“Thư giãn nào…cứ từ từ. Đấy được rồi đấy.” Elijah hỗ trợ tôi phía sau. Đã một tuần từ lúc tôi bị thương và là lần cuối cùng tôi đi bộ. Ngay cả khi mana lưu thông khắp cơ thể, tăng cường cơ bắp, tôi vẫn cảm thấy kiệt quệ.
“Kyu…” Sylvie nhìn tôi bằng vẻ mặt quan tâm nhất có thể đối với một con thú mana giống cáo như nó. Nó đi bên cạnh tôi thay vì nằm trên đỉnh đầu tôi như trước đây, có lẽ sợ tôi không giữ nổi nó nữa.
Elijah đến phòng bệnh của tôi sau khi giai đoạn đầu tiên kết thúc. Tôi sẽ bắt đầu công việc với tư cách là Giáo sư giảng dạy lớp Thực hành Điều khiển Mana nhưng tôi không còn quá háo hức vì tình trạng hiện tại. Chân thì tập tễnh vài bước một, lưng và hai bên sườn như bị thiêu đốt, tôi hầu như không còn tí sức lực nào để đến lớp, huống chi là việc dạy học.
Sau khi dần dần quen với việc đi bộ, tôi dừng lại nghiêng người về phía Elijah để được giúp đỡ và dùng Dawn’s Ballad làm gậy chống. Tôi không thể nhịn cười trước sự mỉa mai này. Tôi nhớ mình từng nghĩ thanh kiếm vô giá này chẳng khác gì cái gậy chống. Tôi lắc đầu ngao ngán, suy nghĩ hồi đó đã dự báo tình trạng của tôi bây giờ.
Elijah quấn tay cầm và dùng băng trắng bọc kín nhằm tạo sự thoải mái mà cũng tránh được những ánh mắt dòm ngó. Tôi, một đứa trẻ tuổi phải chống gậy đi cho khỏi ngã.
“Ông liệu có ổn không đấy? Chắc ít nhất tôi cũng phải giúp ông giữa các tiết học hôm nay?” Elijah ân cần đứng sát tôi, sẵn sàng giúp đỡ nếu tôi vấp ngã.
“Kiểu quái gì chả ổn.” Tôi không đủ tự tin để nói mình sẽ không vấp ngã, nhưng tôi không muốn Elijah cứ kè kè bên cạnh tôi.
Khi tôi đến trước cửa lớp học, Elijah vẫn nhíu mày do dự không nỡ để tôi tự đi.
“Arthur. Để tôi giúp ông.”
Tôi quay đầu lại thấy công chúa Kathyln đang chạy lại phía sau, cách xa nhóm bạn của cô ấy. Chưa kịp nói gì cô ấy đã vòng tay qua eo, tay còn lại giữ cánh tay không cầm gậy của tôi.
“Uh…không sao đâu. Cảm ơn cậu.” Tôi nhún vai với Elijah đang đứng bất động nãy giờ, cẩn thận bước vào phòng.
“Tớ nghe hôm nay sẽ có Giáo sư mới đến đó!”
“Móa, thật à? Tớ thích Giáo sư Glory cơ.”
“Ai mà có thể giỏi hơn Giáo sư Geist chứ, đúng không?
“Cậu sẽ chẳng bao giờ biết được, khéo chúng ta lại gặp một kẻ lập dị hơn thế.”
“Hey, kia không phải thành viên của Ủy ban Kỉ luật đã đánh bại Giáo sư Geist hay sao?”
“Trông cậu ta có vẻ bị thương…”
Những cuộc thảo luận dần biến thành những lời xì xào bàn tán ngay khi tôi bước vào.
“Tớ sẽ ổn thôi, công chúa Kathyln. Cảm ơn cậu.” Tôi thả tay ra khỏi cái nắm tay mềm mại kia.
“Cậu cần được giúp đỡ khi lên cầu thang…” Khuôn mặt vô cảm chẳng ăn nhập với giọng điệu quan tâm kia. Tôi chỉ lắc đầu và ra hiệu cho cô ấy đi trước.
Sylvie theo ngay sau, tôi đến giữa phòng thì lon ton nhảy về phía bục di chuyển được đặt ở trung tâm sân vận động.
“Phù…” Tôi thở phào nhẹ nhõm khi đặt toàn bộ trọng lượng lên cái bục cao quá mức với mình.
Tôi nhìn lên thấy Feyrith với vẻ mặt tò mò. Ngay cả khi Kathyln đã về chỗ ngồi cô ấy vẫn nhìn lại để tìm tôi. Cô ấy cũng vô cùng bối rối khi nhận ra tôi không lên cầu thang phía sau cô mà lại đến giữa lớp học.
Đến lúc này thì những lời bán tán về tôi giảm dần và ngày càng nhiều pháp sư trẻ tự hỏi sao tôi lại đứng trên bục giảng.
“Tôi không chắc có bao nhiêu người biết tên tôi, nhưng đa phần cũng biết ít nhất tôi là ai. Tên tôi là Arthur Leywin, thành viên của Ủy ban Kỷ luật, con trai duy nhất của pháp sư đỉnh cao, một người anh giàu tình cảm, và là Giáo sư mới của các bạn. Hãy làm quen với nhau.”
Tôi đếm ngược trong đầu cái khoảnh khắc cả lớp vỡ trận. Gần như chính xác tuyệt đối, đám con nhà quý tộc bật dậy trong sự hoài nghi, một số thậm chí còn nổi giận, hét lên rằng hãy ngừng trò đùa nhảm nhí ấy và về chỗ ngồi của tôi.
“Mày mong chúng tao sẽ tin một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch sẽ làm Giáo sư mới của lớp?” Một trong những học viên năm học lại lớp này hoặc mới học lần đầu lên tiếng.
“Hãy dừng con mẹ nó cái trò nhảm nhí này lại và về chỗ ngồi! Mày nghĩ mày là ai?” Một tên năm nhất lùn tịt sủa.
Ôi… ngôn ngữ thô tục như vậy phát ra từ những đứa trẻ tuổi.
“Haizzz…” Nếu tôi có thể dạy lớp này trong khi nằm thì tôi sẽ thực sự làm điều đó ngay lúc này. Tôi thật sự mệt mỏi và tổn thương vì điều này.
Sẽ dễ dàng hơn nhiều nếu Giáo sư Glory hay Hiệu trưởng Goodsky thông báo cho cả lớp trước việc tôi sẽ giảng dạy. Hoặc ít nhất là trao tôi một giấy tờ nào đấy để tôi chứng minh thân phận giáo sư của mình. Thế nhưng không hề có, tôi tự hỏi có phải bà ấy cố tình làm thế.
Bà ấy rất có thể làm chuyện đó.
“Ừm… các bạn sẽ tin tôi nếu tôi nói đích thân Hiệu trưởng Goodsky chỉ thị tôi làm Giáo sư của lớp này nốt học kì này chứ?”
“Thực cmn tế đi!”
“Mày đùa bọn này à”
“Câm miệng!”
Một lượt biểu tình khác lại nổ ra trong lớp khi sinh viên ngày càng đông hơn.
Nhìn Feyrith và Kathyln, tôi thấy khuôn mặt đẹp trai của Feyrith ngập tràn những hoài nghi, còn gương mặt của Kathyln cũng biểu hiện sự sốc nhẹ.
“Đừng có tự cao chỉ vì mày đã đánh bại giáo sư cũ! Mày nghĩ mày có thể giành chiến thắng nếu công chúa Kathyln và Feyrith không làm ông ta kiệt sức trước?” Một học viên năm khác nhảy xuống bục giảng gào ầm lên.
Hắn ta có một cơ thể lực lưỡng, đánh giá từ dòng chảy mana yếu trong cơ thể kia thì có thể đoán chắc hắn chỉ ở mức xoàng.
Hùng hổ tiến về phía tôi như thể đang chuẩn bị ném tôi ra khỏi bục giảng. Feyrith thì sắp nhảy xuống bục giảng để dừng tên to béo kia lại nhưng tôi đã lắc đầu.
“Mày lắc đầu á? Mày nghĩ mày là cái thá gì?” Tôi nghĩ con trâu đất kia tưởng tôi chế nhạo hắn.
Một nửa số học viên có biểu hiện lo lắng không muốn dính dáng đến đến drama này, trong khi số còn lại thì cổ vũ “ngài” du côn ở đây.
“Ngồi xuống!”
BỤP
Cả căn phòng rung lên khi tôi tuông ra một luồng mana khổng lồ, khiến hắn ngã ngửa ra sau.
Hắn lúng túng đến nỗi cứ ngồi bệt ở đó, tôi thấy mình như một bậc thầy “lão làng” đang giáo huấn cho đứa trẻ nghịch ngợm kia.
“Đừng hỏi tôi tại sao, nhưng Hiệu trưởng Goodsky cũng chẳng buồn đưa tôi bất kì tài liệu đặc biệt nào để chứng minh tôi là giáo sư mới của các bạn. Nhìn lướt qua, dù vẫn có ngoại lệ, nhưng tôi có thể thấy được rất ít người có thể tự gọi mình là pháp sư.”
Tôi cố tình bước qua “ngài” du côn đang run rẩy kia và đi về phía bên kia cả lớp học.
“Các bạn nghĩ rằng, vì các bạn tự tạo lõi mana nên các bạn có thể gọi mình là pháp sư? Ngay lúc này, tôi có thể nói với các bạn rằng chú cáo nhỏ dễ thương này có thể “cân” được bất kì ai.” Tôi luồn tay xuống nách Sylvie và nhấc nó lên cho cả lớp xem.
“Một số bạn ở đây muốn thấy giấy xác nhận hay thậm chí không muốn học cái lớp này, thì xin mời đến gặp Hiệu trưởng Goodsky, không thì hãy nằm xuống và làm thiên thần ở bãi cỏ ngoài kia. Với những bạn tò mò về thứ tôi sẽ dạy cho các bạn thì cứ thoải mái ở lại.” Tôi đợi một vài giây, nhưng cho dù có vì cái tiểu xảo của tôi với “ngài” du côn kia hay vì họ quá lười biếng thì cũng chẳng có tên nào rời đi.
“Bây giờ… Nếu bạn vui lòng quay về chỗ ngồi của mình thì tôi sẽ bắt đầu tiết học.” Tôi nhìn xuống tên học viên năm hai muốn khoe khoang chút khả năng hạn chế của mình và nói.
“Uhh…” Nhanh chóng đứng dậy, hắn ta quay về chỗ ngồi với vẻ mặt xấu hổ.
Tôi trở lại trung tâm bục giảng, khi tôi đứng dựa vào bệ thì Sylvie cuộn tròn lại.
“Vì đây là lớp Thực hành Điều khiển Mana nên tôi cũng sẽ hỏi một câu thực tế. Cách tốt nhất để sử dụng mana trong không khí xung quanh là gì?” Tôi nhìn quanh lớp, gần như ngay tức khắc, một cô gái trông hơi ngốc nghếch với mái tóc đuôi ngựa giơ tay lên.
“Mana được sử dụng hiệu quả nhất bằng cách hấp thụ mana tự nhiên được hình thành trong không khí chuyển vào lõi mana, được cô đặc và tinh chế để thi triển phép thuật hoặc sử dụng kĩ thuật khác.” Cô ấy nhìn tôi mãn nguyện như thể rất tự hào với câu trả lời vừa rồi.
“Tốt. Giờ thì. Như các bạn đã biết, sự khác biệt giữa Augmenters và Conjurers là Augmenter hầu như sử dụng mana trong lõi của họ thông qua dòng mana, còn Conjurers trực tiếp hấp thụ mana từ không khí xung quanh thông qua mạch mana. Vậy… tại sao cả hai loại pháp sư này lại phải thiền và hấp thụ mana khi mà Augmenters đã có mana trong lõi để hấp thụ?” Tôi hỏi chung chung.
“…” Cánh tay tự tin của cô gái ngốc nghếch kia rụt lại khi nghĩ về nó.
“Trong khi Augmenter kết hợp mana vào các đòn tấn công vật lí để làm giảm lượng mana được sử dụng, thì Conjurer thao túng không gian, sử dụng phép thuật trực tiếp nên tiêu tốn nhiều mana hơn. Do đó, Conjurer dự trữ mana tinh khiết trong lõi của họ để tránh phản ứng dữ dội.” Kathyln trả lời, nét mặt không hề thay đổi khi cô vẫn ngồi.
“Chính xác! Vậy thì câu hỏi cuối cùng trong ngày hôm nay là… Màu sắc của lõi mana của Conjurer và thậm chí là Augmenter có đánh giá chính xác sức mạnh của một pháp sư không?” Tôi ngả người về trước, dồn trọng lượng từ chân trái sang chân phải.
“…” Tôi phải cười thầm vì Kathyln thường tạo vẻ mặt trống rỗng mà suy nghĩ sâu xa. “Đây sẽ là bài tập về nhà của các bạn hôm nay! Tất cả xuống bục và xếp hàng! Tôi muốn Conjurer xếp bên trái còn Augmenters xếp bên phải của tôi!”
Sau một hồi phàn nàn, cuối cùng tất cả đều đứng về phía của sân vận động, xếp hai hàng đối diện tôi.
“Đối với bài tập này, tôi muốn mọi người bắt đầu thực hiện những câu thần chú cơ bản nhất ứng với nguyên tố chủ đạo của các bạn. Conjurers, không đũa phép.” Tôi nói.
Đối với Augmenters, những câu thần chú cơ bản nhất mà họ dạy đều có hình thức giống nhau. Với Augmenters thuộc tính Hỏa sẽ là Fire Fist (Nắm Đấm Lửa), một chiêu thức khiến cho nắm đấm của họ bốc lửa lên. Với Augmenters thuộc tính Phong sẽ là Whirlwind Fist (Nắm Đấm Gió). Thuộc tính Thủy là Aqua Fist (Nắm Đấm Nước) và còn với nguyên tố Thổ là Boulder Fist (Nắm Đấm Đá). Sau khi các pháp sư có thể thể hiện nguyên tố của họ, bước đầu tiên của Augmenters là học cách tích hợp các nguyên tố ấy vào bàn tay, thứ họ đã quen sử dụng.
Sở dĩ những pháp sư hoàng tộc còn ở đây cũng nhờ dòng dõi của họ, những người có tài năng và thường thể hiện nguyên tố rất sớm. Cha tôi phải mất hơn năm để tạo ra ngọn lửa thật sự, nhưng những đứa trẻ - tuổi này đã có thể làm điều đó. Đó là sự khác biệt về gen, điều mà tôi cũng không thể phủ nhận được.
Đối với Conjurers, thần chú cơ bản nhất liên quan đến việc thu thập một nguyên tố mana cụ thể vào một quả cầu rồi bắn nó. Với các pháp sư chuyên sử dụng nguyên tố Hỏa, dạng phép thuật của nó là một quả cầu lửa. Với nguyên tố Phong là đạn gió. Nguyên tố Thủy sẽ là đạn nước còn nguyên tố Thổ là đạn đá.
Conjurers sẽ thực hiện dễ dàng hơn vì họ không phải trực tiếp hình thành nguyên tố trong cơ thể họ, mà chỉ cần hấp thụ các hạt mana nguyên tố đó ở xung quanh và dùng chúng để thi triển phép. Conjurers mà có chuyên môn sử dụng các nguyên tố khác nhau phải chứng minh xem họ có thể cảm nhận các hạt mana cụ thể xung quanh và sử dụng nó tốt đến đâu.
Tôi gối đầu lên tay phải khi xem hai loại pháp sư chuẩn bị cho câu thần chú.
Các Augmenters trong lớp bắt đầu tập trung vào tay thuận rồi nắm chặt lại. Vài giây sau, phép thuật trở nên rõ ràng hơn khi các nguyên tố bao quanh nắm đấm kia. Mỗi Augmenter tốn một khoảng thời gian khác nhau để thực hiện, nhưng cũng khá nhanh.
Các Conjurers thì nhẹ nhàng niệm chú khi không gian trước lòng bàn tay của họ bắt đầu phát sáng các màu sắc khác nhau, tùy thuộc vào nguyên tố chủ đạo của họ. Không có gì đáng ngạc nhiên khi Feyrith và Kathyln hình thành phép thuật trước bàn tay nhanh hơn nhiều so với những người khác.
Sự khác biệt duy nhất giữa Augmenters và Conjurers trong câu thần chú của họ chính là nguyên tố sẽ bao quanh nắm đấm của Augmenter còn với Conjurers thì hình thành trong lòng bàn tay.
“Bây giờ. Augmenters, tôi muốn các bạn thử bắn câu thần chú ra phía trước còn Conjurers, tôi muốn các bạn thử hấp thụ câu thần chú được tạo ra trong lòng bàn tay.” Tôi nở nụ cười hồn nhiên còn họ ngây ngô nhìn tôi.
Họ đã nhận ra tôi không đùa khi ra hiệu cho họ làm điều đó.
“Hự!” “Hah!” “Grrr…” “Ự…” “Phụt!” “Bắn!”
Thiệt là hài hước khi xem Augmenters thử tách nhân tố khỏi nắm đấm của họ.
“Ặc!” “AHH!” “Kyaa!” “Ặc!” “Đệch!” “Au!!” “Mẹ kiếp!”
Các Conjurers cũng chẳng khá khẩm hơn vì tất cả chúng đều bị chém, cháy, ướt hoặc bầm tím. Sau khoảng phút vật lộn, hầu hết đều bỏ cuộc và nhìn tôi hằn học. Ngay cả Feyrith và Kathyln cũng nhìn tôi đầy nghi hoặc.
“Ngớ ngẩn vl. Chúng ta đều biết chỉ những Augmenters trình cao cấp mới có thể thi triển các câu thần chú tầm xa!” Một trong những học viên Augmenter bật khóc.
“Đúng đó! Hấp thụ lại câu thần chú chúng ta đã tạo ra có ý nghĩa gì cơ chứ?” Cô gái ngốc nghếch rên rỉ.
Để Sylvie lại trên bục giảng, tôi tiến về phía đối diện của sân khấu, cách xa các học viên.
Mất một khoảnh khác để tập trung lại, tôi nhắm vào khoảng trống giữa hàng Augmenters và hàng Conjurers.
“Wind Bullet (Đạn Gió).”
Một luồng khí từ lòng bàn tay tôi thoát ra và đục một lỗ nhỏ trên bức tường bao quanh bục.
Sau khi hoàn hồn trở lại, một trong những học viên hỏi vặn lại. “To vãi… Mạnh đấy, nhưng mà hầu hết đều có thể làm được khi đạt đến giai đoạn màu cam.”
“Đúng vậy. Vì dường như không ai hiểu tại sao thứ tôi làm rất đặc biệt, hãy để tôi giải thích.” Tôi giơ cánh tay khác lên và tạo một cơn gió hình thành quanh tay tôi. Tôi bắn viên đạn gió vừa tạo, nhưng lần này, khi viên đạn gió bay ngang qua căn phòng, khoảnh khắc nó chạm vào tường, chỉ nghe thấy tiếng “vút” nhẹ nhàng.
“ĐÓ là thứ mà phần lớn đều làm được khi đến giai đoạn màu cam.” Tôi nháy mắt nhẹ, mặc cho họ lúng túng.
“Tôi không thể chứng minh chính xác điều gì sẽ xảy ra khi Conjurers có thể hấp thụ lại phép thuật của mình, nhưng tin tôi đi, nó sẽ giúp ích cho các bạn thôi.”
Tôi quay lại bục giảng và bế Sylvie. “Xong. Hôm nay chỉ đến đây thôi. Hãy thử đưa ra đáp án cho câu hỏi hôm nay và thực hành lại những gì tôi vừa dạy. Hẹn gặp lại vào ngày mai.”
Họ sẽ không thể đạt được trình độ đó ngay được. Tôi cũng không quá trông đợi điều đấy. Chỉ hy vọng thông qua điều này thì cả hai loại pháp sư sẽ có thể, ít nhất là vượt qua được một trong những khuyết điểm lớn nhất của họ ngay lúc này, trong khi cơ thể chưa phát triển toàn diện và dễ uốn nắn.