng va chạm chói tai của kim loại mới vang lên bên tai tôi. Như thể một bức tường vô hình đang kìm hãm tâm trí tôi đã biến mất, cơ thể tôi tự chuyển sang giai đoạn thứ hai trong ý chí của Sylvia.

Mở mắt ra, tôi có thể thấy những cổ tự vàng nổi lên từ cánh tay và vai. Thật ngạc nhiên, các cổ tự phát sáng bắt đầu thay đổi, thiết kế của chúng ngày càng phức tạp hơn trước đây, trông chúng như một loại ngôn ngữ cổ xưa. Mái tóc rối bù của tôi dần chuyển từ màu nâu vàng tự nhiên sang màu trắng, rồi lại trờ về màu nâu vàng.

Đồ đạc trong phòng rung lên bần bật khi rơm và các mảnh vụn rơi xuống từ mái nhà, căn phòng chi chít những tia ánh trăng. Tuy nhiên, dù các nồi niêu xoong chảo va vào nhau, thứ âm thanh duy nhất lọt vào tai tôi là tiếng chuông cao vút.

Khi tóc tôi trở lại màu cũ, những cổ tự mới hình thành phát sáng hơn khi màu sắc bắt đầu biến mất khỏi thế giới. Ngay sau đó, những màu sắc duy nhất tôi có thể thấy là trong các hạt cực nhỏ nổi xung quanh tôi. Nhưng có gì đó đã thay đổi. Trong những lần tôi sử dụng kĩ năng Dragon’s Awakening (Sự Thức Tỉnh Của Rồng), tôi chỉ có thể thấy được bốn màu của bốn nguyên tố. Tuy nhiên, các đốm màu tím rải rác rất nhiều trong các mảng màu xanh lam, vàng, đỏ và xanh lục.

Sau khi sử dụng cách này để giết Lucas, tôi nghĩ mình đã có thể kiểm soát được sự khắc nghiệt đi kèm với việc sử dụng giai đoạn hai của ý chí thú Sylvia. Tuy nhiên, ý chí thú dường như từ chối cơ thể tôi quyết liệt hơn bao giờ hết, cho đến khi tôi không thể chịu đựng nỗi đau đớn của việc tách cơ thể mình ra nữa.

Tôi phải giải phóng Dragon’s Awakening (Sự Thức Tỉnh Của Rồng), và như thể một xô nước được hất ra để dập tắt ngọn lửa đang bùng cháy, tất cả năng lượng, sức mạnh và nỗi đau ngày càng lớn trong tôi đột ngột biến mất. Một sự yên tĩnh kì lạ vây quanh tôi khi tôi cảm thấy bối rối, bất lực và yếu đuối mặc dù lõi mana đã phát triển.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio