Ánh Sáng Cuối Con Đường

chương 130: từ công chúa trở thành binh sĩ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

GÓC NHÌN CỦA TESSIA ERALITH:

“Darvus, đổi vị trí với Stannard!” Tôi vung thanh kiếm, tạo một đường cong hất tung con Gnoll mặc giáp kia—một loài quái thú mana khó nhằn trông giống chó dại đi bằng hai chân—con mà tôi sơ ý không để ý đến.

“Cẩn thận đấy, chỉ huy! Nếu cô mà chết ở đây thì ông nội cô lột xác tất cả bọn tôi mất!” Darvus cảnh báo, nở một nụ cười thật rộng bên dưới cái nón móp méo kia.

“Nghĩ sao thế!” Tôi bật lại, đỡ thêm một cú bổ thẳng xuống với thanh kiếm của mình. “Có cần tôi nhắc lại mấy lần tôi phải cứu mạng mấy người không?”

“Đừng có cà khịa nếu không nắm chắc bàn thắng trong tay, Darvus!” Caria trêu chọc khi cô ấy né cây chùy gai một cách uyển chuyển, theo sau đó là một cú đấm móc trực diện vào cằm con Orc.

“Stannard, ông đã tìm ra con đầu đàn chưa? Mấy con Gnoll này từ đâu chui ra lắm vkl thế.” Darvus xoay vòng hai thanh rìu con của mình rồi ném chúng vào con Gnoll gần đó.

“Vẫn chưa.” Pháp sư tóc vàng của chúng tôi lên tiếng từ phía sau.

“Này chỉ huy. Tôi nghĩ chúng ta nên lui về sau. Số lượng bọn chúng khá đông, nếu chúng ta tiếp tục giao chiến thì sẽ sớm kiệt sức đấy.” Darvus rút hai thanh rìu chiến to lớn ra từ sau lưng và chặt bay đầu một con Orc siêu to khổng lồ.

“Tôi nghĩ cậu nói đúng. Chúng ta nên lùi về trong tầm bắn của các Conjurer.” Tôi đâm xuyên mũi gươm của mình qua lớp áo giáp của con Gnoll. Khuôn mặt như chó dại của nó nhăn nhó vì đau đớn rồi ngã gục xuống mặt đất.

“Những tên chỉ biết vẫy vẫy gậy phép may mắn chết tiệt đó, chúng chỉ đứng sau tiền tuyến và bắn các thần chú trong khi trò chuyện nhảm với nhau.” Darvus càu nhàu khi cắm thanh rìu vào ngực một con Gnoll cầm kiếm.

“Này!” Stannard lên tiếng. “Bớt lảm nhảm hộ đi ông nội, làm như bọn tôi sướng lắm không chừng!”

Lờ đi những lời than vãn từ đồng đội, tôi nhảy sang kế bên Stannard “Stannard, tôi sẽ cầm chân bọn chúng lại. Hay tung hết mọi thứ anh có, được chứ?”

“Đã hiểu,” anh ta gật đầu. “Darvus, Caria, tốt nhất hai người nên tránh đường đi đấy!”

Tra kiếm vào vỏ, tôi giải phóng giai đoạn đầu tiên của ý chí thú để gia tăng sức mạnh cho thần chú. Đặt tay xuống đất, tôi niệm chú.

[Ivy Prison]

Một đống dây leo bắn lên từ dưới đất, quấn quanh người những con Orc khổng lồ và những con Gnoll xung quanh đó.

Stannard, pháp sư Conjurer gầy gò bên cạnh tôi, chĩa một loại vũ trông giống một thanh nỏ về phía đàn quái mana đang bị trói lại kia. Anh ta nhét một viên tinh thể vào đầu thanh nỏ không tên kia, rồi nheo đôi mắt xanh lục lại để tập trung.

Viên tinh thể phát sáng đỏ rực lên khi anh ta đợi thời cơ chín muồi. Ngay khi cả Darvus và Caria tránh đường, Stannard lập tức tung chiêu.

[Propulsion Blast]

Như một khẩu pháo thần công, vụ nổ khủng khiếp ấy phát ra từ vũ khí của Stannard gần như thổi bay luôn cả anh ta.

Tất cả bọn tôi nhìn hiện trường trước mặt; các con Orc và Gnoll bị đốt cháy khi đống quái đằng sau chúng thì bị mắc kẹt trong bức tường lửa bởi chính xác chết của đồng bọn.

