Ngay khi nghe xong lời cảnh báo của Myre, tôi gần như chỉ biết câm lặng và tê liệt. Tôi đã có linh cảm rằng chuyện rốt cuộc sẽ diễn ra như vậy, nhưng những lời nói của bà ấy lại càng khiến linh cảm của tôi trở nên quá đỗi chân thực.
Tâm trí tôi quay cuồng, cố gắng nghĩ ra lý do để bác bỏ lời cảnh báo của bà Asura. Nhưng, tôi chẳng nghĩ ra được gì cả. Bất kể lượng mana tôi đã truyền vào để cường hóa cơ thể nhiều bao nhiêu đi chăng nữa, kĩ năng Burst Step (Bùng Tốc) đã trực tiếp kích thích cơ bắp đến nhiều mức mà chúng rách toạc ra và nghiền nát xương tôi thành từng mảnh.
“Cháu đã luôn nghĩ thế giới này là một thế giới với vô hạn các khả năng, và ma thuật sẽ là trung tâm của mọi thứ. Nhưng rồi cháu đã nhận ra, rốt cuộc như thế nào đi chăng nữa, luôn có một giới hạn giam cầm những kẻ muốn mạo hiểm trong một cái lồng vô hình.” Tôi thở dài, nhìn lên cái trần gỗ phía trên.
“Ta biết cháu đã dành rất nhiều thời gian để phát triển kĩ thuật mana này, và thật thô lỗ khi tọc mạch vào chuyện của người khác, nhưng kỹ năng di chuyển của cháu thực sự hoạt động như nào vậy?” Myre hỏi, đôi mắt xanh mơ hồ của bà xuất hiện một tia thích thú.
Đầu tiên, tôi nói cho bà ấy về cách mà tôi nảy ra ý tưởng về kỹ năng này. Myre đã biết đến nền tảng của kĩ năng Mirage Walk do Gia Tộc Thyestes tạo ra, thứ kĩ năng đã cứu mạng tôi một vài lần. Sau đó, tôi tiếp tục giải thích về cơ chế và cách mà tôi cải thiện Mirage Walk. Mirage Walk đã từng chỉ là một kĩ năng bị động dùng để che dấu sự dao động mana của bản thân. Một tháng trước, tôi đã cố gắng tập luyện để thành thạo Burst Step, nhưng kết quả cuối cùng chỉ là những cơn đau đớn vô tác dụng.
Đây là lần đầu tiên tôi tạo ra một mana thuật vượt qua ranh giới của thế giới này, thứ chỉ có thể trở thành thành hiện thực nhờ kiến thức từ kiếp trước của tôi. Nhưng tôi không nào thể nói thế với bà ấy điều đó được. Thay vào đó tôi đã kể cho bà cách mà tôi đã nảy ra ý tưởng đó.
“Thật thú vị.” Myre nói một cách hứng thú. “Có thể tận dụng sự phức tạp của cơ thể đến mức đó… Ta thật sự không bao giờ có thể nghĩ ra được điều đó.”
“Ta đã khá sốc khi nhìn thấy cơ thể của cháu ở tình trạng như vậy, nhưng sau khi nghe cháu giải thích về cách kỹ thuật ấy hoạt động, hên là chân cháu chưa bị tàn phế đấy.” Bà tiếp tục, vẫn còn chút lo lắng.
“Việc đó giờ cũng chẳng quan trọng nữa, đúng không? Cháu không thể dùng kĩ năng này mà không hủy hoại cơ thể và xé nát cơ bắp của mình, nên cháu sẽ phải nghĩ ra một thứ khác để chuẩn bị cho cuộc chiến sắp tới.” Tôi nhún vai, cố giấu đi vẻ mặt cay đắng của mình. “Thật thoải mái, Myre. Cảm ơn vì đã chữa lành đôi chân của cháu.”
“Arthur, ta phải nói rằng ta không tự tin lắm về việc có thể tái tạo lại kĩ năng mà cháu vừa nói. Sự kiểm soát và tinh chỉnh phức tạp mà một người cần có được để kiểm soát Burst Step (Bùng Tốc) này là vượt quá khả năng của ta.” Bà ấy cười khúc khích. “Ta đã trở lên tự mãn do tuổi già. Ta đã tìm ra những bí mật của Vivum và từ bỏ công dụng của việc sử dụng mana từ rất lâu rồi. Nhưng hãy yên tâm, ta sẽ đem bí mật này xuống mồ với ta.”
“Cảm ơn bà.” Những gì bà ấy nói đã khiến tôi thoải mái một chút trong tính huống khó xử hiện tại.”Myre, cháu cảm thấy hơi buồn ngủ một chút…”
“Được rồi, cháu yêu,” bà Asura trả lời ngay lập tức. Nhìn tôi với một ánh mắt thông cảm, bà thổi tắt nến trong phòng và rời đi.
Với sự vắng mặt của ánh lửa, căn lều trở lên tối tăm, mắt tôi chỉ có thể nhìn ra những ánh trăng mỏng manh len lỏi qua mái nhà tranh. Những đốm bụi nhỏ và tro tàn dư âm ỉ, nhảy múa trong lò sưởi hòa quyện cùng ánh trăng phủ kín bầu không gian với không khí se lạnh.
Nói với Myre rằng mình buồn ngủ chỉ là một lời nói dối. Ngủ là thứ cuối cùng tôi muốn làm, tôi đã lãng phí thời gian đủ rồi.
Nhắm mắt lại, tôi bắt đầu phân tích tình hình hiện tại.
Việc đột phá vào lõi Bạc không chỉ là một bất ngờ thú vị duy nhất kể từ khi lõi của tôi được tinh chỉnh đến giai đoạn Trung Cấp. Lượng mana hiện tại tôi có thể sử dụng được nhờ sự đột phá này, cùng với Mana Rotation (Luân Chuyển Mana), thật sự đã tăng cao hơn rất nhiều so với lúc tôi đến lục địa này. Khả năng cận chiến của tôi cũng tiến bộ vượt bậc nhờ Kordri, kết hợp với kiếm thuật của mình, tôi có thể dễ dàng đạt được hạng AA của một mạo hiểm giả mà không cần dùng tới tới ma thuật.
Mặc dù vậy, tôi lại có rất ít cơ hội để cải thiện phép thuật hoặc mana thuật. Tôi đã từng hy vọng mình sẽ học được một vài điều về cách thao túng mana của các Asura, nhưng không, không một chút nào cả. Các Asura đã cho tôi một môi trường rèn luyện tốt nhất để đảm bảo tôi sẽ đi đúng hướng, nhưng họ không đời nào truyền đạt lại cho tôi bí mật về cách thao túng mana của họ.
Mirage Walk là kĩ thuật duy nhất tôi tự mình tổng hợp lại được, nó là một kỹ năng quan trọng, nhưng nó lại có rất ít tác dụng trong một trận chiến lớn.
Cách tháo túng Mana một cách thành thục luôn là một câu hỏi không có lời giải đáp rõ ràng; dù không khó bằng điều khiển Aether, nhưng nó vẫn khó. Diacthen là một vùng đất với vô hạn khả năng so với thế giới trước kia của tôi, có thể nói là như thế, nhưng so với Epheotus hay thậm chí là Alacrya, lục địa quê nhà của tôi chỉ như là một đứa trẻ chập chững tập đi khi so sánh về kiến thức và sự hiểu biết về mana.
Cũng có những Asuras tồn tại ở Alacrya, và không sai khi nói rằng, qua nhiều thời đại, họ đã truyền lại hiểu biết của họ cho cư dân nơi đó. Từ tầm nhìn của một thủ lĩnh, nếu Agrona muốn chiếm toàn bộ Dicathen, hắn không chỉ phải thành công trong việc chiếm cả lục địa của chúng tôi mà còn phải bảo vệ Gia Tộc của hắn khỏi những Asura tại Epheotus, những người đang kiên nhẫn chờ đợi Vritras lộ ra điểm yếu.
Để có thể hoàn thiện mục tiêu của mình, hắn ta sẽ cần những chủng tộc hạ đẳng trong lục địa của hắn phải mạnh hơn so với Dicathen. Do lực lượng của Alacyan sẽ gặp khó khăn khi phải vượt biển, cùng với một vài lý do khác, thứ mà tôi muốn biết là chúng mạnh đến mức độ nào.
Tôi trở nên tò mò với thông tin mà Cynthia Goodsky đã cung cấp cho các Asura và những người cầm quyền của Dicathen. Tôi chắc chắn rằng họ đã có những biện pháp phòng thủ thích hợp, nhưng cho đến khi tôi tận tai nghe toàn bộ thông tin hiện giờ, năng lực hiện tại của quân địch vẫn còn là một dấu chấm hỏi to đùng.
Tôi nghĩ đến khả năng thật sự của các Scythes và Retainer của chúng. Dựa theo báo cáo mà Windsom nói với tôi, mỗi Retainer có đủ khả năng quét sạch một tiểu đội do Lance chỉ huy.
Liệu tôi có đủ khả năng để giết một Retainer với năng lực hiện tại của mình hay không? Tôi cũng không dám chắc. Alea Triscan, một Lance đã bị sát hại, đã đạt đến ở lõi Trắng. Mặc dù sự phát triển lõi mana của cô ấy dựa vào cổ vật được ban tặng cho mỗi Lance, nhưng nó vẫn cho cô một lượng sức mạnh đáng kể. Vậy mà thứ đó có thể giết cô ấy một cách dễ dàng như thế; do đó, ngay cả khi học được rất nhiều kĩ năng mới ở đây, tốt hơn hết là tôi không nên coi thường một kẻ như thế.
Phần còn lại của buổi đêm là sự hỗn hợp không thể phân biệt giữa tỉnh táo và những khoảnh khắc buồn ngủ. Trước khi tôi kịp nhận ra, căn nhà đã tràn ngập ánh nắng mặt trời.
Vươn tới cái thùng rỗng bên cạnh giường, tôi đặt nó lên đùi. Tôi sử dụng mana, tạo ra nước từ lòng bàn tay, tôi vỗ nhẹ vào mặt hy vọng nó sẽ giúp mình tỉnh táo.
“Ta có thể nói rằng cháu đã có một đêm khó ngủ.” Giọng của Myre vang lên từ rìa căn lều.
“Bà đoán thử xem?” Tôi đùa, cảm thấy tỉnh táo hơn một chút từ dòng nước tươi mát.
“Quầng thâm dưới mắt cháu sắp lan đến cằm rồi kìa.” Bà ấy cười khúc khích, và đi về phía tôi.
Bỏ tấm chăn trên người tôi, bà cẩn thận gỡ băng trên chân tôi. Tôi đã thấy mắt của bà chuyển sang màu hoa oải hương như khi bà dùng Realmheart và kiểm tra tôi một cách cẩn thận.
“Tốt lắm, xương chân của cháu đã được đặt đúng chỗ nên ta có thể phục hồi cho nó ngay bây giờ. Ta đã phải xử lý từng chỗ để đề phòng trường hợp mà xương và cơ bắp phục hồi không đúng cách.” Dứt lời, tay của Myre bắt đầu phát ra ánh sáng bạc khi bà sử dụng Aether. Bà đưa tay xuống chân tôi, tay bà tạo ra lớp sương bạc. Lớp sương bạc ấy từ từ bắt đầu xuyên qua da và ngấm vào chân tôi.
Đầu tiên, chỉ có một chút cảm giác râm ran khi đôi chân tê cứng của tôi bắt đầu có cảm giác trở lại. Tuy nhiên, cảm giác đó không tồn tại lâu khi cơn đau dữ dội bắt đầu lan khắp chân tôi. Nếu không biết rằng Myre đang thực sự chữa lành cho đôi chân của mình, tôi thật sự rất muốn cắt chúng ngay lập tức. Và cơn buốt tiểu mà tôi nhịn từ lúc tỉnh dậy cho đến giờ thực sự đang làm cho tình hình xấu đi.
Tôi có cảm giác như đôi chân không thực sự được chữa lành. Thay vào đó, có cảm giác như Asura đang tạo cho tôi một đôi chân mới nhưng với một cách đau đớn nhất.
“Gah!” Tôi khóc nghẹn khi cào vào giường với mong muốn nó sẽ làm tôi bớt tập trung vào cơn đau.
“Đáng ra ta nên cảnh báo trước với cháu về cơn đau này, nhưng ta đã bắt cơ thể cháu hồi phục với tốc độ cao nhất. Với những bộ gân và cơ bắp đang cố gắng tự liền vào với xương như vậy, chắc cháu có thể đoán được tại sao cháu lại cảm thấy như thế này.” Asura vẫn tập trung vào đôi chân tôi và những giọt mồ hôi bắt đầu chảy trên đôi lông mày mỏng manh của bà.
Cơn đau kéo dài khoảng mười phút rồi bắt đầu giảm dần. Kết thúc quá trình điều trị, tôi cẩn thận cử động các ngón chân. Với sự đồng ý của Myre, tôi đưa chân ra mép giường, cẩn thận đặt áp lực lên một chân khi tôi cố đứng lên. Ngay lập tức, chân tôi đã oằn xuống vì không quen với trọng lượng cơ thể, và tôi ngã xuống.
“Cẩn thận. Chân của cháu đã hoàn toàn hồi phục, nhưng cháu đã mất rất nhiều cơ bắp ở thân dưới do phương pháp điều trị này, Cháu có lẽ chưa quen với sự yếu đuối của chúng.” Myre nói đều.
“Không đau và rất thoải mái, ít nhất là thế.” Tôi đáp lại, không thể nào giấu được sự hào hứng trong giọng của mình. Chân của tôi đã yếu hơn, nhưng nó chỉ là tạm thời. Tôi có thể điều khiển cơ thể được.
“Nhưng nó không thể thay đổi sự thật rằng cháu không được phép sử dụng Burst Step thêm lần nào nữa. Ta sẽ không thể chữa cho cháu khi cháu đang ở Dicathen, và qua mỗi lần lần chữa trị, chúng sẽ trở nên khó hơn.”
“Cháu hiểu rồi.” Tôi cố gắng đứng dậy một lần nữa; lần này tôi đã có thể đứng thẳng, mặc dù chân tôi bắt đầu run rẩy. Sau một giờ loanh quanh trong nhà, bằng cách bám vào những đồ gần đó và tường, tôi đã biết mình phải làm gì. Ngay lập tức tôi đi ra ngoài phía sau ngôi nhà để giải tỏa, tôi đã dành vài phút ở bên ngoài để giãn cơ, hít thở không khí buổi sáng vẫn còn mùi sương.
“Ta đã nghĩ về những gì cháu nói hôm qua, cháu yêu” Myre nói vọng ra từ hiên nhà. “Về việc cháu không thể làm được gì dựa trên những thông tin mà ta đã cho cháu.”
Tôi lắc đầu. “Cháu xin lỗi vì điều đó, Myre; lúc đó cháu đang rất bực dọc nên lỡ lời. Những gì mà bà đã nói với cháu là những thứ cháu sẽ không bao giờ có thể học được ở nơi khác. Nó làm cháu nhận ra Dicathen đã tụt lại xa đến mức nào trong hiểu biết về Mana.”
“So với khoảng thời gian ngắn ngủi kể từ khi người dân Dicathen bắt đầu thử nghiệm với mana thông qua những cổ vật mà chúng ta trao cho họ, đó thật sự là một bước tiến khá to lớn.” Đi ra khỏi túp lều, ba ấy vẫy tay ra hiệu cho tôi đi theo, tới một bãi cỏ được chăm sóc và cắt tỉa hoàn hảo.
“Ngay cả ta cũng bị giới hạn bởi những gì ta được phép tiết lộ, nhưng với những gì cháu đã có, ta sẽ dẫn dắt cháu đi đúng đường.” Bà nói, khi đứng cách tôi một vài mét.
“Cháu không hiểu ý bà.” Tôi đáp lại trong khi tìm hiểu về xung quanh. Không có gì đặc biệt ở nơi đây ngoại trừ những bụi cây rậm rạp cao chót vót, nó khiến cho ngôi nhà và bãi cỏ được cắt tỉa phía trước trở nên rất lạc lõng.
“Đừng lo. Ta đã nói với Windsom rằng ta sẽ mượn cháu một chút.” Bầu không khí xung quanh chúng tôi thay đổi, và gần như ngay lập tức, Myre kích hoạt Realmheart của bà. Những cổ tự vàng trắng phát sáng rực dưới tay áo của bà khi đôi mắt của bà dần chuyển sang màu oải hương rạng rỡ. “Ngay lúc này, Arthur, hãy dùng tất cả những phép thuật mà cháu biết và tấn công ta với tất cả những gì cháu có.”
Nhìn Myre yếu đuối và gầy gò đang đứng trên cánh đồng, tôi ngập ngừng trước mệnh lệnh đó. Tuy nhiên một áp lực khủng khiếp tuôn ra từ cùng một Asura đó đã xóa sạch mọi lo lắng của tôi về việc sẽ khiến bà ấy bị thương. Nó giống nhưng tôi sẽ là người gặp nguy hiểm nếu không tuân theo lệnh của bà.
“Được thôi.” Tôi vận mana vào tay, nhưng trước khi chúng kịp trở thành câu thần chú mà tôi dự định sẽ phát ra, giọng của Myre vang lên từ xa.
“Lòng bàn tay phải của cháu, cháu đang chuẩn bị cho một quả cầu nước trong khi tay trái của cháu sẽ bắn ra một cơn gió nhỏ. Này nhóc, chẳng phải ta đã nói rằng cháu phải đánh với ta bằng tất cả những gì cháu có ư?”
Bà ấy đã hứng lên rồi.
Phớt lờ lời chế nhạo, tôi bắn hai câu thần chú của mình và ngay lập tức tập trung vào phần dưới chân của bà ấy.
“Cháu đang tính phá vỡ mặt đất bên dưới ta, đó là một ý tưởng thông minh, nhưng ta sẽ rất biết ơn nếu cháu không phá hỏng lớp cỏ.” Bà ấy nói tiếp khi nhẹ nhàng né được hai câu thần chú của tôi. Myre dậm chân xuống đất và trước khi chiêu thức của tôi có hiệu lực, bà ấy đã hủy chúng.
Tôi há hốc miệng một chút trước khi lấy lại được bình tĩnh. Tôi từng nhớ bà ấy có nói về việc Realmheart có thể được sử dụng để nâng cao nhận thức, nhưng tôi không thể tưởng tượng nó sẽ đạt đến mức độ này.
“Như ta đã nói. Đây là một khả năng mà cháu đã có.” Bà cưới thầm và gõ nhẹ vào thái dương tôi. “Ta chỉ đơn giản là đẩy cháu đi đúng hướng thôi.”