GÓC NHÌN CỦA ALICE LEYWINS:
Arthur phải là đứa trẻ đáng yêu nhất, và tôi không nói điều này như một người mẹ quá yêu thương con mình.
Không.
Thằng bé và mái tóc màu nâu đỏ nhạt, và đôi mắt tinh nghịch gần như tỏa ra ánh sáng màu xanh lam, trong khi đôi khi, ánh mắt nó nhìn như là… chứa đựng sự thông minh.
Không, không, tôi nói rồi, tôi không phải là một bà mẹ quá cưng chiều con mình. Tôi dự định sẽ là một người mẹ nghiêm khắc và chính trực. Tôi không thể cứ dựa vào chồng để dạy Art bé nhỏ những lẽ thường. Lạy Chúa, anh ấy đã thử dạy thằng bé cách chiến đấu khi nó chỉ mới biết bò.
Tôi biết kẻ xấu xa tí hon này sẽ trở nên giống như bố nó nếu tôi rời xa thằng bé. Khi nó bắt đầu biết bò, tôi đã rất tự hào đến rơi nước mắt không biết thằng bé sẽ kiếm được bao nhiêu khi nó làm shipper nhỉ.
Tôi thề, tôi luôn phải chú ý đến thằng bé vì không biết khi nào nó sẽ bò vào phòng. Lạ làm sao. Chúng tôi đảm bảo là đã mua mua rất nhiều thú bông và đồ chơi gỗ nhưng cuối cùng thì nó luôn trở lại phòng sách. Điều đó có vẻ khác xa hoàn toàn so với tính cách của bố nó, bởi anh ấy chả thèm đọc bất kì văn bản nào ngoại trừ tiêu đề báo chí hàng tuần.
Nhìn gương mặt hào hứng của thằng bé khi chúng tôi xuống thị trấn kìa, tôi quyết định sẽ đi mua thức ăn hằng ngày thay vì lần một tuần.
Không không, tôi đã nói với bạn rằng tôi không phải là một bà mẹ quá cưng chiều con trai mình. Điều này là để giáo dục thằng bé về thế giới bên ngoài và cho thực phẩm tươi sống. Đúng thế haha… chính là như vậy.
Con trai của tôi có vẻ như hứng thú với tất cả mọi thứ. Tôi không thể biết được thằng bé đang nghĩ gì trong đầu khi mà cái đầu to hơn cái cơ thể nhỏ nhắn của nó cứ xoay tới lui, cố gắng tìm hiểu về mọi thứ. Hình như nó đặc biệt bị thu hút bởi các buổi tập luyện của cha mình.
Reynold đã từng là một Thám Hiểm Gia có năng lực những ngày trước đây. Trở thành một thám hiểm gia hạng B ở tuổi thực sự là rất sớm. Thậm chí nếu bạn có muốn trở thành một hạng E, thứ hạng thấp nhất, thì bạn vẫn sẽ phải bắt buộc làm một bài kiểm tra vì chúng tôi không thể gửi những thanh niên háo hức nhưng thiếu hiểu biết đến cái chết được. Đối với những cấp bậc cao hơn thì trong những năm tôi làm việc ở đó, tôi chỉ thấy một vài nhà thám hiểm hạng A và giả sử những nhà thám hiểm hạng S tồn tại thì tôi vẫn chưa thấy một ai cả.
Làm việc tại Hội Thám Hiểm Giả, hoặc nơi mà chúng tôi gọi là Công Hội, hồi còn ở Valden, tôi đã trông thấy rất nhiều thanh niên. Tôi thề là tôi sẽ rất ngạc nhiên nếu bọn họ không phô trương khoe mẽ tài năng và cái tôi của mình.
Ít nhất thì họ cũng có tham vọng.
Một lần, tôi được chỉ định làm giám thị một bài kiểm tra thực tế cơ bản, trong đó người kiểm tra chỉ cần chứng minh năng lực thao tác mana cơ bản của mình, nhưng ngay cả khi bài kiểm tra bắt đầu, cậu nhóc đó đã ngã sầm ra vì thanh kiếm của mình đeo quá nặng.
Nói về những kẻ đầu đất thì trước đây, Reynolds chính xác là một kẻ như vậy. Khoảng khắc anh ta nhìn thấy tôi ở Công Hội, hàm của anh ta rớt xuống theo đúng nghĩa đen luôn và anh ta chỉ đứng đó cho đến khi anh chàng đứng sau húc cái cùi chỏ vào người và bảo anh ta nhanh lên. Anh ta lau nước miếng và lẩm bẩm kiểu như”…c…chào…tôi có thể giao dịch…nh…những thứ này cho nhiệm vụ được không?” Tôi chỉ cười khúc khích khi anh ấy biến thành củ cải đỏ vì ngại.
Anh ấy xoay sở thu hết can đảm để có thể mời tôi đi ăn tối và chúng tôi bắt đầu có mối quan hệ thân thiết từ ngày đó. Ngay cả bây giờ, tôi vẫn không thể không mỉm cười khi nhìn thấy đôi mắt cún con màu xanh lơ của anh ấy đang nhìn tôi.
Và bằng một cách nào đó, Art đã thừa hưởng hết cả hai tính cách của chúng tôi. Bạn nên nhìn thằng bé khi tôi thay tã cho nó. Tôi không biết tại sao, nhưng thằng bé bắt đầu đỏ mặt và che mặt bằng những ngón tay nhỏ bé vủa mình.
Một đứa trẻ sơ sinh ở tuổi thằng bé đã biết xấu hổ rồi sao ?
Điều tiếp theo được đưa vào nhật ký của thằng bé, hoàn toàn là vì mục đích giáo dục cho thằng bé chứ không phải rôi là một bà mẹ láu cá, là khi nó nói “mama” lần đầu tiên.
Thằng bé đã nói MAMA!
Tôi đã bắt thằng bé nói đi nói lại từ “mama” cho đến khi tôi chắc rằng mình không nghe nhầm. Cả ngày hôm đó Reynold cứ hờn dỗi vì Art đã nói “mama” trước khi nói “dada.”
Haha, tôi đã thắng rồi!
Khoảng thời gian còn lại trong năm đến với tôi một cách rất thoải mái với đứa bé cứ dính với tôi như hình với bóng và sau bữa tối thì nó thường xuyên quan sát bố nó luyện tập bên ngoài qua cửa sổ. Tôi đã rất vui vì Reynold đã từ bỏ công việc làm một mạo hiểm giả và kiếm một nghề giống như bảo vệ ở gần thị trấn của chúng tôi. Làm mạo hiểm giả có thể kiếm được nhiều tiền hơn đấy, nhưng số tiền đó vẫn không đáng cho việc phải hằng ngày lo lắng không biết liệu chồng tôi có về nhà hay không.
Chúng tôi vô cùng nhẹ nhõm khi Art bé nhỏ không bao giờ bị ốm. Có vài lần, tôi thấy thằng bé đang ngồi trên mông của mình trong khi mắt đang nhắm nghiền lại. Lúc đầu, tôi đã tưởng là thằng bé đang giải quyết vấn đề của bản thân mình nhưng sau khi quan sát một vài lần sau, tôi không nghĩ đó là trường hợp ngẫu nhiên.
Kỳ lạ làm sao, tôi thực sự không hiểu là nó đang thực sự làm gì. Tôi đã nghĩ những đứa trẻ ở tuổi này phải tràn đầy năng lượng chứ nhưng sau một vài lần ra khỏi phòng sách, thằng bé bắt đầu ngồi như vậy nhiều hơn, gần như là thiền.
Tôi đã rất lo lắng trong lần đầu nhưng sau khi nó diễn ra một vài ngày thì tôi biết nó chỉ diễn ra trong một vài phút và Art trông có vẻ vui vẻ một cách lạ thường sau đó. Cái cách mà thằng bé nâng cánh tay lên và nhìn vào tôi làm cho tôi chỉ muốn ngấu nghiến nó.
Ahem Tôi không phải là một bà mẹ quá yêu thương con mình.
GÓC NHÌN CỦA ARTHUR LEYWINS:
Năm hai trôi qua khi tôi thực hiện một hành trình khó khăn vào phòng sách.
Trong thời điểm đó, tôi liên tục thu thập một ít mana và vận đều xung quanh cơ thể tôi để tập trung hình thành một lõi mana. Để tôi nói với bạn, nó là một nhiệm vụ rất lâu và gian khổ. So với việc đó, tôi thấy việc thử đi bằng tay và “liếm” ngón chân của mình ở trong cái cơ thể chết tiệt này vẫn còn dễ dàng chán hơn nhiều so với việc cố gắng vận mana.
Tôi có thể hiểu là tại sao quyển sách ghi là độ tuổi phù hợp để “thức tỉnh” là tầm độ tuổi vị thành niên. Nếu tôi để các hạt mana trong cơ thể của tôi tự duy chuyển theo ý chúng, tôi sẽ mất cả thập kỷ để chúng hút lại với nhau và tạo ra một thứ gì đó giống lõi mana.
Thay vào đó… Tôi có lợi thế khi có tâm trí của một người trưởng thành, nghĩa là tôi có khả năng nhận thức để tập hợp các hạt mana của tôi lại với nhau. Đây là những gì mà tôi đã làm trong kiếp trước của tôi, nơi họ dạy bạn từ khi bạn còn rất nhỏ ở trường học cách làm sao để điều khiển ki. Về cơ bản, nó là học cách để có thể cảm nhận được ki, hoặc mana trong thế giới hiện tại, trong cơ thể bạn và gom chúng lại với nhau ở trong cơ thể. Nếu để yên, các hạt cuối cùng rồi sẽ từ từ trôi về phía nhau, nhưng tôi chỉ việc nắm lấy chúng và ép chúng vào với nhau thay vì cứ phải chờ chúng tự trôi vào, theo nghĩa bóng là vậy.
Những việc làm hằng ngày bao gồm cố gắng tập trung năng lượng vào việc thu thập mana trong khi tránh sự nghi ngờ của cha mẹ tôi. Cha tôi dường như nghĩ việc quăng một đứa bé lên không trung là một việc khá thú vị. Trong khi tôi hiểu đây là một cách để kích thích sản sinh adrenaline và làm người khác hào hứng, và với cánh tay được cường hóa bằng mana của ông, tôi đã bị ném lên không trung kiểu như một viên đạn bắn đi cực nhanh, cảm giác duy nhất mà tôi cảm nhận được đó là buồn nôn và nỗi sợ độ cao.
May mắn thay, mẹ của tôi đã xử lý cha tôi khá nghiêm khắc, nhưng thi thoảng bà lại làm cho tôi rất sợ hãi. Tôi thường bắt gặp bà đang nhìn chằm chằn vào tôi và chảy nước dãi, cứ như tôi là một miếng thịt hảo hạng.
Tôi cố gắng thích nghi với bản thân mình bằng cách chỉ nói chuyện bằng những câu bình thường. Sau khi tôi nói “mama” lần đầu tiên để nói với bà rằng tôi cần nhiều đồ ăn hơn, bà gần như tràn ngập trong niềm vui vỡ òa. Đã được một thời gian dài kể từ khi tôi nhận được tình cảm của mẹ. Kể từ đó, tôi cố gắng giới hạn cách nói của mình để cho bọn họ vừa đủ hiểu, ngữ pháp giờ là không cần thiết.
Bên cạnh đó, việc luyện tập của tôi vẫn rất chậm chạp và gian khổ, nhưng tôi đã có một sự khởi đầu khá thành công so với mọi người nên tôi cũng chẳng có gì để phàn nàn.
Tôi vẫn tiếp tục công việc thu thập hạt mana một cách đều đặn. Hai năm qua đã không hề phí phạm khi tôi cuối cùng đã có thể thu thập đủ hạt mana vào cơ thể và tôi đang cô đặc nó lại thành lõi và khi đó… BÙM!