GÓC NHÌN CỦA STANNARD BERWICK:
Ngay khi trọng tài ra hiệu, trận đấu ngay lập tức bắt đầu.
Mọi sự ngạo mạn trên gương mặt Darvus liền biến mất và cậu ta thận trọng chạy vòng quanh Arthur. Người bạn thơ ấu của chỉ huy chúng tôi vẫn đứng yên tại chỗ, còn Darvus vẫn lướt xung quanh anh ta, thận trọng tìm sơ hở.
Darvus cầm hai thanh rìu chiến y hệt nhau, chỉ khác mỗi màu. Cả hai cây rìu chiến đó là bảo vật quý giá được truyền qua nhiều thế hệ chiến binh dùng rìu mạnh mẽ nhất trong gia tộc Clarell của cậu ta. Hai thanh rìu ấy trông như hai lưỡi kiếm có hình dạng hơi cong, với hai lưỡi dao đặt ngay phía trên cán, chứ không phải trên đỉnh đầu. Hai bên mặt rìu có những khắc ký hiệu phức tạp, trái ngược với vẻ đơn giản của cái cán rìu trơn nhẵn. Tôi biết rằng Darvus đang cực kì nghiêm túc khi cậu ta đem hai thanh rìu bảo vật ra. Tôi chỉ nhìn thấy hai thanh rìu đó đúng một lần, và lần đó là do Caria năn nỉ cậu ta dữ lắm cậu ta mới cho chúng tôi xem.
Darvus tiếp tục chạy vòng quanh áp sát Arthur với một tốc độ không đổi và không hề vấp chân. Còn Arthur, vì lý do gì đó, vẫn đứng yên như trời trồng mặc dù Darvus chỉ còn cách anh ta vài mét.
Những giọt mồ hôi lạnh lăn dài trên hai má của Darvus khi cậu ta ngừng lại ngay phía sau lưng đầy sơ hở của đối thủ. Âm thanh duy nhất có thể nghe được ở đây là tiếng chảy róc rách của con suối gần đây khi tiếng cổ vũ của đám đông lắng xuống. Mọi người đều hồi hộp nhìn cả hai đấu sĩ, không hiểu lý do tại sao Darvus lại lưỡng lự mặc dù đang chiếm thế thượng phong.
Tiến thêm một bước chậm rãi, Darvus hạ thấp trọng tâm và lao về phía lưng của Arthur. Tôi hồi hộp quan sát trận chiến này khi Darvus thu hẹp khoảng cách năm mét chỉ bằng hai bước tiến nhanh chóng.
Darvus hạ thấp và đưa thanh rìu của mình về phía bên phải, để trông nó như một cú bổ lên, nhưng ngay khi cậu ta vào tầm đánh, Darvus bỗng chuyển hướng tấn công đột ngột. Đòn tấn công vừa chuyển hướng đột ngột ấy hướng thẳng về Arthur đang đứng im kia, nhưng bỗng Darvus đột ngột nhảy lùi về sau, trán đầm đìa mồ hôi và thở hổn hển.
“Cái mẹ gì thế, Darvus?” Một người lính la lên.
“Ngưng nhát chết đi ông nội!” Một giọng nói khác vang lên.
Tessia, Caria và tôi liếc nhìn nhau, không hiểu chuyện gì xảy ra với Darvus. Còn chưa hết hai phút kể từ khi trận đấu bắt đầu, vậy mà Darvus trông còn khổ sở hơn cái lần cả đội chúng tôi phải chiến đấu với quái vật trong suốt hàng tiếng đồng hồ.
Việc Darvus kiệt sức chỉ mới sau vài phút là cực kì vô lý, nhưng đó không phải là điều duy nhất khiến tôi bối rối.
Tôi đã từng thấy Darvus lạnh lùng chém bấy nhầy những con thú mana cấp A một cách tàn bạo, và đánh bại những thám hiểm giả cùng cấp độ và to gấp đôi cậu ta với một nụ cười ngạo nghễ trên mặt, nên tôi không thể tin được mắt mình. Ngay cả đứng từ đây, tôi có thể nhận ra một biểu cảm đặc trưng mà tôi tưởng tên Darvus hăng máu đó không bao giờ cảm nhận được: sợ hãi tột độ.
Nhìn những người lính đang bất mãn kia, Darvus tặc lưỡi và la lên kêu đám đông im mồm.
Hít một hơi thật sâu, Darvus hạ thấp cơ thể và nhìn chằm chằm vào Arthur một cách quyết tâm, còn Arthur thì nãy giờ vẫn đứng yên như pho tượng.
Hai lưỡi rìu của Darvus phát sáng khi cậu ta hạ thấp chúng đến mức lưỡi chạm đất. Darvus dậm chân phải xuống đất thật mạnh như thể cậu ta chuẩn bị nhảy bổ về phía đối thủ, nhưng thay vào đó, cậu ta vẫn đứng đó và vung hai thanh rìu lên.
Thần chú của Darvus tạo nên một đường cắt kèm theo những hạt sỏi, cát nhỏ bay theo sau lưỡi rìu và bắn ra vết chém hình chéo bay về phía Arthur.
Khi đòn ấy bay về phía Arthur, tôi không thể không ngưỡng mộ độ hiệu quả của thần chú này. Mặc dù những hạt sỏi, cát nhỏ đấy không khiến tôi sợ, nhưng với tốc độ bàn thờ như thế, chúng có thể đục hàng chục lỗ trên bất kì đối thủ sơ ý nào khác.
Đòn tấn công đó lao về phía mục tiêu trong một nốt nhạc, nhưng thay vì đục lỗ hay làm ít nhất là làm trầy xước da anh ta, nhưng hạt sỏi ấy nảy ra khỏi Arthur một cách vô hại, như thể một đứa con nít vừa ném đá vào anh ta.
Ban đầu, tôi tưởng Darvus thi triển lỗi, nhưng những hạt sỏi cát mà không trúng Arthur đã đục hàng chục lỗ to nhỏ khác nhau vào bức tường đằng sau anh ta và tạo một tiếng nổ không nhỏ. Rất may là đòn đó không trúng khán giả đang quan sát trận đấu gần đó, vì ngay cả bức tường đằng sau sau khi bị dính đòn ấy đã vỡ vụn thành từng mảnh.
Mọi người ngó nghiêng ngó dọc trong bàng hoàng khi nhìn Arthur, người nhận trực diện cú đó mà không hề hấn gì, và bức tường tan nát vì lực tác động khủng khiếp từ đòn của Darvus. Tất cả mọi người đều đều im lặng vì ngạc nhiên và ngưỡng mộ—tất cả trừ Darvus. Cậu ấy nhăn nhó một cách khó chịu như thể cậu ấy biết trước rằng chuyện này sẽ xảy ra.
Arthur, mặt khác, cuối cùng cũng quay sang đối mặt với đối thủ của mình khi anh ấy bình thản phủi bụi trên tay áo gây ra bởi thần chú của Darvus—ngay cả quần áo của anh ta còn chẳng hề hấn gì.
Tặc lưỡi một cách bực dọc, Darvus nhảy về sau và cắm rìu xuống đất để thử lại chiêu đó. Tuy nhiên, ngay khi Darvus vừa vung hai thanh rìu bảo vật lên, Arthur cũng giơ một tay lên.
Đột nhiên, vệt sỏi đá phía sau lưỡi rìu của đồng đội tôi bỗng rớt xuống đất trước khi kịp phát huy tác dụng. Darvus trố mắt nhìn, và tôi nhận ra rằng, bằng cách quái quỷ nào đó, đối thủ quái vật của Darvus đã hủy phép thuật của cậu ta trước khi cậu ta kịp hoàn thành nó.
Darvus nổi giận ra mặt và cậu ta cắn chặt môi và nhăn mày. Tuy hiên, Darvus vẫn tiếp tục cố gắng thi triển phép thuật, trông từ đây thì y như Darvus đang quơ rìu chém ma trước mặt mình vậy.
“Đm!” Darvus hét lên, trừng mắt nhìn Arthur đang nhếch mép mỉm cười. Darvus cuối cùng cũng ngưng kiểu chiến đấu tầm xa vô vọng đó và bắt đầu áp sát Arthur. Cậu ta thu hẹp khoảng cách và quơ rìu một cách bạo lực vào Arthur tay không tấc sắt kia. Khi lưỡi rìu của cậu ta gần chém trúng Arthur, anh ta dễ dàng đỡ đòn đó với mu bàn tay mình.
Darvus vung hai thanh rìu cùng lúc, mong rằng sẽ khiến đối thủ của mình bất ngờ và lộ sơ hở, nhưng Arthur chỉ phất tay vào thanh rìu bên phải đang nhắm vào đầu mình, và chuyển hướng tấn công của thanh rìu bên trái đang nhắm vào bên sườn.
Tuy nhiên, đồng đội tôi vẫn giữ bình tĩnh, nhảy về phía trái và tung ra một cú bổ nhanh về phía bên phải. Arthur né đòn đó một cách uyển chuyển, nhảy lên không và hạ cánh một cách nhẹ nhàng như sợi lông hồng.
Các đòn tấn công Darvus dữ dội như vũ bão, kết hợp cùng với những cú đá và chấn trỏ, cậu ta điên cuồng tung đòn không ngừng nghỉ khiến cho đám đông—bao gồm cả tôi—đều yên lặng nuốt nước bọt khi chứng kiến cảnh tượng một người tấn công với tốc độ và sức mạnh khủng khiếp, còn người kia thì luôn né đòn và đỡ toàn bộ đòn tấn công một cách hoàn hảo, thậm chí bộ quần áo rộng tuênh toang của anh ta còn chẳng xước lấy một đường nào.
Tôi hoàn toàn chú tâm vào trận đấu giữa cả hai, nên khi Darvus đột nhiên thả rìu và quỳ xuống, tôi không hiểu chuyện quái gì đang xảy ra trước mắt mình.
Nhìn từ đây, trông như thể người bạn cứng đầu và ngạo mạn của tôi đã quyết định từ bỏ, nhưng đôi mắt mở to trừng trừng kia cùng với ánh mắt rực lửa hình viên đạn của cậu ta, tôi biết mọi chuyện không chỉ đơn giản như thế.
Trong khi vẫn đang quỳ, Darvus nâng vai trái lên—như thể cậu ta chuẩn bị vung tay. Tuy nhiên, cánh tay của cậu trở nên yếu ớt, buông thõng xuống. Cậu ta cố gắng đứng dậy, nhưng hai chân cậu run rẩy lập cập, cuối cùng Darvus ngã sấp ra.
Đám đông bắt đầu xì xầm bàn tán với nhau khi họ nhướng mày nhìn nhau trong bối rối.
“C-Chuyện quái quỷ gì thế này? S-Sao tôi k-không duy chuyển được?” Darvus la lên trong khi vẫn nằm bẹp dưới đất.
“Cậu sẽ ổn thôi, nhóc.” Một giọng nói trầm vang lên trấn an. “Đúng chứ, Arthur?”
Giọng nói rất đỗi quen thuộc ấy vang lên từ phía sau, chứa đựng uy quyền to lớn, ngay lập tức khiến cho Darvus câm nín. Tất cả bọn tôi quay đầu về phía giọng nói ấy.
Tôi há hốc mồm trong hoảng hốt và ngay lập tức quỳ xuống liền.
Dresh nói to trong ngạc nhiên và có chút lo lắng. “Kính chào ngài, thưa Tổng Tư Lệnh Virion.”
Ngay khi Dresh dứt lời, tôi chỉ biết cúi gầm mặt xuống đất, không dám ngước lên trừ khi được cho phép.
Đối với tất cả chúng tôi, ngài ấy là người có quyền uy tối cao đến mức như thế.
Tôi đã từng nghe đến danh tiếng của Virion Eralith qua sử sách và tài liệu từ cuộc chiến tranh hồi xưa giữa loài người và tộc elf. Khi đó, ngài vẫn còn là vua, và từ những gì tôi đã đọc, ngài là một vị vua cực kì phi thường. Chính nhờ sự dẫn dắt chỉ đạo tài tình của ngài đã khiến cho đội quân loài người dù có ưu thế về quân số, nhưng vẫn bị ép buộc phải rút lui. Hèn gì Hội Đồng bao gồm những vị vua và hoàng hậu của mỗi vương quốc đều quay sang nhờ ngài lãnh đạo cuộc chiến này.
Tôi đã từng có vinh hạnh được gặp ngài một lần khi tôi được chọn gia nhập chung đội với cháu gái của ngài ấy. Vào lúc đó, tôi cứ nghĩ rằng cô ấy chỉ là một đứa trẻ quý tộc hư đốn, khó chiều và chỉ chăm chăm làm điều ngu ngốc. Nhưng tôi đã quá sai lầm. Cô ấy còn mạnh mẽ, trưởng thành và quyết tâm cống hiến cho chiến tranh hơn cả tôi. Nếu đây là cô gái được nuôi dạy bởi ông nội mình, tôi chẳng dám tưởng tượng Tổng Tư Lệnh Virion sẽ còn là thể loại quái vật gì nữa.
Tất cả bọn tôi giữ nguyên tư thế cúi đầu, tôi vểnh tai lên để lắng nghe hai tiếng bước chân đang tiến lại gần.
“Ông ấy nói đúng đấy.” Arthur lên tiếng từ phía sau. “Anh sẽ sớm trở lại bình thường thôi.”
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi liếc lên nhìn, tôi không thể nhận ra được người đàn ông kì lạ đứng bên cạnh Tổng Tư Lệnh Virion là ai. Hầu hết khuôn mặt của ông ta bị che khuất bởi áo trùm đầu, nhưng ông ta có một khuôn mặt nhẵn mịn vô cảm xúc cùng với đôi môi mỏng và hơi tím.
“Arthur! Tessia.” Giọng nói trầm của Tổng Tư Lệnh Virion vang lên thêm lần nữa. “Đi với ta.”
Tiếng bước chân vang vạng dần đi, tôi cho là của Arthur cùng với Tessia khi cả hai người họ đi cùng ông nội của cô ấy.
Sau một khoảnh khắc tưởng chừng như vô tận, chỉ huy của chúng tôi cho phép chúng tôi đứng lên sau khi Tổng Tư Lệnh, người đồng hành cùng ngài, Arthur và Tessia đều đi hết.
“Chuyện quái gì vừa xảy ra thế?” Tôi lên tiếng hỏi Caria.
Bạn tôi chỉ biết lắc đầu. “Ai biết đâu. Tôi chưa bao giờ thấy Tổng Tư Lệnh Virion đích thân ra tiền tuyến, và ngay cả thế, ngài ấy đi suốt cả quãng đường từ đó đến đây chỉ để gặp một người thôi á?”
“Kinh thật,” tôi đồng tình. “Ngay cả chỉ huy cấp cao ở Tường Thành còn hiếm khi có cơ hội được nói chuyện trực tiếp với Tổng Tư Lệnh Virion.”
“Ừ thì, biết đâu ngài ấy tới đây vì cháu gái mình cũng ở đây thì sao?” Caria đoán mò.
“Tôi không nghĩ vậy đâu.” Tôi lẩm bẩm rồi sực nhớ tới người bạn bị thương của mình. “Caria! Darvus!”
Cả hai bọn tôi nhanh chóng chạy lại chỗ người bạn của chúng tôi vẫn còn đang nằm kia. Quỳ xuống bên cạnh cậu ta, Caria nâng đầu cậu ấy lên và đặt xuống đùi mình. “Darvus, ông vẫn ổn đấy chứ?”
“Ờ-ờ,” cậu ta nhăn nhó. “Ít ra giờ thì tôi có thể cử động ngón tay ngón chân của mình rồi. Chuyện gì vừa xảy ra thế? Tôi nghe giọng ai quen lắm? Ai thế?”
“Là Tổng Tư Lệnh Virion!” Tôi trả lời, kéo áo Darvus lên để kiểm tra tình trạng của cậu ta.
“CLGT?!” Cậu ta la lên, cố gắng ngồi dậy nhưng rồi lại ngã lên đùi Caria một lần nữa.
“Nằm im đi, cái tên ngốc này. Ông vẫn còn bị thương đấy!” Caria càu nhàu. “Dù gì thì, ông cũng nghe Tổng Tư Lệnh Virion nói rồi đấy. Ngài ấy nói ông sẽ ổn thôi, và tôi không nghĩ Arthur có ý định làm ông tàn phế đâu.”
“Cảm ơn nhiều ghê.” Darvus đảo mắt. “Bởi gì đó đúng là điều mà tôi muốn nghe sau khi bị một gã hành sml trong khi gã ta còn chẳng thèm tung hết sức.”
Tôi chú ý đến cánh tay của cậu ta và cảm thấy một vết bầm tím gần cổ tay và trong khuỷu tay của cậu ta. Còn lạ lùng hơn nữa là tôi cảm thấy mana phát ra từ vết bầm đó.
Ngay lập tức, tôi xé áo Darvus, lờ đi tiếng la phản đối và tiếng thét của Caria. Đúng như tôi đoán, cơ thể cậu ta đầy những vết bầm đỏ.
“Darvus, bộ ông không cảm nhận được rằng mình bị đánh trúng trong khi mải mê tung đòn tấn công à?” Tôi hỏi.
“Chắc là do máu chó dồn lên não nhiều quá. Tôi chả cảm thấy gì cả.” Cậu ta trả lời. “Sao? Bộ tệ lắm hả?”
“Không phải thế.” Tôi lắc đầu. “Nhưng tất cả vị trí vết bầm này đều nằm ở những vị trí rất quan trọng.”
“Ý ông là sao?” Caria nói thêm, liếc nhìn người bạn thời ấu thơ với đôi má ủng đỏ.
“Tôi có đọc vài cuốn sách về dòng chảy mana trong cơ thể người—cả hai biết đấy, nó chủ yếu nói về lý thuyết vận hành của mana trong cơ thể của pháp sư—và một trong số đó có nhắc đến những vị trí tương giao giữa các dòng mana chính. Thường thì, những khu vực đó sẽ được bảo vệ mỗi khi pháp sư Augmenter cường hóa cơ thể mình, nhưng nếu bị đánh trúng, nó có thể chặn đứng dòng chảy của mana xung quanh khu vực đó.”
“Ồ! Tôi cũng từng học về điều đó! Sư phụ tôi từng dạy tôi về nó. Nhưng mà… Arthur không thể nào đánh trúng toàn bộ những điểm đó được, nhỉ? Sư phụ tôi bảo rằng điều đó không hề thực tế, nói thẳng ra là bất khả thi nếu nhắm vào những vị trí đó giữa lúc giao chiến vì những điểm đó cực nhỏ và đều được bảo vệ cả.” Caria nói.
“Đúng thế,” tôi thừa nhận, “và tôi có đọc được rằng mỗi người có mỗi điểm tương giao khác nhau. Nhưng nếu vậy thì những vết bầm này từ đâu ra?”
“Ừ, đúng là điều đó có thể lý giải các vết bầm này, nhưng nó không lý giải tại sao Darvus lại bỗng nhiên ngã quỵ xuống như một con búp bê hư—”
“Này!” Darvus liếc nhìn.
“Là hiện tượng Đào Thải Mana Mana Quá Tải,” tôi nói, dán mắt vào những vết thâm trên người Darvus.
“Ý ông là hậu quả khi một pháp sư vận quá nhiều mana ư?” Caria hỏi. “Nhưng tôi đã từng thấy Darvus dùng những phép thuật cao cấp trong thời gian còn dài hơn bây giờ mà.”
“Ừ thì, nếu người bạn thơ ấu của Tessia có thể đánh trúng tất cả điểm tương giao đó, lượng mana rò rỉ từ những điểm đó có khả năng cao sẽ tạo ra hiện tượng này. Đó là nếu anh ta bằng cách nào đó có thể định vị những điểm tương giao siêu nhỏ ấy trong lúc giao chiến…” Tôi khẳng định, tự hỏi làm thế quái nào mà Arthur lại có thể đánh trúng cậu ta mà không một ai—ngay cả chính bản thân Darvus—có thể nhận ra.
“Sao chúng ta không thử ngưng ngưỡng ngộ cái gã khiến tôi lâm vào tình trạng này và giúp tôi đứng lên?! Tôi nghĩ tôi có thể tự mình đi được rồi đấy.” Darvus ngắt ngang, khua chân múa máy.
Caria và tôi giúp Darvus đứng dậy, bọn tôi từ từ mò về căn lều mà Tổng Tư Lệnh Virion đang trong đó cùng với Arthur và Tessia, với hy vọng sẽ là người đầu tiên nghe cập nhật tin tức mới.
Tuy nhiên, ngay khi chúng tôi lại gần căn lều trắng to lớn ấy, Tessia lao ra với khuôn mặt nhăn nhó không hài lòng.
“Tessia! Đằng này!” Caria gọi cô ấy, nhưng cô công chúa lờ cô ấy đi. Một lúc sau, Tổng Tư Lệnh Virion cùng Arthur và người đồng hành bí ẩn kia bước ra khỏi căn lều.
Người đàn ôm trùm đầu nâng tay lên và một cổng dịch chuyện xuất hiện từ hư không trước mặt ông. Những người lính xung quanh, buồn chán vì chẳng có gì làm, bỗng giật mình khi cánh cổng hình thành.
“Bọn họ định rời đi à?” Darvus hỏi, hai tay quấn xung quanh cổ chúng tôi.
Tôi nhìn chăm chú ba người bọn họ tiến về phía cánh cổng. Tổng Tư Lệnh Virion là người vào trước, theo sau ông là người đàn ông bí hiểm kia. Trước khi Arthur bước qua cánh cổng ấy cùng khế ước thú của mình, anh ấy nhìn chúng tôi với biểu cảm rất buồn sầu—gần như là hối lỗi. Tôi không thể nghe giọng anh ta từ khoảng cách này, và tôi không rõ anh ta có nói to không, nhưng tôi hoàn toàn hiểu những từ từ miệng anh ấy—‘chăm sóc cho cô ấy cho đến khi tôi trở lại.’
Rồi cánh cổng biến mất sau khi anh ấy bước qua nó.