Ánh Sáng Cuối Con Đường

chương 407: nói với thằng đó

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

(Tên gốc của chương : Tell Him)

GÓC NHÌN CỦA CAERA DENOIR

“Báo cáo đi,” cô Seris nói với giọng điệu ra lệnh.

Người cố vấn của tôi đã trở nên nghiêm túc và thẳng thừng hơn so với bình thường kể từ lúc diễn ra cuộc trò chuyện ngắn của cô với gã Scythe Nico và người bạn đồng hành kỳ lạ của hắn ta tên Di Sản (Legacy), vốn là ả đàn bà dùng cơ thể của một người tộc elf ở Dicathen.

“Cuộc bắn phá vào thành phố Rosaere đã bắt đầu rồi,” anh Cylrit trả lời theo kiểu rất chính xác và đầy quy củ với chất giọng hằn học. “Mặc dù các lực lượng của chúng vẫn đang tập hợp lại nhưng chúng tôi ước tính hiện tại chúng có khoảng hai mươi nghìn lính. Lớp khiên phép vẫn đang cầm cự được.”

“Còn con Di Sản thì sao?”

Những nét điển trai trên gương mặt anh Cylrit trở nên tối sầm đi thấy rõ. “Cho đến giờ ả ta vẫn nghĩ đứng ở phía sau chỉ huy lực lượng thì có lợi hơn.”

Một nét nhăn mặt hầu như rất khó nhận ra xuất hiện trên lông mày cô Seris. “Còn gì nữa không?”

“Một hạm đội gồm hai mươi tàu hơi nước đã rời thành phố Dzianis lúc sáng nay, hướng về phía nam,” anh Cylrit trả lời ngay lập tức, nhìn ra cửa sổ đang mở hướng về phía đại dương lấp lánh đằng xa. “Chúng ta mong họ sẽ tiến vào vùng biển Vritra's Maw (Gọng Hàm Vritra) và thành phố Aedelgard nhanh chóng.”

Ánh mắt nhìn như xuyên thấu của cô Seris chuyển sang ngó tôi. “Liệu ta có biết được đám huyết tộc Redwater này hoàn thành nổi kế hoạch mà con đề xuất không nhỉ?”

Tôi gõ tay vào một trong số nhiều cuộn giấy liên lạc hai chiều nằm lộn xộn trên cái bàn lớn ở giữa phòng chỉ huy tác chiến (war room) của cô Seris. “Lãnh chúa Wolfrum đã gửi tin nhắn muộn lúc tối qua rằng các thủy thủ thân thiện đã di chuyển đến thành phố Dzianis thành công để ‘lấp cho đầy’ các nhóm thủy thủ đoàn của mấy tàu hơi nước.”

“Tốt,” cô Seris gật đầu nói. “Có thêm ai khác đáp lại lời chúng ta chưa?”

(Người dịch: “additional confirmations” tác giả nói lấp lửng ở đây, ta tự hiểu là việc đáp lại lời mời liên minh của Seris với các nhóm Thượng huyết tộc)

Tôi liếc Cylrit, anh ta đáp lại câu hỏi bằng một cái lắc đầu nhẹ. “Chưa.”

“Tôi hiểu rồi,” cô nói nhẹ nhàng, bấm các móng tay vào nhau nghe lách cách. Nhận ra điều đó, cô ấy dừng lại và đứng thẳng dậy. “Vậy thì tôi sẽ đến thành phố Rosaere ngay lập tức. Cylrit, cậu phải ở lại đây và đảm bảo pin dùng cho lớp khiên chắn vẫn hoạt động. Caera, chuyển bộ phận chiến lược của chúng ta về thành phố Sandaerene đi. Ở đó con sẽ an toàn hơn.”

(Người dịch: Nếu các bạn quên thì nhắc nhẹ rằng Seris có thói quen ‘bấm các móng tay vào nhau nghe lách cách’ mỗi khi lo lắng, một thói quen mà cô ta nghĩ mình đã chữa khỏi từ hồi còn bé)

Tôi cắn môi mà không nói ra những suy nghĩ trong đầu.

Cô Seris hơi nhướng lông mày lên chừng một phần inch.

“Thứ lỗi cho con,” tôi bắt đầu nói, vẫn đang tìm cách lựa lời thích hợp, “nhưng con không quan tâm đến việc lui về chỗ ‘an toàn’. Con không phải là—”

“Kẻ thí mạng,” cô Seris bất ngờ nói. Tôi há hốc mồm vì ngạc nhiên. “Không ai hiểu rõ sức mạnh của con hơn cô, Caera à. Nhưng cô có nhiều binh lính. Cái cô rất thiếu là những đứa trẻ có dòng máu Vritra được nuôi nấng bởi thượng huyết tộc có kiến ​​thức uyên thâm cả về sự phức tạp trong chính trị của đám quý tộc lẫn Khu Tàn Tích (Relictombs).”

(Người dịch: Caera định nói “con không phải là kẻ hèn nhát” thì Seris mượn cụm đầu chêm luôn thành “con không phải là kẻ thí mạng” cho thấy Seris rất đề cao Caera)

Cô ấy dừng lời nhằm cho tôi cơ hội để nói, nhưng tôi không có phản ứng gì cả. “Đây không phải cuộc thi về quyền lực và chiến lược giữa hai phe, mà bên nào mạnh hơn về vũ khí và phép thuật sẽ giành chiến thắng. Đây là cuộc cách mạng. Đây là về việc định hình lại thế giới để phục vụ cho những con người sống trong đó, thay vì để cho bọn thần thánh dùng thế giới tùy thích. Và ngay cả khi con không tự chọn vai của mình, thì phần của con trong tất thảy chuyện này là dẫn lối đến sự hiểu biết cho những người chung chí hướng (peer) với mình.”

Đầu tôi gục xuống, ánh mắt sao nhãng nhìn xuống đất dưới chân cô Seris. Cô ấy nhanh chóng tiến sát lại giữa hai chúng tôi, một bàn tay nhẹ nhàng nhưng dứt khoát nâng cằm tôi lên. Giống như cô đã từng làm rất nhiều lần trước đây, đôi mắt cô dường như bóc tách tôi ra, phơi bày sự thất vọng và sợ hãi của tôi.

“Ngay cả cô cũng không thể lường trước được mọi thứ sẽ xảy ra,” cô nói nhẹ nhàng hơn. “Nhưng cô biết chắc rằng bất kỳ kế hoạch nào cô lập ra đều cần có con để thành công. Nếu không có người tốt để chăm lo cho thế giới mà chúng ta đang tìm cách xây nên, vậy thì xây nó lên có ích gì chứ?”

Tay cô siết chặt cằm tôi, và buộc tôi phải nhìn thẳng vào mắt cô ấy. “Còn giờ, con đã rút đủ lời khen của ta trong một ngày rồi đấy, và con sẽ không nhận được thêm gì nữa đâu. Hãy thu xếp gặp mấy đầu mối liên lạc của ta ở thành phố Sandaerene đi. Và hãy thiết lập các mối liên hệ để tìm hợp tác hay hỗ trợ nếu con thấy cần thiết, còn không cứ tiếp tục khua chiêng gõ trống ở bên ngoài vùng Sehz-Clar cũng được.”

Cô liếc nhìn anh Cylrit đang cúi đầu hơi thấp để chào cô.

Rồi cô phăm phăm bước ra khỏi phòng để đi dẫn đầu lực lượng phòng thủ chính của thành phố Rosaere.

Tôi nhìn quanh căn phòng chỉ huy tác chiến này, nơi tôi đã trải qua vô số canh giờ kể từ khi đến vùng Sehz-Clar. Đó là một không gian rộng rãi chẳng chút bài trí gì nằm cuối mạn tây trong khu dinh thự phức hợp của cô Seris, chiếm trọn giữa phòng là một chiếc bàn dài hình bầu dục, với nhiều bàn giấy nhỏ hơn được kê một cách lộn xộn ép sát vào các bức tường quanh chúng tôi. Những khung cửa mở hình vòm dẫn ra ban công rộng chỗ có thể nhìn tuốt ra nửa tây thành phố Aedelgard và đem lại một tầm nhìn bao quát ra Biển Vritra’s Maw và cả đại dương bên kia.

(Người dịch: trong văn bản gốc, tác giả dùng từ ‘compound’ làm tên khu dinh thự nhà Seris, ám chỉ rằng đây là một khu nhà phức hợp nhiều chức năng, ví dụ từ ăn-ở, điều hành, phòng nghiên cứu, phòng giam, v.v…)

“Tiểu thư Caera, làm ơn cứ nói với tôi nếu em cần bất kỳ sự trợ giúp nào nhé,” Cylrit nói trong khi cái cái đầu có sừng của anh ta lúc lắc lên xuống, rồi anh bắt đầu nối gót cô Seris bước ra khỏi phòng.

Ngay trước khi anh ấy đi qua chỗ cửa vòm để tiến sâu hơn vào khu dinh thự, tôi nói, “Anh nghĩ cô ấy sẽ ổn chứ?”

Anh ấy dừng bước và quay lại cân nhắc những điều tôi nói. Phải mất một lúc anh ta mới đưa ra được câu trả lời. “Cô ấy chẳng nghĩ về những thứ như sức khỏe và hạnh phúc của bản thân. Đối với cô ấy, mọi thứ là dành cho kế hoạch này.”

Tôi không thể không mỉm cười trước sự tôn kính đến mức đáng sợ trong giọng điệu của anh ấy. “Vậy đó có phải là lý do tại sao cô ấy có anh không? Để nghĩ giùm sức khỏe và hạnh phúc của cô ấy?”

Không một tia cảm xúc nào phá vỡ được nét điềm tĩnh vô cảm mà anh Cylrit luôn phủ trên mặt. “Có lẽ vậy.” Anh ấy bắt đầu quay đi, rồi dừng lại. “Chúng tôi đã bố trí một số món đồ tạo tác dùng để ghi hình (recording artifact) ở quanh thành phố Rosaere. Nếu tâm trí em thấy lo lắng, có lẽ việc có thể nhìn thấy những gì đang xảy ra trong thành phố sẽ làm em an tâm hơn.” Rồi tương tự như cô Seris, anh ấy đi mất.

(Người dịch: recording artifact ở thời hiện đại chúng ta là camera hay còn gọi là CCTV đấy)

Tôi tự hỏi làm thế nào mà anh ấy vẫn bình tĩnh và tự chủ được trong suốt thời gian qua. Mặc dù trông tương đối trẻ trung, nhưng anh Cylrit đã là retainer của cô Seris suốt nhiều năm. Họ đã cùng nhau lãnh đạo lực lượng vùng Sehz-Clar chống lại cuộc xâm lược của người vùng Vechor từ trước khi tôi được sinh ra. Hầu hết lúc nào anh ấy cũng trông đĩnh đạc và tự tin như cô Seris. Đôi lúc, khi tôi vật vã nhằm soi cho ra một kết quả tích cực, thì chính anh Cylrit là người mà tôi đã cố bắt chước. Dưới cương vị như một Scythe và là người cố vấn của mình, cô Seris luôn đem lại cho tôi cảm giác giống như một điều gì đó rất khác, vượt ra ngoài sự ước lượng thông thường. Ngược lại, cuộc đời của anh Cylrit rất giống với cuộc đời tôi, điều này phần nào khiến bản thân tôi cảm thấy bắt chước theo anh ấy sẽ dễ làm được hơn.

Nhưng nếu cứ đứng đây mà nghĩ thì sẽ chẳng đạt được gì, tôi tự nhủ. Đứng thẳng lên và vươn vai ra, tôi bắt đầu tìm vội nhiều bản đồ, các thông cáo (missives) và những báo cáo, sắp xếp chúng thành nhiều chồng một cách vội vã để chuẩn bị rời đi.

Tôi đột ngột dừng lại, phát cáu với bản thân vì quên mất rằng tôi có cả một đội phục vụ để hỗ trợ tôi làm những việc như thế này.

Làm như thể ước gì ra đấy, một cô gái trẻ tên Haella, là em họ nhỏ Maylis đến từ Thượng huyết tộc Tremblay, thò đầu vào cửa. “Ồ, thứ lỗi cho tôi, Tiểu thư Caera, tôi vừa mới thấy Chỉ huy Seris và ngài Cylrit đi ra và định—”

“Không cần phải xin lỗi,” tôi xua tay nói. “Thực ra thì gọi mọi người vào đi. Chúng ta sắp rời đi.”

Sau cuộc họp nhanh với mấy người còn lại trong nhóm tùy tùng nhỏ chuyên lo việc giấy tờ của chúng tôi—họ đều là những cá nhân đáng tin cậy, những người đều đồng ý với mục tiêu của chúng tôi và có tài năng hoặc sở hữu các ấn (rune) giúp phân phối nhiều thông cáo mà chúng tôi đã gửi đi—tôi lui về nhóm phòng riêng và bắt đầu thu dọn đồ đạc của mình.

Tôi bực mình với ý tưởng chuyển về Sandaerene trốn, đó là thành phố gần trung tâm của bên nửa tây vùng Sehz-Clar được bao bọc trong lớp khiên phép, đủ xa để tránh khỏi bất kỳ trận chiến nào có thể xảy ra. Nhưng tôi biết cô Seris đánh giá đúng. Và, trong khi tôi muốn ở lại Aedelgard giúp trông chừng cả dãy pin dùng cho khiên phép cùng tên Chúa tể ở tâm mớ pin, thì anh Cylrit lại có năng lực hơn tôi.

Để tĩnh tâm và ngừng đoán già đoán non về vị chỉ huy của mình, tôi đã làm theo lời đề nghị của anh Cylrit. Một viên pha lê chiếu hình mà tôi thường dùng để cập nhật các thông điệp của Agrona tới người dân Alacrya được đặt dựa vào tường trong thư phòng (sitting room) mình. Truyền một xung mana vào, tôi kích hoạt viên pha lê, rồi canh chỉnh để nó nhận được dấu hiệu mana từ các vật tạo tác ghi hình của chúng tôi.

Tôi không mất nhiều thời gian để xác định vị trí các vật tạo tác mà anh Cylrit đã đề cập.

Hình ảnh cho thấy lớp khiên chắn chia đôi thành phố Rosaere cong thành một đường cao chót vót. Thiết bị ghi hình này dường như được đặt đâu đó quanh đại lộ trung tâm của thành phố, hướng chiếu ra bên ngoài lớp khiên.

Hình ảnh mà nó ghi lại khiến nhịp tim tôi đập nhanh dần.

Ở phía bên kia lớp khiên phép, vài trăm tổ đội chiến đấu đang xếp hàng và phóng ra hàng ngàn đòn phép. Phép thuật dưới các dạng hình mũi tên (bolt) hay hình viên nén (bullet) dùng mọi thuộc tính, các chùm màu xanh lục, những tia màu đen và cả mớ tên lửa sáng chói lao vào lớp khiên phép, hàng chục thứ dội vào mỗi giây.

(Người dịch: trong tiếng Việt chỉ có một từ ‘mũi tên’ chung chung để chỉ mũi tên bắn ra từ nỏ hay cung, trong tiếng Anh, tên từ nỏ gọi là ‘bolt’, tên từ cung gọi là ‘arrow’)

Đồ tạo tác này không ghi lại âm thanh trên chiến trường, nhưng tôi có thể tưởng tượng ra các đòn phép va chạm lớp khiên vang lên hỗn tạp, tiếng ồn làm rung chuyển nền móng cả lục địa.

Nhưng dựa trên nhưng gì đang thấy mà đoán thì lớp khiên phép vẫn cầm cự được mà không phải căng sức ra.

Tôi chỉnh lại núm vặn và vẫn nhìn cùng một hình ảnh như lúc nãy, nhưng từ một góc nhìn cao và xa hơn. Vị trí thuận lợi này cho phép tôi nhìn sâu hơn vào hàng ngũ kẻ thù—tôi cau mày khi nhận ra mình đã gọi những người này là ‘kẻ thù’ mà không để ý rằng họ chính là binh lính Alacrya—và trại lính của họ ở cách đây rất xa, vượt qua cả ranh giới phía đông của thành phố này.

Vặn núm lần hai thì thấy hình ảnh thành phố đang lướt qua gấp dưới góc nhìn của một con chim đang bay, và cái cau mày của tôi chuyển thành nụ cười. Tôi thấy những cỗ máy di chuyển đơn giản mô phỏng hình dạng loài chim (birdlike automaton) trông vô cùng hấp dẫn mà tôi biết một trong số chúng đang mang vật tạo tác ghi hình này. Theo lời cô Seris thì chúng là phát minh tương đối mới, đã được dùng thí điểm trong cuộc chiến tranh với Dicathen nhưng chưa bao giờ được đưa vào sử dụng ở quy mô lớn do khó chế tạo những thứ như vậy.

Tôi quan sát một lúc rồi quên mất mình đang định làm gì. Cô Seris chỉ tập hợp hơn năm nghìn lính ở Rosaere như một giải pháp dự phòng trường hợp lá chắn bị phá vỡ, và dưới góc quay đảo vòng từ trên cao, tôi có thể thấy họ đã chốt vào các vị trí phòng thủ khắp nửa tây thành phố.

Tôi đã cố không nghĩ về việc tôi thích ở chỗ họ cỡ nào, gần chiến trận hơn.

Một tiếng ồn xé toạc không trung nghe như sấm dội trong quả chuông, lớn đến mức nó làm sàn nhà bên dưới tôi rung chuyển và hình ảnh đang chiếu giật tung lên và nhòe đi.

Tôi với tay ra và ôm lấy mặt bàn gần đó để đứng cho vững. Tiếng ồn lại vang lên lần nữa, và cả khu nhà rung chuyển mạnh hơn, rồi trong giây lát tôi còn lo rằng khu nhà có thể trượt khỏi vách đá và rơi xuống biển.

Tiếng la hét phát ra từ hàng chục hướng khác nhau khắp nhà cô Seris.

Đầu óc tôi quay cuồng, cố nghĩ ngợi cho thông suốt sau ảnh hưởng từ những dư âm do mấy tiếng ồn khủng khiếp ban nãy để lại, rồi tiếng ồn lại vang lên lần nữa, truyền rung động khắp răng lên tới mắt và chạy vào não, lấp một màn sương u mê dày đặc khắp tâm trí tôi.

Cái quái quỉ gì thế n…

Mọi suy nghĩ dội lại vào đầu tôi cùng một lúc: mấy lớp khiên phép.

Mấy lớp khiên phép đang bị tấn công.

Chạy trối chết, tôi tông văng cửa phòng mình và phóng dọc theo hành lang, bước cầu thang ba bậc một lúc rồi lách qua một trong mấy phòng ăn phía trên và chạy ra ban công.

Bên ngoài lớp khiên phép nhô lên từ chân vách đá bên dưới rồi cong nhẹ lên trên không, hai bóng người đang bay rất cao trên mặt Biển Vritra's Maw dậy sóng.

Máu dồn lên mặt, tôi phải co tay chặt lại thành nắm đấm để tay không bị run.

Tôi biết những bóng người này.

