Tôi nghiến răng, sử dụng hết sức lực còn lại tạo nên một cái huyệt bằng đất dưới chân. Cẩn thận đặt cơ thể lạnh lẽo của Alea vào trung tâm, tôi từ từ lấp cái huyệt, sử dụng vũ khí của cô ấy như một bia mộ tạm thời.
Tôi không còn tâm trí nào để cười khi nghĩ đến chuyện vì một sự trớ trêu bệnh hoạn nào đó mà ngục tối này tình cờ được đặt tên là Widow’s Tomb (Hầm Mộ Góa Phụ)…
Tôi dành thời gian chôn cất từng đồng đội đã ngã xuống của Alea trong câm lặng. Hang động đẹp đẽ này đã từng được bao phủ bởi một thảm cỏ mượt mà êm ái, và một cái ao lấp lánh như pha lê, giờ đây trông như một di tích lịch sử dành cho những người đã khuất; các gò đất nhô lên và những món vũ khí được dùng làm bia mộ tạo nên một bầu không khí ảm đạm đến kì lạ.
Sau khi hoàn thành các ngôi mộ tạm thời, tôi kéo đôi chân của mình trở lại nơi chôn cất Alea. Tôi quỳ xuống, đặt tay lên gò đất – nơi yên nghỉ của Lance đã từng nổi tiếng một thời. Cô đã từng được coi là đỉnh cao của quyền lực, được rất nhiều người kính trọng và nể sợ. Tuy nhiên, với tôi, cô ấy chỉ đơn giản là một cô gái, một cô gái cô đơn, hối hận vì chưa từng yêu, và được yêu.
Khi tôi nhìn cô trong những giây phút cuối, một cảm giác sợ hãi lan tràn trong tôi. Cô ấy gần như là tôi của kiếp trước, chỉ có điều Alea sẽ không được tái sinh vào một thế giới khác. Với sự tái sinh ngay lập tức của mình sau khi kiếp trước kết thúc, tôi thậm chí không có cơ hội để hối tiếc về cách sống của mình. Còn Alea, trong hơi thở cuối cùng của mình, cô đã gục ngã và khóc, nghẹn ngào rằng mình không muốn chết như thế này.
Sụt sịt
“Khốn kiếp…”
Tôi dụi đi những giọt nước mắt lăn dài trên má, phẫn nộ thay cho Alea vì cái chết của cô.
Gửi một lời nhắn qua thần giao cách cảm đến Sylvie, tôi thở dài thất bại khi không nghe thấy câu trả lời. Trượt dài trên bức tường mà tôi và Alea đã từng dựa vào, tôi nhớ lại những gì cựu Lance đã nói trước khi qua đời. Từ những thông tin cô ấy thu thập được, có một vài điều tôi có thể chắc chắn.
Thứ nhất, có nhiều hơn một con quỷ sừng đen. Có bao nhiêu thì tôi không chắc. Hy vọng duy nhất của tôi là không có quá nhiều. Nếu một trong số chúng có thể dễ dàng giết chết một Lance hoặc làm trọng thương một con rồng như Sylvia, thì tôi chắc chắn không phải đối thủ của chúng.
Thứ hai, chúng chắc chắn đang theo đuổi một thứ gì đó. Tôi không chắc, nhưng kí ức tôi cứ liên tục gợi lại về quả trứng đã nở ra Sylvie – thứ mà con quỷ đó nhầm tưởng là một viên đá quý. Nếu chúng thực sự đang tìm Sylvie, thì việc tránh mặt chúng mãi mãi là không thể.
Thứ ba, sẽ có một cuộc chiến ở Dicathen. Lục địa này sẽ gặp nguy hiểm và chúng ta chắc chắn là chưa hề có phòng bị. Tuy nhiên, khi con quỷ nói với Alea rằng sẽ có một cuộc chiến, tôi có cảm giác rằng bọn chúng không đến từ lục địa này.
Chẳng lẽ lục địa mới, nơi chúng ta vừa phát hiện, chứa đầy những tên như thế này? Tôi rùng mình khi nghĩ về điều đó. Hy vọng rằng kịch bản đó sẽ không trở thành sự thật.
Tuy nhiên, càng suy ngẫm, tôi càng chắc chắn rằng có lẽ không có nhiều con quỷ sừng đen đến vậy. Nếu thực sự có một chủng tộc chứa đầy những con quỷ siêu năng lực, chúng sẽ tiêu diệt lục địa này một cách dễ dàng, thay vì lén lút trong các ngục tối và lây nhiễm cho đám quái thú. Chúng rõ ràng không chắc liệu chúng có thể đánh chiếm cả lục địa này hay không, vì vậy bọn chúng sẽ hành động một cách kín đáo, ít nhất là trong lúc này.
Điều khiến tôi đau đầu là thời điểm chúng gây chiến. Không hề có dấu hiệu gì và không cách nào để đoán. Chờ đợi là điều duy nhất chúng tôi có thể làm?
Một cơn đau nhói ở tay khiến tôi nhận ra mình đang siết chặt tay đến thế nào, những giọt máu chảy dài trên cổ tay.
Điều mà tôi học được, và càng củng cố hơn qua cái chết của Alea, đó chính là tầm quan trọng của những mối quan hệ với gia đình, với Tess, và với những người bạn của tôi. Thứ tôi không có ở kiếp trước của mình, đó là những người thân yêu mà tôi có thể dành cả tính mạng để bảo vệ. Bây giờ, khi những người ấy xuất hiện, tôi lại không có sức mạnh để bảo vệ họ, trước những gì sắp đến.
Trước những tiềm năng to lớn của bản thân, tôi đã tỏ ra quá tự mãn. Điều đó cần phải thay đổi.
Tôi nhớ lại tin nhắn của Sylvia dành cho mình sau khi cô ấy dịch chuyển tôi vào rừng Elshire. Tin nhắn của cô ấy vẫn hiển hiện trong đầu tôi như thế nó mới chỉ là hôm qua. Tôi sẽ được nghe thấy giọng cô một lần nữa, khi lõi mana của tôi chạm ngưỡng Trắng.
Đó là cách chắc chắn nhất mà tôi đang có để có thể nhận được một số câu trả lời tin cậy về những gì đang diễn ra. Tôi vẫn không thể thoát khỏi ngưỡng Vàng đậm trong một thời gian rồi. Sau Vàng là Bạc, rồi mới đến Trắng… Haizzz… Có vẻ tôi vẫn còn một chặng đường dài…
ROOOAAAAAR!!!
‘PAPA ƠI!’
Tôi ngước đầu và nghe một tiếng nổ lớn ngay sau đó từ nơi mà tôi rơi xuống. Nhấc người lên, tôi lao về phía giọng nói của Sylvie.
Tôi dừng lại trước đám bụi mù và gọi Sylvie.
‘Ta ở đây Sylv, con ổn không?’
“FWWWOOOOOSH!”
Tôi che mặt bằng cánh tay rỉ máu khi đám mây bụi thôi bay tứ tung, để lộ con khế ước thú quý giá của tôi trong ánh hào quang rực rỡ của nó.
Tim tôi đập thình thịch, lồng ngực phập phồng trong niềm tự hào khi con rồng của tôi đứng sừng sững trước mặt.
Sylvie thậm chí còn đáng sợ hơn lần tôi thấy cô rồng mình ở Lăng Mộ Thảm Khốc. Bộ vảy không còn sáng bóng như trước; thay vào đó, chúng bây giờ là một màu đen mờ trang nghiêm. Hai chiếc sừng của Sylv đã dài hơn, vòng qua miệng, và một cặp sừng khác nhô ra bên dưới chúng. Nếu lần đó cô ấy đã dữ tợn rồi, thì giờ thậm chí còn đáng sợ hơn nữa. Sự xuất hiện hoàng tráng của cô ấy có thể làm chết lặng bất kì ai. Những chiếc gai nhọn chạy dọc sống lưng đã không còn nữa, và dường như vì thế, trông cô rồng của tôi có vẻ tinh tế hơn một chút. Đôi mắt vàng ánh kim như hai viên đá quý, có cảm giác như đang xuyên thấu tôi, khiến tôi nghi ngờ việc mình là kẻ được được cô ấy gọi là papa.
‘Papa ơi! Ba vẫn ổn!’
Bất chấp sự hoang mang vì sao tôi không thể liên lạc với cô rồng của mình, Sylvie, một lần nữa, nhấc bổng tôi lên với cú liếm của mình.
“Haha! Con lại lớn thêm nữa rồi, Sylv!” Tôi mỉm cưới một cách trẻ con. Ôm lấy miệng cô rồng của mình, Sylv phát ra một tiếng rít sâu trong khi cô ấy cọ mình vào tôi, và chỉ trong chốc lát, tôi gần như đã quên hết mọi chuyện vừa trải qua.
Nâng tôi lên khỏi mặt đất bằng miệng, cô đặt tôi lên tấm lưng cơ bắp của mình.
‘Giữ chặt nhé ba! Con sẽ đưa ba ra khỏi đây.” Với cú đập mạnh mẽ bằng đôi cánh của cô ấy, một luồng gió khổng lồ đẩy chúng tôi lên không trung. Vì lý do nào đó, lực cản không ảnh hưởng đến cơ thể của tôi, và tôi thoải mãi cưỡi trên lưng cô rồng dài mười mét của mình.
Trong chuyến bay trở về, Sylvie và tôi tường thuật lại cho nhau những gì xảy ra khi chúng tôi tách nhau ở cửa hầm ngục. Cô ấy không thực sự hiểu lắm về con quỷ và cuộc chiến sắp tới; nhưng cô biết rằng những gì sắp xảy ra chắc chắn không tốt đẹp gì.
‘Đừng lo papa ơi. Dù có chuyện gì đi nữa, con sẽ cứu papa!’ Phản ứng hồn nhiên của Sylvie khiến tôi không khỏi bật cười.
Như một đứa trẻ, cô ấy kể cho tôi những gì cô đã làm, cũng không gì đặc biệt lắm, ngoài bắt nạt lũ quái thú và hấp thụ lõi của chúng. Tôi thực sự cần có mặt ở đó vào lần luyện tập tiếp theo của Sylvie. Cô bé không thực sự hiểu sự khác biệt giữa các cấp độ của mana nên tôi không nghĩ cô thực sự biết mình mạnh đến mức nào.
‘Hmm! Con khỏe lắm, yên tâm đi ba :’
“Haha, ta biết, ta biết rồi.” Chả mấy chốc, chúng tôi đã đến lối vào của hầm ngục.
Hạ cánh trước đống đổ nát dẫn lên mặt đất, tôi liếc nhìn hàng trăm xác chết của Snarler. Sylvie biến đổi trở lại hình hài con cáo của cô, và nhảy lên đầu tôi, lòng vòng một tí trước khi nằm thoải mái vuốt tóc tôi.
Tăng cường mana vào cơ thể, tôi nhẹ nhàng nhảy từng bước trên đống đổ nát, cẩn thận để không làm sụp đổ lớp đất đá mỏng manh đã bị bào mòn đến mức nhẵn nhụi. Ánh trăng chào đón chúng tôi, và đúng như dự đoán, không còn ai ở lại đây. Tôi thở phào nhẹ nhõm kho biết rằng mọi người đã trở lại Xyrus một cách an toàn.
Sẽ mất vài giờ để đến cổng dịch chuyển gần nhất, nên tôi quyết định không chần chừ thêm phút giây nào nữa. Tôi phát ra một luồng gió do thám để chắc rằng không có kẻ nào lẩn trốn xung quanh. Lấy phong ấn từ nhẫn không gian, tôi cẩn thận kiểm tra nó. Ngay khi tôi định đeo nó lên, hình ảnh của Alea lóe lên trong tâm trí tôi. Tôi lấy ra mảnh sừng đen của con quỷ, kẻ đã giết cô ấy.
Thay vì đeo lại phong ấn, tôi thở dài, và đặt phong ấn lại trong nhẫn không gian.
Bụng tôi thắt lại và đôi mắt nheo nheo trước những khuấy động trong cơ thể. Không trốn tránh nữa. Tôi đã có những điều lớn lao hơn để lo lắng cho lúc này. Tôi không thể bận tâm với việc căng thẳng vì những điều nhỏ nhặt như thế này. Mảnh sừng quỷ này sẽ là lời nhắc nhở cho tôi về việc đó.
‘Cái gì đó hả ba?’ Sylvie ngước đầu lên khi cô cố vươn móng vuốt ra với lấy mảnh vỡ.
“Mục tiêu của ta, Sylvie ạ.” Tôi nhăn mặt khi trước cảm giác sục sôi trong lòng. Vỗ nhẹ cái đầu đầy lông tơ của Sylv, tôi bắt đầu chuyến đi trở về nhà.
_____________________________
Không cần phải nói cũng biết sự ngạc nhiên của người gác cổng khi nhìn thấy tôi. Anh ta hẳn đã nhận được lệnh phải tìm kiếm tôi, bởi ngay khi xác nhận tôi là ai, anh ta nhanh chóng thực hiện nhiều cuộc gọi bằng Vật Phẩm đeo trên tay anh ta.
Nhanh chóng qua cổng, tôi trở lại Xyrus với cảm giác hơi khó chịu khi Sylvie cuộn tròn thoải mái ngủ trên đầu như một chiếc vương miện. Có một tài xế đang đứng tội ở bên kia. Sau khi trao cho tôi một nụ cười cảm thông, ông ấy ngả mũ mở cửa cho tôi.
Tâm trí tôi đang lơ mơ tận đâu khi tôi liên tục nghĩ về tương lai. Lần đầu tiên trong cả hai cuộc đời, tôi cảm thấy một gánh nặng lớn đè nặng lên mình. Áp lực giữ người thân của mình an toàn, cảm giác ấy, tôi chưa từng có khi tôi còn lại một vị vua. Sức nặng của một đất nước mà tôi không có chút tình cảm gì ở kiếp trước không thể so sánh với những sinh mạng mà tôi sẵn lòng từ bỏ tất cả để bảo vệ ở kiếp này.
Khi bước chân đến dinh thự nhà Helstea, tôi dừng lại trước cánh cửa khổng lồ. Bằng lý do nào đó, tôi không thể tự mình gõ cửa. Gia đình tôi đang cảm thấy như thế nào? Dường như mỗi lần rời đi, tất cả những gì tôi làm được là khiến họ lo lắng.
Ngồi xuống cầu thang, tôi thở dài cay đắng. Nhìn lên bầu trời đêm, tôi thấy những ánh sáng mờ ảo, được cho là sự báo hiệu của lễ hội. Bầu trời chuyển màu từ xanh, vàng, đỏ đến xanh lục, báo hiệu khi nào lễ hội Aurora Constellate sẽ bắt đầu. Mắt tôi tập trung vào một đám mây cô đơn, hững hỡ trôi, không cần quan tâm đến thế giới. Thật là đáng ghen tị mà.
“Con trai?”
Lạc vào suy nghĩ, tôi thậm chí không nghe thấy cảnh cửa mở ra phía sau mình.
“Chào bố, con về rồi.” Tôi nở nụ cười yếu ớt.
“Tại sao con không vào đi? Chúng ta nghe tin từ người gác cổng rằng con đã đến Xyrus.” Bố ngồi cạnh tôi trong khi tôi vẫn im lặng.
“Mẹ con sẽ ổn thôi, Art.” Ông ấy nói với chất giọng ấm áp, nhẹ nhàng vỗ lưng tôi.
“Con lại làm mọi người lo lắng. Có vẻ đó là điều con giỏi nhất dạo gần đây.” Tôi cười khúc khích, nhưng lồng ngực thì như đang quặn thắt lại.
Tôi quay sang nhìn bố và thấy ông đang nhìn lên bầu trời như tôi vài phút trước.
“Mẹ con thực sự yêu thích Aurora Constellate. Trông có vẻ không như vậy, nhưng mẹ thực sự rất mạnh mẽ, Arthur, thậm chí còn hơn bố. Nếu con nghĩ tất cả những gì con đem lại cho chúng ta là lo lắng, thì con đã nhầm. Cả con và em gái con đã cho mẹ con và ta nhiều hơn những gì ta có thể hy vọng.”
“Bố biết rằng con không giống những đứa trẻ cùng tuổi, chết tiệt, ta đã biết điều đó từ lúc con sinh ra rồi. Ta không biết định mệnh của con sẽ ra sao, nhưng ta nghĩ không có điều gì con không thể xử lý được.” Mắt bố nhăn lại khi ông nở một nụ cười dịu dàng.
“Những gì bố không muốn, là khiến con cảm thấy như mình là gánh nặng đối với chúng ta. Tất cả tội lỗi mà con đang cảm thấy, gánh nặng mà con đang phải đảm nhận, ta muốn con sẻ chia với chúng ta, để bố mẹ có thể ở đó khi con cần. Bố không muốn con cảm thấy con không thể về nhà, rằng con không được chào đón ở đây. Miễn là con còn có thể đi trên đôi chân của mình, ta mong con sẽ về nhà bất cứ khi nào con có thể, và để bố mẹ được yêu con. Đó là quyền và nghĩa vụ của cha mẹ. Con hiểu không?” Cha tôi lướt ngón tay trên mái tóc nâu vàng của ông, thể hiện rằng ông không quen nói những điều như thế này. Và cứ thế, gánh nặng của tôi dần dần tan biến.
“Đã rõ, thưa bố.” Tôi nở một nụ cười chân thành hơn, và lần này ông ấy đáp bằng điệu cười ngốc nghếch đặc trưng của mình.
“Nào, vào nhà thôi. Một khi đã vào, con sẽ phải đối mặt với con quái vật dữ tợn hơn bất kì thứ gì con từng gặp đấy.” Cha tôi thì thầm một cách tinh quái trước khi cả hai cùng phá lên cười.