Với sự giúp đỡ của Elijah và cô Jasmine, bọn tôi đã tìm đường lên lại bề mặt của hầm ngục, nơi mà bọn tôi đấu với Elderwood Guardian. Bãi cỏ xanh tươi trước đây giờ đã biến thành một bãi chiến trường với một đống cây nằm vương vãi, và mặt đất đầy các đường nứt nẻ, he khở.
“Hãy cùng tìm xem còn ai khác sống sót sau trận chiến vừa rồi. Hoặc, ít nhất hãy tìm một phần cơ thể của họ để đưa về cho gia đình họ lo hậu sự...” Tôi nói và đảo mắt nhìn xung quanh đống đổ nát xung quanh bọn tôi.
Elijah chỉ lắc đầu sau khi nghe tôi nói. “Reginald và Brald đã bị đóng băng cùng với con thú mana do đòn tấn công của cậu. Và tôi cũng không ở gần đó để cứu Samantha sau khi cô ấy bị đánh văng khỏi cậu và rơi xuống gần Elderwood Guardian. Tôi đã dựng một lồng sắt để bảo vệ cô ấy khỏi đống đổ nát, nhưng tôi cũng không chắc liệu cô ấy còn sống không nữa...”
Thứ duy nhất tôi đang quan tâm hiện tại là cơn đau đớn khủng khiếp sau khi sử dụng giai đoạn thứ hai của ý chí thú và sự an toàn của cô Jasmine. Nghe có vẻ hơi tệ nhưng tôi thật sự không quan tâm nhiều đến những người còn lại trong tổ đội của bọn tôi. Bởi sau khi không thấy ai khác trong lồng bảo vệ mà Elijah dựng, tôi đã cho rằng bọn họ không thể sống sót sau chuyện vừa rồi.
“Earth’s Pulse (Xung Thổ). Quét!” Elijah quỳ xuống và đặt cả hai tay lên mặt đất. Sau khi kích hoạt thần chú, một đợt xung chấn truyền qua khắp hang động. Và từ biểu cảm rạng rỡ trên khuôn mặt Elijah, tôi biết rằng anh ta đã tìm được gì đó.
“Samantha vẫn còn sống!” Elijah niệm thêm một thần chú khác để bao bọc và kéo Samantha lên, người đã bị chôn vùi bên trong lồng sắt bảo vệ do Elijah dựng lên.
Một cái lều bóng bằng sắt trồi lên từ mặt đất và mở ra trước mặt bọn tôi. Lúc đó bọn tôi mới biết rằng tình trạng Samantha cực kì tệ.
Cả hai chân cô ấy đã vỡ nát ra do bị các dây leo của Elderwood Guardian bóp nát, và phần còn lại của cơ thể cô ấy đều đều đầy các vết chém, vết rách và vết bầm. Chân cô ấy còn lòi ra các khúc xương và nhìn sơ qua màu của các vết thương đó, chắc chắn chúng đã bị nhiễm trùng.
Jasmine chạy nhanh lại và quỳ xuống. “Samantha, nghe rõ tôi nói gì không? Mọi chuyện đã qua rồi. Bọn tôi sẽ đưa cô về. Hãy ráng chịu đựng thêm chút nữa.”
Trong suốt chuyến thám hiểm hầm ngục, Samantha là cô gái duy nhất ngoài cô Jasmine, đã cố gắng bắt chuyện làm quen với cô ấy. Cái tính cách hăng hái, hòa đồng của cô ấy khác ngược hoàn toàn với cô Jasmine, nhưng dần dà cô Jasmine đã bắt đầu cởi mở với cô ấy hơn, thậm chí đôi lúc cô còn mỉm cười.
Khuôn mặt của Samantha đang tái dần đi và cô ấy đổ mồ hôi rất nhiều. Tôi đang suy tính các cách để giúp mọi người cùng trở về an toàn. Cả Samantha và tôi đều là gánh nặng sẽ làm chậm cả đám.
Khi tôi định gợi ý bảo Elijah và cô Jasmine đưa Samantha ra khỏi đây trước, một tiếng gầm lớn làm tôi giật bắn người.
“ROOAAAAARR!”
“Chuyện gì đang xảy ra thế?” Elijah cũng giật mình và anh ta chĩa cây gậy phép vào nơi phát ra tiếng động.
‘Papa! Con tới rồi đây!’
“Khoan! Đừng manh động Elijah, không sao đâu!” Tôi ráng làm Elijah bình tĩnh trước khi cậu ta tính khai triển thần chú.
Mặc dù chính miệng tôi nó là không sao cả, nhưng khi Sylvie đậu xuống trước bọn tôi, tôi cũng khó mà bình tĩnh được.
“S-Sylv…ngươi đúng là… lớn nhanh nhỉ…” Tôi lắp bắp.
Sylvie, con rồng to bằng một con mèo con trước đây luôn nằm trên đầu tôi giờ đây trông giống hệt với Sylvia.
Mặc dù cơ thể nó chưa lớn bằng Sylvia, nhưng chiều dài nó đến tận mét. Giờ đây nhìn Sylvie trông giống hệt một con rồng thực thụ. Bộ vảy màu đen bóng, phản chiếu ánh sáng từ hầm ngục như thể nó là một vị thần giáng thế. Hai cái sừng của nó giờ đây trông cực kì sắc bén và còn ngầu hơn trước đây. Đôi cánh của Sylvie trông không khác gì đôi cánh của Sylvia, chỉ khác là cánh của Sylvie mang một sắc màu đen tuyền mượt mà đến từng sợi lộng. Những cái gai màu đỏ thẫm trên lưng và đuôi Sylvie thì vì lý do nào đấy lại biến mất, nhưng những vẩy dọc đường xương sống nhô ra, khiến cho nó trông dữ dằn hơn nhiều. Tứ chi của Sylvie giờ rất chắc khỏe và các khuỷu tay và chân còn có thêm đống gai nhô ra, cộng thêm bộ móng vuốt sắc bén từ các chi. Khuôn mặt đáng yêu của Sylvie trước đây giờ trông cực kì thanh cao và đĩnh đạc. Đôi mắt của nó giờ đây là một màu đen tuyền với con ngươi màu vàng óng lấp lánh, trong không khác gì viên đá quý phát quang giữa một đêm trăng thanh tịnh. Nó đậu xuống trước mặt bọn tôi và đưa mặt lại gần tôi.
Liếm
Lực liếm của nó giờ đây mạnh đến nỗi nhấc bổng tôi lên khỏi mặt đất và khiến tôi ướt nhẹp với đống nước dãi.
“Ấy đau! Cẩn thận chứ Sylvie… Ta đang bị thương đấy!” Tôi nó một cách yếu ớt.
‘Hehe xin lỗi Papa.’ “GROOOAAAAWR”
“R-r-rồng…Nó là một con rồng!” Elijah giờ trông cực kì bối rối và cứ dụi mắt mãi để xem cậu ta có bị ảo giác hay không. Thậm chí cả cô Jasmine, dù đã biết rằng Sylv là một con rồng, vẫn cực kì ngạc nhiên.
“Elijah, đây là khế ước thú của tôi, Sylvie.” Tôi đưa tay ra xoa đầu con rồng cưng của tôi và chân của nó cứ giãy đạch đạch hưởng thụ.
Hahaha… dù có to bao nhiêu thì nó vẫn vậy.
Tôi mặt đối mặt với Elijah và nghiêm túc nói. “Cô Jasmine đã biết về chuyện này, nhưng tôi muốn anh phải hứa là sẽ không hé môi với bất kì ai về việc này. Do anh đã biết rằng Sylvie là một con rồng thì chắc anh cũng biết một con rồng như thế là cực kì hiếm có. Và hiển nhiên là nếu sự tồn tại của nó bị lộ ra thì anh cũng biết chuyện gì sẽ xảy ra rồi đấy.”
Elijah thận trọng gật đầu.
“Chúng ta cần phải khuẩn trương lên. Thật may khi Sylvie đến đây kịp thời. Hãy đưa Samantha lên lưng của Sylvie.” Giờ thì tôi đã có thể tự mình đứng dậy được, nhưng để bước đi thì vẫn còn khá khó.
Tôi quan sát Elijah và cô Jasmine cẩn thận đưa Samantha đang bất tỉnh lên lưng Sylv trước khi đưa tôi lên.
Bọn tôi quyết định là chỉ có Samantha và tôi sẽ cưỡi Sylv đến cửa hang hầm ngục, trong khi đó thì cô Jasmine sẽ cùng Elijah đi theo sau.
Chuyến đi ngược lên chỉ tốn vài giờ so với khi bọn tôi tốn cả ngày để xuống dưới.
‘Sylv… ngươi còn biến đổi cơ thể được không?’ Tôi hỏi trong lúc bọn tôi đang đi lên. Sẽ rất khó để nó ở cùng tôi nếu như nó không thể biến đổi hình dạng lại như xưa. May thay, có vẻ như Sylvie vẫn còn khả năng thay đổi hình dạng thành con rồng nhỏ xíu như trước đây.
‘Mà ngươi đã làm gì trong suốt thời gian ở đây thế? Làm sao mà ngươi… lại lớn nhanh đến thế?’ Tôi hỏi Sylv bằng thần giao cách cảm trong lúc nằm trên cái cổ dài của nó.
‘Con đã đi săn rất nhiều loài quái thú và ăn hết lõi mana của chung! Con nhớ papa rất nhiều, nhưng con cảm thấy con cần phải làm vậy từ khi chúng ta đặt chân đến đây.’ Cánh của Sylvie cứ đập phập phồng, tạo ra những ngọn gió mạnh để tăng tốc tiến thẳng đến lối ra.
Có vẻ như cơ thể của nó chỉ có thể lớn lên được nhờ vào việc hấp thụ các lõi mana, và điều đó làm tôi nhớ đến lõi mana của con Elderwood Guardian.
Tôi tự chửi bản thân mình. Ngay cả khi tôi không có ý định sử dụng nó cho bản thân, thì khi cần thiết nó cũng sẽ là một vật phẩm cực kì giá trị.
Khi bọn tôi đến hang động mà bọn Batrunner sinh sống, tôi đã chuẩn bị các thân thể tồi tàn này để giao chiến. Nhưng ngạc nhiên thay, khi đám Batrunner đó thấy Sylvie, bọn chúng đều bỏ chạy trong khiếp sợ, thậm chí chúng còn cắm đầu xuống đất ở phía bên kia hang động.
Tầm một tiếng sau thì cô Jasmine đến, cả cơ thể Sylvie phát sáng và teo nhỏ lại bằng cỡ một con mèo con. Cả bề ngoài cũng thay đổi; các gai màu đỏ thẫm đã biến mất, và giờ thì cơ thể Sylvie chỉ mang một màu đen tuyền mượt giống trước đây, cùng với con người vàng ánh chẻ đôi. Trong hình dạng này, đôi cánh của nó không còn thấy được nữa và sau khi biến đổi hình dạng xong, thì trông nó giống hệt một con mèo đen giống trước đây.
“Hộc!” Samantha tỉnh dậy vì con đau từ hai chân cô ấy.
“C-các cậu đều sống sót cả nhỉ...” Cô ấy mỉm cười một cách yếu ớt, đôi môi cứ run rãy vì cơn đau xé lòng.
“Đừng nói nữa, cậu cần phải tiết kiệm năng lượng. Bọn tôi sẽ đưa cậu tới bệnh viện sớm thôi.”
“N-Nhìn tôi tìm được gì nè~” Lờ đi lời nói của tôi, cô ấy chậm rãi mò vào trong bộ đồ và móc ra mặt nạ của tôi cùng với một viên tinh thể màu xanh.
“Lõi mana của con Elderwood Guardian!” Elijah hào hứng khi thấy cái lõi đáng giá cả một gia tài khi Samantha thả chúng vào tay tôi.
“Cảm ơn nhé...” Tôi mỉm cười và rồi Samantha lại tiếp tục chìm vào giấc ngủ.
Tôi đeo mặt nạ vào và quay sang người bảo hộ của tôi. “Cô Jasmine, con muốn cả cô và Elijah đi đến Sảnh Hội trước và nhận giúp đỡ từ đó. Con sẽ ở đây cùng với Samantha.”
Cả hai bọn họ gật đầu và đi trước. Sẽ tốn một vài giờ để đi từ đây đến đó và trở về. Trong khoảng thời gian đó, tôi sẽ hấp thụ lõi mana của Elderwood. Nếu vậy thì cộng với việc tôi sở hữu ý chí của Sylvia, tôi sẽ hồi phục hoàn toàn một cách nhanh chóng.
Trước khi tôi bắt đầu thiền, tôi lôi ra tờ giấy mà tôi nhận được từ nhóm Twin Horns và ghi âm bảo gia đình tôi rằng tôi vẫn ổn và sẽ trở về nhà sớm thôi.
Tôi ngồi vắt chéo chân và hít thở thật sâu trước khi hấp thụ lượng mana từ lõi của Elderwood, và nghĩ rằng tôi nên làm gì với thằng Lucas.
Tên khốn nạn đó không hề xứng đáng với những trò trả thù rẻ mạc. Tôi muốn phải làm gì đó thật nặng nề hơn. Hắn ta xuất thân từ một gia đình quý tộc quyền lực, nổi tiếng với những pháp sư mạnh mẽ. Và dòng máu nửa Elf của hắn ta cũng khiến hắn ta nhận sự bảo hộ từ người Elf. Thậm chí là dù gia đình tôi có sự liên kết với hoàng tộc thì cũng không thể nào động được vào gia độc Wykes, nên mọi việc sẽ cực kì phức tạp.
Bọn họ trở về sớm hơn tôi dự kiến, bởi chỉ sau vài giờ ngồi thiền, tôi nghe tiếng chân của ai đó đang tiến đến đây.
Qua đồng phục mà họ đang mặc, tôi cho bọn họ là các pháp sư chữa trị mà cô Jasmine và Elijah đem tới. Trong nhóm đó có cả Kaspian, người đang ra lệnh các pháp sư kia và một vài nhân viên từ Guild.
Tôi giấu lõi mana mà tôi chưa kịp hấp thụ hết đi, tôi quan sát những pháp sư kia chữa trị cho Samantha. Bọn họ dùng một hỗn hợp các thảo dược để gây tê và kéo những khúc xương lòi ra vào vị trí cũ. Do trình độ y thuật của bọn họ không hề hiện đại như thế giới cũ của tôi nên tôi không rõ liệu họ có chữa lành cho chân Samantha hay không. Nhưng tôi an tâm khi thấy một pháp sư Emitter trong số họ.
Kaspian đi về phía tôi và tôi đứng dậy. “Chào buổi tối, ngài Note. Tôi không hề mong đợi sẽ gặp nhau như thế này. Quý Cô Flamesworth đã tường thuật mọi việc lại cho tôi và tôi hoàn toàn hiểu được cậu đang cảm thấy thế nào.”
“Ồ vậy luôn hả? Vậy nếu ông không phiền thì nói tôi biết thằng Lucas giờ đang ở đâu thế? Để tôi đáp lễ với những gì mà hắn gây ra cho đội tôi.” Tôi nghiến răng nói. Tôi siết chặt tay bởi qua giọng nói từ Kaspian, tôi dám chắc ông ta đến đây chỉ để cảnh bảo tôi tránh xa tên khốn đó.
“Tôi muốn khuyên rằng Ngài Note đây đừng nên có những động thái thù địch với ngài Wykes… vào thời điểm này.” Ông ta chỉ lắc đầu, nói hệt như những gì tôi nghi ngờ.
“Và tại sao không phải “vào thời điểm này”? Không một ai biết về danh tính của tôi, và tôi thừa sức để xóa sổ thứ côn trùng sâu bọ đấy. Ông nghĩ rằng ông đủ sức để bảo vệ hắn khỏi tôi ư?” Tôi lạnh lùng nhìn thẳng vào đôi mắt của người đàn ông gầy gò đó.
“Tôi nhiên là tôi sẽ không thể nào đấu lại ngài khi ngài đã hoàn toàn hồi phục, Ngài Note. Nhưng tôi đảm bảo với ngài là tôi vẫn gây thiệt hại không nhỏ với ngài trong tình trạng này.” Ông ta đẩy kính lên. “Nhưng dù tôi có thể đi chăng nữa, tôi cũng không cần làm vậy. Ngài Note, tôi ở đây để cảnh báo ngài và tốt nhất ngài nên nghe đi, bởi vì tôi buộc phải để mắt đến ngài do ngài có mối quan hệ mật thiết với quý cô Flamesworth kia, ngay cả khi cô ta đã bị cả gia tộc mình ruồng bỏ. Nhà Wykes là loại người sẽ điên cuồng trả thù bất chấp hình thức nếu như ngài quyết định xóa sổ đứa con quý giá của họ, Lucas Wykes. Và tôi dám chắc với ngài rằng, vào thời điểm này, ngài không đủ mạnh để xóa sổ toàn bộ gia tộc Wykes đâu. Ngay cả khi bọn họ không biết ngài là ai, họ sẽ tìm đến những người có dính líu đến ngài. Điều đó bao gồm cả quý cô Flamesworth kia và toàn bộ những người cô ấy quen biết, nhóm Twin Horns. Và họ sẽ còn đi xa hơn thế, tôi tin nhà Wykes sẽ trả thù ngài bằng cách tận diệt toàn bộ những người liên quan đến nhóm Twin Horns, và cũng bao gồm luôn Reynolds Leywin và gia đình ông ấy.”
Vào lúc đó, tôi biết rằng Kaspian chắc hẳn đã đoán ra được tôi là ai. Tôi không biết ông ta làm thế nào, nhưng từ ánh nhìn của ông ta, tôi biết rằng ông ta đang mưu tính gì đó.
“Như tôi vừa nói, Ngài Note. Tôi rất muốn ở bên phe ngài. Và những gì tôi nói về gia tộc Wykes đều đã xảy ra trong quá khứ nên tôi dám chắc với ngài rằng bọn họ sẽ không bao giờ dừng lại cho đến khi họ loại bỏ toàn bộ những người liên quan đến ngài, thậm chí là không liên quan trực tiếp. Và cho đến ngày mà ngài đủ sức và quyền lực để bảo vệ những người mà ngài quan tâm, tôi khuyên ngài không nên hành động dại dột vào thời điểm này. Tôi chỉ muốn nói nhiêu đó thôi, giờ tôi xin cáo từ. Còn cô thám hiểm gia Samantha đó sẽ được đưa về cơ sở vật chất phù hợp để chữa trị.” Ông ta cúi đầu chào tôi, và bọn tôi đi về phía Samantha. Tâm trạng tôi cực kì tức giận và cay đắng rằng những gì ông ta nói đều đúng.
Tôi chỉ biết cười mỉa mai vào cái tình hình hiện tại. Ông ta nói đúng. Cho đến khi tôi có thể xóa sạch cả gia tộc Wykes, sẽ rất nguy hiểm cho cả gia đình và bạn bè tôi nếu tôi chống lại họ bây giờ. Dù hắn ta có khốn nạn cỡ nào đi chăng nữa, hắn không đáng để khiến những người tôi yêu thương gặp hại.
Nắm chặt tay, tôi thề với bản thân rằng tên khốn Lucas đó sẽ phải hối hận về ngày này.
Elijah và cô Jasmine đặt tay lên vai tôi, và tôi chỉ biết gật đầu lại với họ.
Bọn tôi đến Sảnh Hội ở bìa rừng Beast Glades khoảng một vài tiếng sau. Samantha giờ đang dưỡng thương ở phòng hồi phục, còn cô Jasmine, Elijah và tôi đang nghỉ ngơi trên hàng ghế ở phòng sau. Kaspian đã chuyển văn phòng mình từ Xyrus đến nơi này và đang ngồi ở phía sau bàn ông ta và cửa mở ra.
“Các người vẫn còn sống đấy á!” Đằng sau một nhóm người trông giống vệ sĩ là Lucas.
Kaspian lờ đi thái độ táo tợn của Lucas và nhìn tôi ngụ ý nhắc rằng nên nhớ về cuộc nói chuyện vừa rồi.
Elijah và Jasmine đều đứng dậy và rút vũ khí mình ra, trong khi tôi vẫn ngồi yên đấy. Tôi phải kiềm nén cảm giác nhào vào và bức đầu tên khốn phản bội đó, thậm chí hắn ta còn cả gan xuất hiện ở đây và nhạo báng bọn tôi.
Tôi chả rõ thằng đầu bò đó bị ngu hay quá tự cao mà dám xuất hiện ở đây, trước mặt bọn tôi. Nhưng tôi biết một điều, hắn ta hành xử láo xược thế này là do hắn có đám pháp sư khá mạnh bảo vệ, bọn họ cũng đã rút vũ khí ra để sẵn sáng đáp trả đồng đội tôi.
“Tôi tự hỏi sao mà mấy người thoát được con quái đó nhỉ. Hay là mấy người hi sinh ai đó để tự cứu bản thân? Samantha giờ đã tàn phế rồi, và chả thấy Brald đâu nhỉ… đừng nói là mấy người đã hi-”
Một tiếng vang chói tai phát ra từ hai ngón tay cái và ngón giữa, và một tia chớt đã cô đặc mana bắn thẳng vào Lucas.
Tôi học được kĩ năng năng này nhờ kiến thức tôi có từ kiếp trước. Sự dụng từ trường để một tia laser đặc, đây là một đòn tấn công khá nguy hiểm, và sau khi sử dụng nó thì cả tay tôi sẽ tê đi khoảng một vài phút do cơ thể tôi chưa đủ sức để chịu đựng lực để tạo ra nó.
Trước khi mọi người có thể phản ứng, một tia sáng đã đâm thủng tai trái của Lucas, làm rái tai của hắn biến mất hoàn toàn.
Kiềm nén sự đau đớn từ phản lực do đòn vừa rồi, tôi mặt đối mặt với Lucas, giờ đang chịu đau đớn do đòn bất ngờ vừa rồi. “Trước khi tao đục một lỗ vào chỗ nào đó quan trọng, thì tốt nhất mày nên cút mẹ khỏi đây đi. Và mày cũng nên biết là gia đình mày không bảo vệ được mày lâu đâu.”
Đám vệ sĩ sau khi thấy tai của Lucas đã nhận ra rằng tôi đã tấn công cậu ta liền lập tực rút vũ khí ra để đánh tôi. Và khi đó, tôi đứng lên và trừng mắt nhìn bọn họ.
Đám lính bảo vệ Lucas bất giác lùi lại, và tay bọn họ đều run lên vì sợ. Họ đều là lính tinh nhuệ đã qua rèn luyện và giết rất nhiều người, nên họ biết chắc rằng, bây giờ, nếu họ láo nháo là ăn cám.
“Ấy ấy! Ngài Lucas, ngài bị thương rồi, ngài nên đi dưỡng thương đi.” Kaspian lùa đám người đó ra ngoài, và thở dài nhìn tôi.
“Ngài đã kiểm soát bản thân tốt nhất có thể rồi… nhưng tôi e là ngài đã chọc tức một trong những gia tộc mạnh nhất trong Vương Quốc Sapin.” Ông ta lắc đầu.
“Không sao hết. Hắn ta sẽ không dám làm gì sau bữa nay đâu. Mặc dù hắn ta láo xược, nhưng hắn cũng rất thận trọng. Hắn ta biết rõ rằng, bây giờ nếu hắn không trả thù thì tôi cũng sẽ không động thủ.”
Tôi ngồi dậy, Sylvie đang ở kế bên tôi lắc mình thức dậy và Samantha cùng Elijah theo sau tôi. Đã đến lúc về nhà rồi.
Nhẫn nhịn hôm nay không phải là yếu đuối. Mà đây sẽ là khởi đầu để tôi trả thù cả chì lẫn chài tên Lucas.