Tôi thấy lạ khi mà tôi càng ngày càng lo lắng hơn, hơn cả khi tôi từng là Vua, luôn gặp những người tầm cỡ quốc gia.
“Hìu~ Làm thôi Sylvie.”
“Kyu” Nó trả lời với sự phấn khích.
Cốc Cốc
Tôi nghe một tiếng nói của trẻ em cao vút “Đến đây~!”
Một cô hầu mở cửa với một cô gái nhỏ đang nắm chặt bộ đồng phục hầu gái trốn sau cô ấy.
Cô hầu gái nhìn tôi một cách tò mò, ngạc nhiên vì một đứa trẻ tuổi đang gõ cửa một căn biệt thự của quý tộc.
“A hèm, rất vui được gặp cô. Cháu tên là Arthur Leywin. Cháu đã được báo rằng gia đình cháu hiện tai đang định cư trong căn biệt thự này. Xin cho cháu được nói chuyện với họ được không ạ?” Tôi cúi đầu chào, với Sylvie bám chặt trên đầu tôi.
Trong khi cô hầu đấy đang còn bối rối không biết trả lời ra sao, tôi nghe thoáng qua một giọng nói thân quen ở phía sau.
“Eleanor Leywin! Con đây rồi! Con cần phải ngưng chạy ra cửa chính mỗi khi ai đó…” Mẹ tôi ngưng giữa chừng và làm rớt một cái tô đựng thức ăn cho… em gái tôi?
Tôi nhìn xuống để quan sát cô bé với đôi mắt nâu ngây thơ, nhìn tôi một cách tò mò. Mái tóc nâu pha lẫn chút xám nhạt bỏng bẩy, trông có vẻ là thừa hưởng từ bố tôi nhưng chất lượng tốt hơn nhiều, còn màu sắc thì tôi biết cô bé này thừa hưởng từ ai rồi. Mái tóc cô bé này được buộc thành tóc hai bím.
Tôi cố gắng chuyển ánh mắt từ em gái tôi sang đối mặt với mẹ tôi. Với hai mắt ứ đọng nước; tầm nhìn của tôi ngày càng mờ đi và môi tôi cong lên, run rẩy nói.
“C-chào mẹ. Lâu rồi không gặp.” Tôi giơ tay chào, sợ không biết phải làm gì nếu bà ấy không nhận ra tôi.
May rằng, nỗi sợ ấy không thành hiện thực và bà ấy chạy thẳng về phía tôi với một tốc độ mà tôi thề là còn nhanh hơn ông nội Virion, nhưng chắc có vẻ là do tầm nhìn đang còn mờ căm của tôi.
“ÔI CON CỦA TÔI! ARTHUR!!” Mẹ tôi chạy đến chỗ tôi và khụy gối xuống, hai tay vòng qua ôm chặt eo tôi với tất cả sức mình của mình, sợ rằng tôi sẽ biến mất thêm lần nữa nếu như bà ấy bỏ ra.
“Con vẫn còn sống! Giọng nói đó… mẹ biết ngay đó là con mà! hức Con đã trở về rồi! Arthur, đứa con cưng của mẹ!” Đó là những gì bà ấy có thể nói trước khi bà ấy không thể kiềm chế được cảm xúc của mình.
Tôi thì còn tệ hơn. Tôi chỉ có thể lắp bắp, “C-con đ-đã về rồi mẹ ơi…” trước khi tôi cũng bắt đầu nức nở.
Còn một điều khá buồn cười về tình yêu. Cho dù bạn có là một bạo chúa đầy quyền lực, bất tử đi chăng nữa thì đứng trước người mà bạn thương yêu, khả năng kiềm chế cảm xúc của bạn liền phản bội bạn.
Tôi chỉ biết lặp đi lặp lại rằng tôi đã về nhà rồi, rằng tôi sẽ không rời đi nữa, trong lúc khóc. Mẹ tôi còn khổ sở hơn cả tôi. Bà ấy vui rằng tôi vẫn còn sống và đã trở về, nhưng đồng thời cũng giận vì tôi không trở về sớm hơn, và bà ấy cũng buồn vì tôi đã phải sống xa họ và việc đó đã rất khó khăn cho tôi vào bấy giờ.
Và Eleanor cũng bước đến chỗ bọn tôi và vỗ về lưng mẹ. “Mama. Nào nào. Đừng khóc nữa.” Nhưng sau một lúc vỗ về bất thành, con bé cũng bật khóc luôn.
“CON TRAI CỦA TA!” Tôi quay đầu lại, khuôn mặt vẫn ướt đẫm nước mắt và thấy một bóng dáng cha tôi đầm đìa mồ hôi chạy vội vàng tới. Tôi đoán chắc cô hầu gái vừa rồi đã bảo ông ấy rằng tôi đã trở về.
Ông ấy không hề ngừng lại khi gần đến bọn tôi mà chỉ quỳ xuống trượt đến, ôm chặt tất cả bọn tôi.
“Arthur! Con trai của ta! Trông con lớn chưa kìa. Ôi chúa ơi! Con đã về thật rồi!” Cha tôi vừa nấc cụt vừa dùng tay sờ mặt để để quan sát kĩ tôi. Ông ấy bật khóc khi trán ông ấy chạm vào trán tôi.
Cuộc đoàn tụ gia đình bọn tôi vẫn tiếp diễn như thế. Mẹ tôi thì nấc lên không kiểm soát được, ôm chầm lấy tôi, và cô em gái của tôi cũng khóc như bà ấy, còn tôi và cha tôi chỉ biết nhìn nhau trong nước mắt, mừng vì chúng ta đã có thể đoàn tụ.
Dần dần, cuối cùng bọn tôi cũng đã bình tĩnh lại.
Bọn tôi ngồi trên một chiếc ghế sofa, với mẹ tôi ngồi kế bên phải Eleanor ngồi trên đùi. Cha tôi thì ngồi trên chiếc ghế mà ông kéo lại trước mặt tôi. Mẹ tôi vẫn cầm chặt tay tôi và đôi mắt bà vẫn ứ nước mỗi khi bà ấy nhìn mặt tôi.
“Con có ổn không? Con có ăn ít nhất bữa một ngày không? Khi ngủ con có mặc đồ ấm mỗi ngày không? Ôi trời ơi. Trông con lớn chưa kìa.” Nước mắt lại tiếp tục lăn dài trên đôi má của bà ấy khi bà ấy mỉm cười. Có vẻ như mẹ tôi luôn lo lắng về những chuyện đó.
Mẹ tôi vuốt nhẹ mái tóc tôi và hôn nhẹ lên đầu tôi. “Tạ ơn chúa rằng con đã trở về rồi. Thật vui biết mấy,” bà ấy nói nhỏ nhẹ.
Eleanor tò mò nhìn cả tôi và Sylvie trong khi con rồng con đó thì đang ngồi kế tôi quan sát kĩ lưỡng những con người lạ lẫm này.
Cha tôi cũng nhìn Sylvie một cách tò mò nhưng ông ấy vẫn chưa nhắc đến nó. Quay sang nhìn tôi, đôi mắt ông ấy dịu lại và ông ấy cứ lắc đầu, nói rằng tôi đã lớn đến vậy rồi. Đây là một cảm giác rất tự hào nhưng cũng chạnh lòng không kém khi các bậc phụ huynh đã thấy con mình lớn đến mức nào rồi, nhưng lại không thể ở bên cạnh đứa con của mình để chứng kiến nó.
“Ellie, chào anh trai của con đi. Anh ấy đã phải sống ở một nơi khá xa trước đây, nhưng giờ thì anh ấy trở về để sống với chúng ta kể từ giờ trở đi. Nào, nói ‘xin chào’ đi.” Mẹ tôi nói với cô em gái tôi.
“Anh trai?” Con bé nghiêng đầu, khiến tôi nhớ đến cảnh Sylvie bối rối.
Con bé chụm tay lại và thì thầm gì đó vào tai mẹ tôi.
“Haha đúng rồi, là anh trai đó đó. Là người mà mẹ luôn kể cho con nghe đó. Là anh ấy đó.”
Đôi mắt em gái bỗng nhiên sáng rực lên khi nhìn tôi. Tôi không biết mẹ tôi kể cho con bé nghe gì nữa.
“Chào anh~!” Con bé vẫy hai cái tay nhỏ nhắn của mình để chào tôi.
Haha
“Chào Eleanor. Rất vui được gặp em… em gái.” Tôi cười và xoa đầu nó.
Cha tôi lên tiếng. “Arthur, chúng ta đã rất suy sụp sau tai nạn đó, và bọn ta hầu như rất khó tin khi mà con liên lạc với bọn ta bằng… thần giao cách cảm. Nói ta nghe, làm sao mà con có thể sống sót sau cú rơi đó?”
Tốn khá lâu để tôi giải thích mọi chuyện từ đầu. Tôi giữ lại một số thông tin mà tôi nghĩ chưa nên kể cho họ vội. Tôi giải thích rằng tôi đã vô thức bao bọc bản thân bằng một lớp mana để bảo vệ mình và tôi rớt trúng một đống cành cây ở vách nước trước khi rơi vào một con suối. Từ đó, tôi kể họ về khi tôi gặp Tess và cô ấy đã bị bắt cóc. Sau khi cứu cô ấy, cô ấy dẫn tôi đến Vương quốc của cô ấy và tôi đã sống ở đó.
“Con có nhắc về một căn bệnh khiến con không thể trở về sớm hơn. Chuyện đó là sao? Con đã chữa khỏi chưa?” Mẹ tôi nói chêm vào, với ánh mắt đầy lo lắng.
Lắc đầu, tôi giải thích, “Mẹ không cần phải lo gì về nó nữa đâu. Có vẻ như lõi mana của con có vấn đề nên con hay bị đau bất chợt khắp cơ thể. Ban đầu thì nó rất tệ, nhưng may mắn là có một ông Elf biết cách chữa nó. Tiến trình chữa khá chậm, nhưng ông ta đảm bảo rằng nó sẽ không còn tái phát nữa nếu được chữa trị dứt điểm.”
Khuôn mặt mẹ tôi trở nên nhẹ nhõm trở lại và bà ấy tiếp tục xoa đầu tôi.
“Vậy còn con thú nhỏ này của con thì sao?” Cha tôi cười, cuối cùng cũng nhắc đến Sylvie.
“Haha, trong chuyến hành trình của con, con có tình cờ gặp một hang động của một con thú mana. Chỉ có con mẹ trong đó và có vẻ như nó đã bị thương rất nặng. Sau một hồi thì nó đã chết đi. Trong khi con nhìn xung quanh, có vẻ như con mẹ đang canh giữ một thứ gì đó rất có giá trị nên con nhặt nó theo, nhưng con không biết rằng đó là một trái trứng. Nó chỉ mới nở vài tháng trước thôi nên nó vẫn còn nhỏ. Nói chào đi nào.”
Tôi bế nó lên, giữ người nó lủng lẳng như một con mèo con.
“Kyu~!” Nó kêu lên như muốn chào mọi người.
Tôi không hề nói dối, nhưng tôi tự nhủ rằng sẽ kể họ mọi việc khi tôi lớn lên.
Rồi tôi hỏi họ cập nhật cho tôi về những gì đã xảy ra khi bọn tôi bị tách nhau. Điều duy nhất mà tôi biết nhờ quan sát qua bồn nước của bà Rinia và biết rằng họ sống tại Xyrus, nhưng ngoài điều đó ra thì tôi chẳng biết gì thêm.
Sau khi cha tôi giải thích mọi chuyện xảy ra sau đó, mẹ tôi chêm vào. “Đúng rồi! Gia đình Helstea đã đi công tác nhưng họ sẽ về sớm trong hôm nay thôi. Họ sẽ rất ngạc nhiên khi gặp con đấy Art!”
Tôi quay sang ngồi đối mặt với mẹ. Bà ấy vẫn chẳng thay đổi nhiều kể từ lần cuối tôi thấy bà ấy. Điều duy nhất mà tôi để ý được là có vẻ mẹ tôi đã giảm cân và trong hơi tái nhợt hơn. Tim tôi nhói lên khi tôi biết rằng là do nỗi đau khổ và trầm cảm từ khi mất tôi. Cha tôi thì trông đô con hơn nhiều, với bộ râu được cạo gọn gàng. Tôi đoán là công việc giảng dạy cho các lính gác ở nhà đấu giá Helstea đã khiến ông ấy trở nên lực lưỡng như vậy.
“Cha. Lõi mana của cha bây giờ là màu gì vậy?” Tôi hỏi, trong khi Sylvie thì nhảy lên đầu tôi ngồi, đuôi nó quơ qua lại một cách hứng thú.
Một nụ cười mỉm hiện lên trên khuôn mặt ông ấy và ông ấy tự hào nói, “Ông già này đã vượt qua lõi đỏ nhạt vài năm trước và đang trong giai đoạn lõi cam đậm đấy.”
Tôi nhướng mày ngạc nhiên. Vào độ tuổi mà cha tôi cũng khá đấy. Các pháp sư bình thường khác sẽ thường mắc kẹt tại lõi đỏ nhạt, và họ sẽ rất may nếu họ đạt được đến cam đậm. Tất nhiên thì mọi chuyện sẽ khác với những pháp sư tinh nhuệ, những người mang trong mình dòng máu pháp sư tối cao hoặc có thể tiếp cận đến những nguồn tài nguyên tốt hơn. Nhưng đối với một pháp sư bình thường, cha tôi cũng khá mạnh đấy.
Rồi ông ấy nghiêng người lại gần hỏi tôi, “Thế giờ thì con đang trong giai đoạn gì rồi?”
Gãi má, tôi thì thầm, “…cam đậm.”
TOANG
Cha tôi lạng choạng ngã khỏi ghế. Cả mẹ tôi cũng phải há hốc vì ngạc nhiên.
“Ôi vãi cứt!” Cha tôi bất ngờ nói.
“Cớt!” Eleanor nói theo, cười vì cha tôi bị ngã.
“Anh à! Em đã nói gì về việc nói tục trước mặt Ellie?” Mẹ tôi chặn tai em tôi lại không cho nó nghe thêm.
“Haha xin lỗi! Ellie đừng bắt chước theo cha con nhé con.” Rồi ông ấy quay sang tôi.
“Đứa con trai của ta vẫn là một thiên tài như trước đây nhỉ. Đi nào. Ta muốn con thử đánh tập với ông già này nào.” Cha tôi cười nham hiểm trong khi nắm chặt vai tôi.
“Anh! Thằng bé vừa mới về mà! Để cho nó nghỉ ngơi chút đi chứ!” Mẹ tôi vịn tay tôi lại.
“Không sao đâu mẹ, haha.” Tôi nhẹ nhàng đặt tay tôi lên tay mẹ và mẹ tôi thả tay tôi ra.
“Đúng là đàn ông! Lúc nào cũng chỉ biết nghĩ đến đánh nhau! Đúng không Ellie?” Mẹ tôi lắc đầu bất lực.
“Papa và anh trai là đàn ông!” Ellie nói vang theo.
Cả cha tôi và tôi đều bật cười. Thật vui vì đã trở về.
Bọn tôi đều đứng dậy để ra sân sau và tôi nghe tiếng mở cửa.
“Rey! Tớ nghe rằng con trai cậu vẫn còn sống ư? Chuyện quái gì đang diễn ra thế?” Tôi thấy một người đàn ông gầy đeo mắt kính và mái tóc chẻ hai bên, khoác trên mình một bộ vest, tôi cho là vợ ông ấy và con gái ông ấy đang ở phía sau.
“Vincent, mọi người! Tớ muốn các cậu hãy gặp con trai tớ, Arthur! Thằng bé đã trở về rồi Vince~ Haha!”
Cha tôi khoác vai bạn ông ấy.
“Arthur, đây là chú Vincent, một người bạn cũ của ta và là người mà cha đang làm việc cho. Đây là khu biệt thự của chú ấy nên có lẽ con nên giới thiệu bản thân trước khi chúng ta bắt đầu phá phách mọi thứ.” Ông ấy cười to.
Cúi đầu một góc độ, tôi giới thiệu. “Rất hân hạnh được gặp các cô chú. Tên cháu là Arthur Leywin. Cháu không rõ liệu gia đình cháu có nói với cô chú về cháu chưa, nhưng cháu đã liên lạc lại với họ trước đây. Cháu cũng là người bảo họ giữ kín mọi việc cho đến khi cháu về, nên cháu xin lỗi vì sự đột ngột này. Cảm ơn cô chú vì đã chăm sóc gia đình cháu suốt khoảng thời gian qua.” Người đàn ông này chính là người đã cho gia đình ở chung với gia đình họ trong khoảng thời gian khó khăn nhất của họ. Và theo những gì tôi thấy, tôi nợ ông ấy và gia đình ông ấy rất nhiều.
“Đ-được mà, không có vấn đề gì to tát đâu. Chú cũng mừng vì cháu vẫn còn sống và đã trở về.” Chú ấy chỉ biết gãi đầu, vẫn còn bối rối. “Hãy gặp vợ chú, Tabitha và con gái chú, Lilia.” Chú ấy nói, đẩy họ lên trước mặt.
“Rất vui được gặp cô, Lilia” Tôi chào họ. Sylvie cũng giới thiệu mình bằng một tiếng “Kyu!”
Tabitha nghiêng người chào với một nụ cười ấm áp, nói, “Rất vui khi có con chung sống trong ngôi nhà này, Arthur. Chào cậu ta đi Lilia! Arthur cũng tầm tuổi con đó nên đừng ngại.”
Cô gái tên Lilia giờ đây bắt đầu mở miệng, chỉ vào con thú trên đầu tôi. “C-Con gì thế?! Nó đáng yêu quá.”
“Đây là một thú mana sơ sinh mà tớ tình cờ gặp. Tên nó là Sylvie. Sylvie, xuống đây và nói chào nào.”
Sylvie nhảy xuống và dụi đầu vào Lilia.
“Ôi trời ơi cưng quá!” Lilia hứng thú kêu lên.
“Rey, ý cậu là gì khi bảo cậu sắp phá phách nơi này?” Vincent tò mò hỏi trong khi tay cha tôi vẫn choàng qua người chú ấy.
“Bọn tôi đang trên đường ra sân sau. Arthur và tôi đang tính đấu tập với nhau. Muốn xem không?” Ông ấy cười.
Vincent lắp bắp nói, “G-gì cơ? Cậu đang nghiêm túc đấy à? Con trai cậu mới tuổi thôi mà. Cậu đấu tập với nó làm gì?”
“HAHA! Đừng để vẻ ngoài của con trai tớ lừa cậu! Thằng bé đã là một Augmenter lõi cam đậm rồi đấy!” Cha tôi tuyên bố một cách tự hào.
Vincent chỉ biết lắc đầu. “Đừng đùa như vậy nữa Rey. Đứa con trai tuổi của cậu đã lõi cam đậm ư? Ngay cả những thằng nhóc thông minh nhất từng vào học viện Xyrus cũng chỉ lõi đỏ đậm là cùng, và bọn nó phải từ - tuổi không đấy!”
Cha tôi cười lớn hơn nữa và dẫn bọn tôi ra sân sau.
“Sẵn sàng rồi cha!” Tôi cười, bế Sylvie để bên ngoài sân, kế bên chỗ gia đình Helstea và mẹ tôi với em gái tôi.
“Cẩn thận nhé Art! Ông già này đã tốt hơn xưa rồi đấy!” Ông đấm hai nắm đấm của mình, mỉm cười.
Vince vẫn lắc đầu không tin.
“LÊN!” Cha tôi nói, vào thế tấn công.
Để xem các buổi luyện tập với ông nội Virion có giúp ích được gì đây.
Một luồng mana bùng nổ dưới chân tôi khi tôi lao về phía ông ấy.
“Cái quái gì…” Tôi thoáng nghe qua tiếng của chú Vincent cùng vài người khác đang há hốc mồm.
“HAHA!” Cha tôi cường hóa bản thân bằng mana và nheo mắt lại.
Sau khi truyền mana vào các khung xương và cơ bắp, cơ thể của tôi có thể trông như một đứa trẻ tuổi bình thường, nhưng sức mạnh và sự nhanh nhẹn của tôi phải cao hơn người thường nhiều lần.
Tôi xoay người và tung một cú đá bên phải của tôi vào cánh tay trái đang đỡ đòn của ông.
Xoay người, ông ấy tung ra một cú đấm từ tay phải mình vào người tôi.
Tận dụng lực từ cú đá ban nãy, tôi đổi hướng cơ thể giữa không trung và hạ đất kế bên ông ấy.
Tôi chuyển hướng cú đấm của ông sang bên và ông ấy thu người về thế phòng thủ, nhưng tôi đã phóng lên với tốc độ bàn thờ nhờ cơ thể đã cường hóa này và tung một cú chấn trỏ từ phía sau.
Vào ngay khoảnh khắc đó, cha tôi giơ chân phải mình lên và cùi chỏ tôi đập vào đầu gối ông ấy.
Tôi lui về sau để ra ngoài tầm đánh.
“Tốt tốt! Ông già này sắp nghiêm túc rồi! Cẩn thận đấy.” Ông ấy cười.
Ở các giai đoạn đầu, cách sử dụng mana giữa Augmenter và Conjurer rất khác nhau.
Trong khi cả hai loại pháp sư này đều có thể được kiểm tra bằng một thiết bị đặc biệt để biết họ chuyên về nguyên tố nào, thì nguyên tố của một Conjurer rất dễ biết được bởi vì nguyên tố nào mà họ thi triển nhanh nhất chính là nguyên tố chủ đạo.
Còn với Augmenter thì khó nhận biết hơn bởi các đòn tấn công của họ chủ yếu là dùng mana để cường hóa cơ thể mình. Và đó là lý thuyết cơ bản thôi.
Mặc dù mỗi người mỗi khác, thì trong một cấp độ nhất định, lõi mana sẽ trở nên tinh khiết đến mức có thể thể hiện nguyên tố của pháp sư. Còn với Conjurer, điều này nghĩa là họ có thể từ từ từ bỏ việc niệm phép các nguyên tố khác, và tập trung vào việc làm ngắn các câu thần chú trong nguyên tố mà họ thông thạo.
Còn với Augmenters thì sẽ dễ để ý hơn vì ở giai đoạn này, mana của họ đã có thể biến thành hệ nguyên tố.
Ví dụ, sau khi vượt qua một giai đoạn lõi, thì một đòn tấn công từ Augmenter hệ Hỏa sẽ mạnh lên đến mức trông nó như vừa bùng nổ, còn hệ Phong thì đòn tấn công của họ sẽ trở nên nhanh nhẹn và sắc bén hơn nhiều.
Tuy nhiên, sau giai đoạn cam, hệ nguyên tố của Augmenter sẽ ảnh hưởng đến đòn đánh vật lý của họ. Augmenter hệ Thổ có thể họ cách tạo ra một găng tay bằng đất, và có thể học cách tạo các đòn xung chấn bằng cách dậm chân họ xuống đất. Trong khi đó, Augmenter hệ Phong có thể học cách phóng ra những lưỡi gió và tạo hiệu ứng chân không trong cú đấm của mình, và vân vân. Toàn bộ điều này đều là những kĩ năng cần thiết để kiểm soát loại mana trong người mình.
Tất nhiên thì, Conjurer vẫn có lợi thế lớn hơn vì có thể tác động nhiều với môi trường xung quanh họ. Tầm đánh của họ cũng rộng hơn, nhưng điểm yếu của họ đó là họ dễ bị tấn công trong lúc họ đang niệm thần chú vì cơ thể họ không được bảo vệ bằng mana.
Bởi vì những khác biệt đó, cả hai loại pháp sư này có thể vượt qua ngưỡng đó đều mạnh hơn các pháp sư không vượt qua được, và cuối cùng là bọn họ quyết định tài năng và những thành tựu trong tương lai mà họ đạt được.
Mặc dù các Conjurer bẩm sinh đã có thể điều khiển nguyên tố bởi vì họ hấp thụ mana trong tự nhiên một cách dễ dàng, còn Augmenter thì lại khác.
Trong số mười Augmenter thì chỉ có mỗi một Augmenter có sở hữu hệ nguyên tố, số còn lại thì không. Có một số trường hợp về các Augmenter hệ nguyên tố không vượt qua được ngưỡng đó nhưng bọn họ vẫn mạnh hơn những người không có hệ nguyên tố.
Tôi được biết rất sớm rằng cha tôi là một pháp sư hệ hỏa, nhưng sau khi bị kẹt lại vì bận phải làm một người bố để chăm sóc tôi, cuối cùng thì ông ấy cũng đã chạm được đến ngưỡng lõi cam, và cũng chính thức nhận được danh hiệu là một Pháp Sư Augmenter Nguyên Tố, hay nói ngắn gọn là pháp sư hệ nguyên tố.
Hai nắm đấm của ông ấy phát sáng và bùng lên một ngọn lửa đỏ. Cả người ông ấy bốc khói nghi ngút khi mana hệ Hỏa chảy khắp người ông ấy.
Tôi cũng mỉm cười lại.
“Cố đừng ngạc nhiên quá nhé Cha!”