Thanh kiếm vung xuống, thứ sẵn sàng chém tôi thành mảnh, sở hữu một ánh sáng mana mờ nhạt bao quanh nó. Cường hóa thanh kiếm của mình để tấn công một đứa bé tuổi, người đàn ông này hoàn toàn không có chút gì là thương xót. Khuôn mặt của chiến binh Augmenter được lộ ra khi anh ta lao về phía tôi, chiếc mũ trùm đầu của anh ta bị thổi bay trở lại để lộ một biểu cảm giận dữ.
Tôi có thể thấy sự kinh hoàng trên khuôn mặt của gia đình tôi cũng như gia đình Vincent. Nhóm Twin Horns đang cố gắng hết sức để tiến về phía kẻ tấn công để ngăn anh ta chém đôi cơ thể tôi. Ngay cả nhà vua cũng có vẻ mặt ngạc nhiên trước hành động chưa từng có của người lính gác, trong khi Hoàng Hậu đã ngay lập tức vội vã với lấy đũa phép.
Tôi uể oải nhìn lên tên pháp sư sắp vung thanh kiếm xuống. Cho dù đó là vì hắn tức giận hay vì hắn coi thường một đứa trẻ, thì đòn tấn công của hắn cũng rất tầm thường. Tôi thậm chí sẽ không cần cường hóa mana vào cơ thể của mình khi tôi bước một bước về phía trước bằng chân phải của mình khi anh ta vung kiếm xuống và nhướn người lên để nắm lấy cổ tay anh ta.
Sử dụng động lượng của cú chém, tôi xoay chân trước, vẫn giữ lấy người tên bảo vệ trong khi cơ thể tôi song song với hắn. Thanh kiếm được cường hóa của anh ta chém xuyên qua khoảng không đã từng là cơ thể tôi và tạo ra một vết nứt nhỏ trên sàn, găm thanh kiếm xuống. Bằng một động tác cực nhanh, tôi đánh vào cằm hắn – nơi mà hắn còn không thèm cường hóa với mana của mình. Sức mạnh của cú đấm móc lên và động lượng của cú chém xuống tạo ra một âm thanh lớn hơn tôi tưởng tượng, và tôi chỉ kịp nghe thấy một tiếng “oof” nhỏ, trước khi anh ta đổ sụp xuống và ngất đi.
Tôi liếc sang tên ngốc đáng thương Sebastian, kẻ mà đang nghiến răng khi hắn lẩm bẩm một câu thần chú trong im lặng.
GÓC NHÌN CỦA SEBASTIAN:
Thằng nhóc vô dụng đó! Nó nên biết vị trí của mình! Khi nhà vua muốn một thứ gì đó, nó không phải là yêu cầu; nó là một mệnh lệnh! Sao nó dám không chỉ từ chối, mà còn khiển trách vị Vua cao quý của chúng ta! Thằng nhóc đó không xứng đáng với người bạn đồng hành của nó! Ta đến từ một gia đình thuần những Conjurer, những pháp sư tinh hoa có khả năng thanh đổi thiên nhiên bằng ý muốn. Tuy nhiên tại sao ta lại chưa có một khế ước thú nào trong khi thằng nhóc đó có thể thực hiện một Hợp đồng Bình đẳng khi còn trẻ như vậy! Điều đó có nghĩa cấp độ của con quái đó ít nhất phải thuộc hạng A.
Ta mới là kẻ xứng đáng với con chiến mã hoàn hảo con thú này sẽ trở thành! Vậy mà, hắn dám từ chối ta! Hắn dám từ chối đức vua!
Ta không thể làm gì ngoài nghiến răng trong thất vọng.
“Sao ngươi dám nói những câu vô lễ như thế trước mặt Đức Vua!”
Ta thấy Harry hét lên trong khi giương thanh kiếm lên không trung.
Đúng rồi! Giết thằng nhóc đó! Ta đoán Augmenter đôi lúc cũng có tác dụng. Sau khi thằng nhãi đó chết, ta sẽ đường hoàng sở hữu con thú mana ấy.
Nhưng trước khi ta kịp ăn mừng, thì hắn đã bị đo ván.
Cái quái gì vậy?
Làm thế nào mà tên vô dụng đó tự đánh gục mình? Ugh… Ta phải tự xử lý việc này vậy.
Nhưng trước khi ta kịp rút cây gậy ra, ta thấy thằng nhóc con đi về phía mình.
Nó muốn chết à? Ta không quan tâm. Tên người thường Vincent đó có thể là bạn thân của Đức Vua, nhưng ta có thể dễ dàng thoát tội giết một thằng nhóc ngẫu nhiên nào đó chỉ với một hình phạt nhẹ. Con quái thú mana ấy xứng đáng.
Thì thầm một câu thần chú trong im lặng, sẵn sàng thổi bay đầu nó. Nó có thể thấy ta đang niệm chú, nhưng vẫn dám đi về phía này?
Heh! Cảm ơn vì đã làm nó dễ dàng hơn. Tuy nhiên, tại sao ta cảm thấy như thằng nhóc đó, người mà chỉ cao bằng nửa ta, bằng cách nào đó đang xem thường ta, như thể hắn vượt trội hơn ta?
Mày chỉ muốn tao giết mày phải không thằng nhãi?
Hắn đứng trước ta ngay trước khi ta niệm xong cầu lửa.
CRAAAACCK
Khuỵu xuống!
Thật kỳ lạ, sao tự nhiên ta cảm thấy mất thăng bằng?
Ta nhìn xuống, thấy rằng đầu gối mình bị uốn ngược lại và thấy xương mình, vẫn còn dính gân, lòi ra khỏi da.
Đ-Đấy, đấy là chân CỦA TA!
”GGAAAHHHHH!”
“C-Chân ta! Chân ta!!” Ta chưa từng cảm nhận nỗi đau đớn tột cùng như thế này. Thế quái nào mà một Conjurer hoàng gia lại phải trải nghiệm nỗi đau này?
Tại sao chẳng một ai giúp ta? Ta nhìn xung quanh và thấy mọi người đều như đang đông cứng. Không, không phải do họ ngạc nhiên mà thật sự là họ đang đông cứng tại chỗ? Mắt ta tệ đi vì cơn đau chăng? Ta nhìn thấy mọi thứ, nhưng giống như đang nhìn qua một gam màu đảo ngược vậy.
“Khoảng không này sẽ không tồn tại lâu đâu nên ta sẽ bắt đầu nhanh. Ta khuyên ông, vì lợi ích tốt nhất cho cả hai, ông nên dừng sự theo đuổi vô vọng của mình đối với người bạn đồng hành của ta. Ta không muốn làm kẻ thù của người dẫn dắt Vương Quốc này nên ta cho ông cơ hội cuối này.”
Cách nói chuyện của nó khiến ta quên rằng nó mới chỉ tám tuổi. Giọng điệu, từ ngữ của nó mang theo sức mạnh và phẩm giá, gây áp lực khiến tôi phải tuân theo trong khi làm tôi rùng mình.
Nó quay lưng lại và bước đi, bước vài bước trước khi quay đầu lại lần nữa.
Hắn nhìn xuống bằng ta với một khuôn mặt vô cảm, đôi mắt thì như đâm thẳng vào ta như một cây kim nóng bỏng, khiến ta thực sự nhăn nhó vì đau đớn.
Không… Không, không, không. Ta không thể thở được. Ta quá sợ đến nỗi không thể cảm nhận được nỗi đau. Ta cảm thấy một cảm giác ấm nóng giữa chân khi mà cơ thể ta chỉ đơn giản là chấp nhận số phận và sẵn sàng để chết.
Hắn ngồi xổm xuống và trừng mắt nhìn ta với đôi mắt nheo lại, nhìn xuống ta như thể ta chỉ là một con côn trùng
“Hãy biết vị trí của mình.”
GÓC NHÌN CỦA ĐỨC VUA SLAYDER:
Lý do của đứa trẻ tuổi này mê hoặc ta hơn là hàm ý trong thông điệp của nó đối với Quốc vương của đất nước này.
Trong khi Sebastian là một cận vệ trung thành, người đã phục vụ ta trong hàng thập kỷ, hắn nhờ ta nói với đứa trẻ từ bỏ người bạn đồng hành của mình, là điều đúng ra ta không bao giờ nên làm. Tuy nhiên, ta đã hứa từ trước với hắn, sao có thể rút lại lời nói của mình.
Sau đó mọi thứ trở nên không đúng lắm. Chẳng lẽ đội cận vệ Hoàng gia chỉ đến thế này, trở nên quá khích chỉ vì lời nói của một đứa trẻ tuổi???
Ngay cả khi ta không mang theo những Hiệp sĩ Templar của riêng mình, ta cũng không nghĩ đám lính mới sẽ gây nhiều rắc rối đến mức độ này.
Mặc dù ngạc nhiên, nhưng thôi chuyện cũng đã đành. Nếu người bảo vệ hoàng gia giết chết một đứa trẻ, thì công chúng có thể thương hại đứa trẻ và gia đình của anh ta trong một vài ngày, nhưng cuối cùng vẫn sẽ lại đổ lỗi cho cha mẹ vì đã không nuôi dạy đứa trẻ một cách đúng đắn.
Thật đáng tiếc khi gia đình thằng bé lại là bạn của Vincent. Cắt đứt quan hệ với Vincent có thể trở nên hơi bất tiện trong tương lai.
Tuy nhiên, ta chỉ có thể nhướn mày trước những chuyển động đáng kinh ngạc của cậu bé tuổi - người đã nhanh chóng hạ gục Vệ binh Hoàng gia của ta.
Harry, tên ngốc đó. Thế quái nào mà hắn thậm chí không cường hóa cơ thể mình! Hắn đã làm xấu danh tiếng của đội Hiệp sĩ Hoàng gia Sapin!
“KKYYAAAAAAAAAA!” Giật mình bởi tiếng thét chói tai, ta ngẩng đầu nhìn lên.
Vợ ta đang tròn mắt nhìn thứ gì đó đằng sau.
Làm thế nào mà Sebastian, người vẫn ổn giây trước, giờ đã nằm trên mặt đất nắm chặt chân trái của mình, có một vài cái xương lòi ra, nhìn thằng bé bằng ánh mắt sắc như dao găm.
Ta thấy hắn ta đang dò dẫm cây gậy trên mặt đất, chỉ vào thằng bé, lầm bầm câu thần chú.
“ĐỦ RỒI! SAO NGƯƠI DÁM HẢ SEBASTIAN!” Thằng ngu dốt đó không biết tất cả đống lộn xộn này là do lòng tham của hắn đối với bạn đồng hành của đứa trẻ đó?
Chộp lấy cây gậy của hắn và bẻ nó làm đôi, Sebastian nhìn ta sửng sốt như thể ta phản bội hắn.
Điều này thật là thảm hại.
“Ở yên dưới đấy! Vấn đề này đến đây là kết thúc.” Ta đe dọa hắn. Hắn đang ở trước mặt của một vị Vua. Không cần biết việc này quen thuộc với hắn thế nào, tốt nhất nên nhắc nhở cho hắn rằng ta có thể chấm dứt cuộc đời hắn một cách dễ dàng.
Cậu bé ngất xỉu ngay lập tức và ta thấy gia đình cùng đồng nghiệp, vội vàng chạy đến nó. Giải quyết sự cố này sẽ khá mệt mỏi đây.
Ta có thể thấy rằng gia đình và bạn bè nó đang vật lộn để chuẩn bị đả kích ta.
Mong rằng họ đủ thông minh để biết vị trí của mình trước Đức Vua của họ.
“Ta thấy rằng cậu bé cần được chăm sóc vì vậy xin vui lòng chấm dứt việc này tại đây để chúng ta có thể giải quyết vấn đề này vào lúc khác.” Ta nói một cách đơn giản, dắt theo vợ con, trong khi hai tên hề thảm hại mà ta đủ dại dột để gọi là các Hiệp sĩ Hoàng gia đang được dìu bởi các đồng đội của mình.
___________________________________
GÓC NHÌN CỦA ARTHUR LEYWIN:
UGHH cái đầu của tôi!
Tầm nhìn của tôi dần dần rõ ràng trở lại và tôi quay đầu nhìn xung quanh.
Tôi đang ở trong phòng của mình.
“Kyu!!” Sylvie thức dậy gần như cùng lúc và bắt đầu liếm mặt tôi. ‘Papa dậy rồi! Papa dậy rồi!” cô ấy nói qua thần giao cách cảm, vẫy đuôi một cách mừng rỡ.
“Mmm Mmm?” Ôi, con cuối cùng cũng thức dậy! Mẹ tôi thức dậy sau một giấc ngủ ngắn bên giường.
“Bác sĩ chỉ nói con bị bất tỉnh có lẽ là do sốc, và con có lẽ sẽ dậy sớm. Mặc dù vậy, mẹ nghĩ con đã ngủ trong giờ.” Cô ấy vuốt tóc tôi, nở một nụ cười dịu dàng.
Bằng đôi mắt đỏ của mẹ, tôi chắc rằng mẹ đã khóc một lúc.
Chết tiệt, tôi lại làm mẹ lo lắng.
Chuyện gì xảy ra sau khi tôi ngất? Tôi ngồi dậy trên giường, đặt Sylvie lên trên đùi tôi.
“Mọi người đã rời đi một lúc sau khi con bất tỉnh. Không ai ở trong tâm trạng phù hợp nên Nhà vua đã rời đi trước. Cha của con đang ở tầng dưới với đại diện của nhà vua. Họ đang ở trong phòng khách để thảo luận về những gì đã xảy ra.” Mẹ có vẻ hơi lo lắng về điều này.
Tôi chỉ gật đầu và rời khỏi giường. Cơ thể tôi vẫn cảm thấy nặng nề khi sử dụng giai đoạn đầu tiên trong ý chí rồng của Sylvia, vì vậy tôi đi chậm rãi xuống cầu thang với mẹ sau khi bà ấy kiểm tra Ellie, người đang ngủ trong phòng.
Khi chúng tôi đi xuống cầu thang, tôi nghe thấy bố tôi cùng với giọng một người đàn ông lớn tuổi.
Khi thấy tôi, người đại diện đứng dậy, khẽ cúi đầu, trông có vẻ nhẹ nhõm. Bố tôi ngồi quay lưng với tôi nên ông chỉ quay lại sau khi thấy người đại diện đứng dậy.
"Con trai ta! Con dậy rồi!” Ông ấy vội rời ghế và đón tôi.
“Vâng, con vẫn ổn bố ạ. Mọi người đang nói về cái gì vậy?” Tôi gật đầu.
“Người đại diện này đã đến với một vài đồng vàng như là một lời xin lỗi từ nhà vua vì ‘sự cố nho nhỏ’.” Bố tôi vừa nói vừa nghiến răng.
Đức vua cũng đã ra lệnh cho tôi thông báo cho gia đình Leywin rằng cả hai lính canh cố gắng tấn công Arthur Leywin đã bị cách chức.
“Đức vua chỉ vỗ nhẹ vào trán chúng và nói lời từ biệt vì đã gần như giết chết con trai tôi?” Bố tôi không thể không đỏ mặt vì thất vọng.
“Cha, không sao đâu. Con cũng không bị thương. Hãy dừng chuyện này ở đây”. Tôi nắm lấy tay cha tôi và nhìn lên
Nhà vua có vẻ là người tốt nhưng trong trường hợp này, tôi nghĩ ông ấy dành sự ưu tiên của mình cho nơi nào khác.
Người đại diện chỉ nhìn chúng tôi như thể đức vua đã làm một việc đúng đắn.
Tôi quá mệt mỏi đối với trò hề này rồi.
Bỏ qua việc đó, tôi hỏi về Sebastian, đề phòng hắn nói ra việc gì đó.
“Chuyện gì đã xảy đến với gã Conjurer bị gãy chân?”
Người đại diện lắc đầu “Chúng tôi không rõ. Người chứng kiến phỏng đoán rằng đó là do dư chấn từ mana mà người Hiệp sĩ kia tấn công cậu gây ra.”
Tôi nhún vai, có vẻ mọi chuyện đã được giải quyết.
Người đàn ông rời đi sau khi cha tôi mất kiên nhẫn với thái độ của ông ta với một nụ cười nhếch mép.
“Cú đánh tuyệt vời, đúng là con trai ta”. Cha tôi giơ nắm đấm ra, cổ vũ đòn đánh của tôi trước tên Augmenter, tôi cười mỉm trong khi đáp trả lại.
“Hội Twin Horns đâu rồi ạ? Con tưởng họ phải ở đây?”
“Chúng ta phải giữ họ khỏi chuyện này, không mẹ sợ họ sẽ thành tội phạm truy nã mất”. Mẹ tôi tặc lưỡi.
Tôi mỉm cười, nhưng trước cái nhìn khó đỡ của cha tôi, đây thực sự là một mối lo đáng ngại. Hội Twin Horns đang đợi ở nhà khách gần đây. Mẹ nói chúng tôi sẽ ra đó vào ngày mai để ăn sáng và bàn về chuyện tôi trở thành thám hiểm gia. Tôi gật đầu và trở về phòng. Ngày sinh nhật của tôi chỉ còn tuần nữa. Tôi sẽ có thể để lại dấu ấn đầu tiên cho thế giới này.
Trở về giường, tôi nhìn vào lòng bàn tay, nghĩ về sự kiện ngày hôm nay. Đây là lần đầu tiên tôi dùng Ý Chí Rồng của Sylvia. Sau hàng năm trời tập luyện, ý chí của Sylvia đã hòa nhập vào cơ thể tôi và sau tháng tập luyện nó, tôi không thể không thở dài khi suy đoán về sức mạnh thực sự của Sylvia.
Tôi mới chỉ chạm đến bề nổi sức mạnh của Sylvia. Không như ông nội Virion, người chỉ có thể tăng tốc và ngụy trang vào xung quanh, tôi đoán việc trở thành một người thuần hóa ở cấp cao hơn cho phép tôi tiếp cập sức mạnh của Sylvia nhiều hơn khi mới chỉ ở pha đầu tiên.
Thứ mà tôi dùng với Sebastian được tôi đặt tên là “Distortion (Biến Dạng)”. Tôi có thể tách bản thân ra khỏi không gian và thời gian xung quanh trong một lúc. Tôi không thể làm gì hơn ngoài việc cho bản thân thời gian để nghĩ về tình huống của mình. Sáng nay, tôi thực sự đã đi đến giới hạn của mình khi dùng Biến dạng trên một người khác. Điều này cho phép tôi tránh được sự chú ý của đức vua. Tôi chưa đủ mạnh để thách thức ông ta.
Giới hạn sử dụng Distortion (Biến Dạng) trên bản thân là giây. Tôi dùng nó hôm nay và trên người khác, được tận giây. Để dọa tên Sebastian đó, tôi đã phải dùng hết mana và ngất nửa ngày. Có lẽ tôi chỉ đơn giản là nên giết hắn.
Không, tôi không thể nghĩ như thế nữa. Giết chết một ai đó chỉ để cho cuộc sống tôi thuận tiện hơn không phải điều tôi nên làm trong thế giới này. Tôi phải trở nên khác đi.
Tôi lắc đầu. Tôi còn nhiều thời gian. Cần phải bình tĩnh.
Tôi mở gói hàng Vincent đưa tôi và thấy một các mặt nạ màu trắng ngọc trai có thể che đi cả khuôn mặt tôi. Nó là một cái mặt nạ đơn giản với hai con mắt sắc bén, làm tôi nhớ đến mắt của mắt con cáo. Không có lỗ mũi, chỉ vạch màu xanh chạy dài trên má trái, chéo qua mắt trái.
Tôi đeo thử lên mặt, bằng cách nào đó nó gắn lên đó mà không cần thứ gì giữ lại, và mặc lên người áo choàng, thứ mà hơi dài chút. Sau khi đeo nó lên, nó tự ngắn lại, vừa người tôi cách hoàn hảo.
Tôi không thể ngừng tự xấu hổ khi thấy bản thân giống như kẻ học đòi làm sát thủ hay kiểu kiểu vậy.
“Ahh, ahh. Thử giọng. Thử giọng.” Giọng nói của tôi đã trở nên hoàn toàn khác. Giọng nói cao vút của trẻ con đã được thay bằng một chất giọng trầm hơn.
“Kuu?” Sylvie nhìn tôi cách tò mò và tôi chỉ có thể cười, trong lúc cởi bộ đồ của mình.
“Ngươi không cảm thấy bắt đầu hứng thú sao, Sylv?” Tôi xoa đầu nó, đi ngủ trong khi mơ về tương lai.