Các mẩu thông tin ghép lại khớp nhau trong suy nghĩ của tôi một cách nhanh chóng. Ả Di Sản hẳn đã ra lệnh bắn phá Rosaere để làm mồi nhử cô Seris, rồi lấy thiết bị dịch chuyển di động (tempus warp) mở cổng hướng về phía tây bắc đi vào vùng Vechor trước khi bay tới phía nam vượt biển. Liệu cô ả có biết khu nhà phức hợp này là nguồn tổng hiện đang cung cấp năng lượng cho lớp khiên phép với kích thước phủ cả trị vùng (dominion) Sehz-Clar hay chỉ nhắm vào khu vực này vì đây là nhà và căn cứ hoạt động của cô Seris thì tôi không thể đoán được.

Tôi đứng bất động khi ả ta lùi lại phía sau, tích tụ một lượng mana vào gần người rồi vung tay ra. Âm thanh như sấm rền lại vang lên, một tiếng ồn quá to và khủng khiếp khiến tôi khuỵu gối xuống và lấy hai tay bịt chặt tai lại.

Nhìn qua lan can của ban công, tôi nhìn những đường lằn sáng rực màu trắng trông lởm chởm đang lan rộng trải khắp bề mặt lớp khiên phép, giống như những vết nứt trên một lớp băng mỏng.

Đôi tay mạnh mẽ chụp lấy dưới hai cánh tay tôi và đỡ tôi đứng dậy. Dù đang choáng váng, tôi vẫn cố nhìn rõ đường nét của khuôn mặt đang hiện ra chình ình ngay trước mắt tôi.

“Caera, nghe tôi nói thật kĩ đây.” Một giọng nói quen thuộc từ khuôn mặt lờ mờ này—anh Cylrit à? “Sơ tán càng nhiều người càng tốt, rồi gửi tin nhắn cho Chỉ huy Seris. Nếu cơ hội thì cô cứ trốn đi, nhưng giờ thì rời khỏi đây ngay—”

Đòn sét đó lại ập xuống lần nữa. Tôi lắc đầu và chớp mắt thật nhanh. Rút cuộc thì tầm nhìn của tôi cũng thấy được rõ nét gương mặt anh Cylrit, giờ còn tái nhợt hơn lúc bình thường. Cơ hàm anh siết chặt và giật người lùi ra sau để tránh tiếng ồn, hành động này của anh làm tôi cảm thấy dễ chịu hơn—nhưng đồng thời cũng thấy tệ hơn. Tôi cảm thấy khiếp đảm hơn rất nhiều khi biết rằng đến anh ấy cũng sợ.

Khi những rung chấn truyền dội khắp nơi giảm dần, tôi đánh liều ngó qua tấm khiên phép và cảm giác hãi hùng khi thấy những vết nứt đã lan rộng đến mức nào.

“Caera!” Cylrit nói gấp gáp, tay anh níu lấy hai bên cổ tôi rất dứt khoát nhưng nhẹ nhàng. “Tôi sẽ ở lại chiến đấu, nhưng—”

“Anh Cylrit…” Tôi nói, tên anh chỉ phát ra thành tiếng thì thầm trên môi tôi. Anh ấy quay lại nhìn theo hướng tôi đang nhìn, và chúng tôi cùng nhau quan sát lúc ả Di Sản bay về phía lớp khiên phép.

Cả hai tay ả vươn ra trước và đẩy vào những khe nứt, nắm lấy chúng và kéo ra.

Giống như thủy tinh đang vỡ vụn, nhưng ở đây mảnh vỡ nhỏ gấp ngàn lần, lớp khiên chắn bắt đầu đổ sụp.

Anh Cylrit phóng mình về phía chỗ thủng với một lực đạp mạnh đến nỗi sàn ban công nứt toác. Tôi phi thân lùi vào nhà ngay khi mấy thanh gỗ chịu lực dưới nền ban công vỡ vụn, và có âm thanh nghe như tiếng xương gãy khi cả phần ban công tách rời khỏi tòa nhà.

Vào lúc chân tôi chạm đất thì anh Cylrit đã đến được chỗ lớp rào chắn, một thanh trường kiếm màu đen tuyền dài bằng chiều cao của anh ấy đang nắm chặt trong tay.

Tất cả những gì tôi có thể làm là giương mắt nhìn những ngón tay của nhỏ Di Sản cào vào lớp rào chắn trong suốt, khoét một lỗ to bằng bàn tay đang căng ra. Lớp khiên nứt ra cùng nguồn năng lượng đáng sợ bao quanh đầu ngón tay cô ả, thứ năng lượng tăng vọt khi tiếp xúc với sức mạnh và sự kiểm soát của ả ta trong lúc nó nỗ lực tự liền chỗ nứt lại.

Anh Cylrit lặng lẽ đâm lưỡi kiếm hư phong (void wind) của mình vào khoảng trống rách ra, nhắm thẳng vào lõi ả Di Sản.

“Cecil!” tên Scythe Nico hét lên cảnh báo, giọng hắn gần như nghe còn chẳng rõ so với tiếng tim tôi đập thình thịch bên tai.

Đột nhiên anh Cylrit thình lình di chuyển mạnh bạo, cố lùi khỏi vết thủng của lớp khiên phép. Anh đang rán sức, nhưng những gì tôi có thể thấy là tấm lưng anh đang chắn tầm nhìn từ vị trí tôi đứng quan sát. Tôi rút kiếm ra khỏi vỏ dù hơi trễ nải, nhưng bất kỳ đòn tấn công nào tôi thực hiện từ đây sẽ gây sát thương cho đồng đội mình nhiều hơn là tên Scythe và nhỏ Di Sản vẫn đang ở phía đối diện của lớp khiên.

Lớp rào chắn đang phình vào bên trong như bong bóng bị bóp méo, cho đến khi anh Cyrilt bị lôi ra bên ngoài nó. Đó là lúc tôi nhận ra hai tay anh trống rỗng; thanh kiếm đã biến mất, và ả Di Sản đã bắt được anh bằng cách tóm phần giáp trước ngực. Lớp khiên bị vỡ tiếp ngay chỗ nứt mà vừa nãy ả lôi anh ấy qua, rồi vỡ tan ra sau một cú đập liên tiếp, giống như cây cối bị cơn cuồng phong quật cho nằm rạp.

Mặc cho anh Cyrit giục tôi bỏ trốn, tôi biết mình không thể làm thế. Lớp khiên phép đã bị phá vỡ. Cái lỗ thủng không lớn, có lẽ cao tám feet và rộng năm feet, nhưng nó là quá đủ cho một người chui qua, và tôi là chiến binh mạnh nhất hiện diện ở đây ngoài anh Cylrit ra. Nếu tôi bỏ chạy, nhiều người khác có thể sẽ chết.

Trong lúc tôi đang đứng cân nhắc, gã Scythe Nico bay xuyên qua lớp khiên.

Tôi buông mồm chửi thề, và ánh mắt hắn đổ dồn vào tôi. Đằng sau hắn, con ả Di Sản đang giữ người anh Cylrit bằng một tay. Có một sự xung đột tăng vọt về mức mana vô hình giữa hai người họ. Giờ nó đang là một cuộc thi thuần túy giành quyền kiểm soát mana hơn là một trận đấu phép. Thật không may là hồi ở đại hội Victoriad tôi đã xem đủ để hiểu ai sẽ chiến thắng rồi.

Nhưng không còn thời gian đứng ngó nữa. Tên Scythe Nico đã di chuyển về phía tôi, bay trên một đám mây bằng không khí sáng lung linh.

Lùi lại, tôi chém một phát kiếm, rạch ngang thành một ngọn lửa đen hình bán nguyệt cào về phía hắn, nhưng hắn bay hụp xuống, né được ngọn lửa soulfire (lửa hồn) trong gang tấc.

Tôi vấp ngã sau khi kết thúc đường chém hình vòng cung của mình. Sàn nhà hóa lỏng dưới chân tôi chỉ trong nháy mắt, rồi lại rắn trở lại, và chân tôi bị mắc kẹt một nửa. Trong khoảnh khắc tôi cố vặn mình thoát ra khỏi lớp đá lót sàn, tên Scythe đã hạ cánh xuống chỗ mái vòm mở trước cái ban công vỡ tan nát khi nãy.

Một mũi gai sắt máu (blood iron spike) đâm lên từ sàn nhà, ngay chỗ tôi đặt chân. Tôi xoay người qua né, giương lưỡi kiếm lên làm chệch hướng mũi gai thứ hai từ trần nhà đâm xuống. Tôi đã thở khó nhọc rồi, nay quá khó— lại khó hơn rất nhiều—khi nhận ra mỗi hơi hít vào chỉ đem vào phổi một lượng oxy ít nhất.

Khi tôi xoay người để đặt lưỡi kiếm chen giữa tôi và gã Scythe, viên ngọc lục bảo ở đầu cây trượng của hắn ta đang tỏa sáng.

Hắn đã làm gì đó để rút hết không khí ra khỏi phòng.

Lưỡi kiếm của tôi bùng ngọn lửa soulfire lên, và tôi đâm nó xuống sàn nhà đổ nát.

Mấy tảng đá vỡ vụn khi lửa soulfire ăn xuyên qua mặt sàn dưới chân tôi, và tôi rơi xuyên qua sàn nhà đáp xuống mặt bàn tròn. Đôi chân tự mất kiểm soát như thể bị thiêu đốt, và tôi nhảy khỏi mặt bàn sắp sập, xoay người trong không trung để tiếp đất bằng chân cách chỗ cái bàn vài feet. Tôi hít vội không khí sạch vào phổi với vẻ đầy biết ơn.

Căn phòng này tối om, nhưng tôi không có thời gian để trầm ngâm suy nghĩ về mọi thứ quanh đây.

Sàn nhà dưới chân tôi bật tung lên, một cột đá cứng từ dưới đâm lên trần nhà. Cùng lúc đó, vài cái gai bằng kim loại màu đen tuyền mọc ra từ trần nhà nhìn như vô số chùm thạch nhũ.

Tôi đạp lên mép cột đá để tung mình bay ra xa, rồi lăn cuộn người lại và bọc cơ thể trong một luồng sáng (halo) từ lửa soulfire khi tôi đang bay lùi ra. Cây cột nổ tung sau lưng tôi, tung cả lốc dao bằng đá cứng văng khắp phòng, xé vụn mọi thứ quanh đây.

Lửa soulfire đã cứu tôi bằng cách thiêu rụi tất cả, chỉ trừ một con dao găm bằng đá chém sượt ngang hông tôi, để lại một lằn vết thương nóng nhức. Sau khi lăn xong và đứng dậy, tôi nhanh chóng kiểm tra vết thương ra sao; nó nông và không gây nguy hiểm.

Tên Scythe Nico xuất hiện phía trên đầu, đang trôi là là đáp xuống qua cái lỗ mà tôi đã khoét trên mặt sàn. Tôi nâng kiếm lên, sẵn sàng phòng thủ trước đòn tấn công tiếp theo của hắn.

“Tiểu thư Caera Denoir à.” Giọng hắn nghe lạnh và yên ắng như vang lên từ ngôi mộ vậy. “Ta đã hào hứng đọc nhiều thông cáo cô gửi đi. Seris thực sự làm cô bận rộn, phải vậy không?”

“Nếu ngươi đến để bắt ta, thì không được đâu,” tôi đáp trả, chủ yếu để câu thêm giờ cho bản thân chứ chẳng để làm gì khác.

Có một cánh cửa đóng kín sau lưng và một vòm mở bên phải tôi. Tôi cần phải di chuyển, làm hắn bận rộn và hy vọng một số người hầu hay lính canh nào khác xoay xở cách nào đó báo tin cho cô Seris. Tuy nhiên, tôi phải cân nhắc xem nên đánh nhau ở đâu và đánh ra sao. Những cỗ máy ở sâu bên dưới chúng tôi được bảo vệ kĩ lưỡng bởi nhiều lính gác và các lớp tường dày bằng đá và kim loại, nhưng đánh nhau ở đây vẫn gây nguy hiểm.

Và đó là còn chưa tính đến chuyện thực tế tôi đang đối mặt với một Scythe đấy, tôi nghĩ thế.

Tuy nhiên, không như những tên Scythe khác, tôi có thể cảm nhận được dấu hiệu mana và độ mạnh của hắn. Tuy dấu hiệu mana vẫn còn đó, nhưng không mạnh như tôi nghĩ, có vẻ như nó đã bị co rút lại vì lý do nào đó, và mắt tôi lại bị thu hút bởi cây quyền trượng kỳ lạ trên tay hắn.

“Ngươi vẫn chưa hồi phục sau trận chiến với anh Grey, phải không?” Tôi kích đểu. Mặc dù tôi chưa sẵn sàng đặt cược vào chuyện liệu mình có thể đánh bại một Scythe dù đã bị yếu đi hay không, nhưng thực tế là việc hắn bắt đầu nói chuyện có lợi cho tôi. Tôi càng giữ hắn ta bận rộn lâu hơn, thì càng có nhiều người phe ta có thể chạy thoát khỏi khu nhà phức hợp này.

Làn da tái nhợt của hắn đỏ bừng, và cặp mắt đen nheo lại thành vẻ cau có. “Nếu cô đưa ta đến chỗ gã Orlaeth hoặc chỗ nguồn năng lượng bao phủ khu trị vùng này, em Cecilia—à Di Sản—đã đồng ý sẽ tha mạng cho cô. Từ chối hoặc trì hoãn câu giờ, và ta sẽ gửi thông báo cho đám lính của bọn ta ở Cargidan ngay tức khắc để bắt đầu tàn sát toàn bộ huyết tộc của cô.”

Trong khi mặt hắn đỏ bừng lên, thì tôi cảm thấy mặt mình dần mất trắng bệch. Tôi chẳng buồn dành chút tình yêu nào cho cái đám huyết tộc nuôi mình, nhưng điều đó không có nghĩa là tôi muốn bọn chúng bị làm thịt cả lũ. “Sao lại phải mặc cả ở nơi phô diễn sức mạnh như thế này chứ? Rõ ràng con ả Di Sản thừa biết rằng cuộc đột kích bất ngờ này của các người sẽ bị phản công cơ mà. Có lẽ là ả không mạnh như—”

Cây trượng xoay tròn trong tay Scythe Nico, và toàn bộ bức tường bên trái tôi bị xé toạc và lao vào trong phòng. Truyền mana vào một trong những ấn (rune) của mình, tôi niệm ra một luồng gió thổi tôi tới chỗ cổng vòm đang mở ở bên phải. Hai bức tường va vào nhau khi tôi vừa lướt tới chỗ dừng. Tiếng đá và đồ đạc bị đổ sập nuốt chửng mọi âm thanh khác vào lúc mặt sàn chỗ tôi vừa thoát ra đã vỡ nát co hết vào tâm căn phòng.

Tôi thấy mình đang ở trong một căn buồng phòng nhỏ không có gì khác ngoài một vài băng ghế dài xếp thành dãy và một cây đàn hạc xinh đẹp ngự trị giữa phòng. Đang di chuyển với tốc độ nhanh sinh ra từ mana phong hệ lẫn sự tuyệt vọng, tôi tạo ra một quả đấm bằng lửa soulfire và thổi bay bức tường ngoài của khu nhà này, rồi lao đầu lỗ hở của các lớp tường đang bắt đầu cháy lan ra đằng sau tôi. Những viên đạn lửa lỏng rít lên khi xẹt qua người lúc tôi lao ra ngoài trời.

Mọi chuyển động—cả thế giới này—dường như chậm lại khi tôi ngã.

Tôi đã xoay người để nhìn xem vết rách của lớp rào chắn phép ở đâu. Đằng sau nó, ả Di Sản đang quay lại, đôi mắt màu lam ngọc của ả bám sát lấy cú ngã của tôi. Cách cô ta ba mươi feet hoặc hơn, dáng anh Cylrit tóc xám đang ngã nhào theo kiểu lộn vòng về hướng biển và bãi đá tuốt bên dưới.

Tôi và con Di Sản nhìn chằm chằm nhau.

Rồi thì thế giới xung quanh lại lắc lư chuyển động trở lại. Tôi rướn cơ thể để xoay người trên không trung rồi chụp lấy thanh vịn bị gãy ở ban công phía trên, xoay một vòng, và phóng mình xuống chỗ ban công thấp hơn được xây ghim thẳng vào rìa đá.

Tôi va chạm với một thứ gì đó, một bức tường vô hình, ngăn không cho tôi vươn tới được ban công. Với tốc độ đang di chuyển này, chân tôi cong lại và tôi búng người bật khỏi bề mặt bức tường kia trước khi rơi thẳng xuống. Tôi vươn căng sải tay tới khi bả vai có tiếng ‘cạch’ một cái, các ngón tay chỉ sượt qua mặt ngoài thanh lan can ban công, và trượt khỏi chúng. Tôi quơ quào để bám vào mấy thanh sắt lan can và thất bại, nhưng rồi chụp được gờ rìa cuối của ban công nhô ra, cơ thể đang rơi giữa chừng bị kéo giật dừng lại, móng tay tôi cào thành nhiều đường lằn trên mặt gỗ điêu khắc thành ban công.

Tôi nâng người, nhấc thân lên và nhảy qua rào lan can với một động tác nhẹ nhàng. Sau lưng tôi, một đám mây che khuất ánh sáng. Tôi quay xung quanh ngó.

Nhỏ Di Sản đã đến chỗ lỗ hổng trên lớp khiên phép. Nó đã thu nhỏ lại bằng kích thước của một ô cửa sổ, nhưng cô ả nắm chặt hai bên mép và lôi ra hai bên, buộc lỗ hổng phải mở to trở lại.

Nhưng có một đám mây đen đang tích tụ lại trước mặt cô ả và cái lỗ, chẳng biết từ đâu ra xuất hiện cuồn cuộn, ngưng tụ và kéo hết mana ở quanh nó vào. Dường như nó đang rút hết màu sắc từ mọi thứ trong tầm nhìn, biến cả thế giới thành sắc thái xám.

Khiếp thật, tôi chứng kiến​​màn sương này lao ra qua khe hở, sùng sục lao về phía ả Di Sản. Cô ta lùi nhanh về phía sau, bỏ quên lớp khiên phép để phòng thủ bản thân trước đòn phép. Với mỗi cái vẫy tay của ả, từng phần của đám mây kia bị xén bớn như thể chúng chẳng khác gì bồ hóng bị bôi lên bầu trời, nhưng tôi có thể cảm nhận được lượng mana đang hoành hành bị xô đẩy, vò xé, lôi kéo từ cả hai hướng.

Sau đó gã Scythe Nico trôi dần đáp xuống trước mặt tôi, chắn ngang tầm nhìn của tôi về trận chiến.

“Cô chạy giỏi lắm,” hắn nói, vờ như cảm xúc bình thường. Nhưng tôi có thể cảm thấy hắn nao núng mỗi khi mana bùng nổ sau lưng hắn, và từng thớ cơ trên mặt hắn căng ra như sợi dây cung bị kéo. “Nhưng ta đã hy vọng—”

Đột nhiên hắn xoay người, và vài chiếc gai sắt máu xuất hiện, đan vào nhau tạo thành một tấm khiên. Chỉ trong cùng một nhịp tim, một tia năng lượng đen tuyền đánh xuống tấm khiên, vang lên như ai đó đánh vào một cái cồng khổng lồ. Lớp khiên bằng gai sắt máu vỡ ra, và tên Scythe bị văng rơi xuống ngoài tầm nhìn của tôi kèm theo một tiếng kêu lên.

Một bóng người, nhỏ bé hơn vệt đen pha trắng ngọc trong suốt, nhá lên trên tầm nhìn của tôi và xuyên qua cái lỗ hổng của lớp khiên phép đang co lại.

Ở bên kia, tôi nhận ra màn sương đen đã không còn nữa. Nhỏ Di Sản đang bay cách lớp khiên phép năm mươi feet. Cô ả dường như chẳng bị thương. Khuôn mặt người elf xinh đẹp mà cô ta chiếm hữu sáng rực lên, và một quầng khí (aura) khủng khiếp tỏa ra từ người ả khiến chính mana còn phải run sợ.

Cô Seris đang bay lơ lửng trước vết nứt đang khép lại của lớp khiên phép, người cô sáng lấp lánh như đá quý trong bộ giáp đen dạng vảy của mình. Dù cho tôi không thể hiểu được, nhưng cô vẫn giữ thái độ thản nhiên chuyên nghiệp khi nói, “Đến nhà tôi mà không được mời và cũng không báo trước là thô lỗ quá đấy, Cecilia.”

“Anh Nico?” nhỏ Di Sản hét lên, ánh mắt lướt từ cô Seris qua chỗ khu nhà. “Nico, anh không sao chứ?”

Nhớ tới gã Scythe, từ trên ban công tôi liếc xuống, nhưng không thấy bóng dáng hắn đâu.

Khi không có lời đáp, biểu cảm của nhỏ Di Sản như gồng cứng lên, và ả bay trôi về phía cô Seris. “Chuyện này kết thúc rồi, ả Scythe kia. Ta kiểm soát mana. Tất cả chúng. Và ta có thể kéo sập lớp lá chắn của cô xuống. Đầu hàng và dẫn ta đến chỗ Orlaeth. Ngay bây giờ.”

“Cô đang thở hổn hển kìa,” cô Seris nói, và mặc dù tôi không thể nhìn thấy khuôn mặt của cô lúc này, tôi vẫn có thể nói rằng cô ấy đang cười. “Cô không còn đủ sức để đấu với tôi. Đi đi. Quay lại chỗ Agrona và nói với hắn rằng cô đã thất bại, rằng mọi thứ hắn đã hy sinh để đem cô đến đây đều vô ích. Nói với hắn rằng tôi sẽ đợi ngay ở đây nếu hắn muốn nói chuyện với tôi.”

Một gợn sóng lan ra khoảng không giữa họ, và cô Seris vội ngậm miệng lại. Cơ thể cô ấy đang cố gồng chống lại bất cứ thứ gì mà con Di Sản đang làm. Những lằn kẻ đen từ luồng gió hư phong quấn quanh người cô, bẻ cong ra ngoài chống lại một lực vô hình đang tấn công cô.

Rồi thì, bắt đầu từ người cô Seris và nhanh chóng mở rộng ra bên ngoài, một quả cầu màu đen tuyền che khuất cả hai.

Một tiếng thở hổn hển rời rạc thốt lên không kiềm chế từ đôi môi tôi.

“Em ấy không thắng nổi,” một giọng nói vang lên từ phía sau tôi.

(Nguyên văn: “She can’t win,” Rõ ràng, nội dung đoạn trên dưới không có chỗ nào giúp ta hiểu thật rõ ràng là ‘she’ được đề cập ở đây là Seris hay Cecil, thế nên mình sẽ để các bạn tự đoán, nhưng dựa trên hành động chạy vào quả cầu đen ở dưới thì mình tạm đoán là đang nói chính Cecil)

Tôi xoay người, nâng thanh kiếm của mình lên và bọc lửa soulfire vào nó, nhưng gã Scythe Nico đã đưa tay lên với vẻ hòa giải.

“Ta sẽ không tấn công cô nữa,” hắn nói có vẻ chân thật.

Tôi chờ đợi, quan sát kỹ lưỡng xem có bất kỳ dấu hiệu gây hấn nào không. Lượng mana của hắn không dao động, cử động của hắn thận trọng và ổn định. Có một tia tò mò ánh lên trong mắt hắn hay—là tia chiến thắng mà tôi cảm nhận được đang tỏa ra từ hắn như quầng khí nhỉ?

Một cơn hoảng sợ đột ngột dâng lên trong lòng, và tôi liếc nhìn mấy lớp khiên phép. Chúng vẫn còn hoạt động. Chắc chắn rằng hắn không thể đột nhập vào khu nhà phức hợp bên dưới trong thời gian ngắn như vậy, và ngay cả khi hắn làm được, thì những lớp khiên kia sẽ thể hiện ra là bị chịu tác động rồi.

“Có lẽ ngươi không đánh, nhưng thứ gì sẽ ngăn ta tấn công ngươi đây?” Tôi hỏi chỉ để lấp đầy không gian im lặng, không chắc hắn có thể muốn gì ở tôi hoặc tại sao thái độ hắn lại thay đổi đột ngột như vậy.

“Thứ này,” hắn nói rồi rút​​ra một món đồ từ lớp túi bên trong áo choàng chiến đấu của mình.

Nó là một quả cầu có bề mặt xù xì to hơn bàn tay hắn, trong suốt ngoại trừ lớp bóng mờ màu tím nhạt. Tôi đã thấy lõi mana trước đây và cảm thấy chắc chắn đây là một cái lõi, nhưng nó lớn hơn bất kỳ cái lõi mana nào mà tôi từng thấy. Có điều gì đó kiểu như có chất từ tính ở nó, như thể nó đang gọi tôi, kéo tôi đến với nó.

“Ta không quan tâm đến cuộc nổi loạn này,” gã Scythe tiếp tục nói, kéo cái lõi lại gần người hắn hơn chút trong khi ánh mắt tôi bám chằm chằm vào nó. “Ta cũng đéo quan tâm đến thằng Orlaeth hay bất kỳ đứa Vritra nào khác.” Hắn chuyển sự tập trung xuyên qua người tôi, chú tâm vào quả cầu đen kia. “Nếu cô làm điều gì đó cho ta, ta sẽ rời đi. Thậm chí ta sẽ câu giờ cho cô.”

Tôi do dự, rồi chuyển sự chú ý của mình từ cái lõi kia lên gương mặt tên Scythe Nico này. Tất cả những gì tôi từng nghe về hắn đều định hình hắn như một loại quái vật nào đó. Một tên sát nhân máu lạnh, nguy hiểm như lưỡi dao bén, hăng hái chém bất cứ ai mà gã Agrona nhắm tới. Nhưng giờ đây, nhìn hắn ta xem, mái tóc đen bết vào trán, đôi mắt đen láy đồng thời ánh lên hai vẻ vừa phẫn nộ vừa cầu khẩn, tôi có thể thấy hắn ta chẳng khác gì một thằng nhóc cả.

“Gì chứ?” Cuối cùng tôi lên tiếng.

“Lấy cái lõi này,” hắn nói, chìa nó ra cho tôi. “Đưa nó cho tên Arthur Leywin—thằng Grey—ở lục địa khác. Nói với thằng đó… ” Hắn dừng lời, và một vẻ đau khổ lướt qua gương mặt hắn. “Nói với thằng đó rằng nó phải cứu em ấy. Nó nợ em mạng sống.”

Tôi cau mày, vẻ lưỡng lự. “Tôi không hiểu.”

Hắn bước nhanh về phía trước, không để ý đến lưỡi kiếm đang chĩa vào cổ họng mình, và ấn cái lõi về phía tôi. Thanh kiếm của tôi dí sát vào cổ hắn, rạch thành một lằn máu mỏng trên làn da xanh xao ốm yếu của hắn.

“Cầm lấy và nói với thằng đó.”

Chầm chậm, tôi dùng một tay đang cầm chuôi kiếm lấy cái lõi. Nó khá là mát khi chạm vào. “Thứ này có liên quan gì với anh Grey?” à là Arthur Leywin. “‘Em’ nào? Nhỏ Di Sản à?”

(Nguyên văn: “Who is ‘she’? The Legacy?” Vì trong tiếng Anh chỉ có một chữ ‘she’ chung chung nên Caera không hiểu ‘she’ ở đây đang nói đến Seris hay Cecil hay bất cứ cô gái nào khác. Trong khi ra tiếng Việt thì vô số cách xưng hô thì chỗ này sẽ rõ ràng hơn, Nico sẽ gọi Cecil là ‘em ấy’ chẳng hạn)

Nico đã lùi lại một bước. Quai hàm hắn cắn chặt, và giọng căng ra khi nói tiếp. “Tôi tin tưởng giao cho cô điều quan trọng nhất trên cả thế giới này.”

Trước khi tôi có thể ép hắn nói thêm, hoặc nghĩ sẽ từ chối và ném lõi vào mặt hắn, hắn đã rút cây trượng từ sau lưng ra và niệm phép để phủ thân trong ngọn gió, rồi lao khỏi khu nhà và hướng về phía quả cầu đen, biến mất vào màu đen sâu thăm thẳm không thể xuyên thủng của nó.

Tôi nắm chặt lõi và nhìn chằm chằm vào bóng tối thăm thẳm của quả cầu phía trên. Chẳng những không thấy gì mà còn không thể cảm nhận được gì. Cứ như thể cô Seris—hay nhỏ Di Sản, tôi ớn lạnh nghĩ—đã khoét một mẩu của thế giới này ra và chỉ để lại đằng sau một mảng trống chẳng có gì.

Ngay khi tôi tự hỏi liệu ai có thể duy trì một chú phép như vậy trong bao lâu thì quả cầu đó đã nổ tung.

Bóng tối nuốt chửng hết ánh sáng, và trong một khoảnh khắc tim ngừng đập—khoảnh khắc chừng một nhịp thở cảm thấy dài như bất diệt—tôi bị mù hoàn toàn.

Cũng nhanh thôi, màu đen tan chảy đi trở lại thành ánh sáng và sắc màu. Tôi dựa lưng vào tường và nhìn lên nơi cô Seris và nhỏ Di sản đang đứng trên không.

Bên trong tấm khiên, cô Seris bay lơ lửng trên không, một tay ôm cánh tay còn lại nghiêng ngả kẹp sát hông. Đối diện với cô, rõ là bên ngoài lớp khiên chắn trong suốt, tên Nico đang đỡ ả Di Sản dựa người vào hắn, mái tóc màu kim loại bạc xõa xuống nửa khuôn mặt. Một con mắt màu lam ngọc điên loạn lườm xuyên qua mớ tóc. Tuy nhiên, không như cô Seris, nhỏ Di Sản không có dấu hiệu bị thương. Giữa họ, lớp khiên phép được cấp năng lượng từ asura một lần nữa liền mạch lại không tỳ vết, không còn dấu vét rách mà nhỏ Di Sản đã xé ra khi nãy.

Gã Nico bắt đầu xoay nhỏ Di Sản quay đi, và cô ả cứ để hắn ta làm vậy. Vào phút cuối, hắn không liếc cô ta nữa, chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, đôi mắt hai chúng tôi kết nối với nhau. Rồi cả hai người chúng lao đi nhanh.

Cô Seris nhìn chúng bỏ đi cho đến khi bọn chúng biến mất khỏi tầm mắt về phía đông trước khi cô cuối cùng trôi hạ xuống chỗ tôi. Trông cô có vẻ mệt mỏi, một sự kiệt quệ thấu tận xương mà tôi không thể tưởng tượng được là có thể nhìn thấy ở cô ấy dù cả khi sức lực của cô đã cạn kiệt, và tim tôi đập hụt nhịp.

“Chạy xuống dưới rồi kiểm tra chuỗi pin đi,” cô ấy nói sang sảng. “Và nhờ các kỹ thuật viên tạo một khe hở cho rào chắn gần chân vách đá.” Cô nhăn nhó khi nhìn xuống nước. “Ta cần đi tìm cậu retainer của mình.”

Tác giả: TurtleMe

Người dịch: Nightmoonlight

Ghi chú của người dịch:

_ Chương này có nhiều tên địa danh và vị trí địa lý mà chúng ta chưa có bản đồ Alacrya và chưa rõ khu vực mô tả nên có thể xưng hô qua tiếng Việt sẽ không chính xác, mình sẽ quay lại sửa khi các địa danh này rõ ràng hơn. Một số địa danh liên quan đến vùng Sehz-Clar này:

Aedelgard : thành phố (đoán, chap , )

Aensgar : thành phố (đoán, )

Vritra’s Maw Sea (Gọng Hàm Vritra) : biển (chắc chắn, chap )

Dzianis: thành phố (đoán, chap )

Rosaere : thành phố (đoán, chap , )

Redwaters : khu vực hoặc vùng (đoán, chap , )

Sandaerene : thành phố (chắc chắn, chap )

_ Tóm tắt: Cả lũ giằng co nhau cái l… lỗ rách của lớp khiên phép bao phủ vùng Sehz-clar.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio