GÓC NHÌN CỦA ARTHUR LEYWIN:
“Ugh...”
Tôi loạng choạng bước ra khỏi cổng dịch chuyển và tôi ấn mạnh ngón tay vào thái dương để giữ đầu mình khỏi run rẩy.
Sylvie lảo đảo đi bên cạnh tôi, vui mừng khi được ra ngoài một lần nữa.
“Kyu~” Cô rồng tôi duỗi thẳng cơ thể trên bãi cỏ và ngước lên nhìn tôi, ra hiệu đã sẵn sàng.
'Người đàn ông đó đáng sợ thật, Papa,' giọng Sylv vang lên trong tâm trí tôi.
“Đúng, người đàn ông đó không thân thiện với ta cho lắm.” Tôi trả lời.
Nơi chúng tôi tới là một nơi khá quen thuộc. Nó nằm gần khu vực mà Tess lần đầu tiên dẫn chúng tôi đến để vào bên trong Vương quốc Elenoir. Tất nhiên, lần này, chúng tôi sẽ phải gõ cửa trước như hầu hết mọi người. Bây giờ không còn nhiều khó khăn để vào bên trong Vương quốc khi ba chủng tộc ít nhiều đã hòa đồng với nhau hơn.
Mỗi lần tôi nghĩ đến từ 'chủng tộc', tôi có thể nghe Windsom nói bằng giọng nghiêm túc đến ức khó chịu của ông ta về việc chúng tôi là chủng thấp hạ đẳng thấp kém hơn.
Nhưng dù cho việc đó có làm tôi khó chịu đến mấy, ông ấy cũng không hề sai. So với các Asura, thậm chí tôi cũng có thể thấy sự khác biệt bẩm sinh giữa ông ấy và tôi, và từ những gì ông ấy đã nói, có vẻ như ông ta cũng không phải là người mạnh nhất trong Asura.
“Chà, ta đoán là ta đã biết được mẹ của ngươi là ai rồi đó.”
‘Kyu?’ Mama? Không phải chúng ta sẽ gặp mama ngay bây giờ sao? '
“Không, không phải Mama đó. Ý ta là, Tess không phải là mẹ của ngươi! Trời ạ!” Tôi thốt lên.
Sylv chỉ nghiêng đầu mình một cách bối rối nhìn tôi trước khi quay lại, khiến tôi xấu hổ trước quái thú của mình.
Khi chúng tôi đi đến cổng chính, dọc theo các bức tường bên ngoài của Vương quốc, chúng tôi đã đi qua các cỗ xe ngựa và các xe chở hàng hóa, thỉnh thoảng có những người vận chuyển và hộ vệ đi cùng là.
Nền kinh tế đã thay đổi nhanh chóng kể từ khi ba chủng tộc ba chủng tộc liên minh lại với nhau. Mở cửa biên giới để các thương nhân có thể đi lại và giao dịch với nhau dẫn đến rất nhiều hàng hóa độc đáo xuất hiện ở cả ba vương quốc. Khi chúng tôi đến cổng chính của vương quốc, có một đoàn xe ngựa đang chờ để đi vào bên trong.
Sylvie nhảy lên đầu tôi khi tôi đến cuối hàng, bên cạnh một nhóm những người trông giống lính đánh thuê rất có thể đang cố gắng bán các nguyên liệu thô mà họ kiếm được.
“Ê này nhóc con, sao lại đi một mình ở nơi này, chú mày bị lạc người thân à?” Một người đàn ông khá cao và gầy, gần như hốc hác, mặc áo giáp da quá lớn so với anh ta.
“Roger, anh sẽ làm cho thằng nhóc khóc với khuôn mặt xấu xí đó của anh mất.” Một cô gái tuổi đôi mươi nhảy ra khỏi cỗ xe mà cô đang ngồi và kéo Roger lại.
“Không có vấn đề gì với khuôn mặt của tôi cả, tôi thấy có vẻ thằng nhãi này là một quý tộc đấy! Tôi tự hỏi rằng bố mẹ nó sẽ thưởng cho chúng ta bao nhiêu nếu chúng ta đưa nó về tới nhà an toàn.”
“Sao chú mày không lên tiếng gì thế? Chú mày bị lạc hả?” Một người đàn ông khác, độ tuổi ba mươi với thân hình vạm vỡ như có thể vật ngã một con voi, nhìn chằm chằm vào tôi như tôi là một túi tiền và hỏi.
“Không, tôi không bị lạc. Tôi có việc ở đây.” tôi đã trả lời.
“Việc cái đít tao. Đừng có tỏ vẻ láo toét như thế, nhãi con. Tao dám cá mày chạy trốn khỏi nhà để đến đây chơi thì có. Duke, chúng ta nên tóm thằng lõi này và đưa nó đến Hội.” Gã Roger cười nhếch mép khi anh ta từ từ tiến về phía tôi.
Tôi thở dài khi suy ngẫm liệu có đáng để cắm đầu gã gầy còm ngu ngốc này xuống đất không.
Sau đó, Sylvie, đứng dậy trên đỉnh đầu tôi, nhe răng trước tên lính đánh thuê suy dinh dưỡng kia.
Những tên ngốc này thực sự đã nghĩ đến việc bắt cóc một đứa trẻ ở đây sao, tôi thở dài.
Trong khi tôi vẫn đứng yên, tôi đã phủ một lớp mana mỏng quanh người tôi phòng cho trường hợp bất trắc.
“Roger, Duke. Để thằng bé yên." Một giọng nói khàn phát ra từ bên trong xe ngựa.
“Ặc. Là tiếng ông chủ.” Khuôn mặt Roger đóng băng với một biểu hiện miễn cưỡng.
“Quay trở lại xe ngựa ngay, Roger.” Duke tặc lưỡi và ném cho tôi một cái nhìn tò mò cuối cùng trước khi quay lưng lại với tôi.
Tôi chỉ đảo mắt và ở lại đứng xếp vào hàng dành cho khách du lịch mà không có xe ngựa cần được kiểm tra trước.
"Xin lỗi ông chủ. Tôi biết ông muốn giữ thể diện, nhưng lần này ông phải có một lý do chính đáng. Ý tôi là, tất cả những gì chúng ta cần làm là giữ cho thằng nhóc đó im mồm, và rồi chúng ta sẽ đưa nó đến Guild và chúng ta sẽ có phần thưởng tuyệt vời.”
“Đúng vậy ông chủ, tuy Roger không phải là người thông minh nhất, nhưng tôi nghĩ anh ấy nói đúng trong khi thằng lõi đó thực sự xuất thân từ một gia đình giàu có bởi bộ đồng phục và con quái thú mana kì dị trên đầu. Nếu ông không ngăn chúng tôi, tôi nghĩ chúng ta có thể có-”
“Đồ ngu! Chúng mày nghĩ rằng tao đã bảo vệ thằng bé đó à? Tao đang cố bảo vệ hai thằng ngu chúng mày đấy!” Ông ta đập tay xuống bàn và hét lên.
“Cả hai chúng mày đều là pháp sư, vậy mà chúng mày không thể nhận thấy sự khác biệt về trình độ sức mạnh giữa hai tụi mày và thằng nhóc đó sao. Ngay cả tao cũng không thể cảm nhận được cấp độ mana của thằng nhóc đó! Nếu tao mà không ngăn chúng mày lại thì có thể chúng mày đã xanh cỏ rồi” (Thằng boss này đánh hơi ghê thật)
“Nhưng mà, ông chủ, ngay cả khi thằng nhóc đó là một pháp sư, nó cùng lắm chỉ mới thức tỉnh một vài năm..”
"Câm miệng. Chỉ cần biết rằng nếu vừa rồi mà các ngươi không rời khỏi đó, thậm chí tao cũng chẳng thể cứu nổi hai tụi bây đâu.”
____________________________________
Những người bảo vệ cánh cổng miễn cưỡng cho một đứa trẻ như tôi vào Vương quốc khi tôi cho họ xem huy hiệu của Học viện Xyrus. Tuy nhiên, trước khi vào, những người bảo vệ cánh cổng đã đưa cho tôi một lời cảnh báo nghiêm khắc rằng việc sử dụng ma thuật bị cấm trong mọi trường hợp ngoại trừ những trường hợp cực đoan nhất.
Khi tôi bước vào thành phố, điều đầu tiên tôi thấy được là sự nhộn nhịp và đông đảo các chủng tộc khác nhau ở khắp nơi tới nơi đây, họ cười đùa và mặc cả xung quanh các quầy hàng và cửa hàng nhỏ khác nhau, ở đây tràn ngập bầu không khí hòa bình và an toàn. Vương quốc Elenoir của người elf khác với Vương quốc Sapin của loài người ở chỗ Vương quốc này hoàn toàn được cô lập bởi những bức tường, các thành phố giống như các quận khổng lồ hơn là các khu định cư tách biệt.
Vì lâu đài trên cây của gia đình hoàng tộc nằm ở phía thành phố cuối của Vương quốc, tôi phải mất vài giờ đi xe ngựa mới đến được nơi đó.
Người lái xe cho tôi xuống gần nơi có lâu đài vì không ai được phép trực tiếp vào bên trong. Một sự khác biệt lớn so với lần trước tôi đến đây là bây giờ có lính gác xung quanh vành đai của lâu đài. Mặc dù tôi biết họ luôn có lính gác để đảm bảo an ninh, nhưng trước đây họ không hề phô trương một lượng lớn lính gác như lần này. Một lần nữa, rất có thể đây là kết quả của việc Vương quốc mở cửa biên giới vối các chủng tộc khác.
"Dừng lại. Cậu bé, ta nghĩ cậu đang đi nhầm đường rồi.” Một elf vạm vỡ giơ tay ra và cảnh báo. Anh tò mò nhìn tôi trước khi dừng ánh mắt nhìn Sylvie đang ở ngay cạnh chân tôi.
“Không, tôi biết chính xác mình đang ở đâu. Nếu anh lịch sự khi cho tôi qua, tôi sẽ rất cảm kích điều đó.” Tôi đã trả lời mà không cần liếc nhìn người bảo vệ trong khi rút huy hiệu Grandpa Virion đã đưa tôi .
“Làm sao cậu có được cái này?” Người bảo vệ vạm vỡ nheo mắt vì nghi ngờ khi những người bảo vệ khác tập trung xung quanh tôi.
“Tôi có được huy hiệu này là do một thành viên của gia đình hoàng gia đã giao nó cho tôi.” Tôi thở dài.
Tôi chẳng nhớ nỗi lần cuối cùng mà tôi có thể tự do ra vào những nơi tôi muốn đến nữa. Bắt đầu từ cổng dịch chuyển đến lũ lính đánh thuê, và bây giờ là ở đây.
“Thằng nhóc này. Cậu đang mỉa mai chúng tôi đấy à?” Một người bảo vệ khác gầm gừ.
“Haizzz… xin vui lòng thông báo cho Công chúa Tessia hoặc Trưởng Lão Virion rằng có một cậu bé tên Arthur Leywin đang ở đây để gặp họ. Họ sẽ biết tôi là ai.” Tôi lùi lại vài bước và dựa lưng vào một trong những bức tượng đá trước mặt trang viên.
BOOM!
Đột nhiên, một phần của lâu đài nổ tung và mảnh vỡ của tòa nhà rơi xuống đầu chúng tôi.
"Cái quái gì thế-"
Khi những người bảo vệ khác nhảy ra để tránh các mảnh vỡ, người hỏi tôi không đủ thời gian để phản ứng sau khi quay lại.
Tôi nghe thấy anh ta tặc lưỡi khi anh ta tập trung mana vào cơ thể, định vị mình giữa tôi và mảnh tường của tòa lâu đài.
Tuy thái độ của anh ấy thô lỗ, nhưng tôi đoán anh ấy không phải là người xấu. Tôi hiểu việc bảo vệ lâu đài là trách nhiệm quan trọng nên họ phải thận trọng trước bất kì điều gì.
Vận chuyển dòng chảy mana trong người, tôi gọi ra một cơn gió xoay quanh chúng tôi, ngay lập tức cuốn chúng tôi vào một vòm gió.
[Wind Barrier] (Rào chắn gió)
VÚTTTTT
Các mảnh vỡ có thể sẽ không giết chết bất kỳ lính gác nào vì họ đã được đào tạo kĩ càng, nhưng ngay cả khi tăng mana xung quanh cơ thể của họ, nó cũng gây ra những thương tích không đáng có.
Tôi giữ phép thuật của mình hoạt động, nhận thấy khuôn mặt hốc hác của người bảo vệ số chuyển ánh mắt qua lại giữa tôi và rào chắn gió.
Thình lình, một người rất chi là quen thuộc nhảy xuống từ gờ của khu vực vụ nổ, hạ cánh ngay bên cạnh chúng tôi.
“Mấy người ở dưới ổ… A! Arthur, rất vui được gặp lại cháu, nhóc con! Xin lỗi vì điều này, nhưng ta sẽ cần cháu giúp một tay đấy.” Khi ông nội Virion tập trung vào nơi xảy ra vụ nổ, tôi giải phóng câu thần chú của mình.
“Chuyện gì đang xảy ra vậy? Có kẻ đột nhập hả?”
“Bah! Cháu nghĩ rằng ta sẽ gặp nhiều rắc rối như vậy nếu đó chỉ đơn thuần là một kẻ xâm nhập ư?” Virion tặc lưỡi.
“Vậy ai-”
BOOOOM!
"Ông nội! Dừng lại thứ này lại đi! Cháu không thể kiểm soát được bản thân!”
Từ cái lỗ hổng to lớn trên tòa lâu đài, Tess được bao quanh bởi hàng chục sợi dây leo màu xanh ngọc lục bảo làm bằng mana đang vung khắp nơi, phá hủy mọi thứ nó đâm vào.
À hèn gì.
Tôi chỉ biết lẩm bẩm chửi thề thầm. Ban đầu tôi đổ lỗi cho Windsom vì đáng lẽ ông ta đã phải chữa cho Tess khỏi ý chí con thú đang cố chiếm lấy cơ thể cô ấy. Tuy nhiên, sau một hồi chú ý thì tôi nhận ra rằng, bây giờ Tess vẫn còn tỉnh táo và khá tăng động, nên tôi suy ra rằng có thể cô ấy không thể kiểm soát được lượng mana mà cô ấy phát ra, nhưng đây là cơ hội tốt để cô ấy cải thiện khả năng kiểm soát của mình.
“Chật. Thứ hào quang đó thật đáng sợ. Những đống dây leo giống như xúc tu bảo vệ Tess và cũng như tấn công bất cứ thứ gì trong tầm của nó. Ngay cả khi ta cố gắng cắt chúng, thì những dây leo khác sẽ thay thế chỗ đó. Art, ta sẽ hỗ trợ cháu từ phía sau, hãy thử tiếp cận Tess; kỹ thuật của ta không thực sự giúp ích gì nhiều ngoài việc ám sát.”
Tôi gật đầu đồng ý với Virion và tiến lên một bước, tập trung nhiều mana xung quanh tôi.
“Trưởng lão Virion. Chúng tôi cũng có thể hỗ trợ được! Xin hãy chỉ dẫn cho chúng tôi-”
"Không! Tuy nói điều này khó nghe, nhưng các cậu không giúp được gì bây giờ cả. Chỉ cần dọn sạch khu vực và đảm bảo không có ai đến gần đây.” Virion vẫy tay mà không quay lại.
Tôi liếc nhìn những người bảo vệ đang cảm thấy khó hiểu kia và hẳn họ đang nghĩ rằng họ còn không giúp được thì một đứa nhóc như tôi sẽ giúp được gì. Khi tôi kiểm tra mức độ mana cốt lõi của họ, họ dường như ở tầm giai đoạn đầu đến giai đoạn giữa lõi màu Cam, và ở độ tuổi của họ thì như vậy được xem là rất mạnh.”
“Rõ. Nhưng thưa ngài, vậy còn đứa trẻ này thì...” một người bảo vệ cánh cổng lên tiếng nhưng bị ngắt lời ngay sau đó.
"Đi. Ngay bây giờ! Ta sẽ không nhắc lại lần nữa.” Virion gầm gừ.
Những người bảo vệ ưu tú đó có lẽ không bao giờ được gọi là vô dụng trong cuộc sống của họ, họ lẩm bẩm trong bối rối, nhìn tôi với đôi mắt kỳ dị trước khi đi dọn đường.
“Ông biết đấy, ông nội, có lẽ họ vẫn có thể giúp được đấy.” Tôi nói.
“Càng ít người biết về năng lực của Tess thì càng tốt. Ít nhất là tại thời điểm này. Bây giờ thì tập trung đi nhóc!” Virion thở dài, giữ ánh mắt nhìn Tess.
“Rõ rồi, thưa ngài.” Tôi cười nhếch mép.
"Đi nào!”
Theo tín hiệu của ông nội Virion, chúng tôi lao về phía Tess, người đang tiến về phía ngoài lâu đài.
Cường hóa chân tôi bằng mana hệ Phong, tôi đợi cho đến khi một cơn gió ngưng tụ hình thành dưới chân tôi trước khi phóng lên khỏi mặt đất.
Mặc dù Tess không nhìn chúng tôi, nhưng những dây leo đã phản ứng ngay khi chúng tôi đến gần. Những dây leo đang đung đưa thất thường bỗng lập tức dựng thẳng lên và tự bắn vào chúng tôi.
"Tiếp tục đi! Ta sẽ bảo vệ cháu.” Virion hét lên từ phía sau.
Bằng sự thay đổi trong giọng nói, rõ ràng là ông Virion đã khởi động giai đoạn đầu tiên của ý chí thú của mình.
Hai chúng tôi ngày càng tiến đến gần hơn về phía Tess, trong khi cô ấy đang vật lộn để giành quyền kiểm soát sức mạnh của cái hào quang màu xanh ngọc lục bảo bao quanh cô.
Tôi chỉ có thể sử dụng Phong thuật vì lo rằng bất kì phép thuộc tính Lôi từ thứ hào quang kia tạo ra sẽ gây ảnh hưởng trầm trọng đến xung quanh, vì môi trường chúng tôi xung quanh hầu như đều được làm từ gỗ, nên tôi cũng phải kiềm chế không sử dụng Hỏa thuật.
Ngay khi của chúng tôi cắt dây leo để đến gần, nó biến mất và một dây leo khác mọc ra ngay lập tức.
Việc này không hề hiệu quả.
Tôi hít một hơi thật sâu, dựa vào ông nội Virion để bảo vệ tôi trong vài giây.
Sau khi kết thúc câu niệm chú, tôi cảm thấy mana của mình tiêu hao đáng kể, cùng với một cảm giác ngứa ran nhẹ chảy khắp cơ thể.
[Thunderclap Impulse]
Các dây leo rõ ràng đang tăng lên về số lượng và áp đảo chúng tôi làm chúng tôi chuyển động chậm lại. Ngay cả các đòn tấn công của ông Virion cũng chậm đến mức tôi có thể thấy chuyển động của ông.
Lẩn tránh các dây leo, tôi tránh lãng phí mana vào các phép thuật khác cho đến khi tôi tiếp cận được Tess.
Mỗi bước về phía trước thì tôi phải tránh né ít nhất năm cái dây leo, cuối cùng tôi cũng chạm tới được cánh tay của cô công chúa nhỏ.
Nắm lấy eo cô ấy, tôi chuẩn bị câu thần chú cuối cùng.
“Éccc! AA-Arthur?” Tess hét lên vì ngạc nhiên.
Trước khi tôi có cơ hội trả lời, các xúc tu đột nhiên rút lại và tập trung xung quanh hai chúng tôi trước khi đẩy chúng tôi ra khỏi căn biệt thự qua cái lỗ được tạo ra bởi vụ nổ hồi nãy. Trong khi kĩ năng vẫn còn được kích hoạt, tôi kịp thời ôm lấy Tess trước khi hai chúng tôi bị hất bay lên không trung.
“AAAAAHHH!” Tess hét lên lớn đến mức cả vương quốc có thể nghe thấy.
"Bám chặt vào!"
Khóa tay mình quanh cô ấy, tôi bao quanh cô ấy trong một lớp mana bảo vệ trước khi niệm phép.
[Absolute Zero] ( Độ không tuyệt đối)
Tôi đã phải tốn nhiều thời gian hơn để thi triển phép này khi không sử dụng giai đoạn thứ hai của ý chí rồng của tôi.
Khi lớp sương từ từ lan ra xung quanh chúng tôi, đóng băng những sợi dây leo đang cố gắng tách tôi ra khỏi Tess, tôi phải giữ sự tập trung của mình đến mức tối đa để giữ cho câu thần chú tiếp tục.
"Phá vỡ!" Tôi gầm lên trước khi đá vào những sợi dây leo bị đóng băng hoàn toàn, phá vỡ nó thành vô số mảnh băng nhỏ.
Đó quả là một canh bạc đáng để thử đóng băng những sợi dây leo của Tess, và đúng như tôi nghĩ, phép thuật của tôi không đủ mạnh để đóng băng hoàn toàn mọi thứ, nhưng tôi đã có thể tách phần dây leo này ra khỏi nguồn năng lượng của chúng, Tess.
Tess sững người trong khi hai tay đang ôm lấy cổ tôi,cô ấy bị mê hoặc bởi hàng ngàn mảnh băng rơi xuống phản chiếu ánh đèn màu hổ phách của thành phố,
Mắt chúng tôi chạm nhau và Tess lập tức đỏ mặt.
Tôi nháy mắt tinh nghịch đáp lại.
“Chào cậu, Tess.”