Virion, Rahdeas, và các Lances cùng với hai gia đình hoàng tộc đều quay sang tôi khi tôi tiến về phía ban công. Sau một tràng vỗ tay vang rền trời để cổ vũ, Virion đứng đợi tôi ở ngay đó.
Trong khi Bairon và Varay nhăn mày hoài nghi khi họ để tôi tiến qua, Aya thì mỉm cười duyên dáng và gật đầu đồng tình.
Biểu cảm của Tess vẫn còn khó chịu sau cuộc cãi vã hôm qua, còn đôi mắt của Kathyln lấp lánh dưới ánh nắng và nở một nụ cười hiếm thấy. Anh trai cô, Curtis, vẫy tay chào trong khi gia đình anh và những nhân vật quyền lực chủ chốt còn lại thì hòa mình trong tiếng cổ vũ của đám đông.
Khi tôi đặt chân ra ngoài ban công, ánh năng mặt trời quá trưa chiếu thẳng vào người, thắp sáng cho toàn bộ thế giới bên dưới. Khi mắt tôi điều chỉnh ánh sáng, tôi không thể không thán phục cảnh tượng trước mắt mình.
Có đến hàng triệu người—con người, elf, và người lùn—tụ tập ở đây, một biển người kéo dài đến tận đường chân trời. Chen chen chút chút, ai cũng mong đến gần những người lãnh đạo của lục địa này. Đứng tận trên đây, tôi vẫn có thể cảm nhận rõ ràng bầu không khí hào hứng, tôn trọng, tự hào.
“Sao?” Virion nhếch mép cười. “Chưa từng được đám đông hơn triệu người cổ vũ cho mình hử?”
Tôi lắc đầu mỉm cười bất lực, nghĩ về vô số lần tôi đã trải qua điều này. “Đây là ý tưởng của ông hả?”
“Sao? Cháu giận à?” Virion quay người về phía đám đông và đẩy tôi lên để những người bên dưới có thể nhìn thấy tôi rõ hơn.
“Nếu mà là người khác thì có đấy.”
“Tốt. Giờ cứ mỉm cười và vẫy tay với họ. Họ có thể nhìn cháu rất rõ qua màn chiếu lớn đằng sau lưng chúng ta.”
Liếc nhìn nhanh qua màn chiếu siêu to khổng lồ đằng sau lưng, tôi không thể không nghĩ ngay đến cô gái Emily Watsken, vì cô ấy từng tiết lộ với tôi rằng cô ấy chính là người đã thiết kế nó. Nhìn lên phía trước, tôi giơ tay vẫy chào đám đông, Sylvie ngồi trên vai tôi cũng bắt chước theo y hệt.
Một đợt reo hò cổ vũ vang rầm trời từ từ lắng xuống khi tất cả mọi người trừ tôi và Virion tiến lại gần ban công. “Giờ thì, cháu không tình cờ chuẩn bị sẵn một bài phát biểu để động viên tinh thần mọi người cho cuộc chiến sắp tới, nhỉ?”
“Ông đang đùa cháu đấy à?” Tôi cố giữ vững nụ cười bình tĩnh.
“Ta muốn cháu là người sẽ đưa ra lời tuyên bố.” Virion nói dõng dạc và đưa tôi vật phẩm khuếch đại âm thanh mà ông gắn ngay dưới cổ áo mình.
“Virion. Không được.” Tôi nói, những người bên dưới thì hào hứng chờ đợi ai đó lên tiếng. “Cháu còn chưa chấp nhận vị trí Lance này, huống chi là chuẩn bị một bài phát biểu.”
“Ta không muốn cháu chuẩn bị. Bọn họ là người dân của cháu, Arthur. Cháu sinh ra và lớn lên chung với họ, vì thế họ sẽ thành tâm lắng nghe cháu nói hơn là một người thuộc dòng dõi quý tộc cao sang như ta.”
“Đó chỉ là khi cháu đã chuẩn bị kĩ lưỡng một bài phát biểu.” Tôi cự lại, và quay sang bắt tay với Virion để câu thời gian.
“Ta tin tưởng cháu. Chỉ cần nói những gì con tim cháu muốn nói.” Virion lùi lại và đám đông im lặng chờ đợi.
Từ nơi tôi đứng, ngay cả những người gần ban công nhất cũng chỉ to bằng đầu ngón tay tôi thôi, nhưng tôi vẫn có thể nhận ra cha mẹ mình cùng em gái tôi thì đang ngồi trên bờ vai rộng của Boo.
Những do dự và lo lắng vì chưa chuẩn bị ngay lập tức tan biến khi tôi nhìn thẳng vào mẹ tôi. Ngay cả khi đã cường hóa tầm nhìn, tôi chỉ thấy lờ mờ nụ cười dịu dàng trên khuôn mặt, nhưng nhiêu đó là đủ.
Tôi biết chính xác mình cần phải nói gì.
Thở dài một hơi thật sâu, tôi đứng ngay mép ban công và bật vật phẩm khuếch đại âm thanh lên.
Một tiếng ù vang lên như để cho tôi biết rằng vật phẩm khuếch đại âm thanh đã được bật. Tôi tiến về trước và nghiêng người ra ban công, kiên nhẫn chờ tiếng hò reo cổ vũ lắng xuống.
“Bất chấp tuổi tác của tôi, tôi đã đọc qua vô số sách về lịch sử và kinh tế của lục địa này. Ấy thế mà, không cuốn sách nào giải thích lý do tại sao công dân lại yêu đất nước của mình. Một số nhà sử học suy đoán rằng đó là do họ được sinh ra tại đó, nên họ có một cảm xúc gần gũi và thân thiết với quê nhà của mình. Một tác giả tên Jespik Lempter đã tranh luận rằng có hiệu ứng nhỏ giọt (google để hiểu rõ hơn nhé) xuất phát từ những nhà lãnh đạo đất nước có thể cung cấp cho người dân họ công ăn việc làm, giúp các họ gia đình làm ăn sinh sống tốt hơn. Ông ấy cho rằng miễn là có thể giữ vững an ninh trật tự trong quốc gia, thì tự khắc lòng trung thành với đất nước sẽ tiếp tục vững mạnh.
“Tôi nói với mọi người điều này vì tôi không đồng ý với cả hai quan điểm trên. Tôi tin rằng lòng trung thành không phải là thứ có thể dễ dàng tính toán được, và để mọi người mạo hiểm tính mạng để đấu tranh vì nơi chôn rau cắt rốn của mình cũng không hề đơn giản. Thật ngạo mạn khi cố tìm ra công thức cho lòng trung thành để áp đặt lên tất cả mọi người.
“Nhưng tôi chắc chắn một điều với mọi người rằng: lòng trung thanh rất dễ thấy khi còn thời hòa bình và yên ổn. Rất dễ để reo hò cổ vũ cho vua của chúng ta khi con cái chúng ta ăn no ngủ ấm và vương quốc thịnh vượng. Rất dễ điều quân ra trận khi chúng ta nắm chắc thắng lợi trong tay. Nhưng bây giờ không còn là thời bình nữa. Qua cuộc chiến này, lòng trung thành của mọi người với đất nước này—với cả lục địa này—sẽ được kiểm tra gay gắt, bởi vì đây sẽ là khoảng thời gian mà bất kì ai trong số chúng ta cũng sẽ phải đối mặt với hai lựa chọn, hoặc là chết chung với người dân của mình, hoặc là sống chung với kẻ thù của mình.” Bầu không khí trong đám đông trở nên u ám nặng nề khi giọng tôi lắng xuống, nhưng tôi vẫn tiếp tục nói.
“Việc tôi đứng ở đây vào lúc này đã nói lên quyết định của tôi khi thời khắc ấy đến, nhưng đó không phải là vì danh hiệu Lance này. Lòng trung thành của tôi không thể mua được, cũng như không thể đem đi cho tùy tiện. Lòng trung thành của tôi với lục địa và toàn bộ người dân ở đây được nuôi dưỡng từ thời thơ ấu ở miền quê, rồi cả khi tôi trở thành thám hiểm gia, rồi thành một học viên, một giáo viên, và bây giờ, tôi sẽ tiếp tục trung thành với lục địa với tư cách là Lance.
“Đúng là chính quyền của lục địa này từng mắc phải nhiều sai sót và lỗi lầm, nhưng ai dám nói rằng bọn họ chưa hề cố gắng? Sự hợp nhất giữa ba vương quốc để thành lập Hội Đồng vài năm trước đáng ra đã không khả thi, thế nhưng các lãnh đạo tối cao của ba chủng tộc đã hạ thấp cái tôi của mình xuống và đặt những khác biệt sang một bên để đoàn kết và chia sẽ tài nguyên với nhau nhằm cải thiện lục địa và đời sống nhân dân. Mặc dù ở đây đó vẫn còn nạn phân biệt chủng tộc, nhưng cả vùng đất này thuộc về toàn bộ chúng ta, và phía bên kia thành phố này là một hạm đội hơn cả trăm con tàu đang chực chờ xâm lăng chúng ta. Chúng ta có hai lựa chọn: hoặc là giao nộp toàn bộ gia đình hoàng tộc, những người đã cống hiến rất nhiều cho lục địa này, để tránh chiến tranh bùng nổ; hoặc chúng ta sẽ tiếp tục tuyên chiến và chiến đấu với thương vong khủng khiếp.
“Tổng Tư Lệnh Virion đã sẵn sàng từ bỏ mạng sống của chính mình để bảo vệ lục địa này—để bảo vệ tất cả mọi người—nhưng tôi nói rằng đây không phải việc ông có quyền tự quyết định, vì điều này không chỉ ảnh hưởng đến mỗi mạng sống của ông và gia đình mình, mà nó còn gây ảnh hưởng đến toàn bộ mọi người ở đây.”
Tôi quay sang và ra hiệu cho Virion và mọi người khác cùng tiến lên phía trước. “Tôi thà nguyện chiến đấu và hy sinh còn hơn là phản bội lại chính đồng bào vì một lời hứa viễn vông của kẻ thù—những kẻ đã chia rẽ biết bao nhiêu gia đình đầm ấm.
Nhưng tôi không có quyền lên tiếng thay cho toàn bộ mọi người ở đây. Điều duy nhất tôi có thể tự tin khẳng định là, nếu có cơ hội, tất cả những người đứng trên đây với tôi sẽ chiến đấu đến tận hơi thở cuối cùng của mình để bảo vệ lục địa này khỏi những kẻ ngoại tộc dám cả gan xâm lược quê hương của chúng ta.”
Một khoảng im lặng kéo dài tựa như cả tiếng đồng hồ cho đến khi một giọng nói cất lên, phá vỡ sự im lặng.
“Dicathen vạn tuế.”
Một lời tuyên bố duy nhất đã kích hoạt làn sóng reo hò bùng nổ. Như thể đám đông hơn triệu người dưới kia đều có chung trí óc, tất cả bọn họ đồng thanh reo hò long trời lở đất, làm cả mặt đất và tòa lâu đài rung lắc.
“Dicathen vạn tuế! Dicathen vạn tuế! Dicathen vạn tuế!”
Tôi tắt thiết bị khuếch đại âm thanh và thở phào nhẹ nhõm khi Sylvie nhảy xuống khỏi vai tôi.
Khi những tiếng reo hò gần như đạt đỉnh điểm, khế ước thú của tôi biến từ dạng cáo trắng bạch thành một con rồng uy nghi.
Chỉ khi Sylv giương đôi cánh của mình thì tôi mới nhận ra cô rồng của mình đã trưởng thành đến mức nào trong suốt những năm tháng qua. Sải cánh của cô rồng tôi còn rộng hơn cả ban công này, những cơn gió từ bên dưới thổi phập phùng đôi cánh màu đen tuyền của Sylv.
Mặc dù tôi có hơi bất ngờ khi Sylvie quyết định tiết lộ nhân dạng thật sự của mình mà không nói trước với tôi, nhưng tôi vẫn thuận theo và rút thanh kiếm khổng lồ trên lưng ra và giương cao nó lên trời, rồi khế ước thú của tôi ngẩng mặt lên trời và gầm lên lớn đến mức không khí xung quanh chúng tôi dao động mạnh, khiến đám đông bên dưới vừa thán phục vừa sợ hãi.
Mặc dù tiếng gầm của Sylvie làm đám đông im lặng một chút, nhưng rồi họ còn la lớn hơn sau khi chứng kiến màn trình diễn xuất thần của bọn tôi.
Tôi quay lại và thấy ai cũng trố mắt trước sự việc vừa rồi.
“Thế mà ta tưởng cháu nói cháu chẳng chuẩn bị gì.” Virion nhướng mày nói.
Tôi nhún vai trả lời khi Sylvie biến nhỏ trở lại và nhảy lên vai. “Thì cháu có chuẩn bị trước đâu.”
‘Con làm tốt chứ ạ?’ Giọng Sylvie vang lên trong tâm trí con.
‘Tất nhiên rồi, đồ khoe mẽ.’ Tôi trả lời và xoa đầu khế ước thú của mình.
Curtis tiến về phía tôi một cách hào hứng. “Màn trình diễn ban nãy rất ấn tượng đấy. Ý tôi là, tôi có nghe những học viên ở học viện có nói rằng Sylvie là một con rồng, nhưng…”
Hoàng tử chỉ thở dài và đảo mắt qua lại giữa tôi và Sylvie trước khi bước ra ngoài và vẫy tay chào đám đông đang gào thét tên chúng tôi.
Sau vài phút tận hưởng những tiếng reo hò cổ vũ của đám đông, chúng tôi trở lại vào trong lâu đài. Khi tôi trở lại, tôi thấy Tess thẩn thờ tiến về phía cánh cổng dịch chuyển mà không nói một lời nào với chúng tôi.
“Cháu cho là Tessia vẫn còn giận cháu nhỉ?” Tôi hỏi Virion, người đang đi cạnh tôi.
“Tức giận, bực bội, khó chịu, nóng trong người—Ta chẳng biết là cái nào, nhưng dù là gì thì cũng không tốt đâu.” Ông ấy cười khúc khích. “Giờ thì, ta chắc là cháu cần gặp lại gia đình của mình, nhưng ta cần cháu trở về lâu đài càng sớm càng tốt.”
“Cháu sẽ trở về sớm nhất có thể sau khi tiễn cha mẹ cháu, nhưng cháu không rõ nên để em gái cháu ở lại trong lâu đài hay cho con bé đi cùng cha mẹ cháu.” Tôi nói.
“Có khá nhiều trẻ em và cha mẹ chúng sống trong lâu đài. Một số người còn là giáo viên của các học viện phép thuật, nên tốt hơn hết là để con bé ở đó, nhưng chỉ khi con bé đồng ý sống xa cha mẹ và cậu.” Ông ấy nói.
“Đúng, ông nói có lý. Cháu sẽ thử thuyết phục con bé.” Tôi đáp.
Virion gật đầu và ông đưa tay vào trong túi áo. “Còn một điều cuối cùng mà cháu cần phải biết.”
Ông ấy rút tay ra và xòe tay trước mặt tôi, trên tay ông là một đồng xu đen to bằng cả bàn tay ông. Đồng xu ấy lấp lánh mỗi khi chuyển động, khiến tôi đặc biệt chú ý vào những nét chạm khắc tinh xảo khắp trên bề mặt nó. “Đây là một trong những cổ vật đã được truyền lại cho ta. Ta đã đưa cổ vật này cho con trai ta khi ta thoái ngôi vị, nhưng sau cái chết của Alea, Alduin đã đưa nó lại cho ta và bảo ta chọn Lance tiếp theo.”
Tôi đứng đó im lặng vài phút, bị mê hoặc bởi đồng xu trên tay Virion. “Vậy ra đây chính là cổ vật đã được Alea sử dụng ư?”
“Đúng thế. Thành lập giao ước bằng máu của cháu và ta sẽ kích hoạt nó, và lõi mana cháu sẽ được kích thích để đạt đến giai đoạn Trắng như bao Lance khác. Ta biết cháu không phải là một Elf, nhưng ta sẽ rất vinh hạnh khi cháu trở thành Lance dưới quyền của ta.”
Tay tôi giật giật, bị cám dỗ chấp nhận món quà sẽ giúp tôi có cơ hội để chiến đấu với Four Scythes và các Retainers dưới trướng bọn chúng.
Thở dài một hơi, tôi lắc đầu và nói. “Cháu vẫn sẽ chiến đấu vì ông dù cho không có thứ này, nhưng cháu không thể nhận nó được. Cháu nghĩ sau này có thể cháu sẽ hối hận về quyết định này, nhưng bây giờ cháu cảm thấy không ổn khi dùng thứ này để leo lên giai đoạn trắng. Cháu sẽ tự thân mình đạt đến giai đoạn đó.”
“Lựa chọn đúng đắn đấy,” một giọng nói trầm quen thuộc của vị asura ba mắt vang lên phía sau tôi.
Tôi quay đầu lại nhìn và thấy vị asura mắt tím đang tiến lại gần, hai tay chắp sau lưng.
“Ngài Aldir,” Virion cúi đầu kính cẩn, vẫn xóe bàn tay để cho vị asura thấy.
Aldir cầm đồng xu từ tay Virion lên và nghiên cứu nó một hồi. “Mặc dù cổ vật có thể đem đến cho cậu nguồn sức mạnh đáng kể, nhưng đồng thời nó cũng ngăn cản cậu phát triển tiềm năng vốn có của mình.”
Vị asura quăng đồng xu ấy lại cho Virion và tiếp tục nói. “Thường thì ta sẽ khuyên những người hạ đẳng khác tận dụng cơ hội này để dùng nó, đặc biệt là trong thời chiến này, nhưng Arthur, cậu là một trường hợp hoàn toàn khác biệt so với những người khác. Ngoài khả năng thiên phú của cậu, bên trong cơ thể cậu có dòng máu rồng thần của của Phu Nhân Sylvie chảy khắp mạch máu cậu, và bên trong lõi mana của cậu là ý chí mạnh mẽ của cô ấy. Mặc dù làm thế là khá rủi ro trong cuộc chiến này, nhưng ta khuyên cậu không nên sử dụng nó.”
“Cảm ơn vì lời cảnh báo trước,” tôi trả lời. Nhìn xung quanh, tôi để ý thấy Blaine và Priscilla Glayder vẫn còn ở đây, còn Curtis và Kathyln, cùng với Tess và cha mẹ cô ấy đã đi hết rồi.
“Ông cũng định trở lại lâu đài ngay bây giờ luôn hả?” Tôi hỏi Virion.
Virion gật đầu một cách mệt mỏi. “Vẫn còn nhiều thứ cần chuẩn bị. Blaine và Priscilla sẽ giúp thành phố này chuẩn bị kĩ lưỡng với sự giúp đỡ của các Lance của họ. Chúng ta không biết bọn chúng sẽ cập bến ở đâu và chúng sẽ dàn quân ra sao, nhưng việc bảo vệ thành phố này là rất quan trọng. Thật may mắn là phải tốn thêm vài ngày nữa thì hạm đội của chúng mới đến đây được.”
“Cháu hiểu rồi. Cháu sẽ gặp ông sớm nhất có thể sau khi giải quyết xong mọi chuyện ở đây.”
Khi Virion và Aldir chuẩn bị bước qua cánh cổng dịch chuyển, vị asura tóc trắng tinh quay lại và nhìn thẳng mắt tôi với con mắt màu tím của mình. “Arthur, cậu đã sẵn sàng cho cuộc chiến này chưa?”
Môi tôi cong lên thành một nụ cười. “Chưa, nhưng tôi cũng không có ý định thua lũ Vritra chết tiệt đó đâu.”
Aldir mỉm cười đáp trả rồi quay người lại. “Tốt. Đó là những gì ta muốn nghe.”