“Lại thêm một phép thuật mà ông mới chế đấy à?” Darvus hỏi trong khi vẫn nhìn ngọn lửa cháy dữ dội trước mắt.

“Yup!” Stannard trả lời, gắn thiết bị của anh ta lên vai. “Mặc dù độ giật lùi có hơi đau một chút.”

“Đấy là lý do tại sao tôi bảo ông nên cùng tôi huấn luyện cơ thể của mình.” Caria vẫy vẫy ngón tay về phía anh ta.

“Và tôi sẽ nói lại lần nữa tôi chả ngu đi huấn luyện với cô thêm một lần nào nữa đâu, đồ quái vật man rợ.” Stannard bật lại. “Tôi vẫn còn bị ám ảnh về cái ngày hôm đó đấy!”

“Mọi người, hãy trò chuyện sau khi chúng ta nhập hội với những đội còn lại. Ngọn lửa đó sẽ không cầm chân bọn chúng lâu đâu.” Tôi ngắt ngang. Rồi bọn tôi quay trở lại con đường chật hẹp mà chúng tôi đã đi qua, đảm bảo không có bất kì con quái mana nào bám đuôi chúng tôi.

Sau khi mò mẫm qua hang động dài ngoằn đó, tôi thấy ánh sáng tím chớp nháy của căn cứ chính của chúng tôi—nơi mà tôi gọi là nhà sau vài tháng qua.

“Tôi tự hỏi hôm nay sẽ có món gì ăn đây?” Darvus nói và liếm môi.

“Chắc lại là món súp hầm cũ kĩ mà họ gọi là ‘đồ ăn’ nữa đây. Tôi thề luôn, đầu bếp ở đây cố tình làm chúng trông ghê như thế để không ai đòi thêm chén thứ hai.” Stannard thở dài khi chúng tôi tiến lại gần căn cứ.

“Liệu biết đâu chỉ huy của chúng ta, người mà chúng ta luôn yêu quý tôn trọng và cũng tình cờ là một công chúa, có thể đem đến cho những người đồng đội quý giá của mình những thứ đồ ăn thực thụ được không nà?” Darvus hỏi với đôi mắt lấp lánh.

“Ghê quá ông nội!” Caria nhăn mặt. “Nếu muốn đi năn nỉ xin xỏ gì thì tốt nhất ông nên che mặt lại hộ tôi cái.”

“Đừng có ghét tôi chỉ vì tôi đẹp, đồ lùn!” Darvus chề môi ra. Thú thật thì cậu ta cũng hơi đẹp trai, bất chấp vẻ ngoài hiện tại của cậu ta có chút bừa bộn và thái độ tự cao tự đại.

“Chân ngắn nhưng vẫn xinh xắn! Nấm lùn nhưng phụ tùng đầy đủ! Đúng không, Tessia?” Cô ấy bật lại rồi quay sang nắm tay tôi.

“Thôi cho tôi xin. Stannard đây mới là nấm lùn thật sự. Cậu ta chỉ cao hơn một thằng nhóc lên mười là cùng. Mặt khác, còn bà thì vừa lùn vừa đanh đá.” Darvus lè lưỡi trêu.

“Bộ nhất thiết phải lôi tôi vào cuộc cãi vã của hai người à!” Stannard lên tiếng trong bực dọc. Anh ta luôn nhạy cảm mỗi khi ai đó nói anh lùn hay nhỏ con.

“Này! Ai mà thèm quan tâm liệu chúng ta có xinh xắn, cute hay đẹp trai đâu? Chúng ta suốt ngày ở trong một hầm ngục, đầy máu, mồ hôi mồ kê nhễ nhại hết. Có thật sự cần thiết phải trông quyến rũ dưới đó không?” Tôi thở dài khi chúng tôi đến bức tường bảo vệ trại.

“Chật. Đúng như dự đoán từ một người được thần linh ban phước cho vẻ đẹp tuyệt trần. Chỉ huy của chúng ta làm gì hiểu được nỗi khổ tìm trai của những cô gái bình thường.” Caria phụng phịu.

“Thôi đi. Cái gì mà vẻ đẹp tuyệt trần cơ chứ?” Tôi vặn lại, chỉ biết lắc đầu ngao ngán.

“Thì đó là sự thật còn gì,” Darius đồng ý. “Nếu mà cô không phải là cháu gái cưng của Tổng Tư Lệnh Virion, và cộng thêm việc cô có thể dễ dàng đánh bại tôi, thì tôi đã kiếm cách cua cô từ lâu rồi.”

“Tôi chỉ có thể đánh bại cậu khi kích hoạt ý chí thú thôi.” Tôi cự lại.

“Thôi thôi, chúng ta không thuộc về nhau. Vả lại tôi cũng chỉ thích phụ nữ dễ dãi và khoe mẽ thôi.” Darvus thở dài.

“Gớm,” Caria và tôi đồng thanh.

Sau khi gõ lên cánh cửa sắt to tướng được gia cố kĩ lưỡng kia, một khe hỡ mở và một cặp mắt sắc lẹm nhìn chúng tôi một hồi.

Ngay khi bọn họ liếc thấy tôi, họ đều mở to mắt. “Công chúa Tessia!”

“Vâng, giờ thì làm ơn mở cánh cửa này ra.” Tôi trả lời, nhìn lên ánh đèn tím nhấp nháy từ cái đèn lồng gắn trên trần.

Khe hở ấy đóng lại, ánh đèn tím chuyển sang màu đó, báo hiệu tránh đường.

Sau đó, cánh cửa sắt đen mở ra. Tiếng két từ cánh cửa kéo lê trên sàn đá vang vọng khắp nơi cho đến khi cánh cửa mở ra đủ rộng để từng người bọn tôi đi vào.

Ngay khi chúng tôi bước qua cánh cửa, hơi nóng từ những các đống lửa trại và mùi hăng từ thịt và rau củ ập đến chúng tôi. Con đường chập hẹp mà chúng tôi vừa đi dẫn đến căn cứ chính của chúng tôi, một hang động tự nhiên khổng lồ. Trần hang động khá cao, có nhiều lỗ được đục trên tường để cung thủ và Conjurer ở trong đó, sẵn sàng khai hỏa vào bất kì kẻ xâm nhập nào.

Những quả cầu phát quang nhân tạo gắn trên tường để thắp sáng hang cho hơn hàng trăm binh lính và pháp sư cắm trại ở đây. Có một dòng suối ngầm chảy ngang qua ở gần đây, cung cấp nguồn nước sạch cho tất cả binh lính đóng quân tại đây.

“Chào mừng người trở về, thưa Công Chúa.” Lính gác cổng cúi đầu chào. Tôi vẫy tay chào và đi vào với đồng đội tôi đi theo sau.

Sau khi đến trại của tiểu đội tôi, tôi vào trong lều mà tôi với Caria ở chung, gom theo một số bộ đồ mới và một cái khăn.

Mở cửa lều, tôi thấy Darvus đang cố nhóm lửa lên trong khi Caria thì nhìn Stannard tháo gỡ và lau chùi cây nỏ của anh ta. Tôi không thể kiềm được nụ cười mỉm khi thấy cả bốn bọn tôi đã tiến xa đến đâu trong suốt ba tháng qua.

Tôi vẫn còn nhớ như in lần đầu tôi được giới thiệu với nhóm này sau khi được ông nội cho phép tham chiến. Darvus, đứa con thứ tư của Gia Tộc Clarell, là một tên lười nhác, hư đốn và ngạo mạn. Nhưng cậu ta cũng là một pháp sư tài năng trong điều khiển mana và khả năng cận chiến cũng khá đáng gớm.

Gia Tộc Clarell là một gia tộc nổi danh trong nhiều thế kỉ, được biết đến với kĩ năng sử dụng rìu chiến điêu luyện đến thần sầu được truyền qua nhiều thế hệ. Mặc dù hồi nhỏ cậu ta chuyên ăn chơi lêu lổng và toàn trốn tập luyện, nhưng từ những gì Caria nói với tôi, Darvus tóc xù kia vẫn là một đấu sĩ dùng rìu chiến vượt xa hơn toàn bộ anh em của mình. Cha cậu ta, vì đã phát mệt với thái độ hờ hững của cậu ta, đã gửi cậu ta ra chiến trường sau khi Darvus đạt tới lõi Vàng đậm.

Ban đầu thì đúng là ác mộng; Darvus hoàn toàn xem thường tôi và coi tôi như là một gánh nặng sau khi chỉ mới liếc nhìn tôi một cái. Ngay cả sau khi tôi buộc phải sử dụng ý chí thú và đánh bại cậu ta, cậu ta vẫn không xem tôi như một chỉ huy thực thụ, và chỉ luôn làm theo ý mình. Cậu ta chỉ thật sự quan tâm đến hai điều, đó là tán tỉnh những cô nàng nhuếch nhác và trông chừng cho cô bạn thời thơ ấu của mình, Caria.

“Tessia? Cô biết đấy… trông mặt cô hơi ngu ngu khi thò đầu ra khỏi lều nhìn bọn tôi ngơ ngác nãy giờ đó.” Caria nghiêng đầu nói.

“À không, tôi đang tính ra ngoài để đi tắm.” Tôi trả lời với khuôn mặt bừng đỏ.

“Đừng đi lâu quá nhé, công chúa. Cô càng tắm lâu, tôi sẽ càng dễ bị cám dỗ đi nhìn lén đấy.”

“Vậy thì tôi đảm bảo sẽ nhốt cậu lại chung với mấy lão già bụng phệ mỗi đêm nếu cậu muốn nhìn lén đến thế.” Tôi đe dọa, xách theo quần áo và khăn tấm trên vai.

“Ông bớt xàm xí giùm tôi cái được không?” Caria nổi nóng và đá vào cánh tay mà Darvus đang chống xuống sàn, khiến cậu ta đập đầu xuống sàn đá.

“Ặc! Đau! Bạo lực không phải lúc nào cũng là câu trả lời đâu, đồ bà chằn lùn tịt!” Darvus la lên và xoa đầu mình.

“Do ông cả thôi,” Stannard cười khúc khích, đặt vũ khí mình xuống. “Darvus, ông để đống lõi thú mà chúng ta thu thập được ở đâu?”

“Đằng kia,” cậu ta càu nhàu, chỉ về cái túi ở góc lều của họ.

Tôi đi đến con suối, tôi liếc lại và thấy Caria đang xoa đầu bạn mình để đảm bảo rằng cậu ta vẫn ổn. Tôi tự hỏi khi nào cô ấy mới đủ dũng cảm để tỏ tình với Darvus.

Caria Rede cũng cứng đầu như Darvus, có khi còn hơn nữa, nhưng cô ấy lạc quan và tươi tỉnh hơn, bất chấp việc cô ấy lớn lên trong một môi trường rất cay nghiệt. Gia tộc Rede đã phục vụ cho Gia Tộc Clarell suốt nhiều thế hệ, nhưng khi mẹ của Caria không thể sinh được một người con trai, Caria, người con gái cả của gia tộc, được nuôi dạy như một con trai, được huấn luyện để bảo vệ thành viên của gia tộc Clarell: Darvus.

Cô gái này, trông diện mạo bên ngoài chỉ là một cô gái mười ba tuổi và chỉ lớn hơn tôi vài tuổi, chính là người đã gắn kết cả đội lại với nhau. Caria rất lạc quan, yêu đời và nhạy cảm với mọi thứ xung quanh, một tính cách rất phù hợp giúp tôi và Darvus không cắt cổ nhau. Mặc dù chỉ mới quen biết nhau khoảng hơn một tháng, nhưng cô ấy đã tâm sự với tôi rằng cô ấy đã lỡ đem lòng trót yêu người bạn biến thái và lười biến thời thơ ấu của mình. Tất nhiên là ban đầu tôi khá sốc, nhưng rồi tôi cũng đồng cảm với cô ấy bởi vì cả hai chúng tôi đều là những cô gái đã đem lòng trót thương người con trai chỉ xem chúng tôi là đứa trẻ cần được bảo vệ. (T/N: Anh trót vô tìnhhhh, thương em như là em gáiiiii :)) )

Ngoài vai trò là người hòa giải của đội, cô ấy thật sự tỏa sáng trên chiến trường. Sau khi kề vai sát cánh trong nhiều trận chiến suốt những tháng qua, tôi vẫn chưa thấy ai mà nhanh nhẹn, lanh lợi và linh hoạt như Caria. Vũ khí của cô ấy là một Vật Phẩm trông giống như đôi găng tay vải thường. Tuy nhiên, khi được kích hoạt, chúng sẽ biến thành găng tay bọc thép, kéo dài đến tận bả vai.

Vào trong cái buồng còn trống kế bên con suối, tôi cởi bỏ bộ quần áo bẩn thỉu ra, cố gắng không chạm trúng những vết trầy xước và bầm tím mà tôi nhận được từ cuộc chiến ban nãy. Ngâm người xuống dòng nước suối lạnh chảy qua một căn phòng kín, tôi nhanh chóng thoa lên người mình thảo dược dùng để tắm rửa. Sau khi tắm rửa và giặt quần áo bẩn của mình xong, tôi làm khô người và quấn khăn tắm lên đầu.

Sau khi trở về trại của mình, tôi ngồi xuống kế bên đống lửa để làm ấm bản thân sau khi tắm bằng nước lạnh. Tôi chẳng thấy Darvus ở đâu cả, chắc là cậu ta đi tán tỉnh mấy cô pháp sư đang đứng canh gác căn cứ. Tôi có thể thấy Caria đang chổng mông tìm kiếm gì đó trong đống đồ đạc của cổ, nên chỉ còn tôi với Stannard bên đống lửa.

“Anh cũng nên đi tắm rửa đi. Anh không muốn những vết thương của mình bị nhiễm trùng đâu.” Tôi khuyên, quay lưng về phía đống lửa để được hâm nóng đều cả cơ thể mình.

“Ugh, tôi thề, đánh với thú mana còn ít khổ sở hơn tắm trong dòng suối lạnh như băng đấy.” Stannard nhăn mặt. “Mặc dù tôi cho là tôi cũng nên đi tắm, nhưng chỉ sau khi tôi xử lý xong cái lõi thú này trước đã.”

Tôi gật đầu và quan sát pháp sư tóc vàng tập trung niệm chú trong khi nắm chặt lõi thú mà chúng tôi lấy được từ một con Gnoll.

Stannard Berwick, thành viên cuối cùng của đội, tạo một ấn tượng rất đặc biệt với tôi. Chính Giáo Sư Gideon là người đứng ra giới thiệu anh ta với ông nội của tôi. Nhìn thoáng qua, anh ta chỉ trông trạc tuổi Caria. Anh ta là một pháp sư Conjurer với lõi Vàng đậm vào lúc đó, sở hữ song hệ Hỏa và Phong. Điều đó cũng khá tốt, nhưng Stannard có một nhược điểm là lõi mana của anh ta không thể lưu trữ một lượng mana đủ nhiều như các pháp sư lõi vàng khác.

Ban đầu, tôi tưởng đặt Stannard ở hàng hậu phương cùng với những “người chỉ biết vẩy vẩy đũa phép” như Darvus nói, vị trí đó sẽ tốt hơn vì tình trạng đặc biệt của anh. Tuy nhiên, Gidien đảm bảo rằng anh ta sẽ hữu ích hơn khi chiến đấu trên tiền tuyến. Và hóa ra, Stannard là một pháp sư Deviant rất kì lạ. Khả năng đặc biệt của anh cho phép anh đặt phép thuật vào lõi thú. Tuy nhiên, anh ta là người duy nhất có thể kích hoạt thần chú trong lõi, nếu không thì tất cả chúng tôi chỉ cần vác theo hàng đống bao đựng lõi là được.

Nhận thấy Darvus đang tiến về trại, tôi la lên. “Darvus super-siêu-quyến-rũ-và-ngọt-ngào của Gia Tộc Clarell không hẹn hò được với ai tối nay à?”

“Haha, cô công chúa elf suốt ngày trong cung điện cuối cùng cũng đã biết mỉa mai tốt hơn rồi,” cậu ta khịt mũi. “Và không phải là tôi không kiếm được, mà chỉ là do chẳng có cô nào xứng đáng với tôi thôi.”

“Cậu biết đấy, cậu làm thế chỉ khiến cô ấy càng bị tổn thương thêm thôi.” Tôi thở dài chỉ về phía Caria, người vẫn còn ở trong lều.

“Mắc gì cô ấy quan tâm đến việc tôi đi cua gái?” Darvus nhướn mày hỏi.

Tôi chỉ biết lắc đầu ngao ngán. “Không có gì đâu, đồ não phẳng.”

Caria ra khỏi lều với trái cây khô và thịt trong tay. “Cuối cùng thì tôi cũng tìm ra được chỗ tôi giấu đống này!”

Darvus háo hức và nhìn đống đồ ăn một cách thèm thuồng. “Sao bà lại giấu đống này chi thế?”

“Để người đồng đội super-siêu-quyến-rũ-và-ngọt-ngào của tôi không ăn sạch chúng chứ còn gì nữa,” Stannard nói thêm, đặt lõi thú mà anh ấy vừa hoàn thành đặt phép vào xuống.

“Nữa, thêm cả ông nữa à,” Darvus rên rỉ.

Bọn tôi bật cười, một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau lưng tôi. “Công chúa!”

Quay sang, tôi mỉm cười khi thấy một người rất đỗi quen thuộc “Helen?”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio