Tôi mở mắt ra và chớp mắt vài lần để xử lý những gì trước mắt mình. Có vẻ như tôi đã trở lại trong cơ thể cũ của mình. Tôi đứng dậy khỏi chiếc ghế dài tôi đang ngồi và mở cửa, bước ra khỏi phòng mình trong Lâu Đài. Một hầu nữ đang đợi tôi ở ngoài phòng cúi đầu chào ngay lập tức.
“C-Chào buổi sáng, thưa Đức Vua Grey.”
Thậm chí không liếc nhìn cô ấy, tôi tiếp tục bước đi trong khi cô ấy lẽo đẽo theo tôi cách đó vài mét.
Đến trước sân trong, nơi tất cả các học viên đang xếp hàng với những thanh kiếm giơ trước mặt mình; tôi thấy các người hướng dẫn đang la hét với họ về thế đứng và nhịp thở. Khi một trong số họ nhìn thấy tôi, anh ta lập tức quay lại và cúi đầu chào kính cẩn, và những người hướng dẫn và học viên khác cũng làm theo.
Tôi ra hiệu cho họ tiếp tục tập luyện rồi đi bộ đến nơi tôi đang đang đến. Đẩy hai cánh cửa ra, tôi đến trước mặt một người đàn ông trung niên với mái tóc bạc trắng ngọc ngà, cùng màu với râu ông. Đôi mắt lục bảo của ông lấp lánh đầy tri thức uyên bác. Tên ông ta là Marlorn và là ông chính là người đứng đầu của Hội Đồng.
Trong khi tôi giữ chức vị “Đức Vua”, tôi chỉ biết nghĩ về bản thân mình như một người lính được tôn vinh. Người mà thực sự cai trị đất nước, quản lý chính trị và kinh tế chính là cả Hội đồng.
Vậy công việc của tôi là gì?
Cái chức hiệu Vua có nghĩa là tôi là đội quân một người. Do số lượng trẻ em sinh ra ngày càng giảm và số lượng tài nguyên có hạn, Hội Đồng của mỗi quốc gia đã họp hội nghị với nhau và đưa ra quyết định để thay thế chiến tranh thành một hình thức chiến đấu khác nhau. Xóa bỏ chiến tranh đồng nghĩa với hai điều lớn: giảm số lượng người chết, dẫn đến tăng dân số, và ít đất đai bị phá hủy do vũ khí hạt nhân.
Thứ thay thế chiến tranh chính là các trận đấu tay đôi. Mỗi khi có tranh chấp quốc tế, một trận đấu tay đôi sẽ diễn ra, và mỗi đất nước sẽ cử đại diện mà họ đánh giá là mạnh nhất.
Nhìn lên, Marlorn thốt lên với nụ cười giả tạo, một đặc tính bẩm sinh của các chính trị gia, “Vua Grey! Ngọn gió nào đã đưa người đến chốn tồi tàn này của thần?”
“Ta sẽ thoái ngôi.”
Thậm chí không cho ông ta cơ hội phản ứng, tôi cởi huy hiệu của mình và bước ra khỏi cửa.
Tôi đã sống suốt những năm qua để làm gì? Tôi là một đứa trẻ mồ côi được nuôi dưỡng trong một trại được thiết kế để nuôi dạy các vị vua tương lai. Tôi đã ba mươi tám tuổi, nhưng tôi chưa bao giờ hẹn hò, chưa bao giờ yêu thương bất kì ai. Tôi đã dành cả cuộc đời cho đến nay để đấu tranh trở thành người mạnh nhất.
Để làm cái gì?
Sự ngưỡng mộ? Tiền bạc? Vinh quang?
Tôi đã có tất cả những thứ đó nhưng không bao giờ, trong cả một triệu năm, tôi sẽ chọn điều đó thay vì những gì tôi có ở thị trấn Ashber.
Tôi nhớ Alice. Tôi nhớ Reynold. Tôi nhớ Durden. Tôi nhớ Jasmine. Tôi nhớ Helen. Tôi nhớ Angela. Tôi thậm chí còn nhớ Adam.
…Mẹ…
…Bố…
“KHỤC!! KHỤC!”
Tôi lại mở mắt ra, nhưng lần này, nỗi đau tột cùng kéo đến như muốn nói với tôi rằng tôi không mơ. Tôi đang nằm ngửa, nhìn thẳng lên, cây và dây leo lấp mọi nơi.
Tôi đang ở đâu đây?
Làm thế quái nào mà tôi vẫn còn sống?
Tôi cố gắng đứng dậy nhưng cơ thể tôi không phản ứng. Điều duy nhất tôi cố gắng làm được là quay đầu lại và thậm chí điều đó cũng tạo ra một loạt cơn đau nhói ở cổ.
Nhìn về phía bên phải của mình, tôi phát hiện ra chiếc ba lô của mình. Tôi từ từ quay đầu sang trái, nghiến răng trong đau đớn.
Mắt tôi mở to trước cảnh tượng trước mặt và tôi lập tức ói ngay. Bên trái tôi là những gì còn sót lại của tên Conjurer mà tôi lôi xuống đây cùng tôi. Một vũng máu đặc quánh xung quanh các xác chết nát bét. Tôi có thể thấy xương suốn hắn đâm xuyên qua ngực và lục phủ ngũ tạng của hắn trào ra ngoài. Tay chân hắn cong queo ở những góc độ không hề tự nhiên. Phía sau hộp sọ của gã ta nát tươm, với não văng tung tóe, còn mặt hắn như hỗn hợp giữa ngạc nhiên và không tin được, nhưng mắt hắn thì đỏ tươi, một vệt máu khô chảy ra từ hốc mắt hắn. Tôi không thể quay đầu lại đủ nhanh, nên tôi ói hết những gì còn sót lại trong dạ dày mình cho đến khi cạn kiệt sức lực. Một cái xác nát bét và thối rữa như thế khác hoàn toàn so với lúc tôi giết đối thủ một cách sạch sẽ. Mùi hôi thối nồng nặc cùng dòi bọ đang bu đầy người, tôi chỉ cảm thấy phát bệnh. Với một phần khuôn mặt và cổ dính đầy chỗ nôn, cuối cùng tôi cũng đã có thể quay đầu lại để khỏi phải thấy cảnh tượng kinh hãi kia.
Mà làm thế nào mà tôi vẫn còn sống nhỉ?
Tôi thắc mắc không biết chuyện gì đã xảy ra trong lúc tôi bất tỉnh. Rõ ràng, tên pháp sư kia vẫn còn thức cho tới lúc tiếp đất… vậy chuyện gì đã xảy ra với tôi?
Không. Việc đó cũng chẳng quan trọng.
Lý do tại sao tôi ngất đi cũng không phải là vấn đề cần thiết. Đáng ra tôi phải trông như cái xác chết kia mới đúng, có khi còn tệ hơn, nhưng tôi không chỉ vẫn ổn, mà tôi còn chẳng bị gãy bất kì cái xương nào.
Tôi suy tư một hồi thì bị một tiếng ồn lớn phát ra từ dạ dày ngắt mạch suy nghĩ.
Một lần nữa, tôi cố gắng đứng dậy, chống chọi lại cái cơ thể tàn tạ đang phản đối kịch liệt của mình. Phần cơ thể duy nhất dường như chịu nghe lời tôi là cánh tay phải và cổ. Tôi vận mana vào tay phải và dùng ngón tay để lê lết cái cơ thể này tới túi đồ của tôi. Tôi chỉ cách nó có hai mét, vậy mà dường như phải tốn cả tiếng đồng hồ mới lết tới nó nổi. Kéo nó lại gần, tôi lục lọi với tay phải cho đến khi tôi tìm được thứ tôi muốn tìm. Kẹo và trái cây khô của mẹ!
Tôi thành công trong việc đổ đầy đống đồ ăn vặt vào miệng mà tôi buộc phải mang theo do bị mẹ cằn nhằn mãi. Tôi bị nghẹn và phải ho sặc sụa. Điều này dẫn đến thêm một cơn đau tê tái khắp người tôi. Tu một ngụm nước từ túi núi trong túi đồ, rồi tôi ăn thêm một đống đồ ăn vặt khác. Hai dòng nước mắt chảy dài hai bên, tôi tiếp tục nhai đống đồ ăn cho đến khi bất tỉnh một lần nữa.
Mắt tôi mở to khi tôi choàng bật dậy vì lạnh. Tôi nhìn xung quanh và nhận thấy rằng bình minh vừa ló dạng, có vài tia sáng đầu tiên chiếu qua ngọn núi.
Lần này, tôi có thể đứng dậy, nhưng với sự giúp đỡ của mana. Tôi cẩn thận kiểm tra tất cả cơ thể của mình, đảm bảo mọi thứ vẫn ổn trước khi tôi thư giãn một chút.
Tôi có điều cần phải làm trước tiên. Tôi tìm đường đến xác chết của tên pháp sư kia trong khi cố gắng tránh nhìn vào những vết thương ghê tởm do cú ngã từ tận trên kia. Phát hiện con dao tôi đang cần tìm, tôi nhanh chóng giật nó ra khỏi đùi hắn.
Tôi không chắc là tôi sẽ ở đây bao lâu, nên có vũ khí là rất cần thiết.
“Ồ, cậu tỉnh lại rồi.”
Tôi ngay lập tức vào tư thế chiến đấu với con dao trên tay, quay mặt về phía cái thi thể.
Thề có chúa, nếu cái xác đó mà còn sống thì…
Khúc khích
“Không phải đâu. Cậu không cần phải lo về cái xác đó.”
Giọng nói dường như phát ra từ hư, gần như giọng nói từ cõi trên. Đó là giọng nói mạnh mẽ và vang dội, nhưng không kém phần mượt mà và êm dịu khiến bạn muốn tin tưởng nó.
Vẫn cảnh giác, cố gắng trả lời với một câu trả lời một cách ít thanh lịch hơn.
"Ai đấy? Có phải ngươi là người đã cứu ta?”
“Đúng thế, ta đã cứu cậu đấy. Còn để biết được câu trả lời cho câu hỏi đầu tiên, cậu sẽ cần phải đến chỗ của ta.”
Giọng nói bí ẩn lên tiếng một cách chắc nịt như thể nó biết rằng tôi sẽ cố tìm đến chỗ nó.
Gần như đọc được suy nghĩ của tôi, giọng nói ấy tiếp tục, “Ta là người duy nhất có thể đưa cậu về nhà từ nơi này, vì vậy ta khuyên cậu nên nhanh chân đi.”
Câu đó làm tôi chợt nhớ lại mọi thứ. Đúng rồi! Tôi cần phải trở về nhà! Mẹ! Bố! Nhóm Twin Horns! Em ruột của tôi! Họ vẫn ổn chứ? Họ đã đến Xyrus an toàn chưa?
Nếu giọng nói bí ẩn đó thực sự có thể đưa tôi trở về nhà, tôi không còn cách nào khác ngoài tìm nó.
A hèm
“Thưa ừmm… quý ngài Giọng Nói đáng kính. Liệu ngài có thể chỉ đường cho tôi đến chỗ của ngài để tận mắt gặp mặt ngài được không?”
khúc khích
“Hơi thô lỗ khi gọi một người phụ nữ là ‘quý ngài’ đấy. Và được thôi, ta sẽ chỉ đường cho cậu.”
Ahh… vậy ra là phụ nữ.
Ngay lập tức, tầm nhìn của tôi bị chuyển sang tầm nhìn của chim. Thu nhỏ lại, một vị trí cách đây khoảng một ngày đường ở phía đông xuất hiện trong tầm nhìn tôi và sáng lên trước khi mọi thứ tối đen.
“Ta khuyên cậu nên khởi hành ngay lập tức. Chuyến đi sẽ an toàn hơn nếu cậu đi trong ban ngày trước khi đêm xuống.” Giọng nói dịu dáng ấy cất lên.
“Vâng thưa quý cô!” Tôi nhanh chóng thu gom túi đồ và nhanh chóng lên đường.
Mỗi bước đi càng ngày càng đỡ đau đớn hơn, và vào giữa trưa, cơ thể tôi chỉ còn nhức một hai chỗ. Tôi không rõ người phụ nữ đó làm gì, nhưng có vẻ nó rất có công dụng đấy. Tôi chưa bao giờ nghe hay đọc về việc thi triển một thần chú với khoảng cách quá xa như vậy. Hoặc biết cô ấy đã rời đi ngay sau khi thi triển vào trước lúc tôi tiếp đất? Vậy làm thế nào cô ấy có thể biết rằng chúng tôi đang rơi và tại sao cô ấy chỉ cứu mỗi mình tôi? Càng cố gắng giải quyết bí ẩn, càng có nhiều câu hỏi đầy ắp đầu tôi.
Nghe thấy một âm thanh róc rách nhỏ, tôi đi về hướng đó và thấy một dòng suối.
"Ngon!" Tôi kêu lên.
Cả cơ thể tôi hoàn toàn bẩn thỉu. Mặt và cổ tôi vẫn còn mùi hôi thối từ bãi nôn, trong khi quần áo của tôi bị rách rưới và bẩn thỉu. Gần như chạy một mạch đến, tôi nhảy thẳng vào dòng suối, chà khắp mặt và cơ thể một cách thô bạo. Tôi cởi quần áo ra của tôi và sau khi giặt chúng; tôi đặt chúng xuống một tảng đá gần đó để làm khô. Sau khi tắm táp xong, tôi đi về phía quần áo vẫn còn ẩm ướt của mình và…
“Kukuku… dễ thương đấy.”
Theo phản xạ, cả hai tay tôi che khu vực quý giá của mình và cuộn người lại, cố gắng làm cho cơ thể mình nhỏ nhất có thể.
Cười
“Đừng lo, chả có gì để xem đâu.” Tôi rùng mình và cảm thấy như giọng nói đó vừa nháy mắt với tôi.
Ặc! Niềm tự hào của tôi…
Càu nhàu, tôi lờ đi giọng nói và mặc đồ vào.
“Aww… thôi mà, đừng giận. Ta xin lỗi.” Khúc khích
GRRỪ!!! Nhẫn nhịn là thượng sách!
Sau khi tôi mặc đồ xong, giọng nói biến thái ấy cũng yên lặng luôn. Không để tâm đến điều đó, tôi lục lọi túi đó và lấy ra khẩu phần ăn cuối cùng của mình. Nước sẽ không là vấn đề lớn do tôi đã đổ đầy túi nước, nhưng tôi sẽ cần thức ăn sớm; mong là ở chỗ của giọng nói bí ẩn này sẽ có gì đó để ăn.
Nhìn xung quanh, tôi bắt đầu thắc mắc mình đang ở đâu. Vì tôi rơi khỏi ngọn núi về phía đông, tôi phải ở đâu đó gần lãnh thổ của Elf. Tôi không nghĩ rằng tôi ở trong rừng Elshire, vì xung quanh tôi không có sương mù. Thế tôi có ở trong Beast Glades không? Không. Chẳng có một con thú mana nào ở đây cả… tôi chỉ thấy một vài con thỏ và chim, ngoài ra không còn gì khác. Một điều thậm chí còn lạ hơn là nơi này ngập đầy mana. Hầu như là do lượng mana khổng lồ ở đây nên tôi có thể phục hồi khá nhanh. Mặc dù điều đó vẫn không giải thích được tôi lại sống sót sau cú ngã, nhưng tôi đoán dù gì thì giọng nói đó sẽ tiết lộ cho tôi.
Tôi nên nhanh chân lên.
Bên cạnh việc không hề đường mòn ở đây, chuyến đi khá là yên bình, với một vài chướng ngại vật và địa hình hơi khó mà tôi phải đi vòng quanh để tránh. Khi tôi đến gần vị trí của giọng nói đó, mật độ mana ngày càng dày hơn. Bỏ qua sự cám dỗ để dừng chân và hấp thụ mana xung quanh, tôi tiếp tục. Tập luyện bây giờ là không quan trọng. Tôi cần phải về nhà trước đã.
Mọi người có lẽ đã nghĩ rằng tôi đã chết. Tôi khá lo lắng về mẹ và cha. Không phải là về thể chất, mà là tinh thần của họ. Tôi lo là Mẹ và Cha sẽ không tha thứ cho bản thân mình vì cái chết của tôi. Ý nghĩ duy nhất an ủi tôi là mẹ tôi đang mang thai. Đúng. Ít nhất là vì lợi ích của đứa em trai hoặc gái chưa sinh của mình, họ sẽ cố gắng mạnh mẽ vượt qua chuyện này.
Tôi đến khu vực mà Giọng nói đã chỉ tôi đến, nhưng tôi không thực sự nhìn thấy bất cứ thứ gì ngoài đống đá được bao quanh bởi một đống cây.
“Ta rất vui vì cậu đã đến được đây~” Giọng nói ấy vang lên.
“Rất vui được gặp quý cô thưa… Quý cô Đá?”
Cười
“Ta không phải là đá, cũng không đống cây ở đây. Có một kẽ hở giữa sau lưng của tảng đó. Đó là nơi mà ta đang ở.”
Nhìn xung quanh, tôi cố gắng lắm mới phát hiện ra khoảng trống nhỏ có chiều rộng bằng một người trưởng thành giữa hai tảng đá lớn hơn đang dựa vào nhau. Tôi biết tôi đã tìm thấy nó sau khi tôi cảm thấy một làn gió nhẹ thổi ra từ kẽ hở. Nếu không nhờ giọng nói hướng tôi đến chính xác vị trí này, tôi thậm chí sẽ không bao giờ nhận thấy vết nứt nhỏ này.
“Nhóc. Hãy vào trong qua vết nức đó, nhưng trước tiên, hãy cường hóa bản thân bằng mana trước đã.”
Cuối cùng tôi cũng có thể gặp mẹ và cha sớm thôi!
Không một chút do dự, tôi chui vào khoảng trống một cách dễ dàng trong khi vận mana để cường hóa cơ thể.
“AAAAHHHHHHHHHHHHHHHHHH” ẦM
Giọng nói đó chẳng thèm cảnh báo tôi rằng có một cái hố ở đây. Tôi đoán chắc đây là lý do tại sao cô ta lại bảo tôi cường hóa bản thân.
Xoa mông mình, tôi rên rỉ rồi từ từ đứng dậy.
“Cuối cùng chúng ta cũng gặp nhau rồi, nhóc.”
Tôi cảm thấy mặt mình như tái bệch đi và miệng há rộng cùng mắt mở to. Cảm thấy lâng lâng và đôi chân bũn rũn, tôi ngồi bệt xuống và chỉ biết nhìn chằm chằm vào người đã giúp tôi suốt thời gian